Sao Phải Quá Đa Tình

Chương 11



Hoạt động trên về cơ bản là thành công, ít nhất hai mươi tư người đã bình an trở về. Nhưng khi về, không biết ai đã nói chuyện này với thầy Trương chủ nhiệm, Đinh Dật và Ngô Khiêm bị gọi vào văn phòng mắng té tát một trận.

“Các cô cậu to gan quá nhỉ, có biết ở núi Thạch Long có sói hoang xuất hiện không? Lại còn tự tìm xe, hơn hai mươi con người, chẳng may xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?!”

Đinh Dật không phục: “Đó là khu ngắm cảnh đã khai phá, cuối tuần nhiều người như vậy, làm gì thật sự có sói hoang xuất hiện chứ ạ, hơn nữa chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao? Mọi người học tập vất vả như vậy, thỉnh thoảng đi thư giãn, sau khi về mới có thể càng dồi dào tinh lực học tập!”

“Tâm lý may mắn, em đơn thuần chỉ là tâm lý may mắn! Lần sau không được phép tự tổ chức đi chơi xa ở ngoại thành nữa, nghe chưa?”

Nhìn một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi, chỉ vì bọn họ mà trở nên sốt sắng, Đinh Dật cảm thấy không nỡ, đành phải đồng ý. Ngô Khiêm thì gật đầu như giã tỏi, vô cùng hối hận bản thân lập trường không kiên định, bị Đinh Dật làm lung lay.

Quay về, Đinh Dật tự nhận mình coi như đã thân thiết với Chu Văn Bân, mời cậu ấy gia nhập nhóm cùng đi về nhà của cô và Nguyễn Thúy, đằng nào mọi người cũng đều đi về hướng đó, Chu Văn Bân cười cười: “Các cậu đi trước đi, bình thường chín giờ tớ mới về nhà.” Đinh Dật quay đầu lại nhìn Nguyễn Thúy, Nguyễn Thúy vội nói: “Tớ mà về nhà muộn ba mẹ sẽ lo lắng.” Đinh Dật đành phải cùng cô ấy đi về trước.

Ra khỏi cổng trường, Nguyễn Thúy cắt ngang tiếng cười nói của Đinh Dật: “Cậu sẽ không trách tớ chứ, có một chuyện, tớ vốn không biết có nên nói với cậu, bây giờ nghĩ có lẽ nói ra thì tốt hơn.”

Đinh Dật tò mò: “Chuyện gì? Là về tớ à?”

Nguyễn Thúy cắn môi, mãi mới mở miệng: “Cậu nghe xong đừng tức giận, tớ cũng chỉ nghe mọi người đồn đại, bây giờ trong lớp rất nhiều người đang bàn tán chuyện cậu theo đuổi Chu Văn Bân, nói là cậu mượn việc công làm việc tư, tổ chức hoạt động nhưng thật ra là để tiếp cận cậu ấy, có mấy lời rất khó nghe, tớ thì chẳng nói làm gì, nhưng tớ sợ cứ như vậy thầy giáo mà biết được thì không hay lắm.”

Khá lắm, chẳng trách đám người lúc nãy lại cản trở cô. Đinh Dật rất cảm động, cô may mắn biết bao, trước đây có La Bình, bây giờ có Nguyễn Thúy, đều là những cô gái hiền lành lương thiện, luôn bênh vực cô.

Đinh Dật không muốn làm khó Nguyễn Thúy phải nói ra ai là kẻ lan truyền những lời đồn đại, do cô quá vui sướng đến mức đầu óc mơ hồ, quên mất miệng lưỡi con người đáng sợ nhường nào, bây giờ cô chỉ muốn biết phản ứng của Chu Văn Bân, tin đã truyền đi rồi, chắc hẳn cậu ấy cũng đã nghe được.

