Đới Duy cười híp mắt nhìn Lộ Hy: “Cô Lộ, cô nghĩ tôi là hung thủ ư?”
Lộ Hy không hề né tránh ánh mắt của anh ta: “Tôi nghĩ là có thể.”Hạ Lạc cười lạnh một tiếng.Hạ Lạc nghiêng đầu, mím môi không chịu thừa nhận mình có liên quan tới Tiêu Tương.
Dường như Đới Duy có chút bất ngờ với câu trả lời này: “Hả?”Trân Châu cụp mắt: “Còn có những lá bùa phát tài kia nữa… Dù cô ấy muốn che giấu thế nào cũng sẽ để lại chút dấu vết thôi. Nhưng những thứ này…”
Lộ Hy nhìn lại những bằng chứng trước mắt: “Trước khi xâu chuỗi hết tất cả bằng chứng, chẳng ai đoán được kết quả cuối cùng là thế nào đâu.”Má mì nghe vậy vội chạy tới hộp trang sức của cô ta, suýt chút đã tức tới mức ngất xỉu: “Ôi trời má ơi! Tất cả đều là giả hết! Con đàn bà phá hoại này, đúng thật là…”Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Lạc, Tiêu Tương lấy ra một đôi bông tai y đúc với vật chứng của Hạ Lạc từ trong hộp trang sức của Tiêu Tương.
Chúc Tinh Dạ cười: “Nếu chỉ muốn tìm một cái đầu dê để gánh tội thay, với thế lực của ngài Kim thì cần gì mà phải viện cớ. Anh thích bày vẽ như thế chỉ đơn giản là muốn Lộ Hy vui vẻ, tiếc là cô ấy không thích, tôi đề nghị anh nên tự giải thích lại một việc đi, rốt cuộc ở hiện trường chỗ nào là giả, đừng có làm loạn thêm.”Sắc mặt của Hạ Lạc đã tái mét, hắn hơi bất mãn nhìn Đới Duy vài lần nhưng vẫn không dám bất kính với anh ta.Má mì cười: “Trước sao so được với giờ được chứ, cô Lộ là bà chủ tương lai của chúng tôi rồi, có gì mà không đọc được nữa?”
Đới Duy nhìn Trân Châu, Trân Châu lập tức hiểu ý: “Trong phòng này trừ khăn tay ra chỉ còn một bức thư dưới nệm nữa thôi ạ.”Chúc Tinh Dạ khịt mũi coi thường: “Đã tìm đủ bằng chứng rồi, anh chỉ nói lại thôi thì có gì mà đắc ý chứ.”Lộ Hy nhìn quyển sổ sách, không biết mình có nên nhận hay không.
Chúc Tinh Dạ lập tức đi tới giường lật lên, lấy ra một bức thư: “Thư viết tay? Bắt chước chữ viết à?”Chúc Tinh Dạ mở bức thư tình ra rồi cười: “Khăn tay với thư tình, tôi thấy mấy người đang làm theo thủ đoạn thả thính trong sách dạy thì có.”
Trân Châu cúi đầu: “Vâng, có chị em biết làm, chữ ký ký tên là tên tiếng Anh của Hạ Lạc. Vốn định viết tên thật nhưng lo làm thế lại thẳng thừng quá sẽ khiến người ta hoài nghi, không ngờ vẫn…”Cô kỳ lạ nói: “Có giống nhau không?”
“Ngoài ra không còn gì khác nữa đâu!”Lộ Hy nheo mắt, sao cứ cảm thấy đôi bông tai này hơi khác với lúc đầu khi cô nhìn thấy, lúc đó cô có cảm giác 2 chiếc bông tai hơi khác nhau.
