Lộ Hy nhìn bà ta, đột nhiên đổi đề tài: “Bác sĩ Tạ vừa biết bà là Hiểu Điềm rồi, cô ta chạy ra ngoài, bà có biết cô ta sẽ tới chỗ nào được không?”
Cô Điền sửng sốt, có chút bối rối: “Cô ấy không quen chỗ này, có thể đi đâu được chứ?”Bác sĩ Tạ hơi khựng lại, quay đầu sang nhìn.
Lộ Hy cũng lắc đầu.“Sao thế, lẽ nào ông là nhân viên ngoài biên chế của Bộ Công An à, phá án tìm được hung thủ là được cho thêm tiền thưởng hay sao?”Lộ Hy không hề biến sắc: “Trước khi tìm ra bằng chứng xác thực, tất cả những người liên quan đều có thể là nghi can, cô Điền và ông đều như thế.”Cô Điền ngơ ngác nhìn cô ta, Lộ Hy khẽ đẩy bà ta một cái: “Hiện tại chỉ có bà mới khuyên của cô ta thôi, bà có ra không?”
Cô Điền bỗng đứng dậy: “Đừng nói là đi tìm Hầu Bảo Lương nhé? Cô ấy, cô ấy chỉ biết mỗi Hầu Bảo Lương trong thôn này thôi…”Hầu Bảo Lương cười lạnh: “Sao, người tốt thì không giết người à?”
Ngoài cửa có người la lên: “Nữ thám tử ơi! Trưởng thôn tìm được bác sĩ Tạ rồi, bên đó đang đánh nhau, cô mau tới xem sao đi!”Trưởng thôn quay lại khuyên hắn: “Này, đồng chí Tiểu Hầu à, không thể nói thế được, chúng tôi…”
Chúc Tinh Dạ kéo tay Lộ Hy lao ra ngoài, cô Điền cũng chạy sát theo: “Tôi cũng đi! Tôi sẽ không chạy đâu…”Thấy họ tỏ vẻ như đang muốn kết thúc câu chuyện, Lộ Hy phải nhắc họ: “Khụ, chuyện này có kết thúc hay chưa không phải do mấy người nói đâu, giờ có thể kể cho chúng tôi nghe sự thật chưa?”Hầu Bảo Lương vô thức sợ hãi nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, chỉ vào mặt cô Điền: “Mày cũng sắp vào rồi, huênh hoang cái gì! Tụi mày vào đó mà làm bạn đi! Mọi người, mọi người vẫn chưa biết gì đúng không? Lửa là cô Điền phóng đấy! Người cũng do cô Điền giết đấy! Cái gì mà Tà Thần chứ, tôi thấy nó mới là Tà Thần ấy!”
Lộ Hy kéo bà ta: “Biết rồi, mau đi thôi!”Bác sĩ Tạ thấy hắn định chạy trốn nên lập tức vung con dao trong tay, định vùng ra đuổi theo, trên mặt cô ta giàn giụa nước mắt nhưng nét mặt lại cực kỳ hung tợn: “Mày đừng hòng chạy!”
Người dân tới báo tin dẫn đường cho họ, đi chưa bao lâu đã trông thấy một đám người tụ lại ở chân núi, ầm ĩ không biết đang cãi nhau chuyện gì.Ngoài cửa có người la lên: “Nữ thám tử ơi! Trưởng thôn tìm được bác sĩ Tạ rồi, bên đó đang đánh nhau, cô mau tới xem sao đi!”Người dân tới báo tin dẫn đường cho họ, đi chưa bao lâu đã trông thấy một đám người tụ lại ở chân núi, ầm ĩ không biết đang cãi nhau chuyện gì.
“Tránh ra! Tránh ra nào!” Lộ Hy chen vào trong đám người.Cô Điền sửng sốt, có chút bối rối: “Cô ấy không quen chỗ này, có thể đi đâu được chứ?”Cô ta vội đứng dậy nói với những người dân vây xem: “Mọi người phải tin tưởng bà ấy, bà ấy sẽ không giết người đâu, 8 năm trước tôi bị bắt cóc tới đây, là bà ấy đã cứu tôi, bà ấy cứu tôi ra khỏi tay của đám môi giới Hầu Bảo Lương, nhờ thế tôi mới có thể về nhà, mới thành bác sĩ được!”
