Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 124



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào độ tuyết rơi một lần cuối cùng.

Chiến tranh kết thúc, ải cuối năm cũng đã qua. Lúc đi xe qua ngõ, vén rèm mở cửa sẽ trông thấy lác đác vài người đi lại trên đường. Tuyết như những hạt muối đọng một lớp mỏng trên mặt đất, óng ánh ngân quang. Xe ngựa mái dài đi đến La phủ, người hầu chạy lên gõ cửa thông báo trước, rồi lang quân mặc áo khoác da cáo màu trắng bước xuống xe, đi vào nhà dưới sự dẫn đường của người hầu. Tuy vì bị bệnh mà chàng phải mặc áo dày hơn, sắc mặt cũng tiều tụy đôi phần, nhưng gương mặt tuấn tú khôi ngô khi chàng thờ ơ nhìn lướt qua đủ khiến các nữ lang La gia ngẩn ngơ, tim đập thình thịch.

Đáng tiếc Lục tam lang vốn lạnh lùng, chàng không có ý định dừng bước thân thiện chào hỏi với ai. Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ, ngưng thành lớp sương dày lơ lửng trên hồ. Các nữ lang í ới gọi bạn đến nhìn Lục tam lang, dường như cũng chỉ có cách đó để thu hút sự chú ý của Lục tam lang…

Lang quân này đúng là quá thanh cao.

Đến khi Lục Quân đặt chân vào viện La Linh Dư, thì vẻ lạnh lùng khách sáo, không muốn hàn huyên với ai chậm rãi tan biến, chàng đứng nhìn đến ngẩn ngơ. Bởi vì dưới bóng tuyết trong buổi chiều hôm, chàng đứng ở cửa viện trông thấy nữ lang thướt tha trên hành lang. Nàng mặc chiếc váy dài màu xanh biếc, gấu váy bên dưới trắng tinh khôi, lại đội tóc giả quấn thành hình chữ thập*. Tóc mây đen nồng, giữa trán dán hoa điền, La Linh Dư ngẩng đầu lên nhìn đèn lồng treo trên hành lang, chuyện trò rôm rả với với thị nữ. Tuyết trắng bên ngoài hòa cùng tia sáng đèn lồng hắt lên mặt nàng, tôn lên làn da trắng mịn của nàng.

(*Búi tóc chữ thập: ảnh.)

840a2cfbeab3cbfb51c94fcbbd535497

Lục Quân bất giác mỉm cười: La Linh Dư đúng là La Linh Dư. Dù không ra khỏi cửa, chỉ ở trong viện mình thì vẫn trang điểm đẹp đẽ như thế, không hề có chút sơ sài. Nàng có thể ra ngoài bất cứ lúc nào, cũng có thể đón khách bất kể lúc nào mà không cần phải lóng ngóng.

Tuyết rơi lất phất, chàng nhìn nữ lang hình như đang nói chuyện gỡ đèn lồng với thị nữ. Các thị nữ vụng về mãi không lấy xuống được, La Linh Dư nhìn mà sốt ruột. Có lẽ người khéo tay như La Linh Dư nhìn không đặng cử chỉ vụng về, thế là nàng trực tiếp đỡ thang tự mình leo lên gỡ đèn lồng. Các thị nữ vây quanh nữ lang, căng thẳng sợ nữ lang ngã. La Linh Dư nhanh chóng gỡ được hai chiếc đèn lồng treo gần đó, vừa trèo xuống khỏi thang là thị nữ vội đỡ đèn lồng giúp nàng.

Tuyết rơi xuống mặt và cánh tay, đúng là lạnh thật đấy.

La Linh Dư chà xát hai tay để cơ thể ấm lên. Các thị nữ sợ nữ lang té ngã, vội tự mình đỡ thang trèo lên gỡ đèn lồng. La Linh Dư cũng không ngăn lại, nàng mỉm cười đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn các thị nữ làm việc, ngoài miệng chỉ huy: “Đừng vội, nhè nhẹ chầm chậm chút. Đại sư chế tạo chiếc lồng đèn này đã qua đời, nếu các ngươi làm hỏng thì cũng không có để bù đâu.”

Các thị nữ mỉm cười: “Nương tử yên tâm đi, nô tỳ sẽ cẩn thận.”

Tuyết như soi sáng gương mặt La Linh Dư, Lục Quân nhìn đến xuất thần. Chàng ngẩn ngơ nghĩ tới giấc mơ của mình, trong giấc mơ khi chàng rời khỏi nhân thế, chàng không thấy La Linh Dư cười đầy sức sống như vậy lần nào nữa. Ở trong mơ, chàng lang bạt theo nàng rất lâu rất lâu. Nỗi đau tê tâm liệt phế như thể đích thân trải qua, đến nay nhớ lại vẫn còn sợ hãi.

… Giấc mơ không rõ thật giả, nhưng giờ đây giữa lúc trời đổ tuyết, khi La Linh Dư ngẩng mặt lên nhìn đèn lồng, chợt khiến chàng cảm thấy ấm áp lưu luyến.