Lộ Hy khẽ gật đầu: “Cũng đúng, nếu nhiều quá cũng quá cố gắng rồi.”Lộ Hy nhìn má mì: “Chẳng phải trước nói không thể cho tôi đọc hay sao?”Lộ Hy đi tới trước bàn, cầm một tờ báo bày trên đó: “Thực ra không cần chuẩn bị những thứ này đâu, ở đây vẫn còn một ít dấu vết chỉ về phía Hạ Lạc mà. Ví dụ như tờ báo không hot này đã là của hơn 1 tuần trước rồi nhưng Tiêu Tương vẫn chưa vứt đi.”
Chúc Tinh Dạ mở bức thư tình ra rồi cười: “Khăn tay với thư tình, tôi thấy mấy người đang làm theo thủ đoạn thả thính trong sách dạy thì có.”“Vừa rồi lúc tìm kiếm tôi trông thấy rất nhiều trang sức, nhưng hình như không có mấy cái là thật.”
Trân Châu ngượng ngùng cúi đầu: “Thật ra chúng tôi cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm hết…”
Sắc mặt của Hạ Lạc đã tái mét, hắn hơi bất mãn nhìn Đới Duy vài lần nhưng vẫn không dám bất kính với anh ta.Chúc Tinh Dạ cười: “Nếu chỉ muốn tìm một cái đầu dê để gánh tội thay, với thế lực của ngài Kim thì cần gì mà phải viện cớ. Anh thích bày vẽ như thế chỉ đơn giản là muốn Lộ Hy vui vẻ, tiếc là cô ấy không thích, tôi đề nghị anh nên tự giải thích lại một việc đi, rốt cuộc ở hiện trường chỗ nào là giả, đừng có làm loạn thêm.”Dường như Đới Duy có chút bất ngờ với câu trả lời này: “Hả?”
Lộ Hy đi tới trước bàn, cầm một tờ báo bày trên đó: “Thực ra không cần chuẩn bị những thứ này đâu, ở đây vẫn còn một ít dấu vết chỉ về phía Hạ Lạc mà. Ví dụ như tờ báo không hot này đã là của hơn 1 tuần trước rồi nhưng Tiêu Tương vẫn chưa vứt đi.”Má mì cúi đầu xuống: “Cậu Chúc không đặc biệt yêu cầu nên chúng tôi cũng không tự ý quyết định, nếu không với thân phận của cậu Chúc đây chắc chắn là được giữ phòng rồi.”Trông Hạ Lạc có chút tự đắc.
“Trên đó có đưa tin liên quan tới Hạ Lạc, xem dưới ánh nắng còn có thể trông thấy vết bấu của móng tay bên trên, hẳn là có người đã từng nghiền ngầm rất nhiều lần.”Chúc Tinh Dạ lắc đầu: “Không có, tôi không quan tâm tới mấy chuyện này.”
Trân Châu cụp mắt: “Còn có những lá bùa phát tài kia nữa… Dù cô ấy muốn che giấu thế nào cũng sẽ để lại chút dấu vết thôi. Nhưng những thứ này…”Lộ Hy khẽ cười nhìn Hạ Lạc: “Anh rất thông minh, thám tử Hạ ạ.”
Lộ Hy gật đầu: “Tôi hiểu, những thứ này đều không thể làm bằng chứng thuyết phục được. Nhưng thực ra cũng có thể nhìn ra cô ta rất quan tâm tới một người nào đó có tên là “Hạ”, cũng rất để ý tới công việc của Cục cảnh sát địa phương chúng ta.”Đới Duy quay lại nhìn má mì, má mì cung kính trình sổ sách lên: “Phòng của anh Hạ là cố định, đa phần Tiêu Tương cũng tiếp khách ở sát vách phòng này.”
Hạ Lạc nghiêng đầu, mím môi không chịu thừa nhận mình có liên quan tới Tiêu Tương.Đới Duy cười híp mắt nhìn Lộ Hy: “Cô Lộ, cô nghĩ tôi là hung thủ ư?”
Đới Duy nhìn Lộ Hy đầy ẩn ý rồi cảm thán: “Thích một người thì sao có thể giấu nhẹm đi được.”
