Sao Cứ Ép Tôi Học?

Chương 25: Giấc mộng xuân thu



Má ơi, sức lực của tên này đúng là không phải người thường. Này không phải tự đào hố chôn mình hay sao? Đều tại con gián chết tiệt kia cả!

"Nói cho biết nhé, nếu còn không chịu thả tôi xuống thì lát nữa tôi đánh cậu thành đầu heo đừng có trách. Có nghe thấy không?"

Để xem đánh cậu thành đầu heo rồi mấy nữ sinh kia còn thích nữa không. Đan Vân Triệt vẫn không dao động chút nào, Hạ Thanh Hồi càng tức giận thì anh càng được một tấc lại lấn thêm một thước. "Thời gian không còn sớm nữa..... Chúng ta đi tắm đi."

Hạ Thanh Hồi: "?????"

Cùng nhau??

Tắm rửa???

Lời còn chưa dứt anh đã bắt đầu đi về phía phòng tắm. Rõ ràng là Đan Vân Triệt không có ý định thương lượng với cậu, chỉ đơn giản là muốn thông báo như vậy.

"Đan Vân Triệt!! Mẹ nó ai muốn tắm cùng cậu? Mau bỏ tôi xuống!! Nhanh lên!! Đồ biến thái! Điên khùng!"

Cát Tuấn ở phòng 108  bên cạnh nói "Giọng này là của Hồi ca đúng không. Làm gì mà tiếng động lớn vậy ta?"

Bạn cùng phòng của Cát Tuấn nói "Chỉ nghe tiếng không thấy hình, tôi nghĩ hay là thôi đi. Vợ chồng son người ta mà, động tĩnh lớn cũng là chuyện bình thường, cứ xem như chưa nghe gì đi."

Cát Tuấn nghe xong thì rơi vào trầm tư.

Trên thực tế Đan Vân Triệt đến phòng tắm liền thả Hạ Thanh Hồi ra. Cố gắng ra vẻ sẽ không làm ra hành động gì quá đáng. "Tắm nhanh lên, đừng để tôi chờ lâu đó."

Anh cười nhẹ một cái rồi đóng cửa lại.

A a a a a a a Đan Vân Triệt cái tên biến thái này! Không biết xấu hổ! Hạ Thanh Hồi hung hăng đạp một cái thật mạnh vào cửa.

Mắc gì cứ nói mấy lời gây hiểu lầm như vậy chứ?! Nói bình thường là chết hay sao vậy trời?!

Cậu thề, cậu nhất định phải đi phòng tập gym luyện cơ bụng, bằng không cả ngày sẽ bị tên tiểu bạch kiểm này coi như con mèo bệnh mà chơi đùa.

Cậu lấy tốc độ cực nhanh tắm xong, lại phát hiện không đem đồ ngủ vào, đành phải dùng khăn tắm lớn bọc cả người kín mít, bên trong hoàn toàn trần như nhộng.

Đan Vân Triệt ngồi ở bàn đọc sách, ôm cánh tay nhìn thẳng về phía phòng tắm.

Cái thằng cha này thiệt sự không làm gì mà ngồi đó chờ cậu luôn hả?

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à." Hạ Thanh Hồi trừng hắn một cái, chuẩn bị lên giường thì đột nhiên dừng lại.

Con gián đó...... Thật sự sẽ chạy ra ngoài lúc cậu ngủ hả?...... Ai biết mấy lời Đan Vân Triệt nói thật giả lẫn lộn, nhưng nếu là thật nói vậy phỏng chừng một đêm này kiểu gì cũng đừng mong ngủ ngon.

Đứng ở mép giường do dự hồi lâu.

"Sợ sao?"

"Ai, ai sợ? Một con gián thôi mà sao có thể làm tôi sợ được, hừ!"

...... Là sợ thật rồi.

Đan Vân Triệt tự nhiên có thể nhìn ra tâm tư của cậu, cho nên đã sớm tính toán xong hết, "Đêm nay chúng ta đổi giường đi, cậu ngủ giường trên."

