Sao Cứ Ép Tôi Học?

Chương 3: Bạn cùng bàn



Các bạn học bên dưới lại bắt đầu thì thầm to nhỏ. Trần Quyền đưa mắt nhìn một vòng toàn bộ lớp học, cuối cùng chỉ tay về hướng chỗ ngồi duy nhất còn trống ở cuối lớp, "Hay là em ngồi chỗ đó đi, dù sao dáng người em cũng cao mà, có được không?"

"Được ạ."

Vị trí đó chỉ cách chỗ ngồi của Hạ Thanh Hồi có một lối đi nhỏ hẹp thôi. Đan Vân Triệt đi tới chỗ ngồi của mình trong sự chú ý của tất cả mọi người, hắn nhẹ nhàng để cặp sách xuống, sau đó lấy sách giáo khoa môn đầu tiên ra.

Mấy bạn nữ ngồi ở hàng đầu vẫn cứ chăm chú nhìn hắn như thể hắn sẽ bốc hơi ngay lập tức vậy. "Phong độ của học thần đúng là có khác ha."

"Dưới cặp mắt kính của học thần chính là một bầu trời tri thức."

"Tớ muốn bắt chuyện với cậu ấy quá, nhưng mà không dám..."

Đan Vân Triệt không để ý đến ánh mắt của những người khác, vẫn cứ yên lặng lật lật sách toán. Hạ Thanh Hồi trong đầu tự hỏi, rốt cuộc cậu với cái tên tiểu bạch kiểm này dính phải cái nghiệt duyên gì chứ?

Được rồi, nước sông không phạm nước giếng, đêm hôm qua cậu xông tới muốn bảo vệ người ta, người ta lại chủ động giúp cậu đỡ một đấm, coi như là... huề nhau đi?

Coi như gặp phải một kẻ điên vậy, cứ nghĩ cậu ta không tồn tại là được rồi. Hạ Thanh Hồi nghĩ, mặc kệ cậu ta là học thần hay nhan thần* gì gì đó, cũng có liên quan đếch gì đến cậu đâu. 

*chỉ mấy bạn nam có vẻ ngoài quá đẹp trai á.

Chuông tiết học đầu tiên vang lên, Phan Trung Thắng cầm sách giáo khoa dành riêng cho giáo viên đã dùng nhiều đến nỗi nhàu nhĩ đi vào lớp. Các học sinh trong lớp bắt đầu vỗ tay rần rần chào đón giáo viên mới. Đối với tất cả các bạn trong lớp, ngoại trừ Hạ Thanh Hồi ra thì đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa bọn họ.

Phan Trung Thắng đứng ở giữa bục giảng, buông sách giáo khoa trong tay xuống, cười cười vén tay áo, "Xin lỗi các bạn, vì lý do cá nhân mà đến bây giờ chúng ta mới có cơ hội gặp mặt. Tên của tôi là... "

Nói xong rút ra một cây bút viết ba chữ lớn trên bảng --Phan, Trung, Thắng.

"Rất vui khi được đồng hành cùng các bạn trong hai năm tới, chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu nhau, hãy cùng trải qua khoảng thời gian này nhé. Nếu như trong lúc tôi giảng dạy, gặp phải vấn đề gì cũng có thể tìm tôi hỏi, văn phòng của tôi nằm trên tầng bốn dãy đối diện...."

Phan Trung Thắng sau khi nhắn nhủ xong mọi chuyện thì chuẩn bị lấy sách ra bắt đầu giảng bài. Hạ Thanh ngay cả sách giáo khoa cũng không thèm cầm, dứt khoát nằm sấp xuống ngủ --Tối hôm qua cậu thật sự ngủ không ngon, bây giờ buồn ngủ quá, đến cả điện thoại cậu cũng không muốn chơi nữa.

Phan Trung Thắng đang giảng bài đã nhanh chóng nhìn thấy cậu, y liền dừng lại, "Ôi bạn học ngồi bàn cuối bị làm sao vậy? Không thoải mái hả?"

Từ Nguyên vẫn thường xuyên bao che giúp Hạ Thanh Hồi lên tiếng: "Thầy ơi, là do.... buổi tối cậu ấy nghỉ ngơi không tốt, thầy không cần quan tâm đâu ạ."

Phan Trung Thắng tỏ ra vui mừng: "Mới lớp 11 mà đã liều mạng học tập như vậy, tinh thần này rất đáng khen ngợi! Nhưng dù có chăm chỉ thế nào thì cũng hy vọng mọi người không nên thức khuya quá, sức khỏe của mình mới là quan trọng nhất."

Từ Nguyên: "..."