Trưởng thôn đang ngăn giữa bác sĩ Tạ và Hầu Bảo Lương, bác sĩ Tạ bị vài người nông phụ ôm lại, trong tay đang nắm chặt một con dao phẫu thuật: “Đừng cản tôi, tôi biết chắc chắn là hắn! Chính là hắn! Mày nói đi! Là mày giết người, mày nói đi chứ! Tại sao mày không thừa nhận hả!”Hầu Bảo Lương nấp sau lưng trưởng thôn, há miệng run rẩy lau vết máu trên mặt mình, hơi sợ sệt lùi về sau vài bước: “Con điên! Mày là con điên! Mày là con đàn bà điên mà!”“Mọi người phải tin tưởng bà ấy!”
Trưởng thôn giơ 2 tay ra như đang chơi trò chim ưng bắt gà con khỏi tay gà mái, cản trước mặt Hầu Bảo Lương, đau khổ khuyên cô ta: “Ôi chao! Bác sĩ Tạ bình tĩnh tí đi! Hắn giết ai được cơ chứ, cô cô cô tỉnh táo lại rồi chúng ta từ từ nói chuyện đi được không? Chúng tôi tuyệt đối sẽ không vu oan cho người vô tội, cũng không bỏ qua cho kẻ xấu ha!”
Hầu Bảo Lương nấp sau lưng trưởng thôn, há miệng run rẩy lau vết máu trên mặt mình, hơi sợ sệt lùi về sau vài bước: “Con điên! Mày là con điên! Mày là con đàn bà điên mà!”Người dân trong thôn nhìn nhau, xì xào bàn tán bán tín bán nghi, vô số ánh mắt đang đánh giá cô Điền.Lúc cô kể chuyện đã thấy trong đám đông có cả thợ rèn Vương. Ông ta không nói lời nào, chỉ hút từng ngụm thuốc trong tẩu, trông như đang chết lặng và đờ người ra.
Bác sĩ Tạ thấy hắn định chạy trốn nên lập tức vung con dao trong tay, định vùng ra đuổi theo, trên mặt cô ta giàn giụa nước mắt nhưng nét mặt lại cực kỳ hung tợn: “Mày đừng hòng chạy!”Bác sĩ Tạ quay đầu lại chỉ trông thấy một gương mặt phụ nữ trung niên bình thường, nhưng trong nước mắt mờ mịt, gương mặt này và gương mặt của Hiểu Điềm cứu cô ta 8 năm trước lại từ từ chồng lên nhau.Kể xong, có người khẽ bật khóc, còn có người nhổ một ngụm nước bọt tới trước mặt Hầu Bảo Lương: “Tất cả còn không phải lỗi của mày nữa à!”
Cô Điền ngơ ngác nhìn cô ta, Lộ Hy khẽ đẩy bà ta một cái: “Hiện tại chỉ có bà mới khuyên của cô ta thôi, bà có ra không?”“Sau này theo tiến triển của vụ án, nghi can mục tiêu của chúng tôi chuyển tới cô Điền, ông lại phải bắt cô Điền về chịu tội càng nhanh càng tốt.”Trưởng thôn lập tức bịt miệng hắn lại: “Này, chúng tôi vẫn chưa kết luận ha, sao ông có thể tùy tiện nói bậy bạ thế hả!”
“Uyển Oánh…” Cô Điền lảo đảo đi về phía trước, lúc đầu giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, sau đó bà ta hít một hơi thật sâu, dắt cuống họng lên hét lên, “Tạ Uyển Oánh! Tôi là Điền Hiểu Điềm đây!”Thợ rèn Vương im lặng đi tới trước vài bước, Hầu Bảo Lương trông thấy ông ta thì không dám nói gì nhiều nữa, thợ rèn Vương nhìn cô Điền đầy vẻ phức tạp rồi lại nhìn vào mắt Lộ Hy, giọng điệu rất bình thản: “Đi thôi, tất cả đừng khóc nữa, là tôi làm.”Cô Điền mím môi, cắn răng chịu đựng những ánh mắt dò xét đó, bác sĩ Tạ cũng siết chặt tay bà ta.Lộ Hy thấy thợ rèn Vương cũng chạy tới từ sau đám đông, cô nhìn về phía cô Điền: “Bà vẫn không có ý định nói sao? Bà nhìn bác sĩ Tạ đi, cô ta vẫn kiên trì tìn bà không giết người đấy, còn có Chúc Tử nữa, cậu ấy cũng tin bà nên mới giấu con dao đó giúp bà. Cô Điền, bà đừng phụ lòng họ, rốt cuộc là thế nào cứ nói hết cho chúng tôi nghe đi.”