Hạ Thanh Hồi xoay đầu, đôi mắt trừng to, trên đầu treo cái meme anh da đen đầu chấm hỏi (???).

Đan Vân Triệt đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cậu. Hạ Thanh Hồi theo bản năng đem khăn lông bọc đến càng kín kẽ, lui lại phía sau mấy bước.



"Không phải cậu sợ sao, cứ ngủ ở trên đi."

"......"

"Vừa nãy làm rộn như vậy cũng chưa nhìn xem nó có chết hay chưa, lỡ mà......"

" Tôi đổi!"

Đáng chết. Cậu một tay cầm chặt khăn tắm, một tay đỡ lấy cầu thang trên giường. Trước giờ toàn ngủ giường dưới, cầu thang này chưa từng leo lên.

Đan Vân Triệt sợ cậu trượt chân vì thế nên đứng tại chỗ nhìn.

Ai ngờ một bàn tay của cậu thật sự không thể đỡ nổi, hơn nữa dưới chân trơn trượt, đành phải nhanh chóng vươn một cái tay khác đỡ mới không bị ngã xuống. Hạ Thanh Hồi không khỏi rùng mình một cái. Khăn tắm từ trên người trượt xuống. Chết mọe.......

Trên thế giới này trừ trái đất ra còn hành tinh nào con người có thể sống nữa không? Suốt đêm  nay tui ngồi hỏa tiễn đi cũng được nữa.

Không đợi Đan Vân Triệt nói thêm câu gì, Hạ Thanh Hồi lập tức xoay người che mắt anh, vội vàng từ cầu thanh nhảy xuống, niệm thần chú "Cậu cái gì cũng chưa thấy hết." Mặc khác nhanh chóng chộp lấy áo ngủ mặc vào.

Đan Vân Triệt bắt lấy cổ tay của cậu dời đi, thấy cậu lộ ra hơn phân nửa bả vai, quần áo không chỉnh tề, cổ họng bỗng chốc có chút khô nóng.

"Tôi thấy......"

"Cậu không! Cái gì cũng không thấy! Hãy quên một giây đó đi. Tôi muốn ngủ, cậu mau đi tắm đi!" Hạ Thanh Hồi xấu hổ đến nói năng lộn xộn, nhanh chân leo lên giường quấn chăn lại.

Thế giới rốt cuộc yên tĩnh.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm cậu mới lộ đầu ra. Giường của Đan Vân Triệt vừa mềm vừa thơm, rất thoải mái, còn có mùi bạc hà mát lạnh. Cẩn thận ngẫm lại, hình như trên người cậu ta bình thường cũng có mùi hương này thì phải......

Xùy, Hạ Thanh Hồi, mày suy nghĩ cái gì vậy chứ.

Một giây vừa rồi đó, sợ là Đan Vân Triệt vĩnh viễn cũng không thể quên được. Hạ Thanh Hồi, vậy mà dám trần như nhộng ở trước mặt anh. Anh phải chạy nhanh vào phòng tắm mở vòi nước lạnh dội từ trên đầu xuống.

Rõ ràng là lần đầu tiên đổi giường, đêm nay Hạ Thanh Hồi lại ngủ ngon lạ thường, rất mau tiến vào mộng đẹp. Giường gì mà quá trời thoải mái......Mùi hương cũng đặc biệt dễ ngửi......Mẹ nó quả thực muốn mạng cậu mà. Chẳng lẽ cậu ta thật sự là thần tiên?

Đan Vân Triệt tắm rửa xong, áo thun ngủ cũng không mặc mà trực tiếp nằm trên giường của Hạ Thanh Hồi, một tay gối dưới đầu, nhìn chằm chằm vào ván giường trên. Mà lúc này giường trên truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ. Xem ra là ngủ rất ngon. Anh còn sợ cậu sẽ ngủ không quen, giờ xem ra là anh lo lắng nhiều quá rồi.

"Ngủ ngon."

