Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 129: Tố cáo



Trong lúc điền đơn, Hầu Mạch thấy Tùy Hầu Ngọc đứng dậy ra mở cửa, sau đó cậu nói gì đó nhưng hắn không nghe rõ lắm.

Sau đó, Hầu Mạch nhìn thấy cậu rời khỏi phòng ngủ mà không thèm đóng cửa.

Hắn hơi chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn quyết định không quan tâm, quay lại điền nốt vào tờ đơn.

Một lát sau Tùy Hầu Ngọc cũng trở lại. Nhưng từ lúc về tới giờ cậu chỉ ngồi yên trên giường không nói tiếng nào.

Từ trong video, Hầu Mạch chỉ có thể nhìn thấy bờ vai của Tùy Hầu Ngọc, không khỏi lo lắng hỏi: “Ngọc ca, em sao thế?”

Tùy Hầu Ngọc vẫn không trả lời.

Hắn không bỏ cuộc và cố chấp gọi thêm vài tiếng: “Ngọc ca à! Ngọc ca ơi!”

Vào lúc hắn vô cùng mờ mịt vì không biết phải làm gì thì Tô An Di bỗng dưng xuất hiện trong phòng Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch ngạc nhiên không thôi, bởi vì hắn nhớ là phòng ngủ chia thành nam nữ mà nhỉ?

Vậy tại sao Tô An Di lại đi vào đó được?

Nhưng sau khi nhìn kỹ một hồi, thì ra Tô An Di đã cố tình đội một chiếc mũ lưỡi trai che đi toàn bộ mái tóc dài của mình. Có lẽ cô muốn giả dạng thành con trai để có thể lẻn vào phòng ngủ của cậu.

“Cậu đau ở đâu? Cho tớ xem một chút.” Tô An Di đóng cửa phòng ngủ rồi hỏi.

Lần này Hầu Mạch nghe được giọng nói phát ra, gấp gáp hỏi: “Bị thương? Sao lại bị thương?”

Tô An Di cảm thấy hơi bất ngờ khi nghe được âm thanh của Hầu Mạch, cô tìm kiếm một hồi thì chú ý tới chiếc điện thoại đang đặt trên giá đỡ, sau đó giải thích: “Ba của Nhiễm Thuật tới đây, xong hai người đó có xích mích với nhau, giờ chắc cậu ấy bị đau ở đâu rồi. Cậu đừng gấp quá, để tôi kiểm tra trước đã.”

“Ừm!” Kỳ thật Hầu Mạch muốn hỏi một chút về chuyện gì đã xảy ra hơn, nhưng có lẽ tại thời điểm này, việc kiểm tra vết thương vẫn là quan trọng nhất.

Tô An Di tiến lại gần, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Tùy Hầu Ngọc không chịu để ý tới ai, chỉ có thể an ủi: “Ngọc ca à, cậu đừng lo lăng nha, Nhiễm Thuật thông minh lanh lợi như vậy nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Nhưng ba mẹ cậu ấy đúng là không phải người bình thường mà!”

“Dù gì cũng là ba là mẹ cậu ấy cơ mà.”

“Hai người đó có đúng là ba mẹ ruột không thế…”

“…” Tô An Di không biết nên đáp làm sao cho phải.

Hầu Mạch ở bên kia video gấp đến độ xoay mòng mòng, hỏi thăm tới tấp: “Sao rồi?”

Thái độ Tùy Hầu Ngọc lạnh nhạt như cũ, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì to tát đâu.”

“Bỏ đi, để anh ghé thẳng qua chỗ hai người một chuyến. Cậu cho tôi biết chỗ nào có thể leo tường vào đi Tô An Di.”

Tùy Hầu Ngọc ngay lập tức ngắt lời: Anh qua đây cũng vô dụng, Nhiễm Thuật bị ba cậu ấy bắt đi rồi. Còn em ở đây không có sao hết.”

“Nhưng em đang bị thương?” Lúc Hầu Mạch hỏi yết hầu không khỏi căng lên: “Hôm nay tâm trạng em không tốt, cảm xúc không ổn định, kiểu gì cũng mất ngủ cho xem. Mà như thế thì lòng anh sẽ lo lắng không yên, thà anh trực tiếp vác xác qua đó còn hơn.”

Nếu sau này hai người có tách ra, điều mà Hầu Mạch quan tâm nhất chính là những vấn đề này.

Một là việc Tùy Hầu Ngọc khó ngủ. Hai là tính khí cáu kỉnh của cậu, nếu như gây chuyện sẽ rất phiền phức, hắn thì không thể qua đó ngay được.

Sau đó Tùy Hầu Ngọc đứng dậy, kéo áo lên và nhìn một lượt.

Chỉ có hông hồi nãy bị đạp mấy cái giờ xuất hiện vết xanh tím, những chỗ khác chưa bị gì cả.

Hầu Mạch đứng trước màn hình xem xét, rốt cuộc không thể tiếp tục ngồi yên nữa. Hắn cầm điện thoại và bắt đầu thu dọn đồ đạc để trở về phòng ngủ, định xách ba lô lên đi thẳng tới ký túc xá ngay lập tức.

Đúng lúc này Tùy Hầu Ngọc vô tình nhìn thấy tin nhắn của Nhiễm Thuật: Kết thúc rồi, lần này là chia tay thật rồi.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc đọc xong, cậu hỏi Tô An Di: “Nhiễm Thuật gửi mấy câu này là có ý gì?”

“Chắc ba Nhiễm Thuật phát hiện cậu ấy và Tang Hiến đang quen nhau nên phản đối?”

“Sao mà ba cậu ấy biết được?”

“Tớ không rõ nữa…”

Trong khi Tùy Hầu Ngọc và Tô An Di đang nói chuyện, Hầu Mạch cũng vừa lúc trở lại kí túc xá với cái điện thoại di động của mình. Tang Hiến đang đọc sách trong phòng, bỗng nghe thấy giọng nói từ điện thoại phát ra. Anh khó hiểu nhìn về phía hắn thì thấy Hầu Mạch thu dọn đồ đạc cực kỳ nhanh.

Trong điện thoại tiếp tục vang lên giọng của Tùy Hầu Ngọc: “Tớ vừa mới gửi tin nhắn cho cậu ấy rồi nhưng không thấy cậu ấy phản hồi gì hết.”

“Có thể bây giờ cậu ấy đang ở chỗ ba mình nên mới không gọi lại thôi?”

“Nếu cậu ấy vẫn an toàn thì sẽ cúp máy ngay lập tức.”

“Vậy để tớ thử xem thế nào.” Hình như Tô An Di muốn gọi một cuộc cho Nhiễm Thuật, kết quả nghe thấy tiếng tắt máy. “Nhiễm Thuật cúp máy rồi, tớ nên làm gì nữa đây?”

“Lỡ điện thoại câu ấy bị tịch thu, rồi chốc nữa không liên lạc được với tụi mình thì coi như bọn mình sẽ không biết cậu ấy sẽ xảy ra chuyện gì mất.”

Tang Hiến vô tình nghe thấy được, đứng dậy hỏi Hầu Mạch: “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Tao qua ký túc xa bên kia một lát, hình như Nhiễm Thuật gặp chuyện rồi, mày đi cùng không?”

Tang Hiến vội vàng gật đầu: “Có chứ, đợi tao gọi người đến chở.”

Nhiễm Thuật gặp chuyện không may, anh chắc chắn phải có mặt.

Chuẩn bị đồ xong xuôi, Hầu Mạch nói: “Đợi xe nhà mày đến nơi chắc phải mất cả tiếng. Thôi, để tao gọi điện cho người quen đến đón.”

Hai tên to con là Hầu Mạch và Tang Hiến cùng nhau chen chúc trong một cái xe hơi nhỏ gọn, cả hai vô cùng khó khăn để vào trong, kết quả cả chuyến đi không được thoải mái lắm.

Khi hai người kia đang đi trên đường, Tùy Hầu Ngọc ở chỗ này đã bôi xong thuốc, khoảng thời gian còn lại không biết làm gì cả.

Cậu biết rằng Hầu Mạch và Tang Hiến sắp tới đây, chỉ có thể bảo Tô An Di về phòng nghỉ ngơi đi, còn mình sẽ tự đi đón bọn họ.

Lúc Hầu Mạch và Tang Hiến đến ký túc xá trường Thanh Tự cũ, cả hai đi vòng ra bức tường phía sau trường thì thấy Tùy Hầu Ngọc khoác áo chạy tới nói: “Mấy cậu trèo vào từ đây đi, giẫm lên chỗ này.”

Hai tên to con vậy thôi nhưng động tác nhảy tường vô cùng nhanh gọn. Sau khi thành công nhảy vào Tang Hiến liền hỏi: “Nhiễm Thuật thế nào rồi?”

“Trước mắt không liên lạc được với cậu ấy.”

Tang Hiến cau mày: “Tóm lại đã có chuyện gì xảy ra?”

“Về phòng trước rồi tính sau.”

Nói xong cậu dẫn hai người về phòng của mình. Tang Hiến thì một mình một ghế, Hầu Mạch ngồi trên gường cùng cậu.

Phòng ngủ này không được rộng lắm nên một lúc chứa ba thằng con trai bỗng trở nên chật chội.

Về tới phòng ngủ, Tùy Hầu Ngọc lập tức gọi cho Nhiễm Thuật nhưng điện thoại của cậu vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, không còn cách nào ngoài giải thích với họ: “Nhiễm Thuật bị ba cậu ấy đưa về nhà, hình như trong nhà đang có xích mích.”

Tang Hiến đang cực kỳ hoang mang bởi vì anh không hề biết chuyện gì xảy ra với gia đình Nhiễm Thuật cả, không khỏi lo lắng hỏi: “Gia đình em ấy có chuyện gì vậy?”

(Xin phép đổi thành nó lúc này thôi vì Tùy Hầu Ngọc nói chữ cậu ấy nhiều như vậy ẻm cũng mỏi mồm chứ. Ngoài đời kể chuyện cũng toàn gọi nó nhể)

Tùy Hầu Ngọc cân nhắc nên trả lời anh như thế nào. Cậu biết điều này không thể nào giấu đươc mãi. Hơn nữa, Tang Hiến là bạn trai Nhiễm Thuật, anh vốn được biết sự thật: “Kể từ khi còn nhỏ, Nhiễm Thuật luôn biết rằng mẹ mình ngoại tình và đối tượng ngoại tình là cậu của tôi. Mẹ tôi có thể xem như đồng phạm, vì họ là bạn tốt nhiều năm rồi. Mỗi lần mẹ nó nói rằng mình sẽ đi chơi với mẹ tôi, thực chất là để gặp cậu tôi.”

“Mà điều đáng nói là cậu tôi cũng có gia đình rồi.”

Hầu Mạch nghe xong trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng chỉ biết cảm thán một câu: Vòng quan hệ của người giàu thật loạn.

Tang Hiến thì không bất ngờ mấy. Có vẻ như trong giới nhà giàu bọn họ có quá nhiều lời bàn tán ghê tởm, anh đã miễn dịch từ lâu. Nhưng nếu chuyện này phát sinh trên người bạn trai mình thì anh lại cảm thấy thật khó chịu.

Tùy Hầu Ngọc nói tiếp: “Nhiễm Thuật trưởng thành sớm, từ nhỏ đã biết mối quan hệ giữa mẹ và cậu tôi nhưng không dám nói cho ba mình biết. Nguyên nhân chính là nó giống mẹ quá, chẳng có nét nào giống bố cả, thậm chí nó còn nghi ngờ chính mình không phải con ruột của ông ta.”

“Cậu của tôi… là một tên cặn bã, hoàn toàn sống dựa vào chu cấp của mẹ tôi, mấy năm liền đều không có một công việc đàng hoàng. Bây giờ giữ một cái chức trong công ty bà, suốt ngày ngồi đó đòi tiền tiêu.”