Bác sĩ Tạ hơi khựng lại, quay đầu sang nhìn.
Cô Điền nghẹn ngào nói: “Cô làm cái gì vậy! Cô bỏ dao xuống đi! Đừng làm chuyện điên rồ nữa!”“Ông không chịu nói đúng không? Được, vậy tôi hỏi ngài thám tử của chúng ta đi! Cô nói đi, có phải cô Điền làm không?” Hầu Bảo Lương hất tay ông ta ra, đứng trước mặt Lộ Hy, Chúc Tinh Dạ chen vào trước Lộ Hy, nhìn Hầu Bảo Lương chằm chằm như một con sói con bảo vệ chủ nhân.Cô nghiêm túc: “Nói kỹ một chút, tại sao sau 8 năm ông mới hẹn Mark ra? Nếu hắn biết ông ôm ý định giết người thì sao lại đồng ý gặp mặt ông giữa đêm khuya như thế chứ?”“Thôi cứ để tôi kể hết từ đầu tới cuối đi.”
Bác sĩ Tạ quay đầu lại chỉ trông thấy một gương mặt phụ nữ trung niên bình thường, nhưng trong nước mắt mờ mịt, gương mặt này và gương mặt của Hiểu Điềm cứu cô ta 8 năm trước lại từ từ chồng lên nhau.Cô Điền khóc tới mức không nói được gì, bà ta chỉ có thể lắc đầu, nắm chặt tay bác sĩ Tạ, liên tục nói: “Cô đừng làm chuyện điên rồ, đừng làm chuyện điên rồ!”
Bàn tay cô ta tựa như không còn cầm nổi con dao nữa, con dao phẫu thuật rơi xuống đất, cô ta cúi đầu khóc nức nở: “Không phải bà, sao bà lại giết người cơ chứ! Hiểu Điềm sẽ không giết người đâu…”
Cô Điền khóc tới mức không nói được gì, bà ta chỉ có thể lắc đầu, nắm chặt tay bác sĩ Tạ, liên tục nói: “Cô đừng làm chuyện điên rồ, đừng làm chuyện điên rồ!”Cô Điền nghẹn ngào nói: “Cô làm cái gì vậy! Cô bỏ dao xuống đi! Đừng làm chuyện điên rồ nữa!”
Lộ Hy đi tới cạnh trưởng thôn, khẽ huých ông ta một cái rồi thấp giọng nói: “Bảo mọi người giải tán đi, chúng ta hỏi về vụ án một chút.”
Trưởng thôn vừa gật đầu, Hầu Bảo Lương đứng sau ông ta đã đứng dậy la hét: “Sao nữa! Sao không để cho bọn tôi nghe hả! Cô nhìn vết thương của tôi đi! Giờ tôi cũng là nạn nhân đấy!”Thợ rèn Vương hút vài hơi thuốc, vẻ mặt điềm tĩnh như một cái đầm lầy: “Lúc đầu tôi không hề muốn che đậy gì, tôi chỉ báo thù cho A Nham mà thôi, từ sau khi nó chết tôi cũng chẳng sống yên ổn nổi, không ngờ người phụ nữ này lại làm ra nhiều chuyện như thế. Bà ấy chỉ hơi ngốc một chút thôi chứ chẳng làm ra chuyện xấu xa gì hết, thả bà ấy ra đi, tôi đi lên huyện với mấy người.”Hầu Bảo Lương mở to miệng, sau đó lại khép lại, nhanh chóng đảo mắt một vòng rồi lùi về sau chuẩn bị xem kịch hay.