Có cảm giác “được chờ đợi” và “không phụ lòng”.

La Linh Dư giúp thị nữ tháo đèn lồng trên hành lang xuống, các thị nữ ôm đèn đi cất, La Linh Dư ngồi trên lan can chờ bọn họ về. Bỗng sau lưng truyền đến giọng nam như dòng suối mát, chạy qua buồng tim: “… Sao không treo đèn lưu ly năm màu mà ta tặng muội? Đèn ta tặng muội có vẽ mười hai mỹ nhân, muội không thích à?”

La Linh Dư giật mình, hoảng hốt đứng bật dậy ngoảnh lui sau. Lục Quân đứng sát ngay sau lưng, nên khi nàng vừa xoay vai thì ngã vào lòng Lục Quân. Chàng đứng gần như vậy, tạo cảm giác như thể nàng không kìm nén nổi mà lao vào lòng chàng vậy. Còn Lục Quân chỉ khẽ động lông mày, giơ tay ôm eo nàng. Chàng không cho nàng cơ hội vùng vẫy, trực tiếp ôm nàng vào lòng.

La Linh Dư cứng người: Lục Quân! Sao chàng lại đến đây? Không phải đang dưỡng thương ư?

La Linh Dư rối rắm, vì “Trần Tuyết” nên mới né tránh Lục Quân, không muốn gặp chàng. Nhưng Lục Quân lại không biết chuyện đó. Ấn tượng của chàng vẫn dừng lại ở lần hai người cười đùa thân mật lúc trước, khi ấy nàng khéo léo ngồi trên giường băng bó vết thương cho chàng, nước mắt tuôn rơi như suối, khiến chàng nhìn đến nỗi lòng quặn đau. Lục Quân cho rằng, bây giờ cũng như vậy.

Khóe môi chàng thấp thoáng nụ cười, cúi mặt xuống, sống mũi dán lên mặt nàng.

La Linh Dư chống cự, tuy sau lưng được chàng ôm lấy nhưng vẫn né ra sau.

Lục Quân không để ý, cho rằng nàng chỉ đang làm vẻ. Hơi thở của chàng phả lên mặt nàng, nhẹ nhàng phe phẩy như lông vũ. Âm thanh dịu dàng mềm mại, mang theo tiếng thở dài: “Dư Nhi muội muội, sao lâu như vậy mà không đến gặp…”

La Linh Dư: “Muội… Ưm.”

Nàng vừa mở miệng thì cánh môi đã bị ngậm lấy. Nàng đẩy chàng ra, chàng lại đè nàng lên cột hành lang, hôn sâu hơn.

Triền miên quấn quýt, tựa tình nồng hòa chung vào máu.

Mười ngón tay đan xen đè nàng lên cột trụ, vì mặc áo dày nên khi chàng hôn nàng, hơi thở ấm áp lướt qua khiến La Linh Dư lập tức hoàn hồn. Trong thoáng chốc thất thần, chỉ thấy nụ cười trong mắt chàng càng đậm sâu, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.

Dáng vẻ dụ dỗ nàng như thế… Chàng cắn mút làm lưỡi nàng râm ran.

La Linh Dư hơi thở dồn dập: “Ưm ưm ưm!”

Các thị nữ cất đèn lồng xong, vừa trở lại thì thấy trong viện có thêm người, người hầu ở cửa viện khoát tay nháy mắt với các nàng. Các thị nữ nhìn thấy đèn lồng rơi lộn xộn trên đất, ánh đèn đo đỏ giao hòa cùng tuyết trắng, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, lang quân tuấn tú ôm chặt nữ lang của các nàng, xoay lưng lại chẳng rõ làm gì.

Các thị nữ đỏ mặt, thức rời xoay người rời đi.

Còn trên hành lang, hai chân La Linh Dư mềm ra trong cái hôn của Lục Quân, nàng khuỵu chân ngã xuống, lưng dán lên lan can. Lan can vừa lạnh vừa cứng khiến nàng hoàn hồn từ chiếc hôn nồng nàn. La Linh Dư thấy Lục Quân áp sát mặt vào mình, hàng mi dài, hai mắt đen láy. Nàng đã bị sắc đẹp của chàng mê hoặc, nhưng say trong môi hôn lại bất chợt làm La Linh Dư nhói lòng.

Nàng thật sự… thật sự không chịu nổi khi chàng mỉm cười như thế, dịu dàng với nữ lang khác!

La Linh Dư giơ khuỷu tay lên đánh vào hông chàng. Lục Quân bị đau lùi về sau. Chàng sờ lên khóe môi, trên ngón tay có dính vài giọt máu. Lục Quân nhướn mày: “Muội dám cắn ta?”

La Linh Dư phớt lờ lời trêu chọc của chàng, nàng ngồi còn chàng đứng, giơ tay che giữa hai người, hỏi: “Trần Tuyết là ai?”

Lục Quân: “…!”

