Sao Hôm Nay Nữ Chính Lạ Vậy?

Chương 6: Đúng là tâm sinh tướng mà



Thật quái lạ, không lẽ Nghi gặp chuyện gì sao? Tại sao lại bảo cô đem đồ phòng thân làm gì? Càng nghĩ cô càng thấy lạ, nhanh chân chạy ra cửa lớn, chuẩn bị lấy xe đi đến chỗ hẹn.

Đức Bảo thấy Trúc Vy gấp gáp chạy ra ngoài cũng tò mò chạy ra theo. Chặn trước xe đạp điện của cô, thắc mắc hỏi:

"Có việc gì vậy em? Sao mặt em tái mét thế? Anh có thể giúp em được gì không?"

"Dạ, cũng không có gì đâu. Chỉ là nãy bạn em điện thoại cho em có việc gấp, mà quái lạ ở chỗ, cậu ta bảo em nhớ mang đồ phòng thân. Bộ đi đánh nhau hay gì vậy?" Cô cũng không giấu sự hoang mang trả lời.

"Vậy cho anh theo cùng nhé. Dù gì đi hai cũng tốt hơn đi một, với lại sức con trai thì cũng mạnh hơn con gái." Anh xoa đầu cô, cong mắt cười nói.

"Dạ, anh Bảo nói đúng, dù sao mình em đi đến đó cũng hơi nguy hiểm. Có anh theo cùng dù gì cũng an tâm hơn." Cô mỉm cười gật đầu.

"Vậy em đợi anh tí, anh về nhà lấy xe rồi hai ta đến đó." Nói xong anh vội chạy về nhà lấy chiếc xe máy đời mới nhất, mở máy rồi chạy về phía cô.

"Đây, nón nè, em đội vào đi. Chỗ đó ở đâu vậy em." Anh híp mắt cười, đưa nón bảo hiểm cho cô.

"Dạ, cảm ơn anh. Hình như là số 153 đường An Lạc thì phải." Cô cầm lấy nón, đeo lên đầu rồi ngồi lên phía sau xe.

"Rồi, giữ chắc xe nha. Anh chạy đó!" Dứt lời, anh vọt ga chạy nhanh, hướng về đường lớn chạy đến điểm đến.

Quay lại ba tiếng trước, hôm nay Nghi có hẹn với Ngọc đi đến thư viện ôn bài. Cả hai học đến không biết thời gian, khi nhìn lại đã là trưa rồi. Vì thế, cả hai quyết định đi đến quán gần đó để giải quyết bữa trưa.

Khi đã dùng cơm xong, Nghi cười nói với Ngọc:

"Hôm nay để mình bao nhé, dù gì mình cũng hẹn cậu học nhóm hôm nay mà."

"Không, này chia đôi đi. Mình trả được mà, cậu làm vậy mình ngại lắm." Cô nhóc lắc đầu từ chối.

"Vậy bữa nào rồi bao mình lại, hôm nay mình trả trước nha." Không đợi Ngọc cản lại, cô nàng chạy về phía cô chủ quán trả tiền.

Nghi trả tiền xong, quay đầu thấy một cặp tình lữ đi ngang qua. Cô cũng không quan tâm đến họ đâu, chỉ là anh chàng này nhìn có vẻ khá quen mắt. Cô cố gắng nhớ lại, thì ra đó là anh bạn trai quý hóa của Nhã. Tại sao anh ta lại đi với cô gái khác chứ? Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện khi anh ta mở lời nhìn cô gái nói:

"Ăn gì chọn đi em, ăn xong rồi anh dẫn em yêu đi tận hưởng niềm vui nha." Anh ta ái muội nhìn cô gái mỉm cười nói.



Hóa ra anh ta đang bắt cá hai tay hả? Đúng là tâm sinh tướng mà. Cô nhanh chóng chạy về bàn, lén lúc móc điện thoại chụp cả hai. Nghi quay sang nói nhỏ với Ngọc:

"Bây giờ ta khoan quay lại thư viện, cậu với mình đi theo cặp kia tí nhé, cậu chàng đó là bạn trai Nhã ấy, mình đang nghi là cậu ta ngoại tình." Cô nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn cặp tình nhân đang tình chàng ý thiếp về bàn đợi món.

Nghe Nghi nói vậy, Ngọc trợn mắt nhìn cặp đôi kia. Cả hai nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp đôi này, hóa ra là cặp tra nam tiện nữ.