Sau khi đưa Nguyễn Thúy về nhà, Đinh Dật đi thẳng tới nhà Chu Văn Bân, ôm cây đợi thỏ trước cổng tiểu khu, còn có thời điểm nói chuyện nào thích hợp hơn sau khi cậu ấy hết giờ tự học.

Quả nhiên, hơn chín giờ, Chu Văn Bân đạp xe về hướng này, Đinh Dật tới gần mới phát hiện, trên chỗ ngồi phía sau hình như còn có người.

Lúc này Chu Văn Bân cũng nhìn thấy cô, cậu ấy quay đầu nói gì đó, người ngồi sau liền nhảy xuống xe, Đinh Dật sợ tới mức ba hồn bảy vía ném mất hai hồn sáu vía, kia chính là Văn Tĩnh, giáo viên dạy Hóa của bọn họ.

Còn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào với cô giáo đêm hôm khuya khoắt mà còn lởn vởn ở đây, một tiếng “Mẹ” rất nhẹ nhàng của Chu Văn Bân khiến cho một hồn một vía còn lại của cô cũng bay mất.

Chuyện trở nên không thể nào hỏng bét hơn được nữa, trái lại Đinh Dật bắt đầu tỉnh táo hơn, cô lễ phép chào hỏi cô giáo Văn, sau đó mới nói: “Có một bài tập Hóa em không biết mình làm có đúng không, nếu như không giải quyết được thì đêm nay em sẽ không ngủ ngon, vừa rồi em hỏi thăm bạn mới biết nhà cô giáo Văn ở đây, em nghĩ chắc cô bận nhiều việc nên sẽ không về sớm, đành phải đứng đây chờ, không ngờ đúng là đã chờ được rồi, ha ha.” Hồn phách đã bay mất, đương nhiên nói năng cũng không còn quan tâm đến logic, Đinh Dật chỉ vớ gì nói nấy.

Hiển nhiên Văn Tĩnh cũng rất bất ngờ khi thấy Đinh Dật, giờ nghe xong lý do thoái thác của cô lại càng cảm thấy kỳ lạ, cũng không trách được, từ khi khai giảng tới nay, Đinh Dật chưa bao giờ tìm bà để hỏi bất kỳ vấn đề nào.

Khen ngợi tinh thần học tập của Đinh Dật, Văn Tĩnh mời cô vào nhà giảng cặn kẽ, Đinh Dật cũng không từ chối, cùng hai mẹ con họ đi vào nhà.

Ba của Chu Văn Bân có ở nhà, thì ra chính là thầy giáo lần trước gặp trên tàu hỏa, dường như ông vẫn còn ấn tượng với Đinh Dật, sau khi trông thấy cô thì ngạc nhiên nói: “Cháu không phải là…”

“Lão Chu, giới thiệu với anh một chút, đây là Đinh Dật, học sinh lớp em, bạn của Chu Văn Bân.” Văn Tĩnh lại quay sang chồng mình giới thiệu, “Đinh Dật, đây là chồng tôi Chu Chính Thư, em có thể gọi là thầy Chu.”

Đinh Dật cười ngọt ngào, cúi đầu chào. Thì ra là thế, Chu Chính Thư là Phó hiệu trưởng của Nhất Trung, chẳng trách bọn họ lại ở trong khu nhà dành cho quan chức của Nhất Trung.

Từ lâu đã nghe La Bình nói Phó hiệu trưởng Chu của bọn họ là tài tử nổi tiếng, tướng mạo anh tuấn, hào hoa phong nhã, làm say đắm vô số phụ nữ từ trẻ tới già, khó trách cô giáo Văn lại căng thẳng với chồng mình như vậy. Chu Văn Bân đúng là con hơn cha, chẳng phải ngay cả cô cũng mê đắm sao, Đinh Dật âm thầm tự giễu.

Không ngờ Chu Chính Thư đã từng nghe nói đến cô: “Đinh Dật, em chính là Đinh Dật? Đứng đầu toàn thành phố trong kỳ thi cấp ba năm ngoái? Ha ha, không tệ không tệ.”

