Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 141



Trong đêm khuya lạnh lẽo, màn sương mịt mùng lơ lửng như dòng nước trôi êm đềm. Cách một bức tường thành, trong thành nội chiến khắp nơi, ngoài thành là Hành Dương vương dẫn binh mã lao ra khỏi màn sương, chặn đầu đám người Việt Tử Hàn bắt lão hoàng đế.

Lưu Mộ chỉ kinh ngạc một chớp mắt rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dễ dàng nhận ra trong thành Kiến Nghiệp có biến, hoàng huynh của hắn trở thành chiến lợi phẩm. Đám người Việt Tử Hàn bất ngờ rút kiếm, đẩy hoàng đế Nam quốc ra sau cùng, còn Việt Tử Hàn đứng đầu, cơ bắp toàn thân căng tràn, đưa mắt nhìn vị quận vương oai phong ngồi trên lưng ngựa.

Lưu Mộ cũng dẫn binh theo, nhưng hắn hồi đô tất thể đem theo thiên quân vạn mã về. Triều đình chỉ cho phép hắn dẫn theo mấy chục thân tín về, và còn có cả Khổng tiên sinh ngồi xe ngựa, thở phì phò suốt quãng đường.

Mà những kẻ bắt giữ hoàng đế ở phía đối diện cũng có số lượng tương tự. Có gan đưa hoàng đế ra khỏi Kiến Nghiệp, trừ khi bọn chúng có nội ứng, không thì võ công phải rất cao cường. Mà thôi, muốn cứu hoàng đế thì bản thân Lưu Mộ cũng phải hy sinh.

Hành Dương vương nhanh chóng phán đoán tình hình, sau đó quay sang nhìn hoàng đế tóc tai bù xù. Trong thoáng chốc, huynh đệ có độ tuổi kém gần một con giáp chợt có cảm giác như bãi bể hóa nương dâu.

Mặt lão hoàng đế lúc xanh lúc trắng, sự lúng túng, khó chịu và tức giận vụt qua trong chớp mắt. Nhưng bị Việt Tử Hàn bóp cổ, lão hoàng đế đang bị cái chết bao trùm, ông ta chỉ biết liều mạng phát ra tín hiệu cầu cứu: “Cứu trẫm! Nhanh cứu trẫm —— bọn chúng là loạn đảng Bắc quốc, không thể để chúng được như ý!”

“Nếu hoàng đế Nam quốc bị bắt tới Bắc quốc, Nam quốc ta còn mặt mũi nào nữa?”

Lưu Mộ sầm mặt, đáy mắt sục sôi tức giận.

Lão hoàng đế thấy hắn có vẻ động tâm, trong lòng chợt dâng lên kỳ vọng. Ông ta vội vã đánh thức tình huynh đệ giữa mình và vị quận vương thiếu niên ——

“A Mộ, cứu ta với! Ta là huynh trưởng của đệ! Là hoàng huynh duy nhất của đệ! Trước khi băng hà, phụ hoàng đã dặn huynh đệ chúng ta phải giúp đỡ nhau, cùng bảo vệ Nam quốc!”

“A Mộ, A Mộ đệ không nhớ sao? Khi còn bé, đệ được huynh trưởng nuôi lớn mà. Đệ muốn gì huynh trưởng cũng cho đệ… A Mộ, cứu ta!”

Con ngươi Lưu Mộ co lại, gân xanh in hằn trên mu bàn tay siết chặt dây cương, gương mặt như sắp sửa nứt toác. Trong thoáng chốc im lặng, hai phe địch ta đối đầu nhau, khi mâu thuẫn sắp sửa bùng nổ, Lưu Mộ cúi đầu, “Kìa xem thường lệ đơm hoa, hoa đơm rực rỡ biết là mấy mươi. Đem gương nhân sự ra soi, mối tình huynh đệ trên đời vẫn hơn.”*

(*Bài thơ trong tập Thường Lệ của Khổng Tử, Nguyễn Văn Thọ dịch.)

Lão hoàng đế bỗng khựng lại, như có tảng đá dội vào lòng: “…!”

