Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 67: Về nhà



Lưng Hạ Thanh Hồi bị ép chặt vào bàn, cái chạm lạnh lẽo khiến  cậu run rẩy. Cậu dùng mu bàn tay che miệng mình, cố gắng không để bản thân phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Rất nhanh, bàn tay ấm áp của Đan Vân Triệt đã đưa xuống phía dưới, dễ dàng nâng cơ thể cậu lên, anh nghiêng người hôn lên dái tai cậu, "Em biết anh nhịn bao lâu rồi không?"

Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai, nhột nhạt.

Hạ Thanh Hồi không thể tưởng tượng là bao lâu.

Đan Vân Triệt luôn yêu cậu.

Thật sự... là duy nhất.

Hạ Thanh Hồi ôm anh chặt hơn, "Nếu lỡ... tôi không yêu anh, anh sẽ làm gì?"

Nếu như... hết thảy những điều anh làm đều không có kết quả thì phải làm sao bây giờ?

"Vậy thì cứ tiếp tục chờ."

"Nếu không thể chờ được thì sao? Anh..."

"Anh cũng sẽ tiếp tục chờ."

Bởi vì chỉ có thể là cậu mà thôi.

Dù không thể chờ nhưng anh vẫn sẽ tiếp tục chờ.

Chẳng lẽ anh ấy định sống hết quãng đời còn lại trong cô độc, thậm chí còn không định để mình biết sao?

Hạ Thanh Hồi cúi đầu xuống, mím môi.

Sau đó, cậu chủ động cởi quần áo không hề có trật tự trên người mình ném qua một bên, nằm trên ngực Đan Vân Triệt, "Phần thưởng của cuộc thi cấp tỉnh... Bây giờ em cho anh."

Một cái hôn bất ngờ chạm lên môi Đan Vân Triệt, đầu lưỡi cũng đi theo chen vào kẽ răng của anh.

Hạ Thanh Hồi đã cố gắng học theo cách hôn của anh, vừa vội vàng, hung ác, lại tinh tế dịu dàng.

Đan Vân Triệt cuối cùng cũng phát ra một tiếng hừ nhẹ, nâng hai chân Hạ Thanh Hồi lên, bế cậu đi vào phòng tắm. Anh thả tay ra và bật vòi hoa sen ngay lập tức, nước xối thẳng xuống đầu họ.

Đan Vân Triệt không cởi quần áo, chúng nhanh chóng bị nước làm ướt, bám chặt vào làn da trắng trẻo của anh. Mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người hoàn mỹ phía sau. Hàng mi chứa đầy những giọt nước trong suốt lớn nhỏ không đều.

Đan Vân Triệt như vậy...

Quyến rũ chết mọe.

Quá phạm quy rồi.

Hạ Thanh Hồi ôm lấy cổ Đan Vân Triệt, dụng sức trao một nụ hôn sâu cho đối phương.

Càng lúc càng lớn giọt nước nện ở trên người, trên mặt, trên môi.

Nhiệt độ dao động từ lạnh đến nóng.

... Muốn chết.

*Trước thềm nghỉ lễ, bảng xếp hạng cuối kỳ toàn thành phố được công bố. Bức tường vinh dự cũng được đặt ở vị trí dễ thấy nhất dưới dãy tòa dạy học.

Tất cả học sinh trong lớp đều hào hứng đến xem. Từ Nguyên cùng Hạ Thanh Hồi đúng lúc đi ngang qua.

Đường Bân cùng một đám nam sinh đi theo hắn mỗi ngày lại đứng ở phía trước. Hạ Thanh Hồi vốn định giả vờ như không nhìn thấy cậu ta rồi quay lại lớp học, kết quả bị Từ Nguyên giúp chèn vào giữa đám người.

Đường Bân vô tình va vào vai cậu nhưng lại không có phản ứng gì.

Bởi vì cậu ta chỉ chằm chú nhìn vào cái tên đầu tiên trên tường vinh dự, chết lặng.

Tên đầu tiên, Đan Vân Triệt.

Tên thứ hai, Hạ Thanh Hồi.

Từ Nguyên đi đến trước mặt Đường Bân, cố ý cúi xuống nhìn cột đầu tiên, kỳ quái nói, "Ai nha, Hồi ca của chúng ta đứng thứ hai luôn nè ~ À  há chưa hết, tôi nhớ Hồi ca hình như còn đứng thứ hai trong bảng xếp hạng toàn thành phố nữa ~ "

"Cái gì?!" Đường Bân không kiềm được hô lên. Thằng này mà cũng có thể đứng thứ hai??

