Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh

Chương 60: Sau núi



Lộ Hy đi quanh đạo quán cùng Chúc Tinh Dạ một lần nữa, Chúc Tinh Dạ nói hết những gì anh biết về chỗ này cho cô nghe.

Thực ra cũng chẳng có thông tin gì đặc biệt. Lúc Chúc Tinh Dạ bước vào vụ án thứ 5 cũng đứng trước cửa Hạnh Phúc Quan, nhưng sớm hơn Lộ Hy 1 ngày.Chúc Tinh Dạ cũng hùa theo: “Đúng vậy, vừa gặp đã thân, nhưng thật sự là chưa từng quen nhau trước đây.”

Anh nghĩ nếu kịch bản đã nói rằng ở đây có bia mộ của mình thì hẳn sẽ để lại cách, thế là nói với chủ Quan là mình muốn ở lại làm thêm, không cần đưa tiền, chỉ cần bao cơm là được.Lộ Hy tò mò: “Tôi có thể đi chung để xem được không, tôi vẫn chưa tới đại điện.”“Tôi chưa quên.” Chúc Tinh Dạ thả tay xuống, thoáng nhìn qua cô, hạ giọng nói, “Nhưng tôi đã lớn rồi mà.”

Chúc Tinh Dạ cười: “Chắc là vì tiết kiệm nên cô ta giữ tôi lại thật. Nhưng tôi không biết ở thế giới này mình có thân phận gì đặc biệt không, sợ lỡ như bị chụp ảnh sẽ gây lớn chuyện nên từ chối yêu cầu chụp ảnh của cô ta.”Ngôn Diệc Chân không nghi ngờ gì nữa, chỉ trêu vài câu rồi mời mọi người ăn cơm.Lộ Hy nhìn dì Tôn, hơi ngửa ra sau nói khẽ với Chúc Tinh Dạ: “Bảo vệ anh tới vậy, đây là hoa hồng của anh đúng không?”Lộ Hy nghĩ một chút: “Phát Tài, Năng Cật… Tên là Kiện Khang à?”

Lộ Hy nhìn anh, nghĩ đồng chí Chúc Tinh Dạ không biết rõ ưu thế của mình gì cả, e là anh được giữ lại không phải vì tiết kiệm mà là nhờ cái mặt này đấy.Lộ Hy xua tay: “Vậy hết cách rồi, nếu không có gì xảy ra thì chúng ta tới hồ câu cá chút đi, nói không chừng sẽ nhớ ra được gì đó.”Chúc Tinh Dạ hắng giọng: “Không sao, hơi cay tí thôi.”

Cô hỏi: “Anh đã tới xem mộ của mình chưa?”(*) 3 vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.

Chúc Tinh Dạ gật đầu, tỏ ý hơi tiếc nuối: “Vẫn chẳng có tí ấn tượng nào hết, nhưng tôi vẫn chưa tới xem cái hồ kia.”Anh nghĩ nếu kịch bản đã nói rằng ở đây có bia mộ của mình thì hẳn sẽ để lại cách, thế là nói với chủ Quan là mình muốn ở lại làm thêm, không cần đưa tiền, chỉ cần bao cơm là được.

Lộ Hy xua tay: “Vậy hết cách rồi, nếu không có gì xảy ra thì chúng ta tới hồ câu cá chút đi, nói không chừng sẽ nhớ ra được gì đó.”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”

Lộ Hy chợt thấy một bên cạnh mình nằng nặng, Bé Mập đang ôm chân cô, mắt lấp lánh như sao trời: “Câu cá ạ! Chị ơi, chị đi câu cá à? Có câu được con nào ngon để ăn không ạ?”(*) 3 vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.Bé Mập buồn bã nhìn lên trời: “Em được nghỉ hè, mẹ em thì phải đi làm, chẳng ai trông em cả. Ừm, em đã lớn rồi, em muốn cố gắng phụ giúp gia đình. Hơn nữa nghe nói dì nhỏ học đạo ở đây rất giỏi nên mẹ em nói có thể lừa được rất nhiều tiền từ danh nghĩa của dì ấy!”