Cái thứ hạng quỷ tha ma bắt đó, Đinh Dật nghĩ thầm, nếu học kỳ sau thành tích vẫn không thể đi lên thì cô dứt khoát thay tên đổi họ, tránh mất thể diện thêm nữa.

Đi theo Văn Tĩnh vào thư phòng, Đinh Dật mới bỗng nhiên nhớ ra hôm nay lớp cô không có tiết Hóa học, cô cũng không mang vở Hóa trong cặp. May là từ trước đến nay cô vẫn luôn có trí nhớ siêu việt, chỉ một loáng đã viết ra giấy một loạt kết cấu phân tử phức tạp mà không sai tí nào.

Trước tiên Đinh Dật nói ra cách nghĩ của mình, Văn Tĩnh nghe xong chỉ sửa lại một chút, còn khen ngợi cô: “Đúng rồi, đây là dạng đề thi, vượt qua phạm vi đại cương, còn có cả kiến thức Hóa học hữu cơ các em vẫn chưa học đến, em có thể nghĩ đến bước này là tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé.”

Đinh Dật hỏi bài tập chỉ là để tạm thời giải vây, vậy mà lại được khen, thật mừng quá, thấy trên bàn của Văn Tĩnh có sách bài tập, cô phải tranh thủ sự tán dương này để hỏi thêm mấy vấn đề nữa cho bõ.

Sau khi toàn bộ câu hỏi được giải đáp hết đã là gần mười giờ, Đinh Dật đứng dậy chào tạm biệt, Chu Chính Thư đề nghị để Chu Văn Bân đưa cô về, Đinh Dật thấy cậu ấy đã tắm rửa xong xuôi và thay quần áo ở nhà nên từ chối. Thấy con trai không có phản ứng gì, Chu Chính Thư lại đề nghị tự mình đưa cô về, Đinh Dật đành cười nói: “Thầy Chu, thầy yên tâm, em sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, vả lại nhà em cũng ngay gần đây, đi một lát là tới rồi.”

Chu Văn Bân lại nói: “Đúng vậy, ba không biết đấy thôi, Đinh Dật rất lợi hại, các bạn nam trong lớp đều sợ cậu ấy.” Thấy ai cũng khăng khăng như vậy, Chu Chính Thư mới chịu thôi.

Mơ mơ màng màng đi ra cửa, Đinh Dật cảm thấy trong lòng có cái gì đó kỳ lạ, câu nói của Chu Văn Bân “Đinh Dật rất lợi hại” khiến cô vui buồn lẫn lộn. Cô không phải không chờ mong sẽ được cậu ấy đưa về, dù sao hôm nay đã bị giày vò nhiều như vậy, cũng chỉ muốn hỏi một chút về thái độ của cậu ấy mà thôi.

Ra đến cổng, Đinh Dật bị ánh đèn xe chói mắt làm bừng tỉnh, nhìn quyển sách trong tay, thôi xong! Cô đã tiện tay cầm nhầm sách bài tập của cô giáo Văn, không biết ngày mai cô ấy có tiết hay không, làm chậm trễ giờ học của người ta thì không hay, vì vậy cô vội vàng quay vào.

Vừa mới đến gần cửa nhà họ Chu, Đinh Dật bỗng nghe có người nhắc đến tên mình, có lẽ vừa rồi tiễn cô ra bọn họ chỉ tiện tay đóng cửa sắt bảo vệ, còn cửa bên trong vẫn chưa đóng.

Cánh cửa sắt chạm rỗng không có cách âm, tiếng trò chuyện bên trong lọt vào tai Đinh Dật không sót từ nào.

“Lần trước em còn chỉ trích người ta, cô bé Đinh Dật này rõ ràng chính là học sinh ngoan giỏi toàn diện, đáng tiếc không vào trường chúng ta học.” Đây là giọng của Chu Chính Thư.