Hạ Thanh Hồi không đành lòng hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua của chính mình, chỉ biết lúc tỉnh lại khăn trải giường đã ướt một mảng lớn, trong không khí còn tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt. Sao lại mơ kiểu này vậy hả? Cậu cũng biết thẹn mà!

Khẳng định là Đan Vân Triệt mỗi ngày tắm rửa ra tới đều không chịu mặc áo! Chết tiệt!

Đan Vân Triệt lúc này đang mặc áo khoác đồng phục, thấy Hạ Thanh Hồi từ trên giường ngồi dậy, cười nói: "Tối qua ngủ ngon không?"

Hạ Thanh Hồi kéo chăn ra nhìn chằm chằm mảng ướt đẫm kia, giữa trán toát ra từng hột mồ hôi. Không ngẩng đầu cũng không trả lời, kỳ quái. Đan Vân Triệt đeo balo đi tới thăm hỏi, "Làm sao vậy?"

"Đừng ——" Hạ Thanh Hồi sợ hãi vội kéo chăn che lại, bàn tay mạnh mẽ vươn ra, "Đừng đừng đừng tới đây, tôi cảnh cáo cậu, không được bước tới đây."

Nếu để Đan Vân Triệt phát hiện mình ngủ ở trên giường cậu ta mộng tinh, thật sự thật sự không còn mặt mũi sống trên đời này nữa.

Đan Vân Triệt:?

"Tôi...... Không có gì, chỉ là lúc mới dậy tôi chút gắt ngủ, cậu đừng chọc tôi, mau đi đi."

Đan Vân Triệt cũng không nghĩ nhiều, trước khi đi còn đem quần áo đi học của Hạ Thanh Hồi đến cho cậu, "Tranh thủ dậy ăn sáng."



Bây giờ nên làm cái gì đây ta. Ông trời ơi, còn định ở lại xem chuyện nào xấu hổ hơn à.

Lỡ buổi tối trở về khăn trải giường còn chưa giặt được, mùi hương vẫn còn thì giải quyết sao đây? Cứu mạng cứu mạng.

Hay là cứ lấy cái mạng già này của cậu luôn đi có được không?!

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, mọi người học bài đến miệng đắng lưỡi khô, hơn nữa đối với kết quả kì thi tháng cũng rất lo lắng, âm thanh dần dần hạ xuống. Hạ Thanh Hồi vác balo đi vào, theo thói quen từ cửa sau đi thẳng đến cuối lớp, mới nhớ tới hôm qua đã đổi chỗ ngồi rồi. Vị trí bây giờ của cậu là ngồi gần cửa sổ.

Thấy Đan Vân Triệt đang ăn dang dở phần điểm tâm. Một đường đi ép chính mình không nghĩ chuyện lúc sáng, nhưng vẫn luôn cảm thấy chỉ cần một giây nữa thôi là hàng phòng thủ sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.

Không được, phải kiềm chế...

"Sao vào muộn thế?" Nghe anh hỏi, thân thể Hạ Thanh Hồi khẽ run một chút, ánh mắt mơ hồ, "À, cũng... không có gì. Thì, thì lúc nãy trên đường đi gặp được người quen, tùy tiện trò chuyện mấy câu nên đi chậm một chút."

"Người quen?" Đan Vân Triệt đến gần một chút, "Lớp nào?"

"Lớp kế bên......" Từ từ, cậu sao lại phải giải thích với cậu ta chứ. Hoàn toàn không cần thiết.

Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, cả lớp lâm vào chết lặng, chỉ thấy Chu Hạo từ dưới đi lên, vòng một vòng lớn đến cuối lớp, cầm trong tay một bình thuốc sát trùng lớn đưa tới trước mặt Hạ Thanh Hồi. Hạ Thanh Hồi theo bản năng rụt rụt đầu, "Làm gì?"

Chu Hạo: "Hồi ca, nghe nói tối hôm qua mày bị con gián doạ cho sợ tới mức ôm lấy Đan đại thần. Nè, cái này cho mày."