Ngôn Diệc Chân đứng phía sau gọi nó: “Bé Mập! Bảo con đi gọi người ta ăn cơm mà sao con lại đu lên đùi người ta rồi hả!”Chúc Tinh Dạ bất lực ngồi xuống, định kéo nó ra: “Bé Mập, đi thôi, tới giờ ăn cơm rồi.”Chúc Tinh Dạ hơi mờ mịt, Lộ Hy nhắc anh: “Vụ án thứ 3, tôi hỏi anh sau này muốn làm gì, anh còn nhớ mình đã trả lời thế nào không?”

Chúc Tinh Dạ bất lực ngồi xuống, định kéo nó ra: “Bé Mập, đi thôi, tới giờ ăn cơm rồi.”Lộ Hy ngớ người ra: “Tôi, tôi vẫn chưa có đạo hiệu, thật ngại quá.”Ánh mắt của Lộ Hy thật phức tạp: “…”Dì Tôn nhìn ông ta: “Chẳng phải là có mộ của Chúc Tinh Dạ hay sao!”

Bé Mập vẫn không chịu buông tay, nghiêm túc nói: “Em muốn đi chung với chị, không cần anh đẹp trai đâu.”Ngôn Diệc Chân vừa lau xong cái bàn, nghe như nhóc mập gọi tên mình bèn ném khăn lau rồi cáu kỉnh nói: “Nhóc mày nhà con đang nói xấu dì đúng không? Có tin dì bắt con chép 1 lần Kinh Đạo đức không hả!”

Lộ Hy: “Phụt.”

Chúc Tinh Dạ nhíu mày.

Chúc Tinh Dạ nắm một tay của Bé Mập, hơi tò mò hỏi: “Chủ Quan là dì nhỏ của em đúng không? Sao em lại tới đây làm đạo sĩ nhỏ rồi?”Ngôn Diệc Chân đứng phía sau gọi nó: “Bé Mập! Bảo con đi gọi người ta ăn cơm mà sao con lại đu lên đùi người ta rồi hả!”Lộ Hy đi quanh đạo quán cùng Chúc Tinh Dạ một lần nữa, Chúc Tinh Dạ nói hết những gì anh biết về chỗ này cho cô nghe.

Bé Mập: “Em có nhập môn đâu, không tính là đạo sĩ. Dì nhỏ bảo em đang cosplay, đóng vai nhân vật thôi. Nhưng diễn trò thì phải làm cho tới, em cũng phải làm đạo sĩ nguyên ngày!”Lộ Hy nghĩ tới đạo hiệu “Phát Tài” của đồng chí Vương Đại Phú kia, thật ra cũng chẳng trông mong gì với Bé Mập này, nhưng vẫn nể tình hỏi nó: “Vậy đạo hiệu của em là gì đây?”

Lộ Hy nghĩ tới đạo hiệu “Phát Tài” của đồng chí Vương Đại Phú kia, thật ra cũng chẳng trông mong gì với Bé Mập này, nhưng vẫn nể tình hỏi nó: “Vậy đạo hiệu của em là gì đây?”Lộ Hy: “Ở giữa là sư tổ của cô trấn áp.”

Bé Mập kiêu ngạo ưỡn ngực: “Năng Cật ạ!”6 giờ tối, một nhóm dì lớn ăn mặc gọn gàng xinh đẹp nối đuôi nhau vào, trông cực kỳ náo nhiệt.

Lộ Hy suýt chút đã té nhào, Chúc Tinh Dạ cười: “Tên hay đấy.”Lộ Hy nhíu mày, rốt cuộc sau núi có thứ gì đây?Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”(*) Năng Cật nghĩa là ăn được =)))

Bé Mập vẫn chưa ý thức được có vấn đề gì, cười toét miệng: “Đúng vậy đúng không ạ? Mẹ em cũng bảo ăn được là tiên* đấy!”(*) Phế nghĩa là phổi.Bé Mập vẫn không chịu buông tay, nghiêm túc nói: “Em muốn đi chung với chị, không cần anh đẹp trai đâu.”Dì Tôn nói nhỏ: “Trước giờ nào có ai rảnh mà suốt ngày xách xẻng lên núi hoài chứ, tôi nói ông nghe nhé, Tiểu Chúc người ta chết yểu đã đủ đáng thương rồi, ông tránh xa mộ người ta ra một chút đi! Nếu tôi thấy anh đi tới chỗ đó, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

“À.” Nhóc mập tỏ vẻ đã hiểu, “Tên của dì ấy là Phi Hư, đây là đang cắn rứt lương tâm hay sao ạ?”Lộ Hy ngồi cạnh Ngôn Diệc Chân, cười cười hỏi cô ta: “Cô cứ để họ vừa múa vừa hát ngay trước đại điện của sư tổ mình thế à?”Chúc Tinh Dạ bị sặc tới ho khan.(*) Năng Cật nghĩa là ăn được =)))Vương Đại Phú cười ha hả: “Tôi chỉ muốn ăn vài miếng rau dại thôi ấy mà.”