Nhìn kỹ anh chàng kia hơn tí, cô nhóc cũng hiểu lý do tại sao Nhã miệng lúc nào cũng khen anh ta. Anh bạn trai này quả thật rất tinh tế, ga lăng với cô bạn kia, anh ta kéo ghế cho cô gái này, lau muỗng đũa cho cả hai này, quan trọng là còn nhẹ nhàng lấy áo khoác che váy lúc cô gái ngồi xuống nữa chứ, đã thế còn khá đẹp trai nữa.

Chàng trai như vậy thì cô nàng nào không đổ thì cũng lạ đấy! Tuy lịch thiệp là vậy, nhưng bội bạc thì vẫn là bội bạc thôi. Dù có đạt điểm tối đa đi nữa thì cũng hóa thành âm vô cực điểm.

Cô nhóc bĩu môi không nhìn cặp kia nữa, quay sang Nghi, tính mở miệng nói gì đó. Thấy cô bạn của mình đang cầm máy, nghiêm túc quay hình cặp đôi kia. Ngọc nhìn cô bạn mình chật vật lén lúc đưa điện thoại về phía họ, cô nhóc cũng im lặng che cô bạn lại để bọn họ không phát hiện ra cả hai.

Cặp tình nhân kia dùng xong bữa cơm, thong thả thanh toán rồi khoác tay nhau lấy xe đi. Nghi vội vàng kéo Ngọc ra ngoài lấy xe, một xe đạp và một xe đạp điện chậm chạp đi theo chiếc xe máy kia. Chiếc xe kia từ từ dừng lại ở một căn nhà nghỉ nhỏ ở góc đường An Lạc, cả hai cô gái như đứng hình xa xa nhìn cặp đôi kia mặn nồng đi vào nhà nghỉ.

Nghi nhìn xung quanh, thấy đối diện căn nhà nghỉ đó có một quán nước nhỏ, khẽ liếc mắt ra hiệu cho Ngọc- người đang xoa xoa mắt như thể không thể tin được kia.

Cả hai dắt xe đến quán nước, Ngọc đi đến chỗ cô bán nước mua hai chai nước ngọt, cô nhóc lén nhìn sang Nghi, thấy cô bạn kia điện thoại cho ai đó, biết rằng Nghi không chú ý tới mình, Ngọc liền đưa tiền trả cho cô chủ quán.

Cầm trên tay hai chai nước, cô đưa cho Nghi, ngồi bên cạnh cô nàng. Vừa uống nước vừa nghe Nghi bên cạnh gọi cho Trúc Vy, cô nhóc thầm nghĩ cậu điện cho cậu ta như vậy, cậu ta tưởng cậu như kêu gọi anh em chuẩn bị đánh nhau với ai đó đó.

Nghi gọi xong, tay mở nắp chai nước, nhưng mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nhà nghỉ. Lúc này Ngọc mới nhẹ nhàng lên tiếng:

"Cậu đừng có vội như vậy, cả hai người đó... chắc cũng tầm mấy tiếng mới ra lận mà..."

"Lần đầu mình đi làm việc này nên có tí hơi luống cuống tí. Thông cảm nhé." Ngay lúc như vậy, Nghi vẫn không quên trêu chọc Ngọc.

Cả hai vui vẻ trêu chọc qua lại, nhưng mắt vẫn không quên nhìn sang hướng đối diện. Một lúc sau, thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Nhã chạy đến, cô nàng đó dường như không tin lời Nghi nói, cho đến khi Thục Nghi đưa điện thoại cho Thanh Nhã xem đoạn ghi hình cô vừa quay kia, cô nàng liền im lặng, cả người như xụi lơ dựa vào Ngọc.

Ngọc bên cạnh an ủi Nhã, còn Nghi đã lẳng lặng chạy qua tiệm tạp hóa kế bên mua gì đó rồi!

Bảo Ngọc hướng ánh mắt lạ lùng nhìn Nghi, cô bạn này tính hơi lập dị ghê. Lúc này còn có tâm trạng mua đồ sao?

An ủi Nhã thêm một lúc nữa, Trúc Vy cùng anh chàng lạ mặt nào đó đi đến. Xuống xe, Vy nhanh chóng hỏi Nghi:



"Bộ ai kiếm chuyện với cậu hả? Cậu có sao không? Mà có chuyện gì vậy?" Vừa hỏi cô vừa lay vai Nghi.

Nghi liền nhanh chóng tóm tắt hết câu chuyện vừa nãy, vừa kể cô vừa đưa điện thoại cho cả hai xem hình mà lúc nãy cô chụp lại. Vy và Bảo xem đến mức đen mặt lại, không ngờ người trang nhã như vậy mà lại làm một việc không thể chấp nhận như thế. Bảo vội vàng nhìn các cô gái nhỏ nói:

"Tuy anh cũng là đàn ông, nhưng trong việc này anh cảm thấy cậu này sai thật. Không biết cô kia có biết cậu ta đang trong tình trạng đã có chủ hay chưa. Nhưng mình vẫn khoan trách vội cô kia nha. Các em bình tĩnh lại. Đợi cả hai ra khỏi nhà nghỉ rồi mình hãy ra nói chuyện nhé." Anh cảm thấy nếu anh không khuyên như vậy thì có lẽ một lúc sau sẽ có án mạng đó.