Lưu Mộ lặp lại, “Đem gương nhân sự ra soi, mối tình huynh đệ trên đời vẫn hơn… Bài thơ này, hoàng huynh đã từng dạy ta, hoàng huynh còn nhớ những chuyện này không?”



Kìa xem thường lệ đơm hoa, hoa đơm rực rỡ biết là mấy mươi. Hồi ức thuở nhỏ ấy như ký ức vĩnh hằng của cuộc đời.

Tiên hoàng sống lâu, khi hoàng đế Nam quốc hiện tại còn là thái tử, ông ta nhẫn nhịn bốn mươi mấy năm, nhưng không chờ được khi lão hoàng đế qua đời, mà trái lại lại chờ được hoàng đế sinh cho mình một đệ đệ.

Già rồi mà có con, Lưu Mộ ra đời sau huynh trưởng trước hắn gần những mười năm. Thế nên khi Lưu Mộ chào đời, tiên hoàng rất thương yêu chiều chuộng hắn, con nhỏ chưa lớn đã được phong vương.

Còn lão hoàng đế bây giờ, bất kể là vì lấy lòng phụ hoàng mình hay thật sự thích ấu đệ, ông ta vẫn rất chiều Lưu Mộ. Nuôi dưỡng Lưu Mộ như con trai, thậm chí còn thân thiết hơn cả con trai.

Đến nay Lưu Mộ vẫn còn nhớ, phụ thân lớn tuổi không còn sức lực, từ nhỏ hắn được một tay vị hoàng huynh này chăm bẵm nuôi nấng. Tính tình bản thân trở nên bá đạo ngang ngược, chưa chắc đã không có công lao của hoàng huynh.

Sự hung ác, nóng giận của hắn, thậm chí cả sự ngay thẳng và kiêu ngạo đều có công lao của hoàng huynh.

Đến nay nhớ lại những buổi tối trước khi ngủ, hoàng huynh thường đọc sách dỗ hắn ngủ ngon. Hắn nghịch ngợm hiếu động, không chịu ngủ yên, nhiều lần giở trò trêu hoàng huynh. Trong mắt hoàng huynh lộ vẻ bất đắc dĩ, dù hắn có gây chuyện thế nào, hoàng huynh cũng không nổi giận. Trong ký ức của Lưu Mộ, vẫn còn văng vẳng bài thơ thuộc làu quanh quẩn bên tai hằng năm khi còn nhỏ ——

“Kìa xem thường lệ đơm hoa, hoa đơm rực rỡ biết là mấy mươi. Đem gương nhân sự ra soi, mối tình huynh đệ trên đời vẫn hơn…”

“Nhà ta ta cố an bài, vợ con ta cố hòa hài ấm êm. Nghĩ cho tường tận thử xem, thử xem có phải có nên chăng là*.”

(*Bài thơ trong tập Thường Lệ của Khổng Tử, nguồn nhantu.net.)



Một sớm một chiều cũng là ơn nuôi dưỡng. Có phải mọi thứ bắt đầu thay đổi từ di chiếu của phụ hoàng không?

Thực tình đến nay Lưu Mộ cũng không biết cái thứ gọi là di chiếu đó có tồn tại không, là thật hay là giả. Nhưng hắn không quan tâm. Từ xưa hắn đã cảm thấy hoàng huynh sẽ là hoàng đế, còn mình là quận vương. Thuở nhỏ mình có thể bá đạo, sau khi lớn lên các công tử cung kính với mình là chuyện đương nhiên.

Nhưng hoàng huynh lại muốn giết mình… Đối với bản thân hắn mà nói, mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi từ nơi này.

Đêm tối mênh mông vô biên, hai huynh đệ tuổi tác kém gần một giáp đứng nhìn nhau ở hai chiến tuyến. Qua một lúc lâu sau, lão hoàng đế nhắm mắt, giọng run run: “Thường lệ đơm hoa… Ta nhớ, ta nhớ!”

Đầu ông ta kêu ù ù, nước mắt chảy dài, trong giây lát mọi suy nghĩ trở nên trống rỗng. Ông ta từng thật lòng thương yêu người đệ đệ này, cũng từng thật lòng thích hắn. Các con của ông ta không khác gì công cụ, là công cụ để ông ta cân nhắc thế gia, lôi kéo thế gia. Ông ta đã hy sinh rất nhiều vì vương vị, coi đệ đệ như con trai mà nuôi nấng… Ông ta cứ tưởng, đệ đệ còn nhỏ như thế, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến ngôi vị hoàng đế của mình.

Khi Lưu Mộ nhìn lão hoàng đế nhắm mắt đầy tủi nhục, hắn khẽ thở phào, nở nụ cười. Tùy tùng sau lưng thấy tướng quân của bọn họ ngồi thẳng lưng lên, rồi soạt một tiếng rút trường kiếm bên hông ra ——

“Giết! Cùng ta cứu bệ hạ!”

Nói thì chậm song xảy ra lại nhanh, sau khi hét lớn một tiếng, Lưu Mộ tung mình bay lên. Hắn nhảy xuống khỏi đại mã to lớn, kiếm trong tay chém tới, lao về phía Việt Tử Hàn. Con ngươi của Việt Tử Hàn đột nhiên co lại, dồn lực vào bắp thịt, hắn lập tức như mãnh long lao xuống sông, tiến lên nghênh đón Lưu Mộ!

“Keng ——”

Tia lửa đao kiếm lướt qua, phản chiếu vào đôi mắt của cả hai thiếu niên.

Gió lạnh ùa đến, phá núi chém sông!

Dưới sự hướng dẫn của thủ lĩnh, quân mã hai bên hào hứng xông lên vung binh khí, miệng hét lớn, liều chết lao vào đối phương ——

***

“Rầm!”

Tiếng đập cửa kịch liệt vang lên. Tình hình bên ngoài Lục phủ cũng rất ồn ào, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng binh khí giao chiến trong hẻm, còn cả tiếng quân địch quân ta đụng vào tường. Tư binh của Lục gia bao vây bốn phía cửa phủ, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt.

Những vị khách đòi về trước đó tái mặt chạy về lại, thế nhưng lại không về được, trong lòng mọi người có suy đoán, tâm tình càng trở nên nặng nề. Đồng thời có người đập cửa cầu cứu xin mở cửa, mong Lục gia thu nhận.

Các tư binh không để bất cứ ai đi vào, Lục Hiển cuống lên, cố gắng nói lý với binh lính: “Có thể trốn đến chỗ này, nhờ Lục gia giúp đỡ thì đều là người tin tưởng chúng ta! Cũng có người vừa đi ra ngoài lại không thể quay về, sao có thể không mở cửa?!”

Thủ lĩnh tư binh không động đậy, “Xin nhị lang thứ lỗi, mật thám Bắc quốc lừa chúng ta, trà trộn vào Kiến Nghiệp, chúng ta không thể đoán được bọn họ ai là ai. Kế thỏa đáng nhất là đóng cửa, bảo vệ mọi người trong nhà.”

Lục Hiển: “Ngươi, ngươi…”

Tiếng đập cửa vang lên dữ dội tiếng, người ngoài cửa cầu cứu hòa chung với tiếng la hét thảm thiết. Quân địch truy sát, máu chảy vào qua khe cửa. Quân đội Bắc quốc nhắm vào tất cả những kẻ có binh lực trong thành Kiến Nghiệp, một thế gia chưa chuẩn bị sẵn sàng nhất thời trở nên hỗn loạn. Lúc cả thành đang chém giết, bọn họ lập tức đến cửa Lục gia cầu cứu.

Người thanh niên ngoài cửa hét lớn: “Mở cửa! Mở cửa ra, là tam lang nói chúng tôi tới!”

Lục nhị lang Lục Hiển run rẩy chỉ vào cửa: “Ngoài cửa chính là Tề tam lang Tề An! Ngươi không nhận ra giọng của y sao? Trước khi rời đi, tam đệ đã giao lại mọi chuyện trong phủ cho ta, ta ra lệnh cho ngươi mở cửa!”

Thủ lĩnh tư binh ôm quyền đáp: “Tam lang chỉ để nhị lang phụ trách việc trong nhà. Tam lang nói nhị lang không quả quyết, không giỏi phán đoán thế cục. Xin nhị lang đừng hỏi đến chiến sự ở ngoài cửa nữa.”

Lục Hiển: “Ngươi, ngươi… Đó là Tề tam lang!”

Hắn không nói lại tên thủ lĩnh cứng đầu này nữa, tức khắc xoay người đi tìm phụ thân mình, muốn phụ thân để đám binh lính này rút lui hết đi. Lục tướng ngồi chung với các tộc trưởng Lục gia, đồng thời an ủi khách khứa đến Lục gia dự lễ cưới. Được con trai nhờ giúp đỡ, Lục tướng chỉ nói: “Nghe theo tam lang đi. Chuyện đêm nay toàn quyền giao cho tam lang, con cứ phụ tá thằng bé là được.”

Lục Hiển hết cách, đành phải đi ra cửa. Âm thanh cầu cứu ngoài cửa càng yếu dần, quân đội trong cửa không chịu rút lui, Lục Hiển cuống tới mức vành mắt sắp nứt toác. Vào lúc lo âu, chợt La Linh Dư lên tiếng: “Mở cửa, để Tề tam lang vào.”

Lục Hiển run lên như gặp được cứu tình, vội xoay người lại cầm lấy tay La Linh Dư, kích động nói: “Biểu muội!”

Thủ lĩnh tư binh vẫn làm khó: “Nữ lang, không phải chúng tôi máu lạnh, mà thật ra…”

La Linh Dư cười khẽ, nàng gạt tay nhị ca ra, vuốt lọn tóc đen ra sau tai. Đôi mắt nàng chớp chớp, sinh động như hồ nước xuân. Nàng dịu dàng nhìn thủ lĩnh, tức khắc mặt gã đỏ bừng.

Lục Hiển: “…”

Mỹ, mỹ, mỹ nhân kế?!

Thấy La Linh Dư đi tới đưa tay gõ cửa, cao giọng nói với bên ngoài: “Xin lang quân nói rõ thân phận, tuổi tác và gia thế của mình. Chúng tôi phải xem là địch hay bạn thì mới có thể để lang quân vào cửa tránh nạn!”

Đứng ngoài đập cửa điên cuồng nhưng không được cứu, Tề tam lang Tề An vốn đã tuyệt vọng, áo khoác y nhuốm đầy máu, không ngờ chỉ ra ngoài chơi với bạn bè mà lại gặp nạn. Người hầu đã chết trong lúc chạy trốn, quân địch truy sát sắp tới nơi rồi, lúc y rơi vào sợ hãi, lập tức nghe được âm thanh giòn giã của người trong lòng, tức khắc cao giọng trả lời: “Ta ta ta là Tề tam lang, phủ trạch ở phía Bắc tòa thành…”

Chỉ mấy câu đơn giản như vậy, y nín thở ngước mắt lên. Rồi cánh cửa Lục gia chậm rãi mở ra, quân đội bước ra dàn hàng, nữ lang xinh đẹp vạt váy như sương đi tới, khom lưng kiểm tra y. Hai mắt Tề tam lang đẫm lệ, nắm lấy tay La Linh Dư, giọng run run: “La muội muội, ta biết muội là người tốt bụng mà!”

Cùng lúc đó, truy binh trong ngõ đã đuổi tới, tư binh của Lục trạch cầm vũ khí nghênh chiến!

Chiến tranh bùng nổ!

Đón Tề tam lang vào phủ bảo vệ, nghe Tề tam lang thuật lại tình hình bên ngoài, khách dự lễ khấp khởi vui mừng, may mà Lục gia đã chuẩn bị sớm. Với cách đó, La Linh Dư và Lục Hiển đã để mọi người đến nhờ cậy vào trốn.

Chuyện này đã bị quân địch nhận ra. Chỉ hủy trưởng của quân Bắc quốc trong thành chính là gã nam nhân trung niên luôn mồm mắng Việt Tử Hàn. Gã ta trốn trong góc, sau khi thấy hành động của Lục gia thì nảy ra một suy nghĩ.

