Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 108



Lục nhị lang Lục Hiển không lên tiếng phát biểu, chỉ nhìn bọn họ thảo luận chuyện Chu Tử Ba có nên đi hay không. nếu Chu Tử Ba là đệ tử kiêm con nuôi của danh sĩ Chu Đàm đứng đầu hàn môn, điều đó có nghĩa nàng có để danh vọng, muốn hàn môn tài trợ, xuất binh khí hay góp lương thực đều được. Hơn nữa với việc làm của Chu Tử Ba trong nửa năm qua khi đến Kiến Nghiệp, có thể thấy rõ năng lực làm việc của nàng rất thích đáng.

Điều không hay là, Chu Tử Ba ốm yếu lắm bệnh, không chịu nổi đường xá xa xôi.

Sứ thần Bắc quốc liên thủ với đoàn thể ích lợi ở Kiến Nghiệp, canh chừng Trần vương chằm chặp, sau khi Chu Tử Ba dẫn người rời khỏi Kiến Nghiệp, liệu có thể tránh được đối phương truy sát hay không.

Chu Dương Linh im lặng nghe mọi người nêu ra nghi ngờ, đợi bọn họ dứt lời, nàng mới mở miệng, giọng ôn tồn: “Các vị yên tâm. Tuy ta ốm yếu, nhưng chỉ là bệnh từ trong bụng mẹ, chỉ bị mấy bệnh vặt, không ảnh hưởng đến đại sự, dù đi đường xa cũng không sao.”

“Ắt sẽ có truy sát. Nhưng kẻ truy sát là ai thì chưa biết. Chỉ cần công tử giúp ta, có khi ta còn giúp ngược lại công tử, đoán được đối thủ cho công tử thì sao?”

Tốc độ nói của Chu Tử Ba đều đều, lời lẽ thẳng thắn. Ở bên cạnh nàng, hai mắt Trần vương điện hạ sáng lên, nhìn nàng chăm chú, hoàn toàn quên khuấy những người khác.

Lục Hiển trầm mặc lắng nghe, dần dà nghe được tính phức tạp trong câu chuyện mà bọn họ thảo luận. Vị lang quân thoạt trông hiền hậu trầm lặng, nhìn đâu cũng có vẻ ngô nghê tự lấy làm xấu hổ, nghĩ bụng, suy cho cùng mình cũng không phải là mưu sĩ, có thể đoán được nguy cơ nhưng không thể giải quyết được nó. Chỉ là hắn đứng trên góc độ người xem, mấy lần nhìn Chu Tử Ba, nhìn nhiều rồi lại có cảm giác quen mắt ——

Ở trong mơ, Chu Dương Linh và La Linh Dư được xưng là “nhị mỹ nhân Kiến Nghiệp”. Không có từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của La Linh Dư, còn Chu Dương Linh lại đẹp của chốn sơn thủy nhân gian. Từ xưa đến nay, mỹ nhân không nhìn mỹ nhân, La biểu muội của Lục nhị lang nhiều ít gì ghen ghét và kiêng kỵ với Chu Dương Linh, cho nên không thân thiết với Chu Dương Linh. Có Chu Dương Linh thì sẽ không có La biểu muội. Chính vì thiếu đi mối quan hệ này, nên lúc ở trong mơ, Lục nhị lang không hề gặp Chu Dương Linh. Chỉ thỉnh thoảng nhìn từ đằng xa, cảm thấy nữ lang này quá đẹp, hơi thở như nhành lan, trông tựa nàng Tây Thi yếu đuối.

Nhưng ở ngoài đời khi hắn gặp Chu Tử Ba, chỉ thấy “nàng” có phong thái danh sĩ tao nhã, vô cùng khiêm tốn. Lang quân thiếu niên tuấn tú, là mỹ nam được mọi người theo đuổi. Tuy trông y khá gầy, song sự rộng lượng, khí khái toát lên trên mặt, cùng với tấm lòng không câu nệ qua hành vi cử chỉ của y, lại không hề khiến người ta cảm thấy nữ tính.

Lục nhị lang cảm thấy quen mắt, nhưng hắn không nhận ra Chu Tử Ba chính là Chu Dương Linh ở trong mơ.

Trong khi đó, Trần vương Lưu Thục chưa từng gặp Chu Dương Linh tuy đã nảy sinh hoài nghi, song vẫn cảm thấy mình đang mơ tưởng hão huyền —— người như Chu lang… tuấn tú như Chu lang, mình còn cầu mong gì hơn.