Vốn dĩ phòng học vô cùng an tĩnh, một câu này của Chu Hạo gần như vang dội khắp mọi ngóc ngách của phòng học. Phía trước vô số cái đầu đồng loạt quay đầu lại. Hạ Thanh Hồi: "......"

Từ Nguyên cũng quay lại ăn dưa, "Đệt, tao đang nghe cái gì vậy bây, Hồi ca, mày sao có thể sợ một con gián được?"

Hạ Thanh Hồi: "........."

Hồ Minh ngồi cùng bàn với Từ Nguyên: "Ủa trọng điểm ở đây không phải là cậu ấy ôm Đan đại thần hả?"

Hạ Thanh Hồi: "............"

Nói vậy thì là kiểu bạn cùng phòng gì đây. Đan Vân Triệt cố gắng nhịn cười, thay cậu nhận lấy thuốc sát trùng, "Cảm ơn."

Hạ Thanh Hồi một bàn tay che mặt, một bàn tay bất đắc dĩ mà vẫy vẫy, "Làm ơn, mau đi chỗ khác đi, ra ngoài đừng nói tao quen mày."

Chu Hạo cúi đầu trầm tư một lát, vẻ mặt thất vọng mà nói: "Hạ Thanh Hồi, tao cuối cùng cũng nhìn thấu mày rồi, có bạn cùng phòng mới liền vội vàng phủi sạch quan hệ với tao."

Hạ Thanh Hồi cũng coi như thấy rõ, người này một chút cũng không thể cùng cậu nói giỡn được.

Chuyện tối hôm qua đã hoàn toàn chiếm cứ đầu cậu. Một buổi sáng cậu đều thơ thẩn nghĩ xem phải giải quyết vụ khăn trải giường như thế nào. Trời ạ, có quỷ mới biết cậu làm sao lại cùng nam sinh...Mộng tinh? Cái này...cực kỳ đáng ghét.

Bây giờ đối diện với Đan Vân Triệt cậu cứ thấy quái quái thế nào ấy. Hạ Thanh Hồi hai tay đặt trên bàn học, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời xanh thẳm, rừng cây nhỏ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim kêu. Một vài ánh nắng xuyên qua kẽ lá dội vào, mắt cậu vô tình bị chiếu trúng chớp liên hồi.  Bỗng chốc, trên mát xuất hiện một bóng râm, ánh nắng chiếu trên mặt cậu đã được một bàn tay che khuất.

Bàn tay xinh đẹp này có một độ nhận diện xác định. Dưới ánh mặt trời hình dáng càng thêm rõ ràng. Thon dài mà trắng nõn, mạch máu rõ ràng, khớp xương hiện ra màu xanh nhạt. Giống như lần đầu tiên trong ngõ nhỏ đã nhìn thấy.

Không biết vì cái gì, vô cùng muốn chạm vào nó.

Ý nghĩ này trong nháy mắt đã bị lý trí cắn nuốt. Hạ Thanh Hồi lúng túng quay đầu, vừa vặn đón nhận tầm mắt của Đan Vân Triệt.

Ánh mặt trời vụn vặt chiếu vào đôi mi dài của anh, rung rung theo từng lần chớp mắt. Cậu ta quả thực rất đẹp. Đẹp đến độ sẽ có rất nhiều người muốn dừng chân chỉ để ngắm hắn trong giây lát.

Hạ Thanh Hồi không chớp mắt nhà Đan Vân Triệt. Anh chậm rãi buông tay đang che nắng cho Hạ Thanh Hồi, ngón tay nhẹ đặt trên vành tai trơn trượt của cậu, cọ xát nhẹ nhàng như có như không. Cho dù vậy Hạ Thanh Hồi cũng không có phản ứng, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh. "Không tức giận sao."

Khi Đan Vân Triệt mở miệng, cậu mới nhớ đáng ra mình nên tức giận chứ. Đệt, xem cậu ta đang làm gì? Hạ Thanh Hồi một phát hất tay Đan Vân Triệt ra, đột nhiên đứng lên hô một tiếng, "Đến tiết thể dục, tất cả ra hành lang đứng!"