Một vài tiếng cười bị đè nén liên tiếp vang lên. Từ Nguyên nghĩ thầm, không phải đâu, là thầy nghĩ nhiều rồi.

Đan Vân Triệt liếc mắt nhìn Hạ Thanh Hồi một chút. Thật sự là ngủ say như chết. Nhúc nhích một cái cũng không có ha.

"Mới đây đã hết tiết rồi sao, được rồi, bài tập tối nay nằm ở trang 3,4 trong《 Vở bài tập》, các em cũng nhớ chuẩn bị cho bài học tiếp theo."

Giờ giải lao, bầu không khí trong lớp học đột nhiên trở nên uể oải, người thì duỗi lưng, người thì nằm ngủ, có vài người đã ra ngoài đi vệ sinh. Ngay lúc này, một chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra.

Đan Vân Triệt đang ngồi bình thường đột nhiên đứng dậy, nhấc bàn ghế lên đặt xuống chỗ trống kế bên bàn của Hạ Thanh Hồi, sau đó ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đọc sách.

"Ê ê ê, mau quay xuống nhìn bàn cuối kìa, có chuyện chấn động."

"Cái gì nữa vậy...cậu làm cái gì -- WTF?! Chuyện này là sao nữa?"

"Nói sợ cậu không tin thôi chứ tớ tận mắt thấy Đan Vân Triệt chủ động kéo bàn dời qua ngồi cạnh Hạ Thanh Hồi đó."

Vì lo hóng chuyện, các bạn cùng lớp không ai còn buồn ngủ nữa, chỉ có mình Hạ Thanh Hồi là ngủ say không biết chuyện gì. Cuối cùng vẫn là Từ Nguyền bàn trên có lòng tốt quay lại vỗ vỗ đầu cậu gọi, "Anh Hồi, mau dậy đi."

Cậu nhíu nhíu lông mày, bực bội đẩy tay cậu ta ra, "Không giỡn nhe."

"Hồi ca, mày có bạn cùng bàn rồi kìa." Một câu nói này làm cậu tỉnh táo ngay lập tức.

Có bạn cùng bàn? Sao có thể?

Giật mình đứng dậy, cậu phát hiện bên cạnh thật sự là có thêm một người. Tiểu...tiểu bạch kiểm?!

Hạ Thanh Hồi hoang mang tột độ. Cậu hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng buộc miệng hỏi, "Bạn học, cậu làm vậy là ý gì?"

Đan Vân Triệt không nhìn cậu, chỉ lật thêm một trang sách rồi mới trả lời qua loa, "Không có ý gì."



Ơ hay...Không có ý gì là ý gì?

"Cậu...cậu đừng nói là muốn làm bạn cùng bàn với tôi nha?"

"Ừm."

Còn "Ừm"?!

Đừng nói là Hạ Thanh Hồi, ngay cả Từ Nguyên cũng tin không nổi nữa mà.

Cậu ta nhỏ giọng "oaaaa" một tiếng, sau đó lặng lẽ làm ra tư thế "Chúc mừng" với Hạ Thanh Hồi, "Anh Hồi, trời ban cho anh miếng bánh siêu lớn này, là phúc phận anh tu mấy đời mới có được đó."  

Phúc phận cái huần hòe nè, này mẹ nó nghiệt duyên mấy đời mới gặp thì có.

"Thầy Phan hay cô Trần kêu cậu ngồi cạnh tôi?"

"Đều không phải."

Ý là chuyện này hắn tự mình quyết định đấy.

"Được rồi người anh em, nghe kĩ tôi nói này, tôi chỉ nói một lần thôi đó," Hạ Thanh Hồi tôi, vẫn luôn ngồi một mình, cho tới bây giờ chưa từng có bạn cùng bàn."

Đan Vân Triệt lại lật thêm một trang sách, mặt ngoảnh sang chỗ khác, từ nãy tới giờ vẫn chưa nhìn cậu lấy một lần, "Vậy thì bây giờ có."

Cậu không nói gì mà lấy tay vuốt mặt, cười khổ một tiếng, sau đó xắn hai tay áo lên một nửa, "Cái tên họ Đan kia, cậu biết điều một chút đi, mau đem bàn ghế dọn về chỗ cũ cho tôi."

Cuối cùng thì Đan Vân Triệt cũng chịu buông bút đóng sách, xoay mặt lại đối diện với Hạ Thanh Hồi, "Nếu tôi không dọn thì sao."

"Củ Lạc Giòn Tan?" Hạ Thanh Hồi lần này thật sự bị chọc giận rồi, cậu đứng bật dậy dùng sức đập bàn một cái, "Mẹ bà nó cậu..."