Trưởng thôn quay lại khuyên hắn: “Này, đồng chí Tiểu Hầu à, không thể nói thế được, chúng tôi…”Hầu Bảo Lương tức tới giậm chân: “Là nó giết người mà! Liên quan gì tới tao…”
Lúc này Hầu Bảo Lương cực kỳ khí thế, đẩy trưởng thôn một cái: “Ông đừng có nói nhảm với tôi! Vừa rồi có một con đàn bà điên mới muốn giết tôi, tôi nói cho ông biết nhé, chuyện này không cho qua được đâu! Tôi muốn kiện nó, bác sĩ cái gì chứ, tôi khinh, con điếm thúi, ông mày cho mày vào tù ngồi nhé!”
Cô Điền nhướng mày: “Mày còn dám nói hả!”Lộ Hy kể hết với người dân trong thôn về những thông tin mà mình biết được.
Hầu Bảo Lương vô thức sợ hãi nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, chỉ vào mặt cô Điền: “Mày cũng sắp vào rồi, huênh hoang cái gì! Tụi mày vào đó mà làm bạn đi! Mọi người, mọi người vẫn chưa biết gì đúng không? Lửa là cô Điền phóng đấy! Người cũng do cô Điền giết đấy! Cái gì mà Tà Thần chứ, tôi thấy nó mới là Tà Thần ấy!”[Ở đây ắt có điều kỳ lạ]
Tất cả mọi người bắt đầu náo động, nhìn nhau không biết hắn đang nói thật hay nói dối.Lúc này Hầu Bảo Lương cực kỳ khí thế, đẩy trưởng thôn một cái: “Ông đừng có nói nhảm với tôi! Vừa rồi có một con đàn bà điên mới muốn giết tôi, tôi nói cho ông biết nhé, chuyện này không cho qua được đâu! Tôi muốn kiện nó, bác sĩ cái gì chứ, tôi khinh, con điếm thúi, ông mày cho mày vào tù ngồi nhé!”
Trưởng thôn lập tức bịt miệng hắn lại: “Này, chúng tôi vẫn chưa kết luận ha, sao ông có thể tùy tiện nói bậy bạ thế hả!”
“Ông không chịu nói đúng không? Được, vậy tôi hỏi ngài thám tử của chúng ta đi! Cô nói đi, có phải cô Điền làm không?” Hầu Bảo Lương hất tay ông ta ra, đứng trước mặt Lộ Hy, Chúc Tinh Dạ chen vào trước Lộ Hy, nhìn Hầu Bảo Lương chằm chằm như một con sói con bảo vệ chủ nhân.Dù thợ rèn Vương đã tự thú nhưng Lộ Hy vẫn cảm thấy còn chỗ chưa thông được.
Lộ Hy không hề biến sắc: “Trước khi tìm ra bằng chứng xác thực, tất cả những người liên quan đều có thể là nghi can, cô Điền và ông đều như thế.”
Hầu Bảo Lương “Hừ” một tiếng: “Mấy người đang muốn bao che cho chúng chứ gì! Tôi không phục! Các người không bắt đúng không, được, tôi lên huyện gọi công an tới! Mấy người chờ đó cho tôi!”Lộ Hy lắc đầu, ngồi xuống trước mặt Tạ Uyển Oánh rồi hỏi cô ta: “Bác sĩ Tạ, tôi muốn hỏi một chút, tại sao cô lại nghĩ Hầu Bảo Lương mới là hung thủ giết người thật sự vậy?”
Lộ Hy nghiêng đầu: “Ông gấp thế làm gì?”Lộ Hy kéo bà ta: “Biết rồi, mau đi thôi!”
Hầu Bảo Lương hơi sửng sốt: “Hả?”Cô Điền che mắt lại: “Đáng lẽ ông ấy không nên đi con đường này, nếu không phải vì tôi hèn nhát, nếu không phải vì tôi không có can đảm nói ra sự thật thì ông ấy cũng sẽ không dấn thân vào con đường này!”
Lộ Hy cười: “Nếu ông đã muốn làm lớn chuyện thì mọi người cũng không cần tránh đi nữa, tôi nói thẳng ở đây vậy. Ông nói đúng, quả thực hiện tại cô Điền là người có hiềm nghi rất lớn, nhưng lời khai của bà ta có vài chỗ không khớp, chúng tôi vẫn đang điều tra lại.”Trưởng thôn đang ngăn giữa bác sĩ Tạ và Hầu Bảo Lương, bác sĩ Tạ bị vài người nông phụ ôm lại, trong tay đang nắm chặt một con dao phẫu thuật: “Đừng cản tôi, tôi biết chắc chắn là hắn! Chính là hắn! Mày nói đi! Là mày giết người, mày nói đi chứ! Tại sao mày không thừa nhận hả!”