Từ Nguyên nhìn vẻ mặt của cậu ta  vui vẻ nói, "Tao luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc... Ha ha ha, này, Đường Bân, mày xem mày bị làm sao vậy, tên của mày đã tới cột thứ hai rồi kìa."

Vô số tiếng cảm thán lập tức vang lên xung quanh.

"Đậu má, vậy có khác nào cậu ấy đã đánh bại hết tất cả mọi người ở Bác Anh đâu?? Khủng quá nha!"

"Đan đại thần vốn là từ Bác Anh chuyển đến đấy, nếu không có cậu ấy vậy...Hạ Thanh Hồi sẽ là người đứng nhất đó!!"

"Chậc chậc, tui mà có đại thần ngồi cùng bàn cũng chưa chắc thi được hạng hai toàn thành phố đâu. Này tui phục rồi đấy."

"Tui nhớ hình như năm trước lúc đến đây xem bảng vinh dự, Đường Bân đã nói mấy câu xúc phạm hết cả hai học sinh giỏi thì phải, này là hiện trường vả mặt hả?"

"Đúng đấy, còn không biết xấu hổ mà đứng đây, không sợ mình mất mặt à."

Đường Bân quay người quát mắng bọn họ, "Nói đủ chưa?! Liên quan gì tới mấy người?"

"Cậu ta có bệnh à, chính mình không có năng lực còn mắng chửi người khác."

"Đúng là đáng đời, cái quỷ gì chưa. Đi, đi thôi, đừng tại đây xem khỉ nữa."

Một đám người bị Đường Bân làm cho mất hứng, tự xua nhau về lớp học. Ở tường vinh dự tường chỉ còn lại Đường Bân và Hạ Thanh Hồi. Đường Bân thấy mình không có chỗ trút giận, mà Hạ Thanh Hồi nãy giờ vẫn không nói chuyện, vì vậy cậu ta bắt đầu nổi điên với cậu, "Mày đúng là có bản lĩnh quá nhỉ? Nói không chừng là mày đã giở trò gì rồi mới được thành tích tốt như vậy ha ha ha, ai mà biết được."

Ẩn ý của Đường Bân Hạ là Thanh Hồi gian lận. 

Cậu vẫn như trước không lên tiếng. Đường Bân bị cậu phớt lờ lại càng tức giận, bắt đầu như chó hoang cắn bậy, "Tao nói rồi mà, mày với Đan Vân Triệt ngồi cùng bàn lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết vì sao nó lại chuyển đến Tứ Trung à? Mày không hỏi hả? Nếu làm người ngay thẳng thì sợ cái gì mà không dám nói..."

Không đợi cậu ta nói xong, Hạ Thanh Hồi đã hung hăng nắm lấy cổ áo cậu ta.

"Ah —— Hạ Thanh Hồi con mẹ nó mà có bệnh đúng không khục khục!"

"Mày nói tao thế nào cũng được," Hạ Thanh Hồi gần như nhấc bổng cậu ta lên khỏi mặt đất, "Nhưng mày  nói động tới anh ấy một lần nữa đi, thử xem."

Cổ Đường Bân suýt bị Hạ Thanh Hồi bẻ gãy, chỉ là cậu không hề có ý định thả ra. Xem ra cậu vẫn còn quá nhân từ với thằng ngu này, hết lần này đến lần khác bỏ qua cho cậu ta nhưng càng ngày càng quá đáng.

"Biết rồi, biết rồi... tao không nói nữa là được chứ gì!!"

Hạ Thanh Hồi dứt khoát buông tay ra, khiến cho Đường Bân mất thăng bằng ngã xuống đất.

"Mẹ... đau chết tôi rồi."

"Cút."

Đường Bân che cổ lại, xấu hổ đứng lên rồi bỏ chạy

"Hừ —— " Hạ Thanh Hồi phủi phủi tay. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Đan Vân Triệt. Cậu chớp đôi mắt to tròn sững sờ đứng tại chỗ.

Chẳng lẽ... chuyện vừa rồi anh ấy thấy hết rồi?

Vậy tại sao không nói lời nào?

"Anh đến đây bao lâu rồi? Đến lúc nào không biết luôn đấy."

Đan Vân Triệt nắm cổ tay cậu đi thẳng về phía tòa nhà dạy học. 

Đi nhanh quá. Anh ấy muốn làm gì sao? 