Con ngươi chàng chợt động, trở nên đen sẫm lạnh lùng.

Nhưng phản ứng của Lục Quân cũng rất nhanh. Trong đầu đang nghĩ vì lý do gì mà La Linh Dư đột nhiên hỏi như vậy, thì ngoài miệng chàng đã ôn tồn nói: “Có ai nói lung tung với muội à? Đừng tin người khác mà không tin ta. Chỉ là một nữ lang ta gặp khi ở Lạc Dương thôi, không có gì đâu.”

Dĩ nhiên chàng sẽ tuyệt đối không thừa nhận Trần Tuyết là ai.

Chàng nhìn mặt nàng phán đoán, chậm rãi ngồi xuống. Chàng nắm tay nàng đưa lên môi hôn. La Linh Dư xoay mặt đi chỗ khác, muốn né tránh nhưng Lục Quân cứ ôm không buông, giải thích: “Thật sự không có gì cả. Chỉ là ta cần người giúp đỡ khi trà trộn vào phủ thái thú Lạc Dương. Trần Tuyết kia chỉ giúp ta một chuyện mà thôi.”

Chàng giữ lấy hai vai La Linh Dư, nàng toan né đi nhưng lại không thể, bởi vì nhìn chàng có vẻ nắm hờ nhưng lại rất dùng sức, khiến nàng không đứng dậy được. Sự tình đã được nhắc tới, nàng cắn môi dưới, rốt cuộc trong lòng vẫn không cam lòng, lại ngẩng đầu hỏi: “Nếu huynh và nàng ta chỉ là quen biết bình thường, vậy vì sao huynh lại có khăn của nàng ta?”

Lục Quân bất ngờ chớp mắt.

Chàng thật sự không biết trong người mình có gì. Có thể là hôm đó khi thoát thân khỏi phủ thái thú, thái thú xông vào quá vội vàng nên chàng mới tiện tay nhét khăn của Trần Tuyết vào người, lại không ngờ mang nó theo. Đến lúc về chàng lại bị bệnh, La Linh Dư chăm sóc chàng, nói không chừng đã thấy được vật cũ của Trần Tuyết ở đâu đó.

Trong lòng đoán được tám chín phần, Lục Quân thả lỏng, buột miệng nói: “Có thể nàng ta vô tình để quên? Ai mà biết được. Dư Nhi muội muội đừng nhắc tới nàng ta nữa.”

Tuy Lục Quân nhạy bén nhưng suy cho cùng vẫn là nam nhân, chàng không biết mình gấp gáp lấp liếm cho qua đề tài, nhắc tới Trần Tuyết là có vẻ qua loa như thế, thì trong mắt La Linh Dư ấy chính là giấu đầu hở đuôi.

La Linh Dư ngơ ngác nhìn chàng, ngón tay được chàng nắm dần lạnh đi. Thái độ của chàng chính là điều chứng thực tốt nhất cho suy đoán của nàng —— nếu không phải trong lòng có quỷ, thì việc gì trốn tránh như thế?

Nàng gục đầu xuống, Lục Quân phát hiện ánh mắt buồn thương của nàng, cúi đầu hỏi: “Muội không tin ta?”

Rồi chàng dừng lại.

Lục Quân là người kiêu ngạo, chàng thật sự không muốn nhắc tới “Trần Tuyết”, nhất là còn để lộ chuyện này trước mặt La Linh Dư. Nhưng hai mắt nữ lang đã đỏ ửng… Lục Quân đành nói thêm: “Thật sự không có gì. Ta và nàng ta… không thể làm gì được cả. Muội cứ coi như trên đời không hề có nữ lang này được không? Ta đảm bảo nàng ta sẽ không xuất hiện trước mặt muội nữa.”

Vành mắt La Linh Dư đỏ lên: “Dựa vào đâu mà huynh chắc chắn nàng ta sẽ không xuất hiện trước mặt muội? Huynh có ý gì hả, huynh cảm thấy muội không bằng nàng ta ư? Nên mới không để nàng ta xuất hiện trước mặt muội? Muội thua kém nàng ta ở điểm nào?”

Lục Quân: “…”

Chàng vẫn nghĩ cách dỗ dành La Linh Dư, lúc này lại đổi lời: “Ta sai rồi, nàng ta còn không bằng một đốt ngón tay của muội muội. Nàng ta thật sự chỉ là người qua đường, muội muội nên quên đi.”

Nước mắt La Linh Dư chỉ chực trào ra, nhìn hai mắt Lục Quân co lại, đau lòng theo. Lại nghe thấy nàng nghẹn ngào: “Sao huynh có thể đảm bảo nàng ta không xuất hiện trước mặt muội? Chẳng lẽ huynh với nàng ta có gì đó, nhưng huynh không nỡ bỏ muội nên mới có ý định giết người diệt khẩu? Không thì vì sao có thể đảm bảo tuyệt đối đến thế?!”

Lục Quân: “…”

Chàng bị phản bác đến mức á khẩu, không trả lời được.