Lộ Hy lắc đầu: “Mẹ em cũng mặc cho em tới đây à?”

Bé Mập buồn bã nhìn lên trời: “Em được nghỉ hè, mẹ em thì phải đi làm, chẳng ai trông em cả. Ừm, em đã lớn rồi, em muốn cố gắng phụ giúp gia đình. Hơn nữa nghe nói dì nhỏ học đạo ở đây rất giỏi nên mẹ em nói có thể lừa được rất nhiều tiền từ danh nghĩa của dì ấy!”Ngôn Diệc Chân gật đầu: “Được chứ, nhưng chẳng có gì đẹp đâu, tôi chỉ dâng đồ ăn lên rồi về thôi.”

Ánh mắt của Lộ Hy thật phức tạp: “…”

Bé Mập dẫn họ băng qua sân trong, họ sẽ dùng bữa ở những cái bàn đá trong sảnh lớn.Bé Mập kiêu ngạo ưỡn ngực: “Năng Cật ạ!”

Bé Mập nháy mắt ra hiệu cho cô: “Chị ơi, chị có biết đạo hiệu của dì nhỏ em là gì không?”Ngôn Diệc Chân tặc lưỡi: “Giữa trưa mà chị uống bia rồi à!”Chúc Tinh Dạ nắm một tay của Bé Mập, hơi tò mò hỏi: “Chủ Quan là dì nhỏ của em đúng không? Sao em lại tới đây làm đạo sĩ nhỏ rồi?”

Lộ Hy nghĩ một chút: “Phát Tài, Năng Cật… Tên là Kiện Khang à?”Lộ Hy còn chưa kịp trả lời thì Chúc Tinh Dạ đã từ chối thay cô: “Cô ấy không uống được đâu, uống vào tí thôi là tự bán mình ngay.”

Bé Mập lắc đầu: “Tên Phế Hư ạ, em chỉ biết có thận hư, làm gì có phổi hư* chứ…”

Đúng lúc này, A Nguyệt đem đồ ăn đi vào từ cửa chính, chân đi dép lào, trong tay còn cầm 1 tá bia nữa.Lộ Hy: “Phụt.”(*) Phế nghĩa là phổi.

Chúc Tinh Dạ bất lực: “Chính xác là “Phi Hư”, ý là không phải đồ giả ấy.”Lộ Hy: “…”

“À.” Nhóc mập tỏ vẻ đã hiểu, “Tên của dì ấy là Phi Hư, đây là đang cắn rứt lương tâm hay sao ạ?”Những người ăn cơm cô căn bản đã biết hết, chỉ có một bà dì trông hơi phúc hậu là lạ. Chúc Tinh Dạ tới sớm hơn cô 1 ngày, hình như đã quen biết nên hạ giọng giới thiệu với cô: “Dì Tôn đấy, một trong số ít những khách hành hương ở đây, là leader của đội múa quảng trường ban đêm.”

Ngôn Diệc Chân vừa lau xong cái bàn, nghe như nhóc mập gọi tên mình bèn ném khăn lau rồi cáu kỉnh nói: “Nhóc mày nhà con đang nói xấu dì đúng không? Có tin dì bắt con chép 1 lần Kinh Đạo đức không hả!”

Bé Mập bĩu môi: “Con chép cái đó làm gì chứ, con có muốn làm đạo sĩ đâu, sau này con còn muốn lấy vợ nữa cơ.”Ngôn Diệc Chân gật gù đắc ý: “Đạo giáo chúng tôi không quan tâm tới việc có thanh tĩnh hay không, cứ tùy tâm là được. Hơn nữa sư tổ của chúng tôi bao nhiêu tuổi rồi chứ, mấy dì này so với ông ấy đều là thiếu nữ trẻ tuổi cả, hàng ngày có thiếu nữ nhảy múa cho ông ấy xem, ông ấy còn không vui hay sao?”