Chỉ nghe lớp trưởng Tôn Y Na rống giận một tiếng: "Hạ Thanh Hồi! Cậu đang làm gì vậy? Chọc cho giáo viên mới tới tức giận chưa đủ, bây giờ còn muốn bắt nạt bạn học mới?"

Đường Đường, fan hâm mộ số một vẫn luôn sùng bái cậu cũng lên tiếng phụ họa: "Anh Hồi, kiềm chế một chút đi, bạn học này còn chưa làm gì cậu, cậu còn muốn đánh người ta sao?"

Lớp trưởng Tôn Y Na là con gái nhưng không khác con trai bao nhiêu, làm việc rất đáng tin, giọng nói to, mấy giáo viên cũng thích. Năm lớp 10 nếu không phân lớp thì bây giờ Hạ Thanh Hồi đã làm lớp trưởng rồi. Cô gái này rất oai phong, bất kể ở lớp nào cô cũng đều như thế.

Làm cho cô ấy mất hứng thì kiểu gì cũng không có lợi, nếu lại truyền đến tai Trần Quyên, có lẽ phải viết thêm tờ kiểm điểm 3000 chữ nữa mất.

Nhưng mà Hạ Thanh Hồi có điều muốn nói, "Mấy người làm ơn tìm hiểu xem rốt cuộc là ai bắt nạt ai dùm đi".

Cái thằng này rõ ràng là một tên vô lại xấu xa mà! Cậu còn đang định đi tìm thầy Phan để giải quyết chuyện này, chưa kịp thì chuông vào học đã reo lên.

Tất cả các bạn trong lớp đều thành thành thật thật trở lại vị trí của mình ngồi xuống, giáo viên giảng dạy cũng đứng trên bục giảng rồi, chỉ còn lại cậu đứng như trời trồng ở đó.

Giáo viên: "Bạn học này, đã vào học rồi còn không chịu ngồi xuống đi?"

Hạ Thanh Hồi: "Em..."

Giáo viên: "Mau ngồi xuống đi, nếu không có người đi ngang qua thấy lại bảo tôi phạt cậu đứng đấy, nhanh nhanh ngồi đi."

Hạ Thanh Hồi nói trong lòng: Cục cưng tuyệt vọng nhưng cục cưng không nói.

Được rồi Đan Vân Triệt, tôi nhịn cậu lần này. Hạ Thanh Hồi nghẹn một cục tức này, rất không cam lòng mà ngồi xuống, tùy tiện thò tay vào hộc bàn lấy một quyển sách tiếng Anh ra để lên bàn.

Đan Vân Triệt hai con mắt nhìn chằm chằm giáo viên nhưng vẫn tốt bụng nhắc cậu một câu, "Tiết này là tiết Ngữ Văn."

"Ai cần cậu lo?"

Không hiểu nổi. Thật sự là không hiểu nổi mà. Cái tên này rốt cuộc có ý đồ gì đây.

Nguyên một tiết Văn này, lúc nào cũng có những con ong chăm chỉ hóng drama không ngừng quay đầu lại nhìn bọn họ. Hai khuôn mặt này nằm chung khung hình được thì gọi là một cuộc tấn công sắc đẹp.

Hạ Thanh Hồi đã trải qua tiết học trong sự dày vò khủng khiếp. Chỉ chờ tiếng chuông tan học vang lên một tiếng, cậu ngay lập tức chạy lên lầu bốn tìm Phan Trung Thắng.

"Cốc cốc cốc--"

Một số giáo viên khác trong phòng bộ môn Toán học nhìn về phía cậu một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.



"Thầy Phan--"

Phan Trung Thắng vẫn đang chăm chú soạn giáo án.

"Vào đi."

Lúc này y vẫn chưa phát hiện ra bộ mặt thật của Hạ Thanh Hồi, ấn tượng về cậu cũng không tới nỗi nào. Chọn thời gian này để bày tỏ nguyện yêu cầu là tốt nhất.

Phan Trung Thắng xoay người, ngửa đầu nhìn Hạ Thanh Hồi: "Bạn học, gặp phải khó khăn gì vậy? Khoan đã, trước tiên nói cho thầy biết tên em là gì đã?"

"Hạ Thanh Hồi."

"Hạ Thanh Hồi..." Y lấy chiếc mắt kính vừa nặng vừa dày của mình đeo lên, rồi lấy danh sách học sinh ban 8 ra bắt đầu tìm kiếm cái tên này.

Cậu lén lút xoay người qua nhìn một chút--

Tiêu đề của danh sách ghi là: Bảng đánh giá toàn diện chất lượng học sinh khối 11- lớp 8. Tên của mỗi học sinh tương ứng với cột đằng sau bài viết, ghi chép kết quả của tất cả các kỳ thi lớn trong năm lớp 10 và xếp hạng trên lớp.

