Sao Em Đỏ Mặt Rồi

Chương 21



Cuối cùng, Tô Đào vẫn từ chối lời đề nghị của anh.

Xe cô đỗ ở dưới bãi đỗ xe, lái ra cũng rất tiện, không đến mức phải làm phiền để anh đưa mình đi.

Sau khi uống hết ly nước trái cây trên tay, Tô Đào vội vàng chào tạm biệt Trần Gia Hữu.

Trần Bối Lỵ đã gửi địa chỉ sang cho cô, đến khi mấy người bọn họ xử lý hết đống chuyện kia trở về nhà thì cũng chẳng còn sớm nữa.

Tô Tranh thấy Tô Đào đi đường mà cứ mất tập trung, bèn hỏi, "Sao thế chị?"

Tô Đào, "... Không có gì."

Tô Tranh, "Mấy bữa nữa em phải về rồi."

Tô Đào chưa kịp lên tiếng, Trần Bối Lỵ lại là người có phản ứng dữ dội nhất, "Anh muốn đi đâu?"

Tô Tranh nhìn sang, đáp, "Ba mẹ tôi đi du lịch sắp về rồi, tôi phải về nhà."

Tuy Trần Bối Lỵ biết Tô Tranh vốn chỉ đến đây ở chơi vài ngày, nhưng không biết vì sao mà khi nghe tin này, trong lòng cô nhóc lại thấy âm ỉ đau.

"Thế sau này chúng ta còn có thể gặp nhau thường xuyên không?"

"Có thể."

"Thật sao?" Cô nhóc nhìn sang với đôi mắt đầy mong đợi.

"Tuy có hơi xa, nhưng em có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào." Tô Tranh mỉm cười đáp.

Nghe cậu nói thế, Trần Bối Lỵ như được tiêm thêm mũi an thần, "Được, vậy sau này chúng ta phải gặp nhau thường xuyên hơn nhé."

Ban đầu cô nhóc có dự định sau khi mở cửa tiệm cũng sẽ ra ngoài thuê nhà, cứ ở nhờ nhà anh trai mãi cũng không tốt cho lắm.

Biết đâu vào một ngày đẹp trời nào đó anh đưa bạn gái về nhà, thấy mình lù lù xuất hiện ở trong nhà ổng thì đúng là hơi bất tiện.

Nghĩ đến chuyện bạn gái, Trần Bối Lỵ không nhịn được đánh mắt sang Tô Đào bên cạnh, hỏi, "Chị Tiểu Đào ơi, hồi nãy lúc chị xuống nhà em, anh em ở nhà hả chị?"

Tô Đào mỉm cười gượng gạo, "Ừm, anh ấy ở nhà."

"Xin lỗi chị, em cũng chẳng biết sao ổng lại về nhà bất thình lình như thế, hai người không có chuyện gì chứ?"

Vừa nghe hết lời này, Tô Đào lập tức lắc đầu nguầy nguậy, "Không, không có chuyện gì cả."

"..." Trần Bối Lỵ vốn chỉ thuận miệng hỏi thăm vài câu, nhưng trông thấy phản ứng mạnh mẽ của Tô Đào, cô nhóc lại bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

...

...

Đúng như dự đoán của Tô Đào, quá trình tổ chức lễ cưới của Củng Thiến sau đó trở nên cực kỳ phiền phức, và sự tồn tại của Củng Kiều rõ ràng chính là nhân tố "góp gió tạo mưa".

Bây giờ cô đã hối hận lúc trước tại sao mình lại không đề nghị cặp đôi kia đổi sang một công ty tổ chức hôn lễ khác, tránh cho cô đỡ phải thường xuyên nhìn thấy gương mặt vênh váo kênh kiệu của Củng Kiều.

Sau đó cô mới biết thêm một chuyện, bạn trai hiện tại của Củng Kiều là người quản lý của một công ty phát triển ứng dụng.

Ban đầu Tô Đào không để ý đến chuyện này, nhưng sau đó được nhân viên studio nhắc nhở, cô mới phát hiện ra những đánh giá của studio nhà mình dạo này trên app kia không được tốt cho lắm, hơn nữa còn bị rớt "sao" đánh giá.

Tô Đào bắt đầu để tâm đến chuyện này hơn.

Về sau, có lần cô gặp mặt người phụ trách bên công ty ấy, Tô Đào mới biết hoá ra anh ta chính là bạn trai đương nhiệm của Củng Kiều.