Trong lòng có ngờ vực, Lưu Thục bèn cho người đến Nghi thành điều tra, xem có phải Chu Đàm có một đệ tử tên là Chu Tử Ba không. Lúc tùy tùng định đi, Lưu Thục lại dặn thêm một câu, hỏi xem con gái Chu Dương Linh của Chu Đàm có tính cách ra sao, liệu có thể, có thể… Nhưng rồi Trần vương không nói nữa, khiến tùy tùng hoang mang, phải tự nghiền ngẫm.

Nhưng bất kể kết quả điều tra là gì, thì hai ngày nay, được sự nhất trí đồng ý của phụ tá Trần vương, Chu Dương Linh đã lặng lẽ rời khỏi Kiến Nghiệp. Nàng định vào Nam trước, lấy thân phận của phụ thân để quyên góp lương thực; sau đó mới đi vòng ra Bắc, có thể chơi trò “chim sẻ rình nấp phía sau” với kẻ truy sát có-thể-có; cuối cùng bình an tới Nam Dương, trợ giúp quân sĩ phương Bắc.

Tình hình trên quãng đường này thay đổi rất nhiều, cần Chu Dương Linh tùy cơ ứng biến. Chu Dương Linh bàn bạc công việc liên quan với mọi người, ấn định hành trình. Một ngày trước khi đi, nàng cố ý đến Lục gia, gặp muội muội ruột La Vân Họa của La Linh Dư một chuyến. Tiểu nương tử La Vân Họa nhờ nàng gửi thư gửi quà cho tỷ tỷ, muốn Chu lang hỏi xem bao giờ thì tỷ tỷ mới có thể trở về.

Tiểu nương tử buồn bã, dụi lấy vành mắt đỏ ửng: “… Chưa bao giờ muội xa tỷ tỷ lâu như thế. Lúc tỷ tỷ ở đây, muội cứ sợ tỷ ấy quản mình, nhưng lúc không có tỷ ở bên, muội lại lo lắng cho tỷ tỷ, sợ tỷ ấy gây chuyện.”

Chu Dương Linh xoa tóc cô bé, thái độ lời nói không hề có vẻ dối gạt con nít, trái lại có vẻ thành khẩn như người lớn nói chuyện với nhau: “Nhất định sẽ không phụ Họa Nhi.”

La Vân Họa sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lang quân điềm đạm, đã hiểu vì sao thời gian đầu, tỷ tỷ lại động lòng với lang quân này rồi… Chu lang dịu dàng, tính cách rất tốt.

Đợi Chu Dương Linh làm xong những chuyện này, ngồi xe quay về con ngõ ở Chu trạch, trăng đã lên cao, đêm đã khuya. Một ngày bôn ba vất vả, ngày kế lại phải đi xa, tinh thần nàng dần trở nên mất ổn định. Nhưng khi Chu Dương Linh xuống xe ở đầu hẻm, chậm rãi đi bộ về phủ với người hầu, thì lại thấy ở trong góc tường, một vị lang quân tuấn tú cau mày, đi tới đi lui ngoài cửa phủ của nàng.

Trần vương Lưu Thục đi lại ngoài Chu trạch, chân mày cau lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúc ngẩng đầu nhìn bóng cây nhô ra ở đầu tường,  trên mặt y có vẻ mờ mịt.

Cho tới khi âm thanh ôn hòa xen lẫn kinh ngạc vang lên từ phía sau: “Điện hạ?”

Lưu Thục ngạc nhiên, ngoái đầu lại nhìn Chu lang. Sắc mặt y tái nhợt, ý thức được mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì. Dưới cái nhìn hiền từ của Chu lang, sắc mặt y càng trắng hơn, nhưng cũng lập tức đỏ bừng. Y im lặng nửa buổi, sau đó khẽ nói: “Ngủ, ngủ, ngủ không được, nên đi tản bộ chút, mà, mà, mà vô tình đến đây.”

Y vẫn quyến luyến không nỡ xa nàng, sau mấy hồi do dự, biết rõ không nên song vẫn tới.

Vừa dứt lời, Lưu Thục đã bật cười tự giễu: hễ nói chuyện với Chu lang, là y lại như biến thành kẻ ngốc.