Hạ Thanh Hồi cảm giác cánh tay bị nắm có chút đau nhức, "Này, anh đưa em đi đâu vậy? Vừa rồi cũng không chịu trả lời luôn? Ý..."

Đan Vân Triệt kéo cậu vào một phòng học không còn sử. Bên trong chất đầy bàn ghế bừa bộn. Ngọn đèn mờ ảo.

Cửa vừa đóng lại, Hạ Thanh Hồi cũng cảm giác miệng mạnh đột nhiên bị chặn lại, lưng đập mạnh vào tường. Cậu vô thức siết chặt đồng phục của Đan Vân Triệt.

"Móa!" Hạ Thanh Hồi gần như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể đẩy anh ra một đoạn ngắn, "Anh nổi điên cái gì vậy! Đây là trường học đó! Anh muốn chết phải không?"

Đan Vân Triệt nhẹ nhàng liếm môi, như thể anh đang nhớ lại nụ hôn mãnh liệt vừa rồi, vẻ mặt giống như đã thành công làm được chuyện bại hoại gì đấy.

Mặt Hạ Thanh Hồi nóng bừng, cúi đầu mắng một câu, "Mẹ kiếp..."

Nói gì đi nữa.. làm chuyện này ở trường học cũng hơi quá đáng!

Đan Vân Triệt ôm cậu lấy lòng, đỡ trán cậu thấp giọng nói, "Dáng vẻ vừa nãy của em thật là đáng yêu, nhịn không được muốn bắt nạt em một chút."

Cái cách mà cậu che chở cho anh. Thật là làm cho lòng người rung động.

"Vậy cũng không được... chỗ này là trường học!! Em không muốn viết kiểm điểm nữa đâu..."

"Đã thông báo nghỉ lễ rồi, trong trường không có người."

"Trọng điểm là có người hay không có người à?!! Cái tên biến thái này!!"

"Hiểu rồi, giờ chúng ta về nhà thôi."

"???? Này, sao lát nữa anh không về nhà đi?"

Định về Hoa viên Hâm Nhuận à?

Nhưng mà nghỉ đông đã ở đó rồi mà. Cậu không biết Đan Vân Triệt định viện cớ gì với chú dì bên kia nữa. Cảm giác, nếu nghỉ hè lại làm vậy nữa... chú dì có nghi ngờ không?

Hạ Thanh Hồi do dự nói, "Hay là anh về nhà đi... em sợ..."

"Thì về nhà anh mà."

"?? Ý gì đây?"

"Nghỉ hè em đến nhà ở với anh."

"???"

"Đồ của em đưa cho chú Lý đem lên xe rồi, bây giờ đi với anh thôi."

"????"

Chuyện này làm lúc nào vậy?? Hạ Thanh Hồi mới dọn đồ trong ký túc xá xong, cứ vậy bị anh mang đi?? Cái tính này đúng là giống hệt như dì, toàn là làm trước nói sau không hà. 

"Vậy chú dì..."

"Bọn họ rất chào đón em."

"Nhưng mà thấy như vậy rất phiền phức..." Dù sao cũng là ăn ngủ nhà người ta mà...

Mặc dù có thể cùng Hạ Thanh Hồi về Hâm Nhuận ở, nhưng việc ôn tập trong kỳ nghỉ lần này quan trọng hơn nhiều, anh muốn cho cậu một môi trường sinh hoạt và học tập tốt hơn. Tóm lại, bây giờ có bao nhiêu lo ngại đi nữa thì cũng muộn rồi, không thay đổi được...

Dù sao thì vali đã bị mang đi mất rồi.

Cuối cùng, đi theo Đan Vân Triệt lên xe về đến nhà anh. Tưởng Lệ Hân rất vui khi gặp lại Hạ Thanh Hồi nên cô đã tiến tới và ôm cậu một cách trìu mến. Nhiệt tình đến mức Hạ Thanh Hồi có chút không quen.

"Cuối cùng thì Hồi Hồi cũng đến rồi. A Triệt đã nói với với dì trước rồi, nghỉ hè này con cứ yên tâm ở đây nha, muốn ăn gì cứ trực tiếp nói với chú Lý."

"Ừm... chuyện này sẽ không làm phiền chú với dì chứ ạ?"