"Dạ em hiểu, em cũng là một người văn minh mà. Sao có thể động tay chân vì việc này chứ?" Nghi khẽ hất tóc nói.

Nhã nãy giờ vẫn gục mặt bên cạnh Ngọc khóc, cô nàng vừa khóc vừa trách móc, đồng thời cũng xin lỗi vì đã không tin mọi người khuyên nhủ. Ngọc vẫn cứ im lặng vỗ vai cô nàng, còn Vy thở dài nhìn hai cô nhóc, lúc này cô mới sực nhớ đây là lần đầu anh Bảo gặp bạn cô nên cô chỉ tay về hướng Bảo giới thiệu:

"À quên nữa, đây là anh Bảo, hàng xóm của mình. Do nãy nghe Nghi gọi, mình tưởng có gì đó nghiêm trọng nên nhờ anh ấy đến đây giúp." Cô cười hì nói.

Bảo híp mắt cười với mọi người, Nghi và Ngọc lần lượt lên tiếng giới thiệu. Nhã dụi mắt nhìn Bảo, khẽ gật đầu chào anh. Ngọc thấy vậy cũng thay Nhã giới thiệu.

Mọi người tiếp tục im lặng nhìn sang hướng nhà nghỉ, Trúc Vy mua ba chai nước, đưa cho Bảo và Nhã. Cô ngồi kế Bảo uống nước, mắt khẽ liếc sang Bảo và Ngọc. Đây là lần đầu gặp nhau của hai nhân vật chính mà sao cô thấy không có cái sự gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên của Bảo vậy?

Anh vẫn như bình thường, lâu lâu quay sang Nghi cười nói với cô nàng, Nghi cũng lịch sự cười đáp lại với anh. Còn Ngọc thì vẫn luôn bên cạnh dỗ Nhã. Nói thật thì đối với dạng người đứng núi này trông núi nọ kia thì cô thấy việc khóc lóc cũng không đáng lắm.

Nhưng mà, đối với người mới yêu lần đầu như Thanh Nhã thì việc này cũng hơi khó chấp nhận, có khi để lại bóng ma tâm lý cho cô nhóc luôn chứ.

Đợi đến khi mặt trời dần xuống núi, đôi tra nam tiện nữ kia từ từ ra khỏi nhà nghỉ. Lúc này tất cả mọi người đều cũng đã thấm mệt, mần ăn gì mà lâu dữ vậy chèn? Thấy bóng dáng đôi kia xuất hiện, ai ai cũng phấn chấn, chưa kịp đứng lên đi đến đó thì Nhã đã vội chạy đến, chặn đầu xe của anh chàng kia. Nhìn thấy Nhã, hắn bất ngờ, chưa kịp ú ớ gì thì cô bạn gái kia chạy ra ôm cánh tay, liếc nhìn Nhã, nói:

"Mày làm gì bồ tao đó? Tự nhiên chặn đầu xe làm gì? Bộ thấy bồ tao đẹp cái tính tới xin facebook hả?"

"Thằng bồ mày quý hóa ghê, chắc có người thèm? Với cái loại bắt cá hai tay như vậy, tao cũng không cần." Nhã chua chát trả lời.

"Mày nói ai bắt cá hai tay, cái con này mày dám nói bậy hả." Nói xong, cô ả đưa tay tát Nhã, tay chưa đến mặt thì Vy đã từ phía sau chụp lại, giật mạnh tay đẩy về sau. Cô ả mất đà, Vy đưa tay còn lại đặt lên vai ả, kéo mạnh xuống.

Thấy cô người yêu bị người khác tác động vật lý, hắn đỏ mắt, không nể tình ai mà hét vào mặt Nhã:

"Mày tưởng mày là bồ tao hả. Cái thứ đĩ điếm mà cứ tưởng thanh cao, mày không cho tao đụng vào mày thì tao đi kiếm đứa khác. Mắc gì ở đây làm trò cho tao xem làm gì?"

Nhã đứng sững người nhìn anh ta, không tin rằng người bạn trai dịu dàng, tinh tế kia mà lại có thể nói những lời này. Ngay cả cô bạn gái đang nằm đo sàn dưới đất cũng khó khăn ngồi dậy, nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi.