Sao Hôm Nay Nữ Chính Lạ Vậy?

Chương 3: Tôi sẽ bảo vệ cậu



"Này, hôm nay tới tao trực lớp, cơ mà hôm nay tao lại có việc rồi. Mày trực nhật thêm một hôm nữa giùm tao luôn đi nha Ngọc."

"Mình biết rồi. Cậu cứ về trước đi." Ngọc nhìn người nọ, chầm chậm gật đầu đồng ý.

Cô gái đó cười tươi, vỗ vai Ngọc rồi quay người về chỗ mình. Vy nhíu mày, nhìn Ngọc bằng ánh mắt khó hiểu. Ngọc cảm nhận được ánh mắt đang hướng vào mình của cô, vội rụt vai lại, lẽn bẽn hỏi nhẹ:

"Bộ...mặt mình dính gì sao...? À mà, cậu... tới đây định nói gì vậy...? Nếu không thì mình xin phép đi trước nhé..." Bảo Ngọc khẽ xoay người, đi đến góc phòng học lấy cây chổi. Thấy vậy, Vy vội chạy đến góc phòng, giật lấy cây chổi từ tay Ngọc.

Cô nhóc đó ngơ người, tròn mắt nhìn cây chổi từ tay mình vào tay người vẫn luôn làm khó dễ nhóc. Trên khuôn mặt ưa nhìn của Ngọc đã hiện rõ nét bối rối pha lẫn tí lúng túng:

"Cậu... cậu làm gì vậy? Mình đang bận lắm đó... Mai cậu lại đến nói chuyện nhé..." Nói xong, Ngọc liền cầm lấy cây chổi trên tay Vy, bắt đầu từ từ quét rác.

Vy đứng ở đó nhìn Ngọc đang cặm cụi cầm chổi, hình bóng ấy nhìn thế nào cũng có phần đáng thương. Càng nhìn, cô càng chịu không nổi cái hình ảnh này, nhẹ nhàng bước đến chỗ Ngọc và một lần nữa giật cây chổi trong tay cô nhóc. Không đợi nhóc mở miệng, Trúc Vy nhanh chóng cất lời:

"Việc hôm nay thì hôm nay làm. Tao đến đây để xin lỗi mày mà thôi, xin lỗi vì trước đây đã đối xử tồi tệ với mày. Về sau tao hứa sẽ không chèn ép mày nữa, mà mày cũng nên mạnh mẽ tí đi. Tao dám chắc không chỉ mình tao làm vậy với mày thôi nhỉ? Sao mày không thử một lần đứng lên xem? Cứ như thế thì sau này sẽ ra sao? Chúng nó được nước thì sẽ càng lấn tới, còn mày không lẽ cứ như vậy suốt? Mày..."

Bảo Ngọc tròn mắt nhìn cô, tỏ rõ vẻ bất ngờ. Nghe cô nói vậy, cô nhóc im lặng mà dần cúi đầu xuống, cả người cứ run run, tay níu chặt vào chân váy.

"Thôi bỏ đi, chúng nó luôn sai vặt mày vậy sao?" Thái độ của Trúc Vy dường như đã dịu lại.

"Không hẳn đâu... chỉ là hôm nay..." Cô nhóc ngập ngừng trả lời.

"Hôm nay sao? Nhìn cái thái độ của cô ta là tao biết việc này đã diễn ra thường xuyên rồi. Mày cũng phải hiểu là đâu phải muốn trực nhật là trực đâu, phải phạm lỗi gì đó cô Lan mới cho trực lớp chứ. Làm sai thì phải chịu phạt, từ đó mới có thể kiểm điểm lại bản thân. Mày cứ làm vậy thì nhỏ đó cũng sẽ vẫn tiếp tục phạm lỗi sai, chỉ vì nhỏ nghĩ là dù có bị phạt thì mày cũng là người chịu. Làm vậy thì không chỉ riêng mày, mà cả lớp cũng bị ảnh hưởng theo. Nhỏ cứ đi trễ vậy thì điểm thi đua của lớp cũng đi tong. Mày muốn lớp mình bị nêu tên trước toàn trường vào hôm thứ hai à?" Trúc Vy thừa hiểu Bảo Ngọc là dạng người luôn đặt lợi ích tập thể lên đầu, còn bản thân mình thì lại bỏ qua một bên nên mới lấy vụ điểm thi đua ra hù cô nhóc.

"Cơ mà cậu ta cũng chỉ mới bị phạt có mấy lần thôi, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu" Tuy vậy, cô nhóc đó vẫn cố bênh vực bạn mình.

"Hai đã là số nhiều rồi, nếu mày cứ vậy thì mọi việc sẽ như tao nói đó. Tao hiểu mày không muốn mích lòng ai cả. Nhưng mà, nếu sống một cuộc đời luôn nhìn sắc mặt người khác thì sẽ có ngày mày sẽ bị dồn đến bước đường cùng."

