Sao Hôm Nay Nữ Chính Lạ Vậy?

Chương 19: Ánh trăng sáng



Thục Nghi đứng trước cổng chính, đưa mắt ngó ngang liếc dọc tìm kiếm bóng hình của Thanh Nhã. Hai tay mải mê vân vê quai đeo túi xách, lòng thầm lo lắng không biết rằng cô nhóc kia có đến hay không. Cô có dự cảm không lành cho lắm...

Nhã từ xa đi đến, không cần gọi điện hay nhắn tin gì thì cũng biết cái người đang mặc áo sơ mi trắng không sơ vin, bên ngoài khoác thêm bộ ghile màu be, cùng với chiếc quần jean bó sát thời thượng và đôi giày sneaker màu trắng kia đích thị là Thục Nghi.

Tuy cô nàng kia đã che khuôn mặt dưới lớp mũ lưỡi trai thì vẫn không thể giấu được cái khí chất của một mĩ nhân. Vì điều đó nên Trúc Vy hay đùa rằng nếu Nghi có bịt mặt như ninja đi nữa, cũng sẽ không khiến cho người ta bớt chú ý, có khi càng khiến người khác quan tâm hơn.

“Sao mày đến sớm vậy? Tao nhớ giờ còn chưa đến giờ hẹn luôn đó.” Thanh Nhã bất ngờ xuất hiện từ đằng sau, khều vai Nghi.

Thục Nghi giật nảy mình, quay người ra sau nhìn Nhã. Có ai nói hôm nay cô nhóc này xinh đẹp tuyệt trần không thế nhỉ? Nếu không thì cô sẽ là người nói đầu tiên nhé. Còn nếu có rồi thì thôi vậy...

Phong cách ăn mặc của Thanh Nhã có phần khác với ngày thường. Nay mang vẻ dịu dàng, nàng thơ hơn. Đầm hoa nhí hai dây màu trắng phối cùng áo cardigan mỏng màu be. Dưới chân thì mang đôi giày búp bê cùng màu với bộ đầm. Đã thế còn thắt bím tóc đuôi tôm nữa chứ! Quá là dễ thương rồi.

Nghi bỗng cúi đầu xuống nhìn bộ đồ của mình, sau đó ngẩng lên nhìn chăm chăm vào Nhã. Này là đồ đôi phải không? Chắc chắn vậy rồi!

Nhã hiểu ý của Thục Nghi, bĩu môi nói nhỏ:

“Đợi tao tí nha, tao quay về thay đồ lại. Xui ghê, bị đụng hàng rồi.”

Lời nói của cô nhóc như đánh tỉnh Nghi, người vẫn còn đang đắm chìm trong cơn đê mê. Thục Nghi vội níu tay áo của Nhã, lí nhí cất giọng:

“Không cần đâu, giờ trễ rồi, mình cũng không quan tâm mấy vụ trang phục. Đi thôi.”

Vừa dứt lời, cô nhanh tay nắm lấy tay của Nhã, chậm chạp đi đến quầy thu vé.

Cảm giác được nắm tay crush nó đã gì đâu. Bàn tay của cô nhóc này vừa nhỏ mà còn lại mềm nữa... Nắm một lần là muốn nắm tiếp. Mai mốt chắc lén lấy cớ để nắm tay tiếp nữa nhỉ...

Xúc cảm lâng lâng chưa tồn tại được bao lâu, Thanh Nhã vội rút tay về. Liếc mắt nhìn Thục Nghi, cô nhóc nhướng mày lên tiếng:

“Xếp hàng thu vé xong rồi mày tính đi đến khu nào?”

Để nhớ lại những kiến thức quan trọng mà đồng chí Vy đã cực lực truyền bá nào... Nhã thích chơi trò cảm giác mạnh, không thích vào nhà ma. Còn nữa, đu quay cũng không được bỏ qua. Băng đăng thì sao nhở? Hình như được thì phải.

Im lặng một lúc, Nghi bình tĩnh nói:

“Tùy cậu thôi, mình đi đâu cũng được.”

“Tao không có nơi nào muốn đi hết.” Nhã trả treo lại.

“Vậy... chút đi băng đăng được không?”

“Tao sao cũng được.”