Ngôn Diệc Chân tức tối: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta là đạo đường chính tông đấy, đạo sĩ có thể kết hôn mà!”

Lộ Hy thấy họ thế chỉ biết cười, khẽ nói với Chúc Tinh Dạ: “Anh Chúc Tử ơi, anh nghe những lời này, có nhớ tới ước mơ thuở thiếu thời của mình không?”Chúc Tinh Dạ nhíu mày.

Chúc Tinh Dạ hơi mờ mịt, Lộ Hy nhắc anh: “Vụ án thứ 3, tôi hỏi anh sau này muốn làm gì, anh còn nhớ mình đã trả lời thế nào không?”

Chúc Tinh Dạ nghiêng đầu sang chỗ khác, che mắt lại: “Em đừng có nói nữa.”Lúc đang ăn thì Vương Đại Phú quay về, có vẻ như dì Tôn không mấy vừa ý ông ta, bâng quơ hỏi: “Phát Tài à, suốt ngày anh xách xẻng lên núi làm gì hoài vậy?”

Lộ Hy cười hì hì ghé tới: “Không nhớ à? Vậy có cần tôi nhắc lại một lần nữa không?”Trả thù, đây chắc chắn là trả đũa cô rồi.Ngôn Diệc Chân lắc đầu: “Đó là con rể tương lai của dì Tôn, không hiểu sao gần đây anh ta lại móc nối được với Vương Đại Phú, ngày nào cũng chạy ra sau núi hết. Ủa, sao hôm nay anh ta không đợi Vương Đại Phú mà tự đi rồi?”

“Tôi chưa quên.” Chúc Tinh Dạ thả tay xuống, thoáng nhìn qua cô, hạ giọng nói, “Nhưng tôi đã lớn rồi mà.”

Lộ Hy hơi ngượng ngùng sờ mũi, chột dạ nhìn quanh, không dám nhìn vào mặt Chúc Tinh Dạ nữa.

Đúng lúc này, A Nguyệt đem đồ ăn đi vào từ cửa chính, chân đi dép lào, trong tay còn cầm 1 tá bia nữa.Bé Mập lắc đầu: “Tên Phế Hư ạ, em chỉ biết có thận hư, làm gì có phổi hư* chứ…”

Ngôn Diệc Chân tặc lưỡi: “Giữa trưa mà chị uống bia rồi à!”Ngôn Diệc Chân tức tối: “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta là đạo đường chính tông đấy, đạo sĩ có thể kết hôn mà!”

Những người ăn cơm cô căn bản đã biết hết, chỉ có một bà dì trông hơi phúc hậu là lạ. Chúc Tinh Dạ tới sớm hơn cô 1 ngày, hình như đã quen biết nên hạ giọng giới thiệu với cô: “Dì Tôn đấy, một trong số ít những khách hành hương ở đây, là leader của đội múa quảng trường ban đêm.”Ngôn Diệc Chân: “Chẳng biết Bạch Hổ đã đi đâu rồi nữa, đói sẽ về thôi, có duyên ắt sẽ gặp, đừng lo.”Ngôn Diệc Chân ngẩng đầu lên: “Bị gì vậy?”Lộ Hy hỏi: “Đây là?”

Dì Tôn tươi cười: “Vô lượng Thiên Tôn, tại hạ Hồng Hoa cư sĩ.”Lộ Hy nghĩ có lẽ vì dạo này số lần gặp mặt Chúc Tinh Dạ tăng lên quá nhiều nên cô đã sắp quên mất anh là thần tượng của mình rồi.Buổi chiều Lộ Hy đi theo Hồng Hoa cư sĩ, dì Tôn niệm kinh, tâm sự vài chuyện, không ngoài dự đoán lại nghe được không dưới 10 phiên bản tình sử của Chúc Tinh Dạ, có lẽ là vì thấy Lộ Hy rất kiên nhẫn nghe mình nói nên dì Tôn còn nhiệt tình mời cô tham gia nhóm nhảy quảng trường buổi tối của mình nữa.

Lộ Hy ngớ người ra: “Tôi, tôi vẫn chưa có đạo hiệu, thật ngại quá.”

Dì Tôn xua tay: “Ồ, vậy thì cô tự chế một cái tên đi.”