Mà Chu Dương Linh lại không cười nhạo y, lúc gã sai vặt gõ cửa, nàng còn mời y vào nhà uống trà. Trần vương bước lùi về sau, nhìn Chu Dương Linh như mãnh thú, lắc đầu nguầy nguậy. Sóng mắt Chu Dương Linh khẽ động, nhìn y nhưng không nói gì. Lúc nàng chắp tay cáo từ, Trần vương ở sau lưng lấy hết dũng khí: “Ngày mai, sợ, bị đối thủ, thấy, nên ta, ta không thể tiễn huynh… Huynh, huynh cẩn thận.”

Chu Dương Linh dịu dàng: “Được, đa tạ điện hạ đã quan tâm. Ở Kiến Nghiệp, ta đã được công tử quan tâm rất nhiều, lần này nên báo đáp công tử mới phải. Hơn nữa chính kiến của hai ta cũng giống nhau, ta sẵn sàng tương trợ Lục tam lang.”

Lưu Thục lơ đãng gật đầu.

Chu Dương Linh tiếp tục từ giã, nhưng nàng lại bị người phía sau gọi lại. Lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, nữ lang thông minh ý thức được điều gì đó. Lần cuối cùng xoay người nhìn người thanh niên sau lưng, nàng bị Trần vương níu tay áo lại, cổ tay trong áo cứng đờ, nhưng Trần vương đang đắm chìm trong tâm sự riêng nên không phát hiện ra.

Lưu Thục im lặng, rút ra chiếc hộp gỗ nhỏ khắc hình hoa mộc lan, bên trong đặt một chiếc túi thơm.

Lưu Thục miễn cưỡng mỉm cười, bàn tay cầm túi thơm hơi vô lực: “Đại, đại sư chùa Khai Thiện vào cung giảng Phật, mẫu thân ta, xin cho ta. Giờ ta đưa nó cho, cho huynh. Bên trong, có bùa đại sư cho, huynh, đừng tháo ra. Nếu không, sẽ không linh.”

Chu Dương Linh nhận lấy túi thơm, ngón tay sượt qua hình hoa cỏ thêu trên túi. Kỹ năng thêu thùa rất xấu, nhưng từ vải đến chỉ đều là thượng đẳng. Nàng vừa sờ đã đoán được ra ngay, người thêu túi thơm này là nữ lang quý tộc xuất thân cao quý. Chỉ có nữ quý tộc, bởi vì không cần làm lụng kiếm sống, nên kỹ năng thêu mới kém như vậy. Phối hợp với lời của Trần vương, có thể thấy, chiếc túi thơm này là của mẫu thân Trần vương thêu cho y.

Túi thơm do mẫu thân y xin cho y, vậy mà y lại đưa nó cho nàng?

Cõi lòng bình tĩnh như mặt hồ của Chu Dương Linh rung rinh, như có hoa nở ngày xuân rơi xuống mặt nước, gợn sóng lăn tăn. Dưới cái nhìn của Lưu Thục, nàng cúi người vái lạy y, thấp giọng: “Đa tạ công tử đã quan tâm.”

Một cánh cửa khép lại giữa hai người.

Lưu Thục đứng trước cửa không nhúc nhích, im lặng nhìn người bên trong cửa. Vẫn như mọi lần. Đè nén tâm sự, ẩn giấu tâm sự. Nhưng lần này lại không như trước, khi y nhìn Chu lang, Chu lang không xoay người đi hẳn. Tấm áo phấp phới trong gió, nàng đứng trong cửa, cũng nhìn y như thế.

“Rầm.” Cánh cửa hoàn toàn khép lại.

Cơn gió thu se lạnh thổi qua, cuốn đi tâm sự như có như không, muốn bộc bạch lại ngại ngùng, rồi nhẹ nhàng biến mất.

Cách một cánh cửa, Lưu Thục tựa lưng vào tường, cụp mắt ngẩn ngơ.

Chu Dương Linh đứng trong cửa, nàng thờ ơ vuốt ve túi thơm, chợt phát hiện miệng túi đã bị thêu kín. Nàng do dự một lúc, rồi vẫn bảo người hầu đưa kéo tới, mở chiếc túi thơm ra. Sau khi mở ra, mùi thuốc và hương hoa phả vào mặt, nàng mở miệng túi tìm kiếm khắp nơi. Không thấy lá bùa mà pháp sư vẽ đâu, trái lại có một hạt đậu tương tư màu hồng, rơi vào lòng bàn tay trắng nõn của nữ lang ——

Thì ra không phải mẫu thân y xin bùa bảo vệ y, mà bà làm chiếc túi thơm này, muốn y tặng cho nữ lang trong lòng.