Lộ Hy xem như không nghe thấy lời tỏ tình này của anh ta, tiếp tục suy luận: “Chuyện là trong Cục cảnh sát mà cô Tiêu Tương rất quan tâm có một vị thám tử có tên “Hạ”, trùng hợp hơn là hắn cũng là khách ở chỗ này. Khụ, tôi có chút suy đoán không nghiêm túc một chút nhé, anh Hạ này là người đã hứa sẽ dẫn Tiêu Tương đi.”“Ngoài ra không còn gì khác nữa đâu!”“Tôi nghe nói thám tử Hạ Lạc có sở thích đặc biệt, khụ, tôi đoán nhé, đó cũng chưa chắc là sở thích đâu, chỉ là nếu anh bịt kín mắt người khác, lại bắt họ ngủ đi thì sẽ dễ gặp người khác hơn thôi. Nghe nói Tiêu Tương leo ban công dễ lắm nhỉ?”Lộ Hy hỏi Chúc Tinh Dạ: “Anh có phòng cố định không?”
Trân Châu bổ sung: “Tôi nghe nói anh Hạ vẫn chưa kết hôn.”
Chúc Tinh Dạ cười hát đệm thêm: “Nhìn kìa, xem ra càng lúc càng trùng hợp rồi.”Má mì ghé tới nghiền ngẫm với cô: “Giờ hàng giả hàng thật lẫn lộn thật. Nhưng trọng lượng sẽ khác nhau, người sành sỏi chỉ cần cầm trên tay là phân biệt được ngay. Với cái tính của Tiêu Tương kia chắc chắn sẽ không chịu đeo đồ giả, 2 chiếc này… hình như đều là thật hết.”Lộ Hy tò mò hỏi: “Bình thường ai sẽ được giữ phòng cố định vậy?”
Sắc mặt Hạ Lạc lúc xanh lúc trắng: “Tôi…”Má mì gật đầu chắc chắn: “Tôi còn nhớ đôi bông tai này mà, đắt lắm đấy! Làm bằng vàng ròng, bên trên đính ngọc lục bảo!”
Lộ Hy xua tay: “Được rồi, nếu anh vẫn còn lý do để thoái thoát thì thôi đừng, chúng tôi đã nghe mấy lần rồi. Dù sao tôi cũng đã nói là suy đoán bừa thôi mà, anh cứ nghe xong để đó thôi cũng được.”Má mì che miệng ngượng ngùng nói: “Ai da, chỉ e là mấy anh Hạ Lạc cũng không mua nổi đâu.”
“Tôi nghe nói thám tử Hạ Lạc có sở thích đặc biệt, khụ, tôi đoán nhé, đó cũng chưa chắc là sở thích đâu, chỉ là nếu anh bịt kín mắt người khác, lại bắt họ ngủ đi thì sẽ dễ gặp người khác hơn thôi. Nghe nói Tiêu Tương leo ban công dễ lắm nhỉ?”Lộ Hy huơ huơ đôi bông tai trong tay mình: “Chúng ta đoán tí đi, một cô gái chưa bao giờ đeo đồ giả, tại sao trong ngăn kéo lại có một đôi bông tai giả chứ?”Chúc Tinh Dạ vươn tay cầm lấy: “Mẹ con chúng ta đồng lòng, ai đọc mà chả được? Để tôi.”
Hạ Lạc lạnh mặt: “Nhưng cô ta không thể leo qua nhiều phòng để tìm tôi được, đúng không? Nếu giữa chừng có người khác phát hiện thì phải làm sao? Thế cũng quá vô lý rồi!”Lộ Hy nhìn đôi bông tai kia: “Đôi bông tai này hẳn là món mà cô ta rất thích, bởi thế mới giữ tới tận bây giờ không nỡ đem bán, nhưng dùng hàng thật hàng giả suốt ngày cũng có lúc nhầm, hôm đó lúc cô ta đeo vào đã cầm lộn, đeo 1 chiếc thật 1 chiếc giả.”Chúc Tinh Dạ trả lời ngắn gọn: “Thiếu tiền.”