Gã híp mắt, phái người đuổi theo giết nữ lang Trần gia Trần Tú. Trần Tú hoảng hốt, tư binh trong phủ không ngăn cản kịp, khi đám lưu dân xông vào chém giết, Trần Tú được người hầu hộ tống trốn ra ngoài. Trên đường đi đụng phải quân đội của Trần vương, bèn bảo nàng đến Lục gia cầu trợ.

Chỉ trong một đêm, tòa thành Kiến Nghiệp đã trở thành hang quỷ giết người, cái chết liên tục xảy ra trước mặt Trần Tú. Mà kẻ giết quân đội Kiến Nghiệp lại chính là những gương mặt rất quen thuộc với nàng ta —— chúng là những kẻ trong số các lưu dân kia.

Nuôi cọp gây họa, sẽ có ngày bị cọp xơi tái.

Lảo đảo ngã xuống khỏi xe, mặt dính đầy bụi bẩn máu me, Trần Tú nhào đến cửa phủ trạch Lục gia. Trăng sáng sương lạnh, ở cửa Lục phủ chỉ có hai con sư tử đá lạnh lùng nhìn nàng ta. Trần Tú run rẩy đập cửa, khóc lóc: “Ta, ta, ta là con gái của Trần đại nho, Trần Tú, ta…”

Một thanh trường thương lao đến sau lưng, nữ lang sợ hãi hét lên, chợt cánh cửa hy vọng trước mặt nàng ta bỗng mở ra. Quân nhân đầy khí thế bước ra khỏi phủ, ứng chiến với truy binh. Trần Tú mềm oặt tay chân bò trên đất, chợt một bóng mờ bao phủ phía trên, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng ta.

Trần Tú ngẩng đầu, đôi mắt sợ hãi nhìn lên gương mặt xinh đẹp của La Linh Dư.

Nữ lang này – thê tử của Lục Quân nhiều lần khiến nàng ta khó chịu, vào lúc này đang nắm tay nàng ta, ôm đôi vai run lên bần bật của nàng ta, ôn tồn trấn an: “Trần tỷ tỷ đừng sợ nữa, đến được đây là không sao rồi…”

Trần Tú ngạc nhiên nhìn nàng. Nữ lang như tiên tử thần thánh từ trên trời hạ xuống. Nàng dịu dàng nhìn, nhiệt độ trong mắt như xua tan bụi bặm trong lòng Trần Tú.

Hai mắt Trần Tú ầng ậng, nhào vào lòng La Linh Dư khóc to: “La muội muội, cám ơn muội.”

—— Nàng thua rồi, tâm phục khẩu phục.

La Linh Dư là thê tử của Lục Quân thì cứ thế đi. Chỉ có La Linh Dư như thế mới xứng với Lục tam lang.

***

Gã nam nhân trung niên thấy đến cả Trần Tú có quan hệ mập mờ với Lục Quân mà La Linh Dư cũng chịu cứu, trong mắt lộ vẻ châm biếm, nghĩ quả nhiên mình đoán không sai, nữ lang này chỉ là một nữ lang sĩ tộc hiền lành ngây thơ. Không có Lục Quân ở đây, nếu ai đến cầu cứu thì nàng ta đều sẽ cứu.

Mấy lần trước tính kế hãm hại La Linh Dư, lần đầu tiên muốn chặn xe La Linh Dư, lần thứ hai muốn bao vây La Linh Dư làm tổn hại danh tiếng của nàng ta… Nhưng nàng ta vẫn có thể tránh thoát. Gã nghĩ chỉ là không may mắn thôi. Nhưng cái sự không may này cũng nên chấm dứt rồi.

Trong thành Kiến Nghiệp, Trần vương và Lục Quân đã chuẩn bị đầy đủ, quả thực Bắc quốc rất khó tấn công. Vì để tranh thủ thời gian cho Việt Tử Hàn nên quân Bắc quốc không thể bại nhanh được. Quân Bắc muốn đạt được cơ hội ở Kiến Nghiệp, đương nhiên sẽ nhằm vào thế gia danh môn. Nếu đánh tan từ bên trong Lục trạch, hơn nửa đám người sĩ tộc sẽ chết trong tối nay, thì dù phe nào thắng thua, Kiến Nghiệp vẫn tổn thất thê thảm.