Bảo Ngọc từ nhỏ sống trong cảnh bị mắng thay cơm cũng như là bị đánh như việc uống nước, nên đã dần hình thành cái tâm lý tự ti, luôn nghĩ bản thân mình kém cỏi. Việc nhu nhược, yếu đuối như thế thì có trở thành đối tượng bị chèn ép ở trường cũng chả có gì bất ngờ. Luôn nghĩ mình xứng đáng bị vậy thì làm sao mà được cơ chứ. Càng nghĩ cô lại càng muốn làm cho cô nhóc trước mặt kia phải đứng lên ra khỏi cái sự tự ti đó.

"Dù sao mình có lên tiếng nói thì cũng chả có ai nghe cả. Chi bằng cứ làm theo họ là được rồi."



"Sao mày biết không có ai nghe? Có tao nghe mày mà!" Lúc này Trúc Vy đã không chịu nổi tính cách nhu nhược đó rồi.

"Cậu..."

"Vy này, xin lỗi nha, nay tới phiên mình trực nên tới trễ. Nãy mình đi ra sân đợi mà không thấy cậu nên đã nghĩ cậu ở đây." Bỗng dưng, một giọng nữ trong trẻo vang lên, cả hai nhìn ra cửa, một bóng hình cao cao đang đứng ở đó.

Hóa ra là Thục Nghi, Trúc Vy nhìn sang bên cạnh không thấy bóng dáng loi choi của Thanh Nhã. Dù gì bình thường cả hai người đó cũng rất hay đi chung.

"Nhã đâu rồi?"

"Cậu ta nói đi hẹn hò với bạn trai rồi." Nói đến đây, mặt Nghi hơi đen lại. "À mà, cả hai đang làm gì vậy?"

"Không có gì đâu, Vy trả lại mình cây chổi để mình trực nha." Dứt lời, cô nhóc đã nhanh tay giật lấy chổi trên tay Vy, không đợi cô phản ứng lại, Ngọc đã bắt đầu nhanh tay quét lớp.

"Trả cây chổi lại cho tao, việc này có phải của mày đâu mà mắc gì mày phải làm." Trúc Vy lại một lần nữa tiếp tục giật lấy chổi, cơ mà Ngọc đã nhanh chân giấu cây chổi ở sau lưng.

Nhìn cảnh tượng một người luôn tìm cách giấu cây chổi, một người lại giành lấy cây chổi ấy. Khóe mắt của Thục Nghi bỗng giật liên hồi, lớn già đầu rồi mà lại còn chơi cái trò ấu trĩ đó à. Nhịn không được, cô nàng e hèm xen giữa hai cô gái:

"Vy này, lớp có nhiều chổi mà. Sao cậu không lấy chổi ở góc mà ở đó giành chổi với Ngọc chi vậy?"

"Tao nào muốn làm vậy đâu. Tao chỉ muốn không cho cậu ta tiếp tục bị người khác sai vặt thôi." Dứt lời, cô nhận được ánh nhìn hết sức ngỡ ngàng, bất ngờ của cô bạn Thục Nghi của mình.

"Mình hiểu lòng tốt của cậu, nhưng mà giờ cũng trễ rồi. Cậu buông mình ra để mình làm được không?" Bảo Ngọc đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy Trúc Vy ra. Lúc nãy do cô nhóc giấu cây chổi phía sau nên Vy đành phải vòng tay qua người nhóc để lấy lại cây chổi. Thật là xấu hổ mà.

"Không là không! Bây giờ chúng ta đi về thôi. Kệ nhỏ kia đi, dù gì mày không trực thì người bị ghi giám thị ghi cũng chả phải là mày." Vy vừa nói vừa chỉ lên góc nhỏ bên trái bảng đen, trên đó có ghi sĩ số lớp cũng như là tên người trực hôm nay.

"Xin lỗi, nhưng mà mình nãy giờ vẫn không hiểu gì cả." Thục Nghi gãi gãi đầu, áy náy nói.

Trúc Vy liền kể cho Nghi nghe mọi chuyện ngày hôm nay, cũng như là nhờ cô nàng khuyên nhủ Bảo Ngọc một tiếng, dù sao cô nhóc này cũng quá cứng đầu. Thục Nghi nghe xong, gật gù nhìn Ngọc nói:

"Cậu ta nói không sai đâu, nhưng không thể muốn mạnh mẽ liền là được. Ngọc lúc này luôn cảm thấy không an toàn cơ mà. Nếu Ngọc đủ an toàn rồi thì ắt hẳn sẽ cởi bỏ lớp áo yếu đuối đó thôi. Bây giờ việc của chúng ta là phải khiến Ngọc cảm thấy an toàn đã. Cũng như là làm Ngọc trở nên tự tin lên."