Đới Duy quay lại nhìn má mì, má mì cung kính trình sổ sách lên: “Phòng của anh Hạ là cố định, đa phần Tiêu Tương cũng tiếp khách ở sát vách phòng này.”Trân Châu ngượng ngùng cúi đầu: “Thật ra chúng tôi cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm hết…”Lộ Hy hơi nghiêng đầu, giơ đôi bông tai lên nhìn: “Cũng khá giống đấy.”
Lộ Hy tò mò hỏi: “Bình thường ai sẽ được giữ phòng cố định vậy?”Anh tùy ý lật ra, gật đầu với Lộ Hy: “Không có gì hết.”“Hẳn đây không phải lần đầu tiên 2 người làm thế, nhưng không hiểu sao lần này 2 người lại xảy ra xung đột, thám tử Hạ Lạc bèn giết cô ta. Sau đó anh hoảng lên, muốn trốn tội nên mới ôm thi thể của cô ta về lại phòng Chúc Tinh Dạ.”
Má mì trả lời: “Thường là người có danh tiếng trong thành phố chỉ cần nói một câu là được giữ phòng, còn anh Hạ thì… là trả thêm tiền ạ.”Đới Duy nhìn Lộ Hy đầy ẩn ý rồi cảm thán: “Thích một người thì sao có thể giấu nhẹm đi được.”
Lộ Hy hỏi Chúc Tinh Dạ: “Anh có phòng cố định không?”Lộ Hy nhìn lại những bằng chứng trước mắt: “Trước khi xâu chuỗi hết tất cả bằng chứng, chẳng ai đoán được kết quả cuối cùng là thế nào đâu.”
Chúc Tinh Dạ lắc đầu: “Không có, tôi không quan tâm tới mấy chuyện này.”Đới Duy nhìn Trân Châu, Trân Châu lập tức hiểu ý: “Trong phòng này trừ khăn tay ra chỉ còn một bức thư dưới nệm nữa thôi ạ.”
Má mì cúi đầu xuống: “Cậu Chúc không đặc biệt yêu cầu nên chúng tôi cũng không tự ý quyết định, nếu không với thân phận của cậu Chúc đây chắc chắn là được giữ phòng rồi.”Hạ Lạc cười: “Sao? Đừng nói là cô Lộ định bảo tôi muốn ngụy tạo bằng chứng nhưng vì không tìm thấy chiếc bông tai kia của Tiêu Tương nên mới tự làm giả đấy nhé?”
Đới Duy lật hết sổ sách rồi đưa cho Lộ Hy.Lộ Hy bất lực nhìn hắn: “Tôi nghe rõ mà, anh không cần nhắc đi nhắc lại thế đâu.”Lộ Hy suy nghĩ một lúc: “Bông tai, chiếc bông tai mà thám tử Hạ Lạc tìm thấy dưới gối của Tiêu Tương có gì đó sai sai…”
Lộ Hy nhìn má mì: “Chẳng phải trước nói không thể cho tôi đọc hay sao?”Lộ Hy sờ cằm: “Tôi nghĩ vẫn còn 1 chỗ nữa chưa hợp lý.”Rõ ràng trong đầu Hạ Lạc đang rối bời, hắn không hiểu tình hình bây giờ là thế nào.
Má mì cười: “Trước sao so được với giờ được chứ, cô Lộ là bà chủ tương lai của chúng tôi rồi, có gì mà không đọc được nữa?”
Lộ Hy nhìn quyển sổ sách, không biết mình có nên nhận hay không.Trân Châu bổ sung: “Tôi nghe nói anh Hạ vẫn chưa kết hôn.”
Chúc Tinh Dạ vươn tay cầm lấy: “Mẹ con chúng ta đồng lòng, ai đọc mà chả được? Để tôi.”
Anh tùy ý lật ra, gật đầu với Lộ Hy: “Không có gì hết.”
Đới Duy cười: “Giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Hôm đó thám tử Hạ Lạc giả vờ mượn rượu làm càn, đuổi cô gái trong phòng mình ra. Sau đó Tiêu Tương đốt hương an thần trong phòng mình, sau khi xác nhận Chúc Tinh Dạ đã say bèn leo ban công tới phòng sát vách để hẹn hò với thám tử Hạ Lạc.”Lộ Hy khẽ gật đầu: “Đúng thế.”
“Hẳn đây không phải lần đầu tiên 2 người làm thế, nhưng không hiểu sao lần này 2 người lại xảy ra xung đột, thám tử Hạ Lạc bèn giết cô ta. Sau đó anh hoảng lên, muốn trốn tội nên mới ôm thi thể của cô ta về lại phòng Chúc Tinh Dạ.”Lộ Hy khẽ gật đầu: “Cũng đúng, nếu nhiều quá cũng quá cố gắng rồi.”
“Có lẽ khi đó anh không hề biết Chúc Tinh Dạ ở phòng đó, vì nếu biết anh ta là cậu chủ của Phòng thương mại Kim Nghiệp, tôi nghĩ anh cũng sẽ do dự một chút.”Lộ Hy xua tay: “Được rồi, nếu anh vẫn còn lý do để thoái thoát thì thôi đừng, chúng tôi đã nghe mấy lần rồi. Dù sao tôi cũng đã nói là suy đoán bừa thôi mà, anh cứ nghe xong để đó thôi cũng được.”Lộ Hy không hề né tránh ánh mắt của anh ta: “Tôi nghĩ là có thể.”
“Nhưng anh không để ý rằng rượu đổ trong phòng anh đã dây lên giày cô ta. Trùng hợp hơn nữa là tối đó trong phòng tôi và Chúc Tinh Dạ đều không có loại rượu này.”
“Cô Lộ, tôi nói có đúng không?”
Chúc Tinh Dạ khịt mũi coi thường: “Đã tìm đủ bằng chứng rồi, anh chỉ nói lại thôi thì có gì mà đắc ý chứ.”
Lộ Hy sờ cằm: “Tôi nghĩ vẫn còn 1 chỗ nữa chưa hợp lý.”Lộ Hy gật đầu: “Tôi hiểu, những thứ này đều không thể làm bằng chứng thuyết phục được. Nhưng thực ra cũng có thể nhìn ra cô ta rất quan tâm tới một người nào đó có tên là “Hạ”, cũng rất để ý tới công việc của Cục cảnh sát địa phương chúng ta.”Hạ Lạc hừ lạnh, móc chiếc bông tai đó từ trong túi ra: “Hình như cách đây không lâu cô Lộ rất có hứng thú với đôi bông tai này, cô nhìn cho kỹ đi, xem có gì sai sai nào.”Đới Duy cười: “Giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Hôm đó thám tử Hạ Lạc giả vờ mượn rượu làm càn, đuổi cô gái trong phòng mình ra. Sau đó Tiêu Tương đốt hương an thần trong phòng mình, sau khi xác nhận Chúc Tinh Dạ đã say bèn leo ban công tới phòng sát vách để hẹn hò với thám tử Hạ Lạc.”
Đới Duy truy vấn: “Chỗ nào?”“Trên đó có đưa tin liên quan tới Hạ Lạc, xem dưới ánh nắng còn có thể trông thấy vết bấu của móng tay bên trên, hẳn là có người đã từng nghiền ngầm rất nhiều lần.”Lộ Hy quay người mở hộp trang sức của Tiêu Tương ra: “Nếu đôi bông tai này đều là thật thì phiền mọi người nhìn đôi này đi, đây có phải là giả không?”
Lộ Hy suy nghĩ một lúc: “Bông tai, chiếc bông tai mà thám tử Hạ Lạc tìm thấy dưới gối của Tiêu Tương có gì đó sai sai…”“Có lẽ khi đó anh không hề biết Chúc Tinh Dạ ở phòng đó, vì nếu biết anh ta là cậu chủ của Phòng thương mại Kim Nghiệp, tôi nghĩ anh cũng sẽ do dự một chút.”
Hạ Lạc hừ lạnh, móc chiếc bông tai đó từ trong túi ra: “Hình như cách đây không lâu cô Lộ rất có hứng thú với đôi bông tai này, cô nhìn cho kỹ đi, xem có gì sai sai nào.”Lộ Hy xem như không nghe thấy lời tỏ tình này của anh ta, tiếp tục suy luận: “Chuyện là trong Cục cảnh sát mà cô Tiêu Tương rất quan tâm có một vị thám tử có tên “Hạ”, trùng hợp hơn là hắn cũng là khách ở chỗ này. Khụ, tôi có chút suy đoán không nghiêm túc một chút nhé, anh Hạ này là người đã hứa sẽ dẫn Tiêu Tương đi.”
Lộ Hy hơi nghiêng đầu, giơ đôi bông tai lên nhìn: “Cũng khá giống đấy.”
Má mì ghé tới nghiền ngẫm với cô: “Giờ hàng giả hàng thật lẫn lộn thật. Nhưng trọng lượng sẽ khác nhau, người sành sỏi chỉ cần cầm trên tay là phân biệt được ngay. Với cái tính của Tiêu Tương kia chắc chắn sẽ không chịu đeo đồ giả, 2 chiếc này… hình như đều là thật hết.”
Hạ Lạc cười lạnh một tiếng.Lộ Hy gật đầu: “Xem ra gần đây đã xảy ra chuyện quan trọng hơn cả mặt mũi của cô ta, ví dụ như… tự do. Tiền chuộc thân của Tiêu Tương chắc cũng không ít nhỉ? Với tiền lương của anh Hạ Lạc đây thì…”
Lộ Hy nheo mắt, sao cứ cảm thấy đôi bông tai này hơi khác với lúc đầu khi cô nhìn thấy, lúc đó cô có cảm giác 2 chiếc bông tai hơi khác nhau.
Cô kỳ lạ nói: “Có giống nhau không?”
Má mì gật đầu chắc chắn: “Tôi còn nhớ đôi bông tai này mà, đắt lắm đấy! Làm bằng vàng ròng, bên trên đính ngọc lục bảo!”
Hạ Lạc cười: “Sao? Đừng nói là cô Lộ định bảo tôi muốn ngụy tạo bằng chứng nhưng vì không tìm thấy chiếc bông tai kia của Tiêu Tương nên mới tự làm giả đấy nhé?”Đới Duy lật hết sổ sách rồi đưa cho Lộ Hy.
“Ngài nhìn cho kỹ đi, cả hai đều làm bằng vàng ròng, đính ngọc lục bảo đấy.”
Lộ Hy bất lực nhìn hắn: “Tôi nghe rõ mà, anh không cần nhắc đi nhắc lại thế đâu.”
Trông Hạ Lạc có chút tự đắc.“Ồ —” Lộ Hy kéo dài giọng, liếc qua cái trán đổ đầy mồ hôi của Hạ Lạc, “Hẳn là Tiêu Tương cũng biết thế nên hiểu chỉ có bản thân mình mới tích cóp đủ tiền chuộc thân thôi, cô ta bắt đầu âm thầm dùng đồ giả thay đồ trang sức của mình.”
Lộ Hy quay người mở hộp trang sức của Tiêu Tương ra: “Nếu đôi bông tai này đều là thật thì phiền mọi người nhìn đôi này đi, đây có phải là giả không?”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Lạc, Tiêu Tương lấy ra một đôi bông tai y đúc với vật chứng của Hạ Lạc từ trong hộp trang sức của Tiêu Tương.Đới Duy truy vấn: “Chỗ nào?”