La Linh Dư bỗng ngẩng đầu lên, nàng lấy hết dũng khí nắm cổ áo chàng, giọng run run: “Có phải hai người, có phải…”

Lục Quân vừa nghe đã biết là có ý gì, chàng cảm thấy quá hoang đường, không đợi nàng hỏi hết đã bật thốt: “Không có! Làm sao có thể như vậy được!”

Lúc này, vai nữ lang thả lỏng đi. La Linh Dư cắn đau môi mình, nhưng nàng sợ nhất là câu trả lời kia, Lục Quân như đinh đóng cột nói với nàng là không có. Chàng phản ứng nhanh như thế, thái độ kiên định đến vậy, có lẽ là thật. Nhưng liệu có đúng vậy thật không?

Nếu chàng chỉ vì không muốn chia tay nàng, nên mới lừa nàng thì sao?

La Linh Dư mù mờ, Lục Quân đưa tay giữ gáy nàng, để nàng chôn mặt vào lòng mình. Lệ dính ướt làn mi, đâm vào cổ chàng. Được hơi thở ấm áp quanh thân lang quân bủa vây, La Linh Dư không nhịn được nữa, khóc nấc lên giơ tay ôm cổ chàng.

Nàng cảm thấy mình tiêu rồi.

Ngàn thu chỉ cần một lời, vật đổi sao dời vẫn mãi yêu.

Nàng thật sự rất thích chàng… Thích đến mức hèn mọn vậy đấy. Thích tới nỗi nghi ngờ chàng vụng trộm sau lưng mình, nhưng vẫn không thể gân cổ gân mặt bất hòa với chàng được, mà vẫn muốn cứu vãn, muốn nghe chàng giải thích… Nàng không muốn rời xa Lục Quân, lúc nàng cứu chàng trong trận tuyết lớn, ôm chàng òa khóc giữa trời đất bao la, thì đã định trước là lòng này thuộc về chàng rồi.

Lục Quân dịu dàng: “Linh Dư, hãy tin ta. Đừng nhắc đến Trần Tuyết nữa.”

Tay chàng đỡ sau gáy nàng, nói: “Ta thề với muội, ta tuyệt đối không thể nào ân ái với Trần Tuyết, làm tổn thương muội được. Muội phải tin ta… Bên cạnh ta có biết bao nữ lang, nếu muội không tin ta thì sau này chúng ta sẽ ra sao? Bao lang quân cũng xúm quanh nàng, ta cũng không thể vì chuyện đó mà ghen, giận dỗi với muội cả ngày được, đúng không? Chúng ta phải nên tin tưởng lẫn nhau.”

Một lúc sau, vùi mặt vào cổ chàng, nữ lang hai mắt ngấn lệ buồn bã nói nhỏ: “Huynh nói đúng… Nếu chúng ta đã ở bên nhau, thì muội phải nên tin huynh.”

Lục Quân khẽ thở phào.

***

Hai người cáo biệt nhau trong hòa bình, hẹn hôm khác sẽ gặp lại.

Lục Quân rời đi trong tâm tình phơi phới, nhìn La Linh Dư tuy khóc sưng mặt song tinh thần đã khá hơn nhiều. Nhưng đấy chỉ là điều chàng thấy, sau khi chàng rời đi, La Linh Dư lại sầm mặt. Ngay trước mặt Lục Quân, dựa theo hy vọng của chàng mà ra vẻ rộng lượng tha thứ, nhưng khi vào phòng, nhào lên giường, nữ lang lại nức nở bắt đầu khóc nấc.

Lục Quân lừa nàng!

Nàng cho rằng chàng thông minh đến thế, nếu chàng lừa nàng thì nàng sẽ không nhìn ra. Thực tế là càng lúc La Linh Dư càng hiểu chàng, nàng phát hiện mình có thể nhìn ra Lục Quân đang né tránh điều gì ——

Tuy chàng dịu dàng trấn an nàng, nhưng chàng vẫn luôn trốn tránh vấn đề “Trần Tuyết”.

Từ lúc hoàng hôn cho đến khi trời tối, Lục Quân chỉ nói qua qua về Trần Tuyết. Chàng không chịu tiết lộ một tin tức nào, Trần Tuyết mà chàng nhắc đến còn không sinh động bằng lời miêu tả của thuộc hạ chàng.

Chàng nói Trần Tuyết vô tình làm rơi khăn tay ở chỗ chàng… Nhưng La Linh Dư biết Lục Quân khó lấy lòng đến đâu, Lục Quân tuyệt đối không dễ dàng cho phép nữ lang xa lạ để lại đồ ở chỗ mình, nhất là khi còn là thứ đồ riêng tư như khăn tay.