A thì ra là thế, thảo nào cô nhóc vẫn luôn rúc mình trong mai rùa của chính mình. Nếu không tin tưởng vào bản thân mình thì làm sao mọi người có thể tôn trọng mình được chứ.

"Vậy chả phải đơn giản sao, yên tâm đi, thế thì tao sẽ bảo vệ mày!" Vy cười dịu dàng rồi nói.

Lúc Trúc Vy nói lên lời này, ánh mắt cô như chứa cả bầu trời đầy sao cũng như là chứa đựng những hi vọng về sau này. Nhìn trước mắt, khung ảnh hai cô gái nhìn cô cười, một dịu dàng và một ấm áp. Có lẽ đây sẽ là một cảnh tượng mà Ngọc không bao giờ quên, đặc biệt là ánh mắt đấy.

"Nếu chị đại nói vậy thì đàn em đây chỉ đành tuân lệnh thôi. Mình cũng sẽ luôn bên cạnh cậu." Nghi nhìn Ngọc cười nhẹ nói, nhưng lời nói vẫn không quên móc mỉa Vy.

Nghe những lời đó, Ngọc cảm thấy trước mắt mình như nhòe đi. Gương mặt nhỏ dần mếu lại, nhưng cô nhóc cố gắng kiềm mình lại để không cho giọt nước mắt nào rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên có người nói sẽ bảo vệ nhóc, từ nhỏ đến giờ, trừ người anh trai luôn dịu dàng với nhóc ra thì tất cả mọi người luôn mắng chửi, đánh đập nhóc. Người mẹ luôn chửi nhóc là bát cháo bỏ đi, chỉ có việc ăn hại ra thì chả được tích sự gì. Bạn bè thì luôn chế nhạo, nhìn nhóc như mấy đứa ăn mày, có một bộ đồ mà mặc cả mấy năm liền. Dần dần, nhóc cảm thấy mình là kẻ dư thừa trong mắt mẹ cũng như là mọi người. Thấy mẹ luôn mua đồ ăn ngon cho anh, nhóc cũng thấy nghẹn lòng chứ, nhưng mà cũng chả thể làm gì được. Tuy sau đó anh cũng lén cho nhóc, có lẽ mẹ cũng đã thấy được cảnh ấy rồi. Như bao lần khác, mẹ vẫn đánh nhóc, dù nhóc chả biết mình làm gì sai.

Người như mình thì làm gì xứng đáng để được yêu thương chứ. Mình chỉ đáng làm bao cát trút giận cho mọi người mà thôi...

"Mày muốn khóc thì cứ khóc, làm mặt vậy xấu lắm." Vy thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu nhóc.

Thục Nghi khẽ đi đến, ôm Ngọc vào người mình, nhẹ đặt đầu Ngọc lên vai mình:

"Minh cho cậu mượn bờ vai nè, không cần cảm ơn mình đâu. Việc nên làm cả mà."

Bảo Ngọc dựa vào Nghi khóc lớn, khóc đến khi hai mắt sưng vù và giọng khàn đi. Cô nhóc xấu hổ khẽ cựa mình. Thấy vậy, Thục Nghi phì cười trêu chọc cô bạn:

"Cậu khóc xong là quên luôn mình sao. Mình cảm thấy tổn thương đó..."

"Khóc xong rồi thì cả ba đi ăn nào, hôm nay tao mời!" Trúc Vy hướng hai người bạn của mình cười nhẹ.

"Cậu khao thì mình đi, đúng không Ngọc?" Nghi nhướng mày nhìn Ngọc hỏi.

"Không cần đâu, cả hai đi đi..." Chưa nói hết câu, Ngọc đã bị hai cô bạn mới này xách đi ra ngoài rồi.

Bóng hình ba cô gái nhỏ dần dần ra khỏi trường, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu lên những mái hiên, gió chiều vẫn cứ dịu dàng thổi. Đám mây trắng lúc này đã thành màu hồng phớt và hòa cùng ánh sáng tạo nên một màu vàng cam tuyệt đẹp. Khung cảnh thường ngày vẫn thế, chỉ là hôm nay trong mắt một người thì ắt hẳn sẽ là một ngày thanh bình nhất mà cả đời sẽ chẳng bao giờ quên. Thời gian cứ thế mà trôi, tình bạn của những cô gái nhỏ vẫn sẽ lớn dần theo năm tháng. Sau này khi nhìn lại, ta sẽ cảm thấy rằng có những người bạn tốt trong đời là một việc vô cùng đáng quý. Thế nên hãy đối xử tốt với bạn bè mình nhé!