Hạ Lạc kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn, mờ mịt đảo mắt hỏi mọi người ở đó: “Đây, đây cũng là do các người chuẩn bị à? Đây là…”“Cô Lộ, tôi nói có đúng không?”
Trân Châu từ từ lắc đầu: “Chúng tôi đã nói hết những gì mình chuẩn bị trước rồi, còn lại không liên quan gì tới chúng tôi hết. Nhưng sao… Tiêu Tương lại có nhiều bông tai thế này chứ…”
Lộ Hy khẽ gật đầu: “Đúng thế.”
Rõ ràng trong đầu Hạ Lạc đang rối bời, hắn không hiểu tình hình bây giờ là thế nào.
Lộ Hy huơ huơ đôi bông tai trong tay mình: “Chúng ta đoán tí đi, một cô gái chưa bao giờ đeo đồ giả, tại sao trong ngăn kéo lại có một đôi bông tai giả chứ?”
Chúc Tinh Dạ trả lời ngắn gọn: “Thiếu tiền.”
Lộ Hy gật đầu: “Xem ra gần đây đã xảy ra chuyện quan trọng hơn cả mặt mũi của cô ta, ví dụ như… tự do. Tiền chuộc thân của Tiêu Tương chắc cũng không ít nhỉ? Với tiền lương của anh Hạ Lạc đây thì…”
Má mì che miệng ngượng ngùng nói: “Ai da, chỉ e là mấy anh Hạ Lạc cũng không mua nổi đâu.”
“Ồ —” Lộ Hy kéo dài giọng, liếc qua cái trán đổ đầy mồ hôi của Hạ Lạc, “Hẳn là Tiêu Tương cũng biết thế nên hiểu chỉ có bản thân mình mới tích cóp đủ tiền chuộc thân thôi, cô ta bắt đầu âm thầm dùng đồ giả thay đồ trang sức của mình.”
“Vừa rồi lúc tìm kiếm tôi trông thấy rất nhiều trang sức, nhưng hình như không có mấy cái là thật.”Hạ Lạc lạnh mặt: “Nhưng cô ta không thể leo qua nhiều phòng để tìm tôi được, đúng không? Nếu giữa chừng có người khác phát hiện thì phải làm sao? Thế cũng quá vô lý rồi!”
Má mì nghe vậy vội chạy tới hộp trang sức của cô ta, suýt chút đã tức tới mức ngất xỉu: “Ôi trời má ơi! Tất cả đều là giả hết! Con đàn bà phá hoại này, đúng thật là…”
“Khụ.” Đới Duy hắng giọng, má mì lập tức câm miệng lại.Chúc Tinh Dạ cười hát đệm thêm: “Nhìn kìa, xem ra càng lúc càng trùng hợp rồi.”
Lộ Hy nhìn đôi bông tai kia: “Đôi bông tai này hẳn là món mà cô ta rất thích, bởi thế mới giữ tới tận bây giờ không nỡ đem bán, nhưng dùng hàng thật hàng giả suốt ngày cũng có lúc nhầm, hôm đó lúc cô ta đeo vào đã cầm lộn, đeo 1 chiếc thật 1 chiếc giả.”“Ngài nhìn cho kỹ đi, cả hai đều làm bằng vàng ròng, đính ngọc lục bảo đấy.”Chúc Tinh Dạ lập tức đi tới giường lật lên, lấy ra một bức thư: “Thư viết tay? Bắt chước chữ viết à?”
Cuối cùng Hạ Lạc cũng hiểu ra, hắn thì thào nói: “Vì thế 1 thật 1 giả mới là đúng, không phải mấy người hãm hại tôi…”
Lộ Hy khẽ cười nhìn Hạ Lạc: “Anh rất thông minh, thám tử Hạ ạ.”