Sao tính cô nhóc này khó chiều quá vậy? Gì cũng “sao cũng được”. Xui xui mà trái ý cái là xem như mệt người với cô nương đó. Nhưng với cô thì nết này rất đáng yêu, đỡ hơn là âm thầm giận dỗi.

Sau khi soát vé, cả hai thong thả đi đến khu băng đăng. Trên đường đi, hai người không hề nói chuyện. Không khí vô cùng tẻ nhạt. Tĩnh lặng đến mức Thanh Nhã muốn quay lưng về nhà. Đúng là đi với Nghi thì chỉ có chán và chán thôi, thà lấy thời gian này nằm chơi game còn sướng hơn.

Thục Nghi khẽ đánh mắt nhìn sang Thanh Nhã, trông cô nhóc đó phồng má, chu môi tỏ vẻ khó chịu, giống như muốn nói điều gì đó mà không dám nói ra. Đúng là dễ thương thật đấy, nhưng mà cô cảm thấy nếu không phá vỡ cái không khí gượng ép này thì chắc Nhã bỏ về luôn, cô nhóc có vẻ đi đến giới hạn rồi.

Nắm chặt quai xách, Nghi ngập ngừng bắt chuyện:

“Hôm nay đông nhỉ? Nãy giờ mình thấy quá trời người.”

“Nay là chủ nhật mà, bữa nay không đông thì ngày nào đông?” Nhã khó hiểu hỏi ngược lại.

Cả hai lại một lần nữa im lặng, không ai nói với ai câu nào. Chịu không nổi nữa, Thanh Nhã lên tiếng than thở:

“Chán quá, đi với mày không có vui gì hết. Mà nè, mày tính đi xong băng đăng rồi đi đâu?”

“Chắc đi tàu lượn đi nhỉ? Mình chưa đi cái đó bao giờ cả.” Nghi nói.



“Cũng được, lâu lắm rồi tao chưa đi cái đó.” Nhã cong mắt cười.

Hai người đi đến lối vào băng đăng, xếp hàng soát vé xong rồi khoác thêm lớp áo bông từ tay nhân viên gần đó. Cả hai cô gái, một cao và một tí hon, đi tham quan các công trình được điêu khắc từ băng xung quanh đây.

Đứng trước mô hình tháp Eiffel, Nhã cười tươi ngẩng đầu nhìn Nghi cảm thán:

“Trong đây mát quá, ngược hẳn với thời tiết ở ngoài luôn á.”

Chưa đợi Nghi cất lời, có một giọng nói từ đằng sau vang lên:

“Người đẹp nè, chụp hình làm kỉ niệm không? Sáng giờ anh ế quá, hai bé ủng hộ anh nha. Chụp lấy liền, không cần phải chờ gì hết.”

“Nhã cậu muốn chụp không?” Nghi lúng túng hỏi.

Đồng ý đi nào, hãy đồng ý đi. Xin cậu đấy...- Trong lòng của ai đó đang gào thét.

“Tao sao cũng được.” Nhã nhún vai trả lời.

Vậy là hai cô gái tạo dáng trước tháp Eiffel bằng băng kia, nhìn vào ống kính mỉm cười.

“Bé cao cao xích lại gần tí. Đúng rồi đó, bé cũng cười tươi giống bé kế bên đi. Hai ba, cheese.”

Lấy hình từ tay anh nhiếp ảnh, trái tim của Thục Nghi như hẫng một nhịp. Hai người gần nhau quá... Trong tấm ảnh, Nhã cong mắt cười tươi, đầu nghiêng về phía cô, giống hệt như đang dựa vào vai vậy... Anh chụp đẹp lắm, anh đẹp trai.

“Sao nào? Được không? Cần anh chụp lại hai bé không đấy?” Anh trai kia hỏi.

“Không cần đâu ạ, này đẹp rồi...” Thục Nghi run rẩy đáp.

“Vậy hai tấm là một trăm nghìn nhé.”

“Mắc vậy? Anh chém cũng vừa phải thôi chứ.” Thanh Nhã nhíu mày.

“Thôi được rồi, của anh nè.”

Thục Nghi xoa xoa lấy tay của Nhã, tỏ ý bảo bớt nóng lại. Sau đó mở ví ra đưa tiền trả cho người chụp ảnh.