Cụp mắt nhìn hạt đậu tương tư, đầu ngón tay Chu Dương Linh khẽ run lên, con tim đập trễ một nhịp.

Từ từ dựa lưng vào tường, nữ lang nắm chặt hạt đậu trong tay, trông phút chốc đã nghe được tâm sự chưa giãi bày, đã tường tỏ vì sao y lại giúp mình như thế.

Đêm khuya sương dày lượn lờ ngoài cửa, người ấy muốn điều gì? Là câu nói thảng như không thích hợp, nhưng lại có thể giãi bày nỗi lòng ——

Tim thiếp có chàng, mong rằng chàng biết, càng sợ chàng biết.



Cách một bức tường, tâm sự nặng nề khó tả.

Nhưng mà, Chu nữ lang cau mày xoắn xuýt: rốt cuộc Trần vương thích nàng, hay là… có sở thích đoạn tụ?

***

Khi Chu Dương Linh từ giã Kiến Nghiệp, chiến loạn ở phương Bắc vẫn đang xảy ra, Lục Quân và La Linh Dư lên đường quay về Nam Dương. Chiến sự ở Nhĩ Dương đã được giao cho Hành Dương vương, Lục Quân gấp rút quay về Nam Dương để phối hợp chiến đấu cùng thành Nhĩ Dương, chung tay tiêu diệt kẻ thù. Trong hành trình vội vã, ngựa một ngày đi mười mấy dặm, ban đêm nán lại trong trạm dịch.

Vì cơ thể khó chịu, nên La Linh Dư đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ.

Lục Quân theo lệ phê duyệt công văn, viết thư hồi âm đến đêm khuya. Trời đã tối, chàng quay về phòng, vén màn lên nhìn nữ lang ngủ yên trên giường. Nàng như hoa hải đường trong đêm xuân, mái tóc dài xõa lên gối, chăn gấm che nửa gò má, ửng đỏ vì ngủ say. Một vẻ đẹp xộc xệch, bất tri bất giác dụ dỗ người hái ngắt.

Yết hầu ở cổ Lục tam lang di chuyển lên xuống, chàng khó chịu xoay mặt đi, buông màn xuống. Cứ thấy nàng như thế là chàng lại không nhịn được động lòng. Nhưng chàng không nỡ làm bậy —— chỗ đau của nàng do chàng gây ra vẫn chưa phục hồi, thế mà chân nàng lại đau tiếp rồi; cộng thêm công việc quá bận rộn, cho nên Lục Quân vẫn kiêng dè, sợ nàng mang thai vào thời điểm không nên có.

Chàng âm thầm hối hận, hôm đó bị ma quỷ ám ảnh nên mới đụng vào nàng. Đúng là ăn một lần là nghiện, không cách nào quên được, bây giờ nghĩ lại, đó cũng không phải là chuyện tốt.

Lục tam lang miễn cưỡng rời khỏi phòng, quay về phòng mình ở trạm dịch, sau khi rửa mặt. Ý thức của chàng quá tỉnh táo, vì cách một cánh cửa nên luôn nghĩ tới người nào đó, khiến chàng không tài nào ngủ nổi. Lục Quân dứt khoát nấu trà uống, thuận tiện gọi tùy tùng tới, tiếp tục làm việc.

Đã tối rồi mà còn không được ngủ yên, tùy tùng khổ không tả xiết, mà La Linh Dư say ngủ cũng không biết Lục tam lang tự tay pha trà, nàng còn chưa được nếm trà do chàng pha bao giờ.

Nửa đêm có mưa rơi, đẩy cửa sổ ra, trước cửa tuyết rơi dày, mùa đông chậm rãi kéo đến, ngoài cửa sổ đã mất đi vẻ xanh biếc. Lục tam lang ngồi tựa vào cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi xào xạc cùng tiếng trà sôi ùng ục, đúng lúc này, tùy tùng đi vào: “Lang quân, đã dẫn Phạm lang đến rồi.”



Mấy hôm qua, Lục Quân giấu La Linh Dư, cuối cùng cũng biết rõ những chuyện sau khi nàng bị bắt cóc. Chàng nổi trận lôi đình, không cách nào tha thứ cho Phạm lang, phải chất vấn xem Phạm thị Nam Dương có mục đích gì mới được. Viết thư gửi về Nam Dương, Phạm gia đuối lý, tất phải nhượng bộ nhận thua. Điều khiến Lục Quân bất ngờ là, Phạm tứ lang Phạm Thanh Thần vốn tính khí cố chấp, song lần này cũng không phản kháng.