Tốt lắm. Cuối cùng cũng tìm được cái tên Hạ Thanh Hồi này rồi, bụng ngón trỏ của Phan Trung Thắng đảo từ trái sang phải. Một loạt số liệu hiện ra, chỉ có thể dùng bốn chữ "Vô cùng thê thảm" để hình dung. Cậu sụp đổ hít một hơi khí lạnh.

Rồi, chuyến này xong luôn. Phan Trung Thắng chắc đã có một ấn tượng ban đầu rất sâu sắc về cậu rồi.

Phan Trung Thắng giống như đang suy nghĩ điều gì, ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên: "Bạn học Hạ gặp phải khó khăn gì sao?"

"Thưa, thưa thầy.... Em là..." Trong nháy mắt Hạ Thanh Hồi tựa như bị rút hết sức lực, nghĩ thế nào cũng không thể đi một chuyến vô ích được, "Thưa thầy, bạn học Đan Vân Triệt tự tiện đem bàn ghế dời đến ngồi cạnh em, muốn ngồi cùng bàn với em, thầy có thể nói chuyện với cậu ấy một chút được không ạ?"

"Đan Vân Triệt? Là bạn nam mới chuyển tới đây đó hả? Cậu ấy chủ động làm bạn cùng bàn với em?"

"Dạ đúng vậy! Không được sự đồng ý của ai hết ạ!"

Hạ Thanh Hồi nói thầm trong lòng: Thầy Phan thầy coi đó, cậu ta có xem thầy ra gì đâu! Muốn ngồi ở đâu là ngồi ở đó, thật sự rất là quá đáng luôn!

Biểu cảm của Phan Trung Thắng chuyển từ sửng sốt sang ngạc nhiên mừng rỡ, cuối cùng vỗ cánh tay Hạ Thanh Hồi một cái: "Cậu bé ngốc, đây là chuyện tốt!"

"Chuyện....chuyện tốt?!"

Thầy Phan, em học dốt lắm, thầy đừng có giỡn với em.

"Đúng rồi, theo thầy được biết thì bạn học này từng là nhân tài của trường Bác Anh, tính tình cũng yên tĩnh, em ngồi cùng bàn với cậu ấy chỉ có lợi chứ không có hại đâu!"

"Thầy...cậu ta không phải như thầy nghĩ đâu..."

"Bạn nhỏ, thầy biết thành tích ở lớp 10 của em không tốt, nhưng mà không quan trọng, quá khứ không thể thể hiện cho bất cứ điều gì." Bây giờ lớp 11, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại. Có thêm một bạn học giỏi ngồi cạnh kèm cặp cho em không phải là rất tốt sao? Em có cái gì không hài lòng?"

"Em..."

Thầy Phan, em rất không hài lòng, cái gì cũng không hài lòng hết ráo.

"Hơn nữa lớp 8 của chúng ta vốn có 57 người, bây giờ có một bạn cùng bàn, trong lớp học cũng sẽ không dư thêm một cái bàn trống, cả lớp nhìn cũng đẹp hơn, đây không phải chuyện tốt sao?"

Hạ Thanh Hồi ở trong lòng liên tiếp văng tục. Được rồi, cậu nói không nên lời rồi.

Cậu không hiểu.Thật sự không hiểu. Học dốt thì lời nói không có giá trị hay sao?!

Cuối cùng cậu chỉ có thể ôm một bụng thất vọng quay về lớp học. Cái tên tiểu bạch kiểm kia vẫn còn ngồi cạnh bàn cậu đọc sách. Làm sao bây giờ, kiểu gì cũng phải tìm cách đẩy cậu ta về chỗ cũ mới được.

Hạ Thanh Hồi đã quen ngồi một mình rồi, không thể chấp nhận được việc có bạn cùng bàn, lại càng không thể chấp nhận việc bạn cùng bàn tốt hơn mình về mọi mặt như vậy.

Làm sao, làm sao, làm sao đây? Hay là đem bàn ghế chuyển đến cuối dãy thứ hai?

Quyết định vậy đi, không lẽ "Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa còn không cho dân chúng thắp đèn" sao?*

(*): Có nghĩa là bản thân người cai trị có thể làm điều gì đó sai trái, nhưng hạn chế người dân làm ngay cả những hoạt động hợp pháp. 

Huống chi Hạ Thanh Hồi cậu có cái nội quy nào mà chưa vi phạm, còn sợ ba cái chuyện tự ý đổi chỗ ngồi à?

___Hết chương 3___