Thanh Nhã không đồng tình với hành vi vừa rồi của Nghi, suốt dọc đường đi đến khu giải trí cảm giác mạnh, cô nhóc luôn miệng phàn nàn. Nào là xài tiền không được phí phạm, một đồng cũng là mồ hôi nước mắt của cha mẹ hay là cái này không đáng phải phung phí, không được thì không lấy ảnh thôi, không có sao hết.

Tuy vậy, Thục Nghi chỉ im lặng, không dám hó hé. Lời của Nhã là nhất, không bao giờ sai, không được cãi lại. Nhưng mà sau này nếu xảy ra sự tình trên, cô vẫn sẽ tái phạm tiếp.

Một hồi sau…

Ôi, khó chịu quá. Sao không ai nói với cô rằng không nên ăn gì trước khi đi tàu lượn thế. Đã vậy, nó còn chạy nhanh quá trời. Cô còn tưởng đâu mình vừa mới đi lượn một vòng từ cửa tử về.

Nghi xụi lơ ngồi ghế đá gần đó. Khuôn mặt xanh lè, không còn một giọt máu. Nhã nhếch môi, sau đó biến mất đi đâu đó. Một lúc sau, cô nhóc cầm hai chai nước đi đến.

Lấy một chai chạm vào má của Nghi, mỉa mai trêu chọc:

“Sao rồi? Tao nói rồi mà, suy nghĩ kỹ trước khi lên tàu lượn đi. Yếu mà hay ra gió.”

Nhận lấy chai nước từ tay Nhã, Thục Nghi yếu ớt lắc đầu:

“Không sao đâu, mình ngồi nghỉ tí là ổn rồi. Chút đi đu quay ha.”

“Tao sao cũng được.”

Cả hai ngồi nghỉ một lát, tiếp tục đi dạo xung quanh công viên. Từ đu quay cho đến mê cung kính, hay là xe điện đụng,.. Thấy nào có thể chơi được là Thục Nghi đều đưa đôi mắt long lanh, lấp lánh nhìn Thanh Nhã, tỏ ý muốn rủ chơi cùng.

Vui vui vẻ vẻ chiến hết các trò có trong đây (tất nhiên là không có nhà ma rồi). Thanh Nhã cũng không còn giữ giá nữa, cô nhóc có vẻ hăng say hơn cả Thục Nghi, luôn nắm tay bạn, chạy khắp nơi.



Đến tối, cặp bạn của chúng ta dừng chân ở nhà hàng. Theo sự hướng dẫn của nhân viên, cả hai đi đến chiếc du thuyền gần đó, bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Đợi Thanh Nhã dạo quanh khu vực lấy món về, Thục Nghi lẽn bẽn lấy quyển album từ trong túi xách đưa cho bạn.

Nhã ngạc nhiên nhận lấy album từ Nghi, cô nhóc còn trợn to đôi mắt khi phát hiện có thêm chữ ký cùng lời nhắn từ thần tượng.

Sao đứa ngố này biết cô thích Uranus vậy? Đã vậy còn lấy được chữ ký từ chị ấy nữa chứ!! Bằng cách nào thế?

Đưa mắt đọc dòng chữ từ thần tượng gửi đến, Nhã bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Nghi, người lúc này cũng đang run rẩy, lúng túng theo dõi sắc mặt của cô nhóc.

Không chịu được ánh mắt nóng rực từ Nhã. Nghi đỏ tía mặt, ấp úng nói nhỏ:

“Mình xin lỗi cậu. Vì mình đã vô ý tứ khiến cậu buồn... Cậu nhận món quà nhỏ này nhé... Mình không hy vọng cậu sẽ tha thứ, nhưng mà đừng có giận mình được không...”

Nghe những lời ngây ngô từ Thục Nghi, Thanh Nhã không nhịn được cười, quay sang mở balo của mình, móc ra quyển từ điển Anh-Việt mà cô nhóc vừa mới mua lúc sángp, tặng cho Nghi.

“Tao làm gì giận mày đâu. Lấy đi, tao cho mày đó.”

Thật ra thái độ của cô nhóc này đối với Nghi cũng bớt gay gắt lại khi nhận ra rằng bản thân dù có ghen tị với người khác thế nào, thì chẳng bao giờ như người đó được.