Lộ Hy quay đầu lại xin Ngôn Diệc Chân giúp, cô ta đang bưng một đĩa củ cải, bảo là mang tới dâng cho sư tổ trước.

Bé Mập nói khẽ: “Sư tổ của chúng ta là loài thỏ à, hôm qua ăn cải thảo, hôm nay thì ăn củ cải…”

Ngôn Diệc Chân cốc vào đầu nó một cái, Bé Mập lập tức im bặt.Lộ Hy kiên quyết phủ nhận: “Không, lần đầu gặp mà, chỉ hơi hợp nhau tí thôi.”Lộ Hy suýt chút đã té nhào, Chúc Tinh Dạ cười: “Tên hay đấy.”

Lộ Hy tò mò: “Tôi có thể đi chung để xem được không, tôi vẫn chưa tới đại điện.”

Ngôn Diệc Chân gật đầu: “Được chứ, nhưng chẳng có gì đẹp đâu, tôi chỉ dâng đồ ăn lên rồi về thôi.”Bé Mập: “Em có nhập môn đâu, không tính là đạo sĩ. Dì nhỏ bảo em đang cosplay, đóng vai nhân vật thôi. Nhưng diễn trò thì phải làm cho tới, em cũng phải làm đạo sĩ nguyên ngày!”

Trong đại điện có thờ Tam Thanh* và một vị Trương Đạo Lăng sư tổ, hẳn là người đã mở ra đạo này, lạ là trước cửa còn có một con vẹt đậu nữa. Lộ Hy bái theo Ngôn Diệc Chân, cúi đầu thấy một đôi mắt nhỏ to bằng hạt đậu xanh thì hơi sửng sốt, ở đây có cả thằn lằn cơ à.Lộ Hy chợt thấy một bên cạnh mình nằng nặng, Bé Mập đang ôm chân cô, mắt lấp lánh như sao trời: “Câu cá ạ! Chị ơi, chị đi câu cá à? Có câu được con nào ngon để ăn không ạ?”

Ngôn Diệc Chân cốc vào đầu nó một cái, Bé Mập lập tức im bặt.Lộ Hy quay đầu lại xin Ngôn Diệc Chân giúp, cô ta đang bưng một đĩa củ cải, bảo là mang tới dâng cho sư tổ trước.(*) 3 vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.Thực ra cũng chẳng có thông tin gì đặc biệt. Lúc Chúc Tinh Dạ bước vào vụ án thứ 5 cũng đứng trước cửa Hạnh Phúc Quan, nhưng sớm hơn Lộ Hy 1 ngày.Lộ Hy lắc đầu: “Mẹ em cũng mặc cho em tới đây à?”

Lộ Hy hỏi: “Đây là?”Chúc Tinh Dạ gật đầu, tỏ ý hơi tiếc nuối: “Vẫn chẳng có tí ấn tượng nào hết, nhưng tôi vẫn chưa tới xem cái hồ kia.”

Ngôn Diệc Chân tự hào: “Đây là 4 thần thú của chúng tôi đấy! Trái là Thanh Long, phải là Bạch Hổ! Trước là Chu Tước, sau là Huyền Vũ!”

Lộ Hy: “Ở giữa là sư tổ của cô trấn áp.”

Lộ Hy đã thấy được Thanh Long và Bạch Hổ rồi, Ngôn Diệc Chân bảo cô nhìn ra sau bức tượng, ở đó có một bể nước nhỏ, trong đó nuôi một con ba ba nhỏ.Dì Tôn xua tay: “Ồ, vậy thì cô tự chế một cái tên đi.”Lộ Hy bật cười.

Ngôn Diệc Chân: “Chẳng biết Bạch Hổ đã đi đâu rồi nữa, đói sẽ về thôi, có duyên ắt sẽ gặp, đừng lo.”

Lúc đang ăn thì Vương Đại Phú quay về, có vẻ như dì Tôn không mấy vừa ý ông ta, bâng quơ hỏi: “Phát Tài à, suốt ngày anh xách xẻng lên núi làm gì hoài vậy?”

Vương Đại Phú cười ha hả: “Tôi chỉ muốn ăn vài miếng rau dại thôi ấy mà.”