Người dân trong thôn nhìn nhau, xì xào bàn tán bán tín bán nghi, vô số ánh mắt đang đánh giá cô Điền.Dường như cô Điền còn muốn nói gì đó nhưng thợ rèn Vương đã xua tay: “Bà nhìn đi, bà vẫn còn có người lo cho, không giống như tôi. Tôi chỉ có 1 mình thôi, không còn hy vọng gì nữa, tốt xấu gì cũng phải để tôi giữ được cái danh dám làm dám chịu chứ, vậy đi.”
Cô Điền mím môi, cắn răng chịu đựng những ánh mắt dò xét đó, bác sĩ Tạ cũng siết chặt tay bà ta.
Lộ Hy xem như không thấy những chuyện này, chỉ nhìn Hầu Bảo Lương: “Nhưng tôi thắc mắc sao ông lại gấp gáp như thế?”
“Lúc tới nhà Chúc Tinh Dạ tìm ra con dao găm kia, trông ông như thể cực kỳ muốn đổ tội danh này cho Chúc Tinh Dạ vậy.”“Uyển Oánh…” Cô Điền lảo đảo đi về phía trước, lúc đầu giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, sau đó bà ta hít một hơi thật sâu, dắt cuống họng lên hét lên, “Tạ Uyển Oánh! Tôi là Điền Hiểu Điềm đây!”
“Sau này theo tiến triển của vụ án, nghi can mục tiêu của chúng tôi chuyển tới cô Điền, ông lại phải bắt cô Điền về chịu tội càng nhanh càng tốt.”
“Sao thế, lẽ nào ông là nhân viên ngoài biên chế của Bộ Công An à, phá án tìm được hung thủ là được cho thêm tiền thưởng hay sao?”Hầu Bảo Lương hơi sửng sốt: “Hả?”Hầu Bảo Lương đỏ mặt: “Gì nữa, tính tôi nóng nảy thế cũng không được à? Cô có ý gì hả?”
Lộ Hy thoáng cười.
Hầu Bảo Lương đỏ mặt: “Gì nữa, tính tôi nóng nảy thế cũng không được à? Cô có ý gì hả?”
Lộ Hy lắc đầu, ngồi xuống trước mặt Tạ Uyển Oánh rồi hỏi cô ta: “Bác sĩ Tạ, tôi muốn hỏi một chút, tại sao cô lại nghĩ Hầu Bảo Lương mới là hung thủ giết người thật sự vậy?”“Lúc tới nhà Chúc Tinh Dạ tìm ra con dao găm kia, trông ông như thể cực kỳ muốn đổ tội danh này cho Chúc Tinh Dạ vậy.”
Bác sĩ Tạ ngẩng đầu lên, nói chắc nịch: “Vì Hiểu Điềm sẽ không giết người, chắc chắn là có kẻ bắt bà ấy gánh tội thay! Chắc chắn là Hầu Bảo Lương! Năm đó sau khi tôi trốn thoát đã ra ngoài báo cảnh sát, sau này tôi nghe nói nhóm của chúng bị phán rất nhiều năm! Chắc chắn là Hầu Bảo Lương ghi hận trong lòng, hoặc là hắn vu oan cho Hiểu Điềm, hoặc là hắn uy hiếp Hiểu Điềm!”Trưởng thôn vừa gật đầu, Hầu Bảo Lương đứng sau ông ta đã đứng dậy la hét: “Sao nữa! Sao không để cho bọn tôi nghe hả! Cô nhìn vết thương của tôi đi! Giờ tôi cũng là nạn nhân đấy!”Cô Điền nhắm mắt lại.
Hầu Bảo Lương tức tới nhe răng trợn mắt: “Đệch mẹ mày!”Hầu Bảo Lương “Hừ” một tiếng: “Mấy người đang muốn bao che cho chúng chứ gì! Tôi không phục! Các người không bắt đúng không, được, tôi lên huyện gọi công an tới! Mấy người chờ đó cho tôi!”