"Đứa nhỏ ngốc này nói gì vậy? Chú với dì phải thường xuyên ra ngoài làm việc, bình thường thì chỉ có con với A Triệt ở nhà thôi. Hơn nữa, lần trước nghỉ đông không phải nó cũng tới nhà con làm phiền đấy sao. Cứ coi như ở nhà mình đi, đừng có ngại gì hết."

"... Cảm ơn dì."

Vốn Đan Vân Triệt đã nắm được tấm vé tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh, vì vậy Tưởng Lệ Hân cũng chẳng muốn quản anh thêm nữa. Anh muốn làm cái gì cô cũng sẽ cố gắng thỏa mãn.

Sau đó, hai người xách túi lên lầu.

Như thường lệ, Hạ Thanh Hồi ngồi cùng anh trước bàn sách. Đan Vân Triệt đã lên kế hoạch cho cậu xong hết rồi.

"Em vẫn chưa chính thức tiến vào năm cuối, nhưng em đã hoàn thành rất nhiều đề thi mô phỏng thi Đại học trong kỳ rồi, tốc độ và độ chính xác đều có thể đảm bảo. Bây giờ trọng tâm là phải xem lại những câu làm sai và những câu hỏi có thể xuất hiện trong đề thi tuyển sinh."

"Không cần phải đến lớp cô Tưởng nữa, sau nay mỗi tuần hoàn thành một bộ đề thi cũ những năm qua, phòng của anh sẽ trở thành phòng thi mô phỏng, anh cũng sẽ phụ trách bấm giờ và chấm bài cho em."

"Trước tiên phải tìm ra nguyên nhân làm sai đã, nếu thật sự không hiểu tại sao sai thì anh sẽ giải thích."

"Môn toán ở những câu độ khó trung bình thì đừng làm phức tạp, hãy sử dụng phương pháp đơn giản và tiết kiệm thời gian nhất, để dành thời gian cho câu hỏi cuối cùng. Ý tưởng và quá trình làm bài đều không được thiếu, mỗi một bước cần phải cẩn thận, không thể nhảy bước. Như vậy mới có thể lấy được điểm tối đa. Nghe kỹ, không phải điểm cao, mà là điểm tối đa."

Hạ Thanh Hồi gật đầu như giã tỏi, "Đã biết, đã biết rồi thầy Đan ơi, tui sẽ cố gắng ghi hết toàn bộ quá trình."

"Còn cái gì chưa hiểu không?"

Hạ Thanh Hồi ban đầu khá tự tin, nhưng sau khi nghe anh nói nhiều như vậy thì lại thấy hơi bất an. Cậu dùng tóc ủi ủi vào vai Đan Vân Triệt, không nói câu nào. 

"Có chuyện gì vậy?"

Hạ Thanh Hồi vươn tay ôm lấy anh, "Em sợ."

"Sợ chuyện gì?" 

"Em muốn học chung trường với anh."

"Hạ Thanh Hồi."

"Thật đó, em rất muốn." Hạ Thanh Hồi tiếp tục dùng đầu cọ anh, "Em sợ em làm không được."

Làm anh thất vọng, cũng khiến cho mình thất vọng.

Với trình độ của cậu hiện tại, chắc chắn có thể theo học nhiều trường tốt khác. Nhưng nếu không có Đan Vân Triệt, học ở đâu cậu cũng cảm thấy là vô ích. 

Không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong phòng thi.

Đại học Bắc Kinh.

Trường Đại học đứng đầu.

Hạ Thanh Hồi không hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình. Bây giờ cậu với Đan Vân Triệt mà tách ra một ngày thôi là cậu đã muốn sống muốn chết rồi. Nếu tương lai cả hai phải ở xa nhau....

Bạn trai của cậu đẹp trai như vậy, quyến rũ như vậy, đã thế còn giỏi trêu chọc lòng người, quả thực là đối tượng hoàn hảo của cả nam lẫn nữ. 

Ngày nào cũng nói chuyện dễ nghe thế này, lỡ như anh ấy yêu người khác thì sao?!

Vậy khẳng định cậu sẽ ngay lập tức phi máy bay tới nơi đâm chết tên nam nhân cặn bã này. Sau đó... cậu tự tử.

Chỉ trong vài phút, Hạ Thanh Hồi đã tưởng tượng ra một câu chuyện tình cảm lưu luyến đầy bi kịch.

Đan Vân Triệt vỗ nhẹ sau ót cậu, cơn đau nhẹ nhàng này kéo cậu trở về thực tại.

"Cái đầu nhỏ này của em lại đang nghĩ vớ vẩn gì đấy hửm?"

__Hết chương__