Dì Tôn lắc đầu: “Tôi không nghĩ vậy, đừng nói ông là đám trộm mộ như trên TV đưa tin đấy nhé? Tôi nói anh nghe, làm chuyện đó làm phạm pháp đấy!”Bé Mập nói khẽ: “Sư tổ của chúng ta là loài thỏ à, hôm qua ăn cải thảo, hôm nay thì ăn củ cải…”

Vương Đại Phú vội xua tay: “Ngài đừng nói bậy mà! Sau núi này có gì mà đào được chứ!”Lộ Hy thấy họ thế chỉ biết cười, khẽ nói với Chúc Tinh Dạ: “Anh Chúc Tử ơi, anh nghe những lời này, có nhớ tới ước mơ thuở thiếu thời của mình không?”

Dì Tôn nhìn ông ta: “Chẳng phải là có mộ của Chúc Tinh Dạ hay sao!”Bé Mập vẫn chưa ý thức được có vấn đề gì, cười toét miệng: “Đúng vậy đúng không ạ? Mẹ em cũng bảo ăn được là tiên* đấy!”

Vương Đại Phú dở khóc dở cười: “Ôi dào dì tôi ơi, đó có phải lăng mộ thời xa xưa gì đâu, hơn nữa ai chả biết trong đó trống rỗng chứ, xương cốt còn chẳng có thì tôi trộm cái gì!”

Dì Tôn nói nhỏ: “Trước giờ nào có ai rảnh mà suốt ngày xách xẻng lên núi hoài chứ, tôi nói ông nghe nhé, Tiểu Chúc người ta chết yểu đã đủ đáng thương rồi, ông tránh xa mộ người ta ra một chút đi! Nếu tôi thấy anh đi tới chỗ đó, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”Lộ Hy đã thấy được Thanh Long và Bạch Hổ rồi, Ngôn Diệc Chân bảo cô nhìn ra sau bức tượng, ở đó có một bể nước nhỏ, trong đó nuôi một con ba ba nhỏ.

Vương Đại Phú trông rất không vui, nhưng cũng chẳng nói gì.Vương Đại Phú vội xua tay: “Ngài đừng nói bậy mà! Sau núi này có gì mà đào được chứ!”

Lộ Hy nhìn dì Tôn, hơi ngửa ra sau nói khẽ với Chúc Tinh Dạ: “Bảo vệ anh tới vậy, đây là hoa hồng của anh đúng không?”

Chúc Tinh Dạ bị sặc tới ho khan.Ngôn Diệc Chân tự hào: “Đây là 4 thần thú của chúng tôi đấy! Trái là Thanh Long, phải là Bạch Hổ! Trước là Chu Tước, sau là Huyền Vũ!”

Ngôn Diệc Chân ngẩng đầu lên: “Bị gì vậy?”

Chúc Tinh Dạ hắng giọng: “Không sao, hơi cay tí thôi.”Bé Mập nháy mắt ra hiệu cho cô: “Chị ơi, chị có biết đạo hiệu của dì nhỏ em là gì không?”

Ngôn Diệc Chân nhìn đĩa rau xanh xào khoai tây sợi đầy nghi hoặc rồi hỏi A Nguyệt: “Chị A Nguyệt à, chị say rượu nấu đồ ăn nên nhầm muối với bột ớt hay sao vậy?”A Nguyệt nhấp một ngụm bia: “Cái rắm ấy. Ủa, mấy người thật sự không uống với tôi à? Em gái Lộ Hy, uống tí không?”

A Nguyệt nhấp một ngụm bia: “Cái rắm ấy. Ủa, mấy người thật sự không uống với tôi à? Em gái Lộ Hy, uống tí không?”Lộ Hy nghiêng đầu nghĩ nếu không có vụ án gì xảy ra thì ra ngoài du lịch với Chúc Tinh Dạ thế này cũng rất vui.

Lộ Hy còn chưa kịp trả lời thì Chúc Tinh Dạ đã từ chối thay cô: “Cô ấy không uống được đâu, uống vào tí thôi là tự bán mình ngay.”

Lộ Hy: “…”

Trả thù, đây chắc chắn là trả đũa cô rồi.Vương Đại Phú dở khóc dở cười: “Ôi dào dì tôi ơi, đó có phải lăng mộ thời xa xưa gì đâu, hơn nữa ai chả biết trong đó trống rỗng chứ, xương cốt còn chẳng có thì tôi trộm cái gì!”