Nếu vậy, ghen ghét chi cho thêm phiền lòng? Đã thế, Nhã còn khám phá ra được một Thục Nghi đáng yêu, nhút nhát và hay đỏ mặt trước những lời trêu chọc của cô. Sao ghét được chứ nhỉ?

Nghi ngốc nghếch cười, lẽn bẽn nhận lấy quà của Thanh Nhã. Chưa kịp bỏ vào túi xách, nghe Nhã thắc mắc hỏi:

“Sao mày biết tao thích Uranus vậy? Mà mày với chị đó có quan hệ gì thế? Tao thấy chị nhờ tao chăm sóc người bạn nhỏ của chị là mày kìa.”

“Chị Uyên là con của người bạn thân của mẹ mình. Tụi mình biết nhau từ nhỏ.” Nghi gãi tai nói.

“Ồ thế mày biết nhiều chuyện về chị lắm hả? Kể tao nghe với.” Lúc này mắt của Nhã sáng rực rỡ, nũng nịu lay lay tay Nghi năn nỉ.

Thục Nghi đành kể cho cô nhóc nghe những chiến tích lẫy lừng từ nhỏ của Thục Uyên. Từ trốn học thanh nhạc bị mẹ lớn bắt được cho đến việc điểm thấp, vì không muốn bị mẹ la nên đã lấy bút sửa điểm lại, kết quả là bị mẹ nhỏ tẩn cho một trận.

Thanh Nhã trông rất thích thú với câu chuyện báo đời của Uranus, bỗng dưng nhớ đến việc gì đó, mở miệng hỏi Thục Nghi:

“Hình như chị có một cô em gái đúng không? Chắc em của chị ấy xinh lắm nhỉ?”

Nghi đỏ tía mặt, đưa mắt ra phía bờ sông, không nói gì cả.

“Sao vậy? Mày ít gặp em của chị Uranus lắm hả? Vậy chắc mày không biết vụ em chị ấy tính tỏ tình với crush rồi nhỉ? Mà tao nghĩ chắc cậu ta thành công chắc luôn, linh cảm tao nghĩ thế.”

Cái gì cơ? Cô có tỏ tình với ai đâu? Với lại chị hai đăng bậy bạ gì trên mạng vậy?

Thục Nghi lắc đầu, cố tỏ vẻ không biết chuyện, nhún vai tiếp chuyện:

“Mình ít gặp cậu ta lắm, tuy bằng tuổi nhưng mà hai tụi mình cũng chẳng thân thiết mấy.”

Cả hai bỏ qua đề tài đó, chuyển đến những chủ đề liên quan đến trường học. Thanh Nhã không ngờ người có vẻ vô tâm như Nghi thế mà biết rất nhiều chuyện, tin đồn ít ai biết đến. Nhìn vậy mà hóng hớt phết!

Nghe Nhã nói vậy, Thục Nghi xoa lấy hai bàn tay, cười xuề lên. Đâu hề có, vì Nhã nên cô mới đi tìm hiểu mấy chuyện đó đó. Chứ bình thường cô không hề để tâm đến nó chút nào cả.

Đến cuối bữa ăn, Nghi nhìn thẳng vào mắt Nhã, thấp thỏm nói:

“Sau này cậu đi chơi với mình nữa được không? Hôm nay mình vui lắm, mình mong hai mình sẽ có nhiều dịp như vậy nữa.”

Thanh Nhã đang ngắm nhìn phong cảnh, bỗng quay đầu sang Nghi. Cô nhóc cong mắt cười nhẹ, lấy một tay chống cằm. Gió đêm thổi nhẹ qua làn tóc mềm của cô gái trẻ, cùng với ánh trăng dịu dàng điểm một ít ánh sáng đến. Khung cảnh như nên thơ, lãng mạn và vô cùng xinh đẹp.

Nghi đứng hình, say mê chiêm ngưỡng hình ảnh ấy. Có lẽ cô đã tìm thấy được ánh trăng sáng của đời mình rồi. Một cô gái mạnh mẽ, hoạt bát nhưng không kém phần đằm thắm, nữ tính.

“Cũng được thôi, tao sẽ cân nhắc.”