Không cần phải nghi ngờ gì nữa, hai bọn họ đã lợi dụng chuyện này để trả thù.

Người đàn ông kia gặp Tô Đào ở văn phòng, quan sát cô một lượt, ánh mắt hiện lên vẻ tục tĩu và bẩn thỉu.

Tô Đào đi tới ngồi xuống, giới thiệu sơ lược về mình, sau đó kể lại hết những tình huống xảy ra dạo gần đây.

Tên kia ban đầu còn giả tạo gật gù tỏ vẻ mình sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, dẫu sao thì chuyện đăng bình luận ác ý như thế quả thực rất nghiêm trọng.



Sau đó, Tô Đào thấy thái độ của anh ta dần trở nên cợt nhả, cau mày nói, "Anh có chắc là đang nghe tôi nói không?"

"Nghe chứ, tôi cũng đã nói rằng mình sẽ suy nghĩ kỹ rồi mà, cô còn muốn tôi nói gì nữa." Gã ta lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Tô Đào hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân phải cố gắng giữ phép tắc lịch sự mà mình được dạy, không thể nổi giận với thể loại như gã.

Cô đứng bật dậy toan rời đi ngay, không muốn tiếp tục tốn thời gian với hạng người này thêm giây phút nào nữa.

Bỗng nhiên, gã đàn ông phía sau lưng chợt lên tiếng, "Cô Tô này, thật ra thì chuyện này cũng không hẳn là không có cách giải quyết."

Tô Đào quay đầu nhìn gã ta.

Gã cười, ánh mắt sỗ sàng lướt nhìn Tô Đào từ trên xuống dưới, "Lát nữa tôi có một bữa tiệc, cô có muốn vừa ăn vừa nói chuyện một chút không?"

Dáng người Tô Đào thật sự rất đẹp, ngay khi cô vừa bước vào, ánh mắt của gã cũng đã "lượn" một vòng trên người cô.

Khi ấy cô đã phát hiện ra, chẳng qua là đang cố ghìm cơn giận xuống.

Không ngờ, gã lại còn cố quậy cho đục nước lên.

Tô Đào chuẩn bị xem thử gã ta muốn làm trò gì, vẻ mặt không chút biến sắc, "Nói chuyện gì?"

Gã đàn ông kia thấy Tô Đào đáp lại thì cười khinh khỉnh nói, "Phải xem thành ý của cô Tô đây thế nào đã, nếu cô đồng ý..."

Gã còn chưa kịp dứt lời, Tô Đào đã chộp lấy ly nước trước mặt, hất thẳng lên mặt gã ta.

Gương mặt gã đàn ông ướt rượt, trông vô cùng chật vật.

Gã không kiềm được bật ra một câu chửi thề, "Cô muốn làm gì?"

Tô Đào bĩu môi, "Tuy chẳng muốn phí phạm thời gian với anh, nhưng tôi vẫn phải nói với anh một câu, tôi chưa bao giờ hẹn hò với thể loại đàn ông kém chất lượng như anh. Anh nhìn lại mình đi, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch thế này cũng chỉ có Củng Kiều mới chịu ưng anh thôi. Chi bằng anh nên mua gói tập gym một năm để giảm mỡ bụng của mình, tránh cho người khác mỗi lần nhìn thấy anh là lại ngáng ngang hông."

Gã đàn ông không ngờ Tô Đào lại mắng người "mượt" như thế, tức đến độ không nói nên lời, mặt mày sa sầm, "Cô giả nai cái gì, chẳng biết đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi, đến chỗ tôi thì làm bộ thanh cao."

Tô Đào nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang tìm thứ gì đó thuận tay hơn.

Gã đàn ông lùi về sau một bước, có hơi sợ hãi, "Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà làm loạn, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy."

Tô Đào im lặng một lúc, sau đó nhìn anh ta, nói, "Chuyện này không kết thúc dễ dàng thế đâu."

Gã ta chột dạ nới lỏng cà vạt.

Đến khi ra khỏi toà nhà, Tô Đào gần như sụp đổ ngồi vào xe.

Dù không có trải nghiệm làm việc nơi công sở, nhưng cô vẫn không tránh khỏi kiếp nạn bị quấy rối tình dục.

Khi ấy, cô vừa thẹn lại vừa giận, nhưng vẫn phải cố ghìm xuống không để tên bỉ ổi trước mặt nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.

Cô hít hít mũi, đầu ngón tay khẽ trượt trên giao diện khung chat đang trò chuyện trên màn hình.

Sáng nay Ragin đã gửi cho cô một tấm ảnh phong cảnh. Không biết là ở đâu, nhưng khung cảnh mặt trời mọc quả thật rất đẹp.

Khởi đầu một ngày mới, mọi thứ đều tốt đẹp khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Ragin: Em dậy chưa?

Đào mật: Đã ra ngoài làm việc luôn rồi. *Tủi thân.GIF*

Ngay lập tức, Ragin đã đọc được tin nhắn này.

Ragin: Gặp chuyện gì không vui sao?

Những chuyện thế này, Tô Đào không muốn nói với Ragin.

Hai người bọn họ thường kể với nhau về những chuyện vui vẻ trong cuộc sống hàng ngày hơn, cô không muốn nói đến những chuyện dơ bẩn hay nhắc đến mấy kẻ ti tiện thế này với Ragin. Cô buồn bã gõ chữ nói: Chỉ gặp mấy người khó chơi trong công việc thôi, bây giờ tôi đang nghĩ xem nên giải quyết thế nào đây.

Ragin: Có cần tôi giúp không?

Đào mật: Không cần đâu, tôi có thể tự giải quyết.

Bên đây màn hình, Ragin có thể tưởng tượng ra dáng vẻ quật cường của cô.

Ragin: Tôi quả thật không thể can dự quá nhiều vào cuộc sống của em, nhưng nếu trong tình huống tôi có thể giúp được, tôi hy vọng em có thể chia sẻ với tôi.

Đào mật hơi rủ hàng mi, trả lời lại: Tôi biết rồi.

Ragin: Thế thì bây giờ, xin hỏi quý cô hồ ly có cần đến sự trợ giúp về mặt pháp luật hay không?

Tô Đào không nhịn được phì cười.

Mọi năng lượng tiêu cực như đều được xoá tan, cô lẳng lặng gõ chữ: Tôi không cần trợ giúp pháp luật, nhưng tôi hy vọng anh có thể vui hơn tôi một chút.

Ragin: Hửm?

Đào mật: Nếu hôm nay anh vui hơn một tí, thế thì có thể bù đắp lại niềm vui của tôi, nhìn anh vui vẻ, tôi cũng không còn thấy buồn nữa.

Đầu ngón tay Ragin chợt khựng lại.

Một phút sau.

Anh cụp mắt, cất giọng nhẹ nhàng gửi cho cô một tin nhắn thoại.

"Được, tôi đồng ý với em."

Lúc về nhà, Tô Đào gặp Trần Bối Lỵ ở dưới lầu.

Trông thấy cô nói chuyện lơ mơ như người mất hồn, Trần Bối Lỵ bèn hỏi cô hôm nay đã gặp phải chuyện gì?

Tô Đào không có người để tâm sự, đành kể hết cho Trần Bối Lỵ nghe.



Quả nhiên, vừa nghe xong, Trần Bối Lỵ nổi giận đùng đùng đòi đi tìm gã đàn ông bỉ ổi kia tính sổ.

Tô Đào vội kéo cô nhóc lại, "Thôi, em đừng đi, chẳng lẽ em đã quên chuyện vào đồn lần trước rồi hay sao?"

Trần Bối Lỵ cực kỳ tức giận, "Chuyện này không thể dễ dàng cho qua như thế được, không phải mỗi chuyện chị bị ấm ức, mà chuyện bình luận ác ý kia cũng cần phải xử lý, phải cho cái loại người này biết mặt mới được."

Tô Đào, "Bối Lỵ à, bạo lực không thể giải quyết được vấn đề đâu em."

Nghe thấy thế, Trần Bối Lỵ xìu xuống.

"Em xin lỗi... chị Tiểu Đào, là do em kích động quá, em cũng chỉ muốn giúp chị thôi."

Tô Đào ôm cô nhóc, "Chị biết em muốn tốt cho chị, nhưng em yên tâm, chị đang nghĩ cách rồi. Bạn của chị quen với giám đốc của công ty phát triển ứng dụng kia, để chị hỏi thử xem sao, có lẽ sẽ có cách."

"Thật ạ?"

"Ừ, em đừng lo."