Ngôn Diệc Chân nhìn 2 người đầy kỳ lạ: “2 người quen nhau à?”Chúc Tinh Dạ cười: “Chắc là vì tiết kiệm nên cô ta giữ tôi lại thật. Nhưng tôi không biết ở thế giới này mình có thân phận gì đặc biệt không, sợ lỡ như bị chụp ảnh sẽ gây lớn chuyện nên từ chối yêu cầu chụp ảnh của cô ta.”

Lộ Hy kiên quyết phủ nhận: “Không, lần đầu gặp mà, chỉ hơi hợp nhau tí thôi.”

Chúc Tinh Dạ cũng hùa theo: “Đúng vậy, vừa gặp đã thân, nhưng thật sự là chưa từng quen nhau trước đây.”

Ngôn Diệc Chân không nghi ngờ gì nữa, chỉ trêu vài câu rồi mời mọi người ăn cơm.

Lộ Hy nghiêng đầu nghĩ nếu không có vụ án gì xảy ra thì ra ngoài du lịch với Chúc Tinh Dạ thế này cũng rất vui.

Ủa, anh Chúc Tử là thần tượng của cô cơ mà, sao lại chỉ có vui vẻ thôi chứ, phải còn là sục sôi trước cái đẹp nữa.

Lộ Hy nghĩ có lẽ vì dạo này số lần gặp mặt Chúc Tinh Dạ tăng lên quá nhiều nên cô đã sắp quên mất anh là thần tượng của mình rồi.Trong đại điện có thờ Tam Thanh* và một vị Trương Đạo Lăng sư tổ, hẳn là người đã mở ra đạo này, lạ là trước cửa còn có một con vẹt đậu nữa. Lộ Hy bái theo Ngôn Diệc Chân, cúi đầu thấy một đôi mắt nhỏ to bằng hạt đậu xanh thì hơi sửng sốt, ở đây có cả thằn lằn cơ à.

Buổi chiều Lộ Hy đi theo Hồng Hoa cư sĩ, dì Tôn niệm kinh, tâm sự vài chuyện, không ngoài dự đoán lại nghe được không dưới 10 phiên bản tình sử của Chúc Tinh Dạ, có lẽ là vì thấy Lộ Hy rất kiên nhẫn nghe mình nói nên dì Tôn còn nhiệt tình mời cô tham gia nhóm nhảy quảng trường buổi tối của mình nữa.

6 giờ tối, một nhóm dì lớn ăn mặc gọn gàng xinh đẹp nối đuôi nhau vào, trông cực kỳ náo nhiệt.Vương Đại Phú trông rất không vui, nhưng cũng chẳng nói gì.

Lộ Hy ngồi cạnh Ngôn Diệc Chân, cười cười hỏi cô ta: “Cô cứ để họ vừa múa vừa hát ngay trước đại điện của sư tổ mình thế à?”

Ngôn Diệc Chân gật gù đắc ý: “Đạo giáo chúng tôi không quan tâm tới việc có thanh tĩnh hay không, cứ tùy tâm là được. Hơn nữa sư tổ của chúng tôi bao nhiêu tuổi rồi chứ, mấy dì này so với ông ấy đều là thiếu nữ trẻ tuổi cả, hàng ngày có thiếu nữ nhảy múa cho ông ấy xem, ông ấy còn không vui hay sao?”

Lộ Hy bật cười.

Nhóm dì lớn đang tập rất khí thế, trước cửa bỗng có một thanh niên chừng 20 tuổi đi vào, Lộ Hy chỉ Ngôn Diệc Chân nhìn: “Người kia là khách trọ luôn à?”

Ngôn Diệc Chân lắc đầu: “Đó là con rể tương lai của dì Tôn, không hiểu sao gần đây anh ta lại móc nối được với Vương Đại Phú, ngày nào cũng chạy ra sau núi hết. Ủa, sao hôm nay anh ta không đợi Vương Đại Phú mà tự đi rồi?”Chúc Tinh Dạ bất lực: “Chính xác là “Phi Hư”, ý là không phải đồ giả ấy.”Dì Tôn tươi cười: “Vô lượng Thiên Tôn, tại hạ Hồng Hoa cư sĩ.”

Lộ Hy nhíu mày, rốt cuộc sau núi có thứ gì đây?