Lộ Hy nhíu mày: “Quả thực là trong lời khai của cô Điền có rất nhiều chỗ chưa hợp lý. Tôi đoán là vì bà ta áy náy muốn gánh tội thay cho ai đó, cô cho rằng bà ta bị ép phải thành người gánhh tội thay, ở một mức độ nào đó thì suy nghĩ của chúng ta cũng khá giống nhau đấy.”
Bác sĩ Tạ sửng sốt nhìn sang Hiểu Điềm: “Áy náy? Áy náy với ai chứ?”
Cô Điền nhắm mắt lại.Lộ Hy cười: “Nếu ông đã muốn làm lớn chuyện thì mọi người cũng không cần tránh đi nữa, tôi nói thẳng ở đây vậy. Ông nói đúng, quả thực hiện tại cô Điền là người có hiềm nghi rất lớn, nhưng lời khai của bà ta có vài chỗ không khớp, chúng tôi vẫn đang điều tra lại.”Lộ Hy thở dài, vỗ vai bác sĩ Tạ để cô ta tỉnh táo lại.
Lộ Hy thấy thợ rèn Vương cũng chạy tới từ sau đám đông, cô nhìn về phía cô Điền: “Bà vẫn không có ý định nói sao? Bà nhìn bác sĩ Tạ đi, cô ta vẫn kiên trì tìn bà không giết người đấy, còn có Chúc Tử nữa, cậu ấy cũng tin bà nên mới giấu con dao đó giúp bà. Cô Điền, bà đừng phụ lòng họ, rốt cuộc là thế nào cứ nói hết cho chúng tôi nghe đi.”
Cô Điền che mắt lại: “Đáng lẽ ông ấy không nên đi con đường này, nếu không phải vì tôi hèn nhát, nếu không phải vì tôi không có can đảm nói ra sự thật thì ông ấy cũng sẽ không dấn thân vào con đường này!”
Bác sĩ Tạ luống cuống an ủi bà ta: “Không phải, không phải lỗi của bà, là chúng ác độc mà!”Lộ Hy không nói gì.
Cô ta vội đứng dậy nói với những người dân vây xem: “Mọi người phải tin tưởng bà ấy, bà ấy sẽ không giết người đâu, 8 năm trước tôi bị bắt cóc tới đây, là bà ấy đã cứu tôi, bà ấy cứu tôi ra khỏi tay của đám môi giới Hầu Bảo Lương, nhờ thế tôi mới có thể về nhà, mới thành bác sĩ được!”Hầu Bảo Lương tức tới nhe răng trợn mắt: “Đệch mẹ mày!”
“Mọi người phải tin tưởng bà ấy!”Tất cả mọi người bắt đầu náo động, nhìn nhau không biết hắn đang nói thật hay nói dối.
Hầu Bảo Lương cười lạnh: “Sao, người tốt thì không giết người à?”Lộ Hy thoáng cười.
Lộ Hy thở dài, vỗ vai bác sĩ Tạ để cô ta tỉnh táo lại.
“Thôi cứ để tôi kể hết từ đầu tới cuối đi.”
Lộ Hy kể hết với người dân trong thôn về những thông tin mà mình biết được.Lộ Hy nhìn bà ta, đột nhiên đổi đề tài: “Bác sĩ Tạ vừa biết bà là Hiểu Điềm rồi, cô ta chạy ra ngoài, bà có biết cô ta sẽ tới chỗ nào được không?”
Lúc cô kể chuyện đã thấy trong đám đông có cả thợ rèn Vương. Ông ta không nói lời nào, chỉ hút từng ngụm thuốc trong tẩu, trông như đang chết lặng và đờ người ra.
Kể xong, có người khẽ bật khóc, còn có người nhổ một ngụm nước bọt tới trước mặt Hầu Bảo Lương: “Tất cả còn không phải lỗi của mày nữa à!”
