Thế nên, Hạ Thanh Hồi lập tức từ bỏ việc tranh đoạt chai rượu. Cậu nhắm mắt lại, ôm thật chặt cổ Đan Vân Triệt, dùng sức mà hôn anh.
Chai rượu rơi xuống đất phát ra một tiếng "bốp".
Đan Vân Triệt duy trì ý thức cuối cùng, kéo Hạ Thanh Hồi ra xa một chút, nhìn chằm chằm cậu, "Hạ Thanh Hồi, nhìn tôi, tôi là ai?"
Hạ Thanh Hồi híp nửa mắt, cười như không cười nói, "Cậu... đương nhiên là... cái tên mà tôi ngồi cùng bàn mà tôi ghét nhất...Đan, Vân, Triệt..."
"Rất tốt," Khóe miệng Đan Vân Triệt nhếch lên một đường cong, "Tự cậu tìm chết."
Anh lập tức ấn Hạ Thanh Hồi ngồi xuống ghế sofa, đè hai tay cậu trên đỉnh đầu, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng.
Nụ hôn nồng nặc mùi rượu.
Thế nhưng Đan Vân Triệt không quan tâm. Hạ Thanh Hồi cũng hoàn toàn mất hết lý trí, thầm nghĩ chỉ muốn hai người dính chặt với nhau thế này thôi, không muốn tách ra một chút nào.
Cứ như vậy hôn thêm một lúc, sau đó Đan Vân Triệt bế cậu lên, trở lại trường học.
Hạ Thanh Hồi lẳng lặng dựa vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập có tiết tấu rõ mồn một.
Không phải... đang nằm mơ chứ?
Nếu thật sự là mơ thì cậu tình nguyện cả đời không tỉnh lại.
Cửa ký túc xá vừa bị đóng lại, chân Hạ Thanh Hồi còn chưa kịp chạm đất, cả người đã bị Đan Vân Triệt ép trên ván cửa chặn miệng, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho cậu.
"A......"
Hạ Thanh Hồi cũng tự nhiên mà ôm cổ anh, cố gắng hôn trả.
Mùi cồn của rượt xông vào trong khoang miệng Đan Vân Triệt.
Từ nhạt, đến nồng đậm.
Đợi đến lúc Đan Vân Triệt rốt cục chịu ngừng lại, bắt đầu hôn lên gương mặt cậu, Hạ Thanh Hồi không khỏi nghẹn ngào ghé vào lỗ tai anh thầm thì, "Tôi thích cậu."
Đan Vân Triệt dừng lại.
Cậu khóc rồi, đem đầu vùi vào cổ Đan Vân Triệt.
"Tôi thích cậu."
"Đan Vân Triệt, tôi thật sự rất thích cậu..."
"Thích đến... muốn chết đi được...."
"Cậu... có thể đừng thích người khác được không... thích... thích một mình tôi thôi được không...?"
"Tôi hứa sẽ không bao giờ... tức giận với cậu nữa đâu... Cậu chỉ cần... thích một mình tôi thôi..."
Đứa nhỏ ngốc nghếch này.
Tất cả những gì anh làm đều là vì em kia mà.
Sao còn chưa hiểu?
Từ lúc chúng ta gặp nhau ở trường tiểu học Quang Minh, mọi chuyện đã được định sẵn rồi.
Đây là, mưu đồ đã lâu.
Chỉ có thể là em mà thôi.
Đan Vân Triệt cái gì cũng không nói, chỉ nghiêng đầu hôn lên từng giọt nước mắt đang rơi xuống của cậu. Sau đó, đột nhiên nhấc hai chân Hạ Thanh Hồi lên, bế cậu đến bên giường, đỡ lưng cậu, từ từ nhẹ nhàng đặt bảo bối trong lòng xuống.
Rất nhanh, Đan Vân Triệt lại dùng đôi môi mình bao bọc lấy Hạ Thanh Hồi.
Một nụ hôn đầy tinh tế, rồi lại chuyển thành sự xâm lược, giống như muốn xoa dịu hết thảy sự lo lắng bên trong cậu, hôn lên sự bất an cùng nôn nóng của cậu vậy.
Như là muốn truyền đạt trọn vẹn cảm xúc của mình qua nụ hôn này đến cho cậu.
Kính mắt thật sự quá vướng víu. Đan Vân Triệt một bên từ từ nhắm hai mắt lại hôn cậu, một bên lấy mắt kính ra quăng sang một bên.
Hai tròng kính hoàn toàn vỡ nát.
Hạ Thanh Hồi đầu óc quay cuồng, chỉ biết một điều là không ngừng cố gắng đáp lại Đan Vân Triệt, sợ không chứng minh đủ cho anh thấy mình thích anh đến nhường nào.
Mà bọn họ càng hôn, thân thể dính vào nhau càng chặt, phảng phất như muốn đem chính mình dung hòa vào linh hồn của đối phương ở bên trong.
Cái ôm của Đan Vân Triệt... quá ấm áp.
Mùi hương trên người anh, dù có ngửi bao nhiêu lần cũng cảm thấy không đủ.
Dù cho đã bị anh ôm vô số lần.
Nhưng chưa từng có một cái ôm nào vượt qua rào cản tiếp xúc da thịt, trực tiếp chạm vào độ ấm của nhau như thế này.
Đêm nay, trôi qua rất lâu.
* Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh mặt trời lặng lẽ tiến đến, vừa lúc chiếu vào mặt Hạ Thanh Hồi.
Cậu nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt.
Sao lạnh quá vậy nhỉ...
Cậu cúi đầu nhìn ——
Oh quao... không mặc quần áo luôn?!
Lúc này Hạ Thanh Hồi hoàn toàn tỉnh táo. Cậu đang nằm trên cánh tay của ai đó. Đầu hơi nặng..
Cậu trợn mắt nhìn lên. Thấy cằm của thằng nào đó đang gác trên đầu mình.
Hơn nữa người đang ôm cậu...cũng không mặc quần áo??!
Đan... Đan Vân Triệt ôm mình ngủ trên chính cái giường của mình...
Hạ Thanh Hồi hoảng sợ nhìn xuống sàn——
Trên sàn có một đống quần áo và quần bừa bộn, một cặp kính vỡ, và...
Hai chiếc quần lót.
Đúng, đây là hai bộ quần áo mà hôm qua Đan Vân Triệt và cậu mặc.
Hạ Thanh Hồi nuốt nước miếng, run rẩy mở chăn ra một chút, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
ĐMM.
Cảnh tượng này đủ khiến tâm hồn tan vỡ.
Cho nên... mọi chuyện đều giống như cậu nghĩ?!
Hạ Thanh Hồi cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, nhưng mà trong đầu trống rỗng.
Hình như là tối hôm qua mình tổ chức sinh nhật 18 ở KTV, sau đó uống thiệt nhiều rượu...
Thiệt nhiều rượu?!
Chẳng lẽ uống tới mất trí nhớ luôn rồi?
Say rượu làm bậy??
Đúng là mùi rượu trong miệng còn chưa tan hết, đầu có chút đau nhức...
Thật sự là ngủ với Đan Vân Triệt... Ngủ đó đó sao?
Mẹ ơi!!
Sớm biết như vậy đã không uống nhiều rồi!!
Đan Vân Triệt bị cậu làm phiền phải mở mắt, lười biếng ngồi thẳng dậy, thoải mái tựa đầu lên vai Hạ Thanh Hồi, dùng một tay nhẹ nhàng xoa eo cho, "Chào buổi sáng."
Bây giờ cậu đang khỏa thân ngồi trên sàn nhà mát lạnh, Đan Vân Triệt nâng cằm nhìn cậu, khóe miệng cong cong, "Ngủ ngon không?"
Bỗng nhiên ý thức được chính mình thích người đồng giới, Hạ Thanh Hồi vội vã cầm lấy một bộ quần áo trên mặt đất mặc lên. Vừa mới chuẩn bị đứng lên, kết quả lại kiểm soát nổi ngã ngồi trên mặt đất.
Chết tiệt! Trên người mềm nhũn không có chút sức lực.
"Có vẻ là tối hôm qua em mệt lắm," Đan Vân Triệt càng nói càng vui vẻ, "Cần anh xin nghỉ hộ không?"
Hạ Thanh Hồi, "!!!! Mẹ nó, hôm qua cậu làm gì tôi??"
Đan Vân Triệt, "Em quên rồi sao, tối hôm qua... là em chủ động nha."
Hạ Thanh Hồi, "????"
Tên này lại nở nụ cười vô lại nữa rồi đây này!
Có cái rắm nè.
Nhất định là cậu ấy thả rắm!
Ah ah ah ah ah ah không thể nào mà!
Hạ Thanh Hồi chộp lấy đồ lót và đồng phục rồi chạy biến vào phòng tắm. Vội vàng súc miệng rửa mặt xong là cầm cặp sách lao ra khỏi ký túc xá.
Đan Vân Triệt vẫn đang trần như nhộng ngồi trên giường, chiêm ngưỡng tấm lưng của cậu.