Phạm Thanh Thần nhận tội.

Mưa rơi xối xả, Phạm Thanh Thần bị tùy tùng dẫn đến, nhìn lang quân tuấn tú ngồi bên mép giường. Chàng mặc áo xanh, tay pha trà, hờ hững nhìn đến, có sự kiêng dè rõ ràng với gã nhưng không có kích động quá đáng.

Phạm Thanh Thần cười giễu, ngồi xuống.

Nghe Lục Quân nói đến chuyện đàm phán giữa mình và Phạm gia, Phạm gia bồi thường, Phạm Thanh Thần im lặng. Lục Quân lấy thư từ hôn do Phạm gia đưa đến ra, để Phạm Thanh Thần nhìn. Vị lang quân kiêu ngạo này không thèm xem gã ra gì, nói chuyện làm việc đều thực hiện trực tiếp với phụ thân gã, chỉ khi chuyện đã thành mới thông báo với gã một tiếng.

Phạm Thanh Thần coi Lục Quân là đối thủ, song từ đầu chí cuối, Lục Quân chỉ tiếp xúc với phụ thân Phạm quân của Phạm Thanh Thần. Ngày trước ở Kiến Nghiệp đã thế, bây giờ ở Nam Dương cũng vậy. Lục Quân không coi Phạm Thanh Thần ra gì, kẻ gieo gió gặt bão thì bị dạy dỗ. Đồng thời chuyện này cũng làm Phạm Thanh Thần phẫn nộ hơn.

Đã mấy ngày trôi qua, Lục Quân đã bình tĩnh lại. Thấy Phạm Thanh Thần, chàng cũng không còn tức giận tới mức mất đi lễ nghĩa nữa. Giọng chàng hời hợt: “Phạm quân đã đưa thư từ hôn tới, từ nay Linh Dư và Phạm gia không còn liên quan gì đến nhau. Nhưng để đề phòng, ta vẫn muốn lấy giấy hôn thú từ chỗ ngươi, đỡ cho có kẻ nhân cơ hội làm loạn. Phụ thân ngươi nói, ngươi đã trộm giấy hôn thú đi. Bây giờ nó đang ở trên người ngươi đúng không?”

Phạm Thanh Thần hoảng hốt: “Ta có thể giao giấy hôn thú, nhưng từ hôn thì…”

Gã cúi gục đầu xuống, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Lục Quân im lặng pha trà, dễ dàng nhận ra sự coi khinh từ trong xương tủy.

Phạm Thanh Thần đột ngột ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng rực. Gã nhìn Lục tam lang chằm chặp, đáy mắt hằn đầy tia máu, vẻ mặt điên cuồng: “… Ngươi định làm gì ta? Nếu ngươi là ta thì ngươi làm được gì hả? Ta có chỗ nào thua kém ngươi? Nếu lúc ấy ngươi cũng có mặt ở miếu Thành Hoàng, liệu ngươi có thể bảo vệ nàng được không? Ngươi cũng là văn nhân đấy thôi! Không phải võ tướng! Còn đối phương là quân tiên phong Bắc quốc! Ngươi thì làm được gì?!”

Lục Quân khựng lại.

Đúng thế, chàng là văn thần, không phải võ tướng. Võ công của chàng không cao cường, nhưng ít nhất đủ để chàng bình an lui ra từ vòng vây kẻ địch… Có lẽ vì bình thường Lục tam lang luôn biểu hiện quá văn sĩ, ở Nam Dương lại không động tay với ai, nên mọi người mới có hiểu lầm này.

Hiện tại đối mặt với Phạm Thanh Thần điên cuồng, Lục Quân liếc mắt: “Vì sao ta phải nói với ngươi?”

Giọng Phạm Thanh Thần run run: “Ta muốn biết câu trả lời! Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào… Ngươi nói thì ta sẽ giao giấy hôn thú ra! Sau này sẽ biến mất trước mắt La muội muội, không làm phiền nàng nữa.”

Lục Quân liếc Phạm Thanh Thần, suy đoán tính thật giả trong lời gã. Một lúc sau, Lục Quân mới nói: “Nếu là ta, ngày đó khi thành Nhĩ Dương bị phá, ta sẽ không rời khỏi đó. Làm sao có thể đến miếu Thành Hoàng được?”

Phạm Thanh Thần ngẩn ra, sau đó châm chọc: “Ngươi đúng là hạng trung nghĩa.”