Dù biết Tô Đào đang an ủi mình, nhưng Trần Bối Lỵ vẫn còn canh cánh trong lòng.

Cô nhóc về nhà, lúc ăn cơm kiềm lòng không được bèn kể hết chuyện này cho anh trai nghe.

Đôi đũa đang gắp miếng măng chợt khựng lại, anh buông đũa, cầm lấy ly rượu vang bên cạnh, hờ hững cất lời, "Cô ấy nói với em à?"

"Dạ." Trần Bối Lỵ chống cằm, nhìn anh trai rồi nói, "Anh à, anh quan hệ rộng, quen biết nhiều người, anh có cách nào giúp chị Tiểu Đào không?"

Khi ấy Trần Gia Hữu không ừ hử gì. Trần Bối Lỵ cũng chẳng ôm hy vọng, dù sao anh trai cô nhóc không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, cô nhóc cũng chẳng dám nói nhiều.

Sau bữa cơm tối.

Trần Gia Hữu đứng trước cửa sổ, điếu thuốc đã bị anh dụi xuống gạt tàn, ngón tay với những khớp xương rõ ràng lướt dọc theo danh bạ trên màn hình, sau đó tìm được một cái tên trong danh sách liên lạc.

Người kia chính là giám đốc của công ty phát triển ứng dụng khá có tiếng dạo gần đây.

Điện thoại vừa gọi đã được kết nối, người đàn ông đầu bên kia nhiệt tình nói, "Trần par, sao cậu lại có thời gian mà gọi cho tôi thế?"

Trần Gia Hữu thong dong đáp lời, "Ừm, có chuyện muốn hỏi thăm anh một chút."

"Cậu khách sáo với tôi làm gì, nếu có thể giúp được cậu thì đó chính là vinh hạnh của tôi."

Hai người trò chuyện với nhau tầm mười phút.

Mười phút sau.

Cúp điện thoại, Trần Gia Hữu đưa mắt nhìn ra sắc trời bên ngoài. Trăng sáng vành vạnh, trời sao lấp lánh. Không biết người nào đó ở tầng trên liệu có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm hôm nay hay không.

Ở tầng trên.

Tô Đào nhận được tin nhắn của Ragin.

Ragin: Em vẫn còn buồn sao?

Đào mật: Đỡ hơn tí rồi. *lăn qua lộn lại.GIF*

Ragin: Hôm nay ngủ sớm đi, sáng mai sẽ tốt lên thôi.

Đào mật: Ồ, đây là sức mạnh của giấc ngủ sao?

Ragin: Đương nhiên rồi, chẳng phải trước đây em thường nói với tôi như thế sao.

Đào mật: Giấc ngủ dĩ nhiên là quan trọng rồi, à mà dạo này giấc ngủ của anh sao rồi, có cải thiện được tí nào không?

Ragin: Tất nhiên rồi, có em ở đây, mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt cả.

Đọc được mấy dòng tin nhắn này, Tô Đào bỗng thấy vui vẻ hơn.

Có thể giúp đỡ được Ragin một chút thôi thì cô đã thấy thoả mãn rồi.

Hai người trò chuyện thêm vài ba câu, Tô Đào bắt đầu thấy buồn ngủ, rồi dần dần thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Vừa thức dậy Tô Đào đã thấy thông báo trong nhóm chat của studio hiển thị 99+ tin nhắn.

Cô dụi mắt, sau đó lội lại tin nhắn xem bọn họ đang nói chuyện gì.

Vừa đọc hết tin nhắn, Tô Đào cũng đã hiểu ra được ít nhiều.

Hoá ra công ty phát triển ứng dụng kia sáng nay vừa ra thông báo, nói rằng nhân viên trong công ty có thái độ làm việc tiêu cực, vì chuyện tình cảm cá nhân mà đã gây ra những hành vi ác ý bôi nhọ và đánh giá kém đối với một số doanh nghiệp. Vì thái độ không nghiêm túc nên nhân viên ấy đã bị cho thôi việc, và chúng tôi xin được trả lại sự trong sạch cho doanh nghiệp kia. Trân trọng thông báo.

Tô Đào không ngờ chuyện này lại được giải quyết nhanh gọn như thế, cô còn chưa kịp liên lạc với bạn mình, mới vừa ngủ dậy mà mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi.