Vừa nghĩ đến đây, gã nam nhân trung niên vội cải trang, căn dặn thuộc hạ của mình vài câu. Gã hít sâu một hơi rồi lảo đảo chạy vào ngõ Ô Y, giả vờ như bị người ta truy sát.

Gã ta cao giọng hét lên: “Cứu tôi với, cứu tôi với ——”

Gã ngã nhào xuống cửa Lục gia, dùng sức đập cửa, giống như những người trước đó. Nữ lang trong cửa dịu dàng hỏi thân phận gã, gã ta bịa đại nên một thân phận lang quân sĩ tộc, chờ để mở cửa.

Nhưng ở bên trong, La Linh Dư lại nói với Lục nhị lang đang ngạc nhiên ra mặt: “Không thể mở cửa, hắn ta là giả. Sĩ tộc Kiến Nghiệp không có lang quân như thế.”

La Linh Dư xoay người dặn thủ lĩnh tư binh: “Có thể là quân địch cải trang. Các ngươi đi ra từ cửa sau bao vây lại… Bọn chúng đến lúc này, ắt hẳn là muốn bao vây phe ta. Tới Lục gia thăm dò, muốn vào Lục gia, nói không chừng thân phận của kẻ địch rất cao, có thể sẽ có hữu dụng.”

Chỉ trong một đêm, thủ lĩnh tư binh đã hoàn toàn kính nể tam thiếu phu nhân: “Vâng!”

Rồi gã xoay người điều binh, đi ra từ cửa sau bao vây.

Còn ở tại chỗ, Lục Hiển thắc mắc: “Sao biểu muội biết được thân phận của người ngoài cửa là giả?”

La Linh Dư thuận miệng đáp: “Đương nhiên là giả rồi. Ở Kiến Nghiệp, lang quân sĩ tộc từ mười lăm đến năm mươi, có người nào mà muội không biết?”

Lục Hiển: “…”

Hắn càng không hiểu.

Nhưng La Linh Dư đã kịp thời phản ứng ra mình nói gì, mặt thoắt đỏ, vội vã xoay người đi, không chịu nói rõ với Lục nhị lang —— đương nhiên nàng đã thuộc nằm lòng lang quân sĩ tộc từ mươi lăm đến năm mươi tuổi ở Kiến Nghiệp rồi.

Vì vốn nàng đến Kiến Nghiệp là ôm mộng gả vào hào môn, thế nên đã học thuộc.

Nhưng Lục Hiển lại không biết, còn khen La Linh Dư: “Muội muội thông minh thật, đợi tam lang về, nhất định nhị ca sẽ khen biểu muội trước mặt tam lang…”

La Linh Dư hốt hoảng, bật thốt: “Đừng đừng, muội, muội làm việc tốt không lưu tên, không muốn phu quân biết.”

Xin nhị biểu ca đấy, chớ để Lục Quân biết nàng tìm hiểu rõ ràng thân phận lang quân Kiến Nghiệp như vậy! Lục Quân sẽ lột sống nàng mất!

Lục Hiển: “…?”

La Linh Dư vội nói sang chuyện khác, giục Lục Hiển: “Nhị ca, muội thấy tối nay nhiều chuyện, hai ta cùng lo liệu thì cả tinh thần lẫn thể lực sẽ không trụ nổi mất. Hay là chúng ta thay phiên nhau đi? Nhị ca đi nghỉ trước, sau nửa đêm đổi với muội?”

Lục nhị lang động lòng, quên luôn sự kỳ quái của La biểu muội, vì hắn bị giày vò suốt đêm, cũng đang định ngủ để nằm mơ xem có thấy giúp cho thực tế không.



Lục nhị lang đi nghỉ, giao chuyện bảo vệ nội bộ Lục trạch cho La Linh Dư. Trưởng bối Lục gia có phê bình kín đáo, nhưng Lục nhị lang lại rất tin vào La Linh Dư; Lục lão phu nhân và nữ quyến chần chừ, nhưng rồi cũng bảo đảm với các lang quân là La Linh Dư xử sự không tệ.