Lục tam lang nhếch mép, tiếp tục kích thích gã: “Nếu là ta, ta không cần phải bắt nàng đi. Lúc ở Nam Dương, ta sẽ khiến nàng phải cam tâm tình nguyện thích ta.”

Con ngươi Phạm Thanh Thần tối sầm: Nghịch lý này… Lục tam lang đang so với chính Lục tam lang xem ai lợi hại hơn. Chuyện này sao có thể so sánh được?

Phạm Thanh Thần cả giận: “Ta đang nói cái đêm ở miếu Thành Hoàng! Sao ngươi cứ nói chuyện trước đó hả? Nếu là Lục tam lang đại danh lừng lẫy gặp phải cảnh như ta đêm đó, liệu ngươi có cứu được La muội muội không?”

Lục Quân lắc đầu, như thể cảm thấy gã quá nực cười.

Trong cái nhìn lạnh tanh của Phạm Thanh Thần, Lục tam lang lên tiếng: “Nếu ta ở miếu Thành Hoàng… Thuộc hạ tùy tùng của ta, không đời nào dám động thủ với ta. Nếu ta muốn cứu một người, thuộc hạ chỉ có thể nghe lệnh, không được phản kháng. Biết rõ ta thích nàng, mà còn dám ra tay với ta đưa ta đi… Thuộc hạ như thế, giết.”

Phạm Thanh Thần chấn động, bả vai cứng lại, hô hấp dồn dập, chợt ý thức được vài điều.

Lục tam lang cụp mắt, thờ ơ nói: “Người hầu của ngươi nghe lời cha ngươi, nghe lời của Phạm gia. Ngươi chỉ là một lang quân bình thường ở Phạm gia, được gia tộc che chở, ngươi không cách nào thoát khỏi cái bóng của gia tộc. Còn ta không giống ngươi, từ xưa đến nay, chuyện của ta đều do chính ta làm chủ.”

Chàng là lang quân duy nhất ở phòng nhì Lục gia, từ lúc còn tấm bé, chính chàng đã lo liệu mọi công việc lớn nhỏ trong phòng nhì. Dĩ nhiên đương gia của Lục gia là Lục tướng, không phải là phụ thân của Lục Quân. Sau khi phụ thân của Lục Quân qua đời, dòng chính Lục gia sợ bị nói ra nói vào, mà bản thân lại không thiếu chút tài sản ở phòng nhì, thế nên bọn họ khá xa lánh với tiểu tam lang mới về Kiến Nghiệp. Dòng chính đã như thế, các dòng thứ Lục gia cũng cố kỵ, không dám qua lại nhiều với phòng nhì. Từ nhỏ đã được rèn luyện, từ nhỏ không có ai đứng sau lưng. Lớn lên trong hoàn cảnh đặc thù như thế, khiến Lục tam lang sinh ra bản tính cô độc, thiếu cảm giác an toàn, đồng thời cũng để chàng quen với việc tự làm chủ mọi thứ.

Suy cho cùng thì, cha mẹ mất sớm cũng mang lại cho chàng vài chỗ tốt.

Hai mắt Phạm Thanh Thần tối sầm, lập tức câm miệng. Thì ra chênh lệch lại lớn đến thế. Một người là lang chủ, một người chỉ là lang quân bình thường. Một người tự làm chủ mọi thứ, một người vẫn luôn thân bất do kỷ… Giọng Phạm Thanh Thần run run: “Ta đã biết rồi… Thì ra thua trong tay ngươi, là như thế.”

Gã nhắm nghiền mắt.

Cảm giác được mâu thuẫn cố chấp.

Sự cố chấp khiến gã không cứu được La muội muội, trái lại còn suýt hại chết nàng. Gã từng nghĩ, dù đến chết nàng cũng chỉ có một mình, nhưng khi không có nàng ở đây, lòng gã lại đau như dao cắt.

Đêm hôm ấy, đêm hôm ấy tại miếu Thành Hoàng… Khi gã bị người hầu điểm huyệt bắt đi, khi gã cứng người chỉ biết trừng mắt mở lớn, nhìn nữ lang hốt hoảng lao ra khỏi miếu, căng thẳng gỡ dây cương nhảy lên ngựa. Gã nhớ nàng không biết cưỡi ngựa, nhớ nàng rất kém hoạt động… Nàng bị ép vào đường cùng, còn gã lại trơ mắt nhìn đám quân nhân kia lao vụt đi, truy đuổi theo nàng.