Hầu Bảo Lương tức tới giậm chân: “Là nó giết người mà! Liên quan gì tới tao…”Cô Điền bỗng đứng dậy: “Đừng nói là đi tìm Hầu Bảo Lương nhé? Cô ấy, cô ấy chỉ biết mỗi Hầu Bảo Lương trong thôn này thôi…”
Thợ rèn Vương im lặng đi tới trước vài bước, Hầu Bảo Lương trông thấy ông ta thì không dám nói gì nhiều nữa, thợ rèn Vương nhìn cô Điền đầy vẻ phức tạp rồi lại nhìn vào mắt Lộ Hy, giọng điệu rất bình thản: “Đi thôi, tất cả đừng khóc nữa, là tôi làm.”Lộ Hy nhíu mày: “Quả thực là trong lời khai của cô Điền có rất nhiều chỗ chưa hợp lý. Tôi đoán là vì bà ta áy náy muốn gánh tội thay cho ai đó, cô cho rằng bà ta bị ép phải thành người gánhh tội thay, ở một mức độ nào đó thì suy nghĩ của chúng ta cũng khá giống nhau đấy.”
Lộ Hy không nói gì.
Thợ rèn Vương hút vài hơi thuốc, vẻ mặt điềm tĩnh như một cái đầm lầy: “Lúc đầu tôi không hề muốn che đậy gì, tôi chỉ báo thù cho A Nham mà thôi, từ sau khi nó chết tôi cũng chẳng sống yên ổn nổi, không ngờ người phụ nữ này lại làm ra nhiều chuyện như thế. Bà ấy chỉ hơi ngốc một chút thôi chứ chẳng làm ra chuyện xấu xa gì hết, thả bà ấy ra đi, tôi đi lên huyện với mấy người.”
Hầu Bảo Lương mở to miệng, sau đó lại khép lại, nhanh chóng đảo mắt một vòng rồi lùi về sau chuẩn bị xem kịch hay.
Dường như cô Điền còn muốn nói gì đó nhưng thợ rèn Vương đã xua tay: “Bà nhìn đi, bà vẫn còn có người lo cho, không giống như tôi. Tôi chỉ có 1 mình thôi, không còn hy vọng gì nữa, tốt xấu gì cũng phải để tôi giữ được cái danh dám làm dám chịu chứ, vậy đi.”
Thấy họ tỏ vẻ như đang muốn kết thúc câu chuyện, Lộ Hy phải nhắc họ: “Khụ, chuyện này có kết thúc hay chưa không phải do mấy người nói đâu, giờ có thể kể cho chúng tôi nghe sự thật chưa?”
Thợ rèn Vương thấy hơi buồn cười: “Tôi giết người mà bản thân còn không biết nữa hay sao?”
“Tôi hẹn Mark tới chỗ lò gạch bỏ hoang, bản thân đã chờ sẵn ở đó trước, chờ hắn tới thì tôi cho hắn một cú chùy sắt. Sau đó thì tôi bỏ đi, không hề che giấu gì, cũng chẳng sợ bị ai trông thấy, cầm chùy sắt đi thẳng xuống núi thôi.”
Lộ Hy nhớ ra lúc trước cô đã tắt hiệu ứng của kỹ năng “Tôi hẹn Mark tới chỗ lò gạch bỏ hoang, bản thân đã chờ sẵn ở đó trước, chờ hắn tới thì tôi cho hắn một cú chùy sắt. Sau đó thì tôi bỏ đi, không hề che giấu gì, cũng chẳng sợ bị ai trông thấy, cầm chùy sắt đi thẳng xuống núi thôi.”Bác sĩ Tạ ngẩng đầu lên, nói chắc nịch: “Vì Hiểu Điềm sẽ không giết người, chắc chắn là có kẻ bắt bà ấy gánh tội thay! Chắc chắn là Hầu Bảo Lương! Năm đó sau khi tôi trốn thoát đã ra ngoài báo cảnh sát, sau này tôi nghe nói nhóm của chúng bị phán rất nhiều năm! Chắc chắn là Hầu Bảo Lương ghi hận trong lòng, hoặc là hắn vu oan cho Hiểu Điềm, hoặc là hắn uy hiếp Hiểu Điềm!”Lộ Hy cũng lắc đầu.[Ở đây ắt có điều kỳ lạ] đi rồi, vì thế nên không phát hiện ra trên chùy sắt của ông ta từng có vết máu.
Dù thợ rèn Vương đã tự thú nhưng Lộ Hy vẫn cảm thấy còn chỗ chưa thông được.
Cô nghiêm túc: “Nói kỹ một chút, tại sao sau 8 năm ông mới hẹn Mark ra? Nếu hắn biết ông ôm ý định giết người thì sao lại đồng ý gặp mặt ông giữa đêm khuya như thế chứ?”