La Linh Dư khóc tới mức không thở được, khó chịu muốn chết: “… Huynh nói dối, huynh lừa muội… Huynh nói huynh không ân ái với nàng ta, nhưng lúc không ân ái, ai biết được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Lục Quân, huynh lại chơi trò nhập nhằng câu chữ với muội… Huynh tưởng muội là đồ ngốc hả? Không phải ngày trước huynh chưa ngủ với muội, nhưng cũng ôm ấp sờ mó đủ đấy thôi sao? Huynh ăn hết đậu hủ của muội rồi… Nhưng huynh thật sự không chạm đến muội… Nếu huynh làm thế với Trần Tuyết… Dĩ nhiên huynh không có gì với ả ta rồi, nên mới không sợ muội đi thăm dò… Nhưng giữa nam nữ, chẳng lẽ không có chuyện đó thì sẽ trong sạch hả?!”

Nhưng khóc lóc một hồi, La Linh Dư lại từ từ thuyết phục mình: “Không, huynh ấy thích mình mà… Nếu không sẽ không nói dối lừa mình, còn hứa không để Trần Tuyết xuất hiện nữa… Huynh ấy thà giết Trần Tuyết chứ không để mình phải đau lòng, trong lòng huynh ấy có mình… Mình phải tin huynh ấy, sau này huynh ấy sẽ không…”

Nhưng, làm thế nào thì mới có thể nhổ được cái gai trong lòng nàng đây?

***

Người yêu nhau thường như thế đấy. Rất ít ai có được dũng khí đoạn tuyệt. Dù có thế nào thì cũng phải tìm ra mười ngàn cái cớ, không nỡ từ bỏ. Nghĩ bụng, dẫu sao thì… dẫu sao cũng đã đi đến bước này rồi.

Lúc Chu Dương Linh gặp lại La Linh Dư, phát hiện nàng gầy sọp hẳn đi. Chu Dương Linh ngạc nhiên, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, sao nữ lang xinh đẹp vô song lại tiều tụy thế này?

Hai người ngồi trên thảm cỏ trong bãi thả ngựa, La Linh Dư buồn bã ủ rũ, Chu Dương Linh cau mày, khác hẳn dáng vẻ dịu dàng của những ngày qua: “Sao muội muội lại gầy thế này? Có người bắt nạt muội hả?”

La Linh Dư lắc đầu.

Sợ Chu Dương Linh hỏi nhiều, nàng chuyển đề tài: “Chuyện ở Nam Dương kết thúc rồi, Chu lang sẽ về Kiến Nghiệp chứ? Có về chung với bọn muội không?”

Trong thoáng chốc, nét mặt Chu Dương Linh thay đổi.

Nàng nghĩ đến Trần vương Lưu Thục đang ở Kiến Nghiệp, lập tức cảm nhận được độ nóng của chiếc túi thơm nằm trong lòng.

Chu Dương Linh ngẩn người một lúc rồi mới trả lời: “Không, ta không về Kiến Nghiệp nữa… Cũng đã đến lúc ta nên về Nghi thành rồi. Đã một năm ta chưa về nhà, phụ thân ta hỏi rất nhiều lần, ta phải về nhà báo bình an.”

La Linh Dư kinh ngạc, Chu Dương Linh lại cười nói: “Có điều không sao. Bao giờ muội muội và Lục tam lang thành thân, ta vẫn sẽ đến Kiến Nghiệp ăn mừng.”

Ngày đại hôn…

Hai mắt La Linh Dư tối đi.

Nàng do dự, nói trong mông lung: “… Nếu muội không muốn thành thân thì sao?”

Chu Dương Linh sửng sốt.

La Linh Dư: “Lúc trước muội đã từ hôn với Phạm tứ lang, nếu lại từ hôn với Lục Tuyết Thần nữa… thì huynh có cảm thấy muội rất khó nói chuyện không? Có khi nào muội sẽ không tái giá tiếp được nữa không? Hơn nữa, Tuyết Thần ca ca… thật sự tốt với muội…”

Chu Dương Linh nhẹ nhàng nói: “Nếu y thật sự tốt với muội muội, thì việc gì đã đến lúc này rồi mà muội còn muốn từ hôn. Ta hiểu muội muội… Muội muội đừng có lo gì về cái nhìn của người đời. Nếu muội muội đã đưa ra quyết định, bất kể người ngoài nghĩ thế nào thì ta vẫn luôn ủng hộ muội muội.”

La Linh Dư: “…”

Nàng ngước mắt lên, ngạc nhiên lẫn cảm động đan xen trong mắt nàng, lang quân dịu dàng như ngọc lại tốt như vậy… Nàng tựa đầu lên vai Chu lang, nhắm hai mắt nói nhỏ: “Chu lang à, huynh tốt quá. Nếu muội có thể ở bên huynh, nhất định huynh sẽ không khiến muội phải khổ sở như vậy…”

Chu Dương Linh mất tự nhiên, nghe thấy nàng nói thế thì người cứng đờ.

Nhưng Chu Dương Linh còn chưa kịp làm gì, sau lưng đã truyền đến âm thanh lạnh lùng: “La Linh Dư, lại đây!”

La Linh Dư hốt hoảng vội đứng bật dậy, thấy Lục Quân đi đến bãi thả ngựa. Chàng cưỡi ngựa đi tới, lạnh lùng nhìn cảnh nàng và Chu Dương Linh thân mật tâm sự. Dưới cái nhìn đó của chàng, La Linh Dư lúng túng, cảm thấy chàng đã hiểu lầm mình với Chu lang. Lục Quân thấy nàng bất động, cố dằn xuống lửa giận trong lòng. Chàng nhảy xuống ngựa đi tới, nắm lấy cổ tay La Linh Dư toan kéo nàng đi.

Nhưng Chu Dương Linh đã ngăn cản: “Lục tam lang.”

Lục Quân dừng bước.

Trong mắt Chu Dương Linh không hề có ý cười: “Huynh đừng bắt nạt La muội muội.”

Lục Quân nín nhịn cả buổi, bình thản nói: “Ta biết. Không phiền cô phải lo, cô cứ lo liệu mấy chuyện của mình trước đi… Ví dụ như cô và Trần vương như thế nào, còn có thể giấu được bao lâu?”

Chu Dương Linh: “…!”

Khi Lục tam lang không nể mặt thì đúng là không nể thật. Chu Dương Linh cau mày, mắt thấy chàng kéo La Linh Dư rời đi, ôm nàng lên ngựa. Chu Dương Linh khẽ thở dài, bấy giờ mới chắc chắn giữa La Linh Dư và Lục Quân đã xảy ra vấn đề thật.

Nàng cười khổ: Nàng và La Linh Dư đúng là đồng bệnh tương liên.

Đến chuyện nàng “nữ giả nam trang”, vừa bị phụ thân thúc giục lại bị Trần vương điều tra… Lửa đốt đến dưới chân rồi, càng lúc càng gần ngày bị bại lộ.

Tới lúc đó thì nên làm gì để chu toàn được đây?

***

Lục Quân kìm nén lửa giận trong lòng. Chàng biết Chu Dương Linh là nữ giới, biết Chu Dương Linh rất quan tâm La Linh Dư, mà bản thân La Linh Dư lại là ngọn cỏ đầu tường, ai tốt với nàng thì nàng sẽ vui vẻ cười ngoác mang tai. Thậm chí còn nảy sinh ý định gả cho người ta.

Dĩ nhiên bây giờ La Linh Dư phải gả cho chàng.

Nhưng nàng lại chạy đi kể khổ với Chu Dương Linh, tựa đầu lên vai Chu Dương Linh, sự dao động trong lòng nàng, sao Lục Quân có thể không nhận ra? Tình cảm của nàng với chàng lại bị dao động? Cũng chỉ vì một “Trần Tuyết”?

Vì sao nàng không thể quên người kia đi?

Đưa La Linh Dư đi thẳng về nhà mình, đuổi người hầu lui xuống, Lục Quân kéo nữ lang vào phòng, đóng sầm cửa lại. Chàng nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của La Linh Dư, miễn cưỡng ép mình bình tĩnh lại. Chàng ngồi xuống, cố chịu đựng sự phiền não trong lòng, khuỷu tay chống lên bàn gỗ, tay xoa trán. Lục Quân im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Rốt cuộc là muội bất mãn chuyện gì?”

La Linh Dư luống cuống đứng yên, nhìn dáng vẻ đau đầu của chàng, đáp: “Muội, muội không bất mãn gì cả…”

Lục Quân còn chẳng động chân mày: “Nói thật khó lắm à?”

La Linh Dư: “…”

Nhìn dáng vẻ phiền não của chàng, cứ như nàng đã làm chuyện gì có lỗi với chàng, khiến chàng phải cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng rốt cuộc là ai sai trước hả? La Linh Dư la lên: “Muội bất mãn về huynh với Trần Tuyết!”

Lục Quân: “Ta đã nói không có gì rồi kia mà! Không có gì chính là không có gì! Vì sao muội không tin? Không phải muội nói sẽ tin ta sao?”

La Linh Dư cười nhạt: “Tin huynh? Sao muội có thể tin huynh được? Lúc muội mới quen huynh, tặng huynh có mấy ly trà mà muội cũng phải tìm quan hệ, phải lấy lòng Cẩm Nguyệt tỷ tỷ thì mới có thể đưa được đến tay huynh. Liệu Trần Tuyết tặng khăn tay có khó khăn như muội ngày trước không hả? Có phải huynh cất khăn tay của nàng ta vào trong áo, một đường đem về Nam Dương không? Hễ nhắc đến nàng ta là huynh lại không muốn nói chuyện, thái độ của huynh như vậy là bình thường sao? Nếu huynh thật sự không có chuyện gì, vậy thì giải thích rõ với muội đi, hoặc nói bóng gió để người ngoài giải thích rõ với muội. Nhưng huynh không làm gì cả. Huynh gấp gáp lấp liếm cho qua, huynh cảm thấy mình có thể cho qua được hả?”

Lục Quân chậm rãi ngước mắt nhìn lên.

Mặt chàng trắng như tuyết, tay đặt lên huyệt thái dương, con ngươi sâu thăm thẳm: “Vì sao không thể cho qua? Vì sao cứ khăng khăng muốn nói tới?”

La Linh Dư: “Sao phải cho qua?! Mỗi một câu muội nói với huynh, muội đều nghĩ có phải Trần Tuyết cũng nói với huynh như vậy không. Huynh tốt với muội, muội cũng nghĩ có phải huynh cũng tốt với Trần Tuyết như vậy không. Ngay cả khi muội đang cười với huynh thì trong đầu vẫn nghĩ, liệu có phải Trần Tuyết cũng từng cười với huynh như vậy không… Muội nghĩ đến điên rồi đấy huynh biết không hả?”

Lục Quân: “Quên nàng ta đi!”

La Linh Dư: “Không quên được!”

Chàng đứng dậy đi về phía nàng. La Linh Dư giật mình lùi về phía sau, nhưng lại không thể tránh thoát. Chàng ôm eo nàng cúi người định hôn nàng. Nhưng một khắc sau, môi của chàng đã bị tiểu nữ nhẫn tâm cắn nát. Chàng không chịu buông nàng ra, mà nàng cũng không chịu để chàng hôn, thế là nhấc đầu gối lên đá vào đũng quần chàng.

Lục Quân gập người né tránh, lập tức buông nàng ra.

Cơ thể chàng, hai mắt đỏ sẫm: “Muội điên rồi hả?”

La Linh Dư lùi về phía sau, thấy chàng định đuổi theo thì nàng lại cầm giá cắm nến đập chàng. Lục Quân giơ tay đỡ, giá cắm nến đập xuống tay. Chàng nổi cơn tam bành: “La Linh Dư!”

La Linh Dư lại cầm gối ngọc ném chàng, khiến Lục Quân không thể không lùi về sau. Nữ lang thở dốc: “Cách xa muội ba bước! Từ nay về sau không được tới gần muội, không được động đến muội!”

Lục Quân sầm mặt: “Ta là nam nhân của muội, muội lại cấm ta không được tới gần muội, không được động đến muội?”

La Linh Dư nói: “Huynh làm muội thấy ghét.”

Lục Quân: “… Muội nói gì? Lặp lại lần nữa!”

Ánh mắt chàng lập tức thay đổi, vẻ hung tàn giận dữ khiến khí thế chàng bùng lên. Lục tam lang thanh cao khoan thai chưa bao giờ như thế, lần đầu tiên chàng nghe thấy một nữ lang nói mình “chán ghét”. Lại còn là La Linh Dư nói. Lòng chàng đau như cắt, cực kỳ tức giận, định đi tới trước chụp tay nàng lại.

La Linh Dư lại dùng sức cầm đồ đập chàng, không cho phép chàng đến gần.

Lục Quân: “Đồ điên này!”

La Linh Dư: “Đâu so được với huynh. Một mặt thì diễn trò với muội, giả vờ không thích nữ sắc. Nhưng đảo mắt đã mập mờ trai gái với nữ lang khác. Huynh tưởng huynh không nhắc đến thì nó sẽ không tồn tại ư? Muội nói cho huynh biết, sau này không được phép chạm vào muội. Huynh hôn muội, muội cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ huynh hôn Trần Tuyết! Huynh chán ghét như thế, tránh xa muội ra!”

Ở ngoài phòng chỉ nghe thấy tiếng đập đồ *binh bốp*, thanh thế lớn tới độ ai ai cũng sợ hãi. Thật sự không biết lang quân và nữ lang đang cãi nhau gì ở trong phòng nữa. Người hầu hỏi thử, hai người trong phòng đồng thời lên tiếng: “Không được đi vào!”

Trong phòng, La Linh Dư và Lục Quân cùng thở hổn hển, quắc mắt nhìn đối phương. Giữa bọn họ là la liệt sứ bể thành mảnh, xanh xanh trắng trắng. Không biết có bao nhiêu là đồ danh phẩm quý báu, nhưng lúc này cả hai đang tức giận, ai còn để ý tới chuyện này?

Những thứ La Linh Dư có thể ôm ném đều đã hết, tay Lục Quân bị nàng đập chảy máu, nhưng chàng không hề định đi băng bó, chỉ nhìn nàng chằm chặp. Lồng ngực Lục tam lang tức giận đau đớn, mới định cất bước thì lại thấy La Linh Dư lại nhanh chóng ôm gậy gỗ đỡ cửa sổ vào lòng, cảnh giác nhìn chàng.

Lục Quân tức giận bật cười: “Muội còn định cầm gậy đánh ta ư?”

La Linh Dư không đáp, nhưng dáng vẻ của nàng rõ là không cho phép chàng đến.

Hai người nhìn nhau, một lúc sau, Lục Quân mới dần bình tĩnh lại. Chàng mệt mỏi nói: “Làm thế có ý gì? Không tin ta như vậy, cãi nhau với ta như vậy… có ý gì?”

La Linh Dư ngẩn người.

Nàng đặt gậy gỗ xuống như thể bị chàng thuyết phục. Nàng ngơ ngác nói: “Đúng thế, suốt ngày cãi nhau bị người ta ghét bỏ, là có ý gì?”

Lục Quân: “Ta không ghét muội, muội tức giận cũng đừng hắt nước bẩn lên người ta.”

Nhưng La Linh Dư lại không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm: “Suốt ngày như thế, chi bằng… chia tay còn hơn.”

Lục Quân chấn động, bắp thịt căng lên, không thể tin nổi: “Muội nói gì?”

Nhưng La Linh Dư đã không lên tiếng nữa. Nàng không còn gây gổ đánh chàng như lúc nãy, nàng nhìn tay chàng có máu chảy, cảm thấy mình đúng là giống kẻ điên thật. Đường đường Lục tam lang lại bị nàng đánh ra như thế, người ngoài ai mà tin nổi? Thật sự không nghĩa lý gì. Hai mắt La Linh Dư ầng ậng, ngồi xuống, nàng không muốn nói chuyện với Lục Quân nữa, thay vào đó lại bắt đầu lặng lẽ rơi lệ.

Con ngươi Lục Quân co lại.

Chàng khó chịu xoay mắt nhìn đi nơi khác, trầm giọng nói: “Không được khóc. Ta không mắc bẫy đâu.”

La Linh Dư không quan tâm đến chàng, nước mắt rơi lã chã, từng giọt nối thành chuỗi trân châu lăn dài trên má. Hai mắt nhạt nhòa hai tai ửng đỏ, nữ lang xinh đẹp tức tưởi khóc lóc. Nàng vốn giỏi khóc, Lục Quân càng nhìn thì nàng càng mau nước mắt. Nàng khóc rất dữ, lúc đầu chỉ im lặng rơi lệ, về sau không chịu nổi nữa, hai vai run lên, nước mắt tuôn trào khóc thành tiếng.

Nức nở nghẹn ngào.

Tiếng khóc nỉ non.

Mặt Lục Quân dần cứng lại.

Chàng cúi đầu chửi thề, lần đầu tiên Lục tam lang nói tục, đáng tiếc La Linh Dư lại không nghe rõ. Nàng chỉ thấy bỗng chàng giơ chân đá bay chiếc bàn, bàn vỡ thành hai nửa. La Linh Dư lại càng khóc thảm hơn. Lục Quân xoay người rời đi, thấy chàng có vẻ bỏ đi thật, vậy là La Linh Dư vừa khóc vừa tìm đồ, muốn đem đồ của mình để lại trong phòng chàng mà đi.

Cứ như vậy mà chia tay thôi.

Nàng ý thức được lòng mình quá nhỏ nhen, hơn nữa chỉ nhỏ nhen với một mình Lục Quân. Nàng thật sự không chịu nổi… La Linh Dư khóc nấc lên, vì khóc quá dữ nên không thở được, mà nàng cũng không thể ra ngoài. Nàng không thể để người hầu thấy mình khóc lóc rời khỏi chốn của Lục Quân như vậy. Dù nàng rời đi, nàng cũng không thể để mình mất mặt.

Dần dà nước mắt cũng cạn khô, thế mà Lục Quân vẫn chưa quay lại, thật sự bỏ nàng lại. Cả người La Linh Dư lạnh buốt, vừa tự ái lại đau lòng, nghĩ có phải chàng cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng lại hay không? Vừa nghĩ đến đó, nước mắt lại ứa trào.

Cửa gõ hai tiếng.

La Linh Dư không nghe thấy.

Cửa lại gõ hai tiếng.

La Linh Dư cáu kỉnh: “Không có Lục Quân ở đây!”

Âm thanh ngoài cửa trầm thấp mềm mại, từ tốn nói: “Không tìm Lục Quân, mà là tìm muội.”

La Linh Dư ngạc nhiên, dụi hai mắt đỏ hoe, hồ nghi hỏi: “Cô, cô là ai?”

Âm thanh xôm xốp ngoài cửa bật cười, như dán vào tai nàng mà thủ thỉ: “Không phải muội luôn muốn gặp ta sao… Ta là Trần Tuyết đây.”

La Linh Dư nhảy dựng lên, sắc mặt tái xanh, mắng to: “Lục Tuyết Thần, ta giết huynh!”

Còn nói không lừa nàng! Chàng dám kim ốc tàng Kiều!

Hai mắt La Linh Dư đỏ như máu, muốn tìm gương đồng sửa sang lại dung mạo. Tuy nàng khóc sưng hai mắt, nhưng tình địch đến cười nhạo nàng thì sao có thể chịu thua được?

La Linh Dư cắn răng nghiến lợi: Không phải là thôi Trần Tuyết ư? Trái lại nàng muốn xem nàng ta đẹp đến đâu, Lục Quân dựa vào đâu mà nàng Kiều trong kim ốc không phải nàng, mà là Trần Tuyết!