Tuyết rơi dày, trời đất tù mù mất phương hướng, lúc nàng cưỡi ngựa chạy trốn, không biết nàng có mục đích nào không.

Phạm Thanh Thần trơ mắt nhìn theo, ruột gan như đứt từng khúc một, tâm như tro tàn.

Cắn chặt răng, lại bị áp lực đè ép, bả vai sụp xuống, gã nghĩ bụng, mình đã mất nàng thật rồi.

Lục Quân: “Giấy hôn thú đâu?”

Cổ họng Phạm Thanh Thần tắc nghẽn, rầm rì: “… Ngươi có thể rời đi, cho ta gặp La muội muội một lần cuối được không?”

Lục Quân: “Không thể.”

Chàng đã nấu trà xong, lửa trên bếp chưa tắt vẫn cháy âm ỉ,  trong đêm mưa, ánh lửa hắt lên gương mặt mơ hồ của chàng sau bức rèm. Nghe chàng lạnh lùng nói: “Nữ nhân của ta, há có thể để ngươi ngấp nghé.”

Con tim Phạm Thanh Thần đau xót.

Gã hít sâu: “Ta không đem theo hôn thú trong người, ta quay về lấy, trước khi trời sáng sẽ đưa cho ngươi.”

Lục Quân nhướn mày, tỏ ý “cứ tự nhiên”. Phạm Thanh Thần đứng dậy, đi ra khỏi nhà. Lục Quân ngạo mạn, cũng không chịu đưa tiễn. Trong phòng thoang thoảng mùi trà, Lục Quân thành thạo tự mình rót trà, hất cằm chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đuổi theo hắn ta, hắn không làm gì quá đáng thì không cần ngăn cản.”

Tùy tùng đáp một tiếng: “… Hình như lang quân biết hắn muốn làm gì?”

Lục Quân bật cười: Cùng là nam nhân, chàng lại là người nhạy cảm, sao có thể không biết được?

Chỉ là giả vờ như không biết mà thôi.

Có rất nhiều chuyện, không cần phân biệt rõ ràng, không nhất thiết phải rạch ròi đen trắng.

***

Tâm sự được buông xuống, có lẽ vì quá mệt mỏi, trà còn ấm, nhưng Lục Quân đã dựa vào cửa sổ, nhắm mắt ngủ quên.

Chìm vào giấc mộng mơ màng.

Có lẽ vì nói quá nhiều với Phạm Thanh Thần, lén thấy được bí mật của gã, nên ở trong mơ, chàng quay lại thời điểm khi vừa đến Kiến Nghiệp, vừa quen biết Trần vương Lưu Thục.

Lục tam lang cô đơn nhút nhát cần bạn, mà Lưu Thục cần người che chở… Lần rơi xuống nước đã mở đầu cho quan hệ của cả hai.

Lưu Thục còn nhỏ, song vì lớn lên trong cung nên tâm cơ nặng hơn Lục tam lang sinh sống ở biên ải. Rồi dần dà trong những năm tháng trưởng thành, Lục tam lang lớn lên, những chuyện ngày nhỏ mình không hiểu, nay đã hiểu ra. Tới lúc xem hiểu rồi, lúc đầu còn nghi ngờ này nọ, về sau đã không cần để ý.

Vụ án rơi xuống nước, ngay từ đầu chính là âm mưu Lưu Thục quy hàng.

Lưu Thục lòng dạ ác độc, vì thế mà phải trả giá nói lắp cả đời. Cái giá đó, đối với một người có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế mà nói, thật sự quá nặng nề. Nếu bị người khác biết được, dù Lưu Thục được Lục gia che chở thì cũng có khả năng không được lên ngôi.

Chuyện trong lòng cả hai đều biết tỏng, thật sự không cần phải nói ra khiến đôi bên khó chịu.

Lục tam lang chỉ cần biết nguyên nhân sự tình là có thể yên tâm; chuyện duy nhất chàng không rõ nguyên do, chính là tình yêu khó hiểu với La Linh Dư.

Sẽ vì thế mà quấn quít.

Sẽ lưu luyến không thôi.

Nhưng nguyên do của tình yêu đâu nhất thiết phải rạch ròi. Tình yêu ấy sẽ quanh quẩn bồi hồi, lặp đi lặp lại, cuối cùng là dây dưa mờ ám, không thể quay trở lại vạch xuất phát. Tất thảy chính là vận mệnh.