Tộc trưởng Lục gia vẫn phê bình: “Có thể chấp chưởng việc nội trợ không có nghĩa là có thể làm chủ chuyện tối nay! Nhị lang bị gì thế hả?”

Nhưng trong nhà không thể sinh loạn, tuy có trưởng bối phê bình, nhưng dưới sự trấn áp của Lục tướng, cuối cùng cũng lưỡng lự quyết định để xem sao. Thực tình Lục tướng cũng không tin một nữ lang như La Linh Dư có thể làm gì, nhưng vào lúc này phu nhân của ông lại ủng hộ La Linh Dư.

Lục phu nhân nói: “Bình thường nam lang các ông ở bên ngoài nên không biết La Linh Dư thế nào. Tôi có thể đảm bảo cho tam thiếu phu nhân. Thủ đoạn của tam thiếu phu nhân, e là còn lợi hại hơn con trai ông nhiều.”

Thế là, trên dưới Lục gia đều hoài nghi xem La Linh Dư khống chế chuyện tối nay thế nào. Còn Lục nhị lang bị Lục tướng và Lục phu nhân nói liên tục, sau khi trở lại phòng thì vội vã nói mấy câu với thê tử mới cưới là Ninh Bình công chúa Lưu Đường.

Lưu Đường đã thay váy cưới, trông như nàng dâu bình thường chăm sóc phu quân. Nàng rất hiểu chuyện, đỏ mặt sửa chăn gối cho phu quân mình: “Phu quân yên tâm nghỉ ngơi đi, lát nữa thiếp sẽ gọi chàng dậy, thay phiên cho La tỷ tỷ.”

Lục Hiển nắm tay công chúa, dịu dàng nhìn nàng. Hắn há miệng toan lên tiếng, nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng thốt ra một câu “đa tạ”. Buông rèm xuống, lang quân nửa bất an, ép mình nhanh chóng nằm ngủ.

***

Lục nhị lang đoán không sai.

Quả nhiên hắn nằm mơ thấy chuyện xảy ra vào lúc này.

Kiến Nghiệp đại loạn, La Linh Dư sinh non, hoàng đế bị người Bắc quốc bắt ra khỏi đô thành. Trong khi hoàng đế Nam quốc đang rơi vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc, thì Triệu vương Lưu Hòe đứng ra ——



Một tia sấm rạch ngang đất trời như rồng trở mình!

Trong phủ Triệu vương, Triệu vương Lưu Hòe đột nhiên mở mắt ra, thấp giọng: “Không đúng, không đúng…”

Động tĩnh bên ngoài không đúng, nên thay đổi sách lược!



Ử trong ngõ Ô Y, tư binh Lục gia bao vây từ phía sau, từng bước một tấn công quân chủ lực Bắc quốc do gã nam nhân trung niên dẫn đầu.

Trong thành chiến đấu, Lục tam lang Lục Quân dẫn người áp giải công chúa Bắc quốc. Đi ra khỏi con ngõ, một vùng mây che lấp vầng trăng. Lang quân tuấn tú ngước mắt lên, trầm tư nghĩ ngợi.

Lục Quân thấp giọng: “Kéo dài xong thời gian rồi đúng không?”

Con ngươi chàng đen đi, chàng không cần hỏi đến giấc mơ của nhị ca thì vẫn đoán được chuyện gì đang xảy ra, hai con đường khác nhau, phát triển theo chiều hướng khác nhau —— Nhìn phủ Triệu vương xuất binh, phối hợp với Kinh Triệu doãn trấn áp quân địch Kiến Nghiệp. Triệu vương Lưu Hòe đích thân ra khỏi thành, trợ giúp hoàng đế. Nhanh hơn so với hắn một bước là binh mã của Trần vương Lưu Thục đã ra khỏi cổng thành.

Quân đội của Hành Dương vương Lưu Mộ và đám người Việt Tử Hàn đứng đối diện nhau, bọn họ không hề hay biết, binh lực đến từ bốn phương tám hướng đang bao vây bọn họ!

Thế cục lại xoay chuyển!