Không chỉ thế, Củng Kiều và bạn trai của cô ta còn gửi tin nhắn riêng cho Tô Đào, xin cô bỏ qua cho.

Nhưng Tô Đào lại chẳng buồn để ý đến.

Bây giờ chuyện khiến cô tò mò hơn hết chính là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này.

Cô kể lại chuyện này với Trần Bối Lỵ.

Trần Bối Lỵ hấp háy đôi mắt, khó tin đáp lại, "Chẳng lẽ là anh em làm ư?"

Tô Đào, "... Hả?"

"Tối qua về nhà em có nhắc đến chuyện này với anh trai em, nhưng chẳng thấy ổng có phản ứng gì, mà nghe chị kể thế thì người có thể giải quyết chuyện này nhanh như thế cũng chỉ có mỗi anh em thôi. Với lại mấy người khác đâu có ai biết chuyện này."

Tô Đào khiếp sợ.

Cô hoàn toàn không ngờ người xử lý vụ này lại là Trần Gia Hữu, chỉ có điều cô cần tìm thời gian thích hợp để gặp anh hỏi thăm.



Trong suốt thời gian sau đó, Tô Đào nhanh chóng giải quyết hết đống công việc còn tồn đọng, để dành ra thời gian cho cuộc hẹn với Thịnh Ấu Di.

Cuối cùng, cũng chính hôm nay, hai người cũng đã được ngồi trên máy bay đi du lịch.

Tô Đào chuẩn bị hành trang gọn nhẹ, chỉ mang vài chiếc váy đi chơi và đồ trang điểm, kem chống nắng.

Trên máy bay.

Thịnh Ấu Di bắt đầu kể cho cô nghe về đối tượng hẹn hò thời gian trước của mình.

Cô nàng cho cô xem vài tấm ảnh, tỏ ý không ưng cho lắm.

Tô Đào thấy cũng được, tuy không nổi bật, nhưng nếu so với những người bình thường thì cũng khá sáng láng.

Thịnh Ấu Di chợt hạ thấp giọng, "Chuyện này mày không hiểu đâu..."

"Sao?" Tô Đào hỏi.

"Không bàn đến chuyện bọn họ có xuất chúng hay không, mà tao thuộc "chủ nghĩa ngoại hình", nhưng nhìn mũi và tay của bọn họ tao lại không ưng..."

Thịnh Ấu Di đỏ mặt, đẩy mạnh cô một cái rồi kề sát tai cô thì thầm, "Mày không hiểu được đâu."

"...?"

"Nhìn đàn ông thì phải nhìn mũi đầu tiên, thứ hai là nhìn bàn tay."

"Cái này có dựa vào căn cứ khoa học nào không?"

"Không, chỉ là truyền tai nhau thôi, tuy có hơi buồn cười, nhưng tao thấy đàn ông mà có sống mũi cao, tay lại đẹp thì sẽ không xấu được."

"... Cũng đúng."

Nói đến đây, ánh mắt Tô Đào bị bóng người phía trước hấp dẫn.

Bàn tay người đàn ông nọ đặt trên laptop, ngón tay vừa thon dài vừa trắng trẻo. Có vẻ như anh đang gửi mail, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng tựa như một tác phẩm nghệ thuật, quả là một hình ảnh vô cùng bắt mắt.

Cực phẩm ở ngay trước mặt, Tô Đào đang định mở miệng, thì bỗng nhiên, người đàn ông hơi nghiêng đầu sang, lộ ra sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng như son, nhìn từ góc nghiêng của anh, hàng mi vừa đen vừa dày.

Khí chất rõ là lạnh lùng, nhưng ngũ quan lại đẹp đến nao lòng.

Trong đầu Tô Đào vốn chỉ toàn mấy lời Thịnh Ấu Di vừa nói ban nãy, nhưng rồi cô chợt phát hiện ra người nọ trông rất quen, cô khẽ chớp hàng mi, không kiềm lòng được, cắn môi nghiêng đầu nhìn sang.

Sao Trần Gia Hữu lại ở đây.

Tội lỗi, tội lỗi quá.

Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng có cảm giác mình vừa khinh nhờn một vị Thần.

Nhưng mà...

Mấy lời Thịnh Ấu Di nói hoàn toàn trùng khớp với các dữ liệu của Trần Gia Hữu.

Tô Đào nhắm chặt đôi mắt.

A...

Cô đang nghĩ gì thế hả?