“Hừ, có gì mà đáng tiếc, ‘học’ thì cũng không tệ, nhưng còn ‘ngoan’ thì chưa chắc, bộc lộ tài năng, thông minh một chút đã không biết trời cao đất rộng. Hơn nữa, em thấy con nhóc đó có ánh mắt không hiền hòa, đuôi mày khóe mắt đều xếch lên, đó không phải dung mạo của một cô gái hiền thục đoan trang.” Ban đầu Đinh Dật nghe thấy họ thảo luận về mình thì hơi ngại, định bỏ đi, để ngày mai tới trường trả lại sách, nhưng nghe đến đó thì không khỏi ngơ ngẩn.

Cô không thể tin được đó là lời của cô giáo Văn mà ban nãy vẫn còn kiên nhẫn giảng bài cho mình, hơn nữa dung mạo của cô mà cũng bị lấy làm chủ đề bàn tán. Ba vẫn thường nói khuôn mặt của cô ví như trong sách là “Đôi mày thanh tú, cặp mắt phượng”, là khuôn mặt đẹp nhất thiên hạ, ba vẫn nói cô đẹp rực rỡ không thua gì minh tinh, hóa ra cách nhìn giữa người với người lại có sự chênh lệch lớn đến vậy! Cô muốn nghe tiếp, vì vậy bèn đứng im ở cửa không nhúc nhích.

“Em có thành kiến, con bé là con gái của bí thư Đinh, cháu ngoại của bác sĩ Kỷ, gia giáo có thể chệch đi đâu chứ? Vừa thông minh lại lễ phép, anh thấy cô bé này rất được.”

“Hừ, anh thì tinh mắt lắm, nó có giáo dục hay không, cứ hỏi con trai anh thì biết!”

Chu Chính Thư nói: “Liên quan gì đến Văn Bân?” Nhìn mặt con trai đỏ lên, ông càng cảm thấy kỳ quái.

Văn Tĩnh thấy con trai im lặng thì tiếp tục nói: “Hổ phụ vô khuyển tử [1], hai cha con các anh đều có sức hấp dẫn rất lớn, em chủ động xin nhận lớp của con, đứng bên cạnh mà không nhìn nổi. Một đám con gái ríu ra ríu rít, không có việc gì là lại vây quanh nó, mấy đứa khác thì chẳng nói, cũng chỉ là trò của đám nữ sinh, chỉ có con bé “xuất thân danh môn” kia thật đúng là không giống người thường!”

[1] Bố là hổ thì con không thể là chó.

Chu Chính Thư nghe vợ vơ đũa cả nắm, ngay cả ông cũng bị quở trách, vốn không muốn nghe nhưng giờ thì thật sự hiếu kỳ Đinh Dật không giống người thường ở chỗ nào, không nhịn được hỏi: “Con bé đã làm gì?”

“Làm gì? Vốn là tụ tập một đám cả trai lẫn gái đi leo núi Thạch Long cách nội thành hơn trăm cây số, leo núi thì không nói, nhưng lúc phân tổ lại tranh giành được cùng một tổ với con trai anh trước mặt bao nhiêu người, cả hành trình cứ quấn quít lấy nó không tha, thế có khác gì dại trai đâu? Nghe nói hoạt động lần này do một mình nó khởi xướng, mục đích chính là con trai bảo bối của anh, nhóc con bé tí mà đã tính toán như vậy, lại còn ngang ngược, anh bảo có đáng sợ không!”

Nói cả buổi, thấy Chu Chính Thư nghe rất say sưa, còn nói: “Cô bé này thật là thú vị.” Văn Tĩnh bực tức, không nhịn được lại phát hỏa: “Nếu nó chỉ là thích con anh thì cũng chẳng nói làm gì, đằng này còn đuổi hết những nữ sinh khác theo đuổi con anh, Đinh Dật chẳng đứng hạng nhất, nghe nói nó còn đánh nhau, xưng huynh gọi đệ với một đám trẻ con lưu manh, quả thực chẳng có chút giáo dục nào, nếu như không phải biết rõ thì ai dám nói nó là đứa trẻ xuất thân trong một gia đình tử tế!”

Chu Chính Thư nghe đến đó bỗng nghiêm mặt nói: “Văn Tĩnh, đây chính là điểm không tốt của em, nhìn nhận chuyện gì cũng dựa vào những ấn tượng ban đầu, dễ bị cảm xúc chi phối, những chuyện đó không phải chính mắt em nhìn thấy, hay là có ‘cơ sở ngầm’ nào nói cho em? Anh thấy đứa trẻ này ánh mắt sáng ngời kiên định, cư xử lễ độ, cũng không phải người nói năng tùy tiện, trước mắt em đừng kết luận bừa.”

Văn Tĩnh bị chồng nói như vậy cũng không phản bác lại, hỏi tiếp: “Trước tiên không nói đến nó nữa, nhưng chẳng lẽ anh ủng hộ Văn Bân yêu sớm?”

Chu Văn Bân nghe thấy vậy bỗng hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Ba mẹ đừng hiểu lầm, con không có yêu sớm, trong mắt con, Đinh Dật không khác gì những nữ sinh khác, chỉ là con thấy cậu ấy chống đối với mẹ không làm bài tập, cho nên mới chủ động nói chuyện với cậu ấy, con không hề thích cậu ấy.”

Đinh Dật cảm thấy có một luồng khí lạnh bắt đầu chạy từ lòng bàn chân, lên đến tim, rồi cuối cùng lẻn vào trong đầu, nó khiến cô lập tức tỉnh táo. Thì ra là thế, thì ra!

“Trong mắt con, Đinh Dật không khác gì những nữ sinh khác”, hóa ra trong mắt cậu ấy, cô cũng chẳng hơn gì một trong những đứa con gái suốt ngày vây quanh cậu, “Con không hề thích cậu ấy”, giờ phút này, ngày hôm nay, cậu ấy đã dạy cho cô “tự mình đa tình” viết như thế nào!

Là cô gieo gió gặt bão, tự đưa mình tới cửa cho người ta sỉ nhục! “Ông trời, nếu ông có linh thì hãy đánh chết con đi, để con khỏi phải ở đây chẳng còn mặt mũi, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông!”

Ông trời đương nhiên không thể nghe được lời cầu xin của cô, bởi vì cô vẫn đứng nguyên vẹn ở đó, giọng nói của Chu Chính Thư vẫn truyền vào tai cô thật rõ ràng: “Học sinh cấp ba yêu đương đương nhiên không đáng khuyến khích, hơn nữa cô bé kia thực sự không tồi nhưng không phù hợp với Văn Bân, lý do không phải cái mà em gọi là không đoan trang.” Những lời này hiển nhiên là nói với Văn Tĩnh.

Thấy mọi người đang chăm chú lắng nghe, Chu Chính Thư dừng một chút rồi nói tiếp: “Người xưa có câu: ‘Lấy vợ phải lấy người thua kém nhà ta, gả con gái phải chọn nhà hơn nhà ta’, gia đình mới có thể hòa thuận, cuộc sống yên bình. Những lời này không khẳng định là hoàn toàn đúng, nhưng vẫn có đạo lý của nó. Mấy năm qua Đinh Phụng Lĩnh lên như diều gặp gió, bên Bắc Kinh còn có người giúp đỡ, tương lai tiền đồ rộng mở, nghe em nói thì có vẻ cô bé kia cá tính rất mạnh, Văn Bân so với cô bé đó thì có chút thiếu quyết đoán, hai đứa trẻ này thực sự không phù hợp.”

Nhiều lời như vậy, nhưng Đinh Dật chỉ nghe lọt một câu: “Thực sự không phù hợp”, sau đó cô chân cao chân thấp đi về nhà.

Hết chương 11