***

Mưa sa liên miên như gột rửa đất trời.

Trong giấc mơ không sâu, chợt nghe thấy “cạch” một tiếng, giống như cành hoa gãy, đập vào cửa sổ.

“La muội muội, La muội muội…”

Tiếng gọi loáng thoáng mơ hồ.

La Linh Dư tỉnh dậy từ trong giấc mơ, giơ tay vỗ ngực, mù mờ ngồi trên giường. Cánh cửa khép chặt, nhưng nàng vẫn nghe thấy âm thanh kia. Âm thanh khiến nàng rợn cả tóc gáy, chỉ vừa nghe đã đoán được là ai. La Linh Dư do dự, nhưng nghĩ đến Lục Quân còn ở bên cạnh, có lẽ Phạm Thanh Thần sẽ không dám làm bậy. Nàng lần mò xuống giường, cầm ngọn đèn dầu ở đầu giường, mò mẫm tới cửa sổ.

Nếu như gã làm bậy thật, nàng sẽ cầm chân đèn đập gã.

La Linh Dư đẩy cửa sổ ra, cúi người xuống, thấy đứng bên dưới trong màn mưa, Phạm Thanh Thần đang ngẩng đầu nhìn mình.

Trời còn chưa sáng, mưa rơi mãi không ngớt hạt. Gã đứng trong mưa, khi thấy nàng mở cửa sổ ra thì hai mắt rực sáng. Ánh mắt sáng quắc không có vẻ tàn bạo đó khiến La Linh Dư hốt hoảng, như bất giác quay trở lại rất lâu về trước, khi ấy Phạm Thanh Thần vẫn còn ngụy trang trước mặt nàng, vẫn ra vẻ dịu dàng như ngọc.

Hiện tại, lang quân dưới cửa sổ vừa thấy nàng mở cửa, lập tức mỉm cười, một nụ cười trong sáng đơn thuần. Cả người Phạm Thanh Thần ướt sũng, gã nhìn nàng nửa buổi rồi mới như chợt nhớ ra một chuyện. Gã trịnh trọng lấy ra một tờ giấy ở trong tay áo, mở ra để nàng thấy rõ.

Sắc trời tối om, thực ra La Linh Dư không thấy gì, nhưng thấy lờ mờ ấn mực màu đỏ – là con dấu của quan tự, nàng lập tức đoán được đó là gì: chính là giấy hôn thú của nàng với Phạm Thanh Thần.

Con tim La Linh Dư nhảy lên cổ họng, cho rằng gã muốn lấy đó uy hiếp nàng.

Nhưng không, ngay trước mặt nàng, Phạm Thanh Thần xé nát tờ giấy hôn thú. Giấy vụn dính vào nước, nhẹ nhàng rơi xuống như chú bướm lá khô, lại như những bông tuyết trắng xóa bé nhỏ, rơi lên áo bào ẩm ướt của lang quân.

Phạm Thanh Thần nhìn thẳng vào nàng, từ từ mỉm cười.

Không còn cậy mạnh hiếp yếu, không còn vội vã ép nàng, không còn phải nhìn đôi mắt kinh hãi của nàng nữa.

Gã thấp giọng: “La muội muội, cuộc đời này, người ta yêu nhất chỉ có mình muội.”

“Chỉ có điều… phải tạm biệt muội rồi.”

Sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.

Gã xé vụn giấy hôn thú, nhìn nữ lang xinh đẹp đang ngơ ngác trên kia, xoay người rời đi. Một dung mạo đẹp như hoa lê soi mình xuống nước, một hồng nhan chói lóa trong thời buổi loạn thế, một cô bé gầy yếu như ăn xin năm xưa mới đến Nam Dương… tất cả đều rời xa gã.

Gã bước đi trong màn mưa, con tim ngập tràn ái mộ với nàng rơi xuống, vô số hạt mưa như những cây kim đập vào gã. Giờ đây, cõi lòng Phạm tứ lang chỉ còn lại thê lương chết lặng, nhưng cuối cùng, gã vẫn buông tay nàng.

***

Cây điểu và nữ la rơi xuống, *cạch* một tiếng, đánh thức người trong mộng.

Lục tam lang mở bừng mắt, nghe thấy tùy tùng báo lại thì thở dài, cầm lấy ly trà nguội ngắt hất ra ngoài cửa sổ. Sơn thủy ẩm ướt, hơi nước lơ lửng, những tia sáng nhạt mông lung sau màn mưa, trời đã gần sáng.