“Nhiễm Thuật ghét cậu tôi lắm nên nó không muốn tới chỗ cậu tôi chút nào. Ngoài ra, khi còn nhỏ, trong tiềm thức nó không muốn ba mẹ mình ly hôn vì nó cảm thấy đó là chuyện kinh thiên động địa nên đã giúp bà ta che giấu. Cho nên, cứ mỗi lần thấy ba nó sẽ lắp bắp khi nói dối, nhưng lại sợ bị lộ tẩy nên lúc nói chuyện bình thường cũng giả vờ cà lăm luôn. Ban đầu chỉ để che giấu, cuối cùng thành ra không sửa được.”

Tang Hiến xem như biết vì sao Nhiễm Thuật lại cà lăm rồi.

Nghĩ một hồi còn cảm thấy đau lòng.

Ba không thương mẹ không yêu, tất cả những gì gia đình có thể cho là tiền bạc, điều đó vô hình trung khiến Nhiễm Thuật có cái nhìn méo mó về sự giàu sang.

Nghe nói Nhiễm Thuật lên sáu mới bị cà lăm

Có vẻ như lúc biết sự thật thì cậu mới sáu tuổi. Ở cái tuổi đó chỉ có thể đưa ra những quyết định đơn giản như thế mà thôi.

“Vậy là bố em ấy phát hiện ra mẹ em ấy đang lừa dối mình hả?” Tang Hiến hỏi,

Tùy Hầu Ngọc gật đầu: “Ừm, Nhiễm Thuật còn bảo ba nó sẽ đưa nó đi xét nghiệm ADN, chắc muốn gây rắc rối thì có. Ba nó vẫn luôn ngứa mắt tôi thì tôi cũng đành chịu, giờ biết vợ ngoại tình với cậu tôi, mẹ tôi lại tiếp tay che đậy thì ông ta càng ghét tôi thêm.”

Hầu Mạch trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Vậy cũng không được đánh người!”

Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn kiềm nén bản thân!

Thậm chí hiện tại đến bao bố hắn cũng muốn trùm lên người ông ta. Trưởng bối ư? Hắn chả thèm để vào mắt.

Lúc trên đường đi Tang Hiến có gửi một cái tin nhắn thoại cho Nhiễm Thuật, tuy nhiên vẫn không nhận được hồi âm, nhất thời cảm thấy hơi mịt mù, anh hỏi: “Vậy bây giờ, nên làm gì đây?”

Tùy Hầu Ngọc lo lắng chẳng khác gì, nhưng cậu tự hiểu bản thân mình bất lực: “Tôi không biết, bên Nhiễm Thuật không về nhà, không biết họ đi đâu nữa. Còn mẹ cậu ấy đang ở cùng mẹ tôi, hình như đang bàn chuyện ly hôn.”

Ba chàng trai trong ký túc xá chìm vào khoảng không im lặng.

Một lúc lâu sau, Tùy Hầu Ngọc đứng dậy, nhặt chìa khóa và nói: “Giờ làm gì cũng vô ích thôi. Tôi dẫn cậu đến phòng ngủ của Nhiễm Thuật, tôi giữ chìa khóa này.”

“Ừm.” Tang Hiến đứng dậy theo.

Sau khi Tang Hiến vào phòng ngủ của Nhiễm Thuật, Tùy Hầu Ngọc rời đi ngay lập tức.

Anh bật đèn lên, trong phòng cái ghế vẫn còn nghiêng đổ, một vài bộ quần áo rơi rớt lung tung, có lẽ lúc đầu chúng được vắt trên ghế.

Trên chiếc bàn trong phòng ngủ của cậu bày bừa rất nhiều truyện tranh, Nitendo cũng có, chỉ có sách học là không.

Anh đi đến bên giường xem một chút, nhìn thấy bức tường cạnh giường dán đầy ảnh anh và Nhiễm Thuật chụp chung. Trong số đó có một tấm mà mặt anh bị vẽ thêm hình con rùa bằng bút đen.

Tang Hiến nhớ ra rồi, lần trước nói chuyện điện thoại với Nhiễm Thuật, rõ ràng cậu đang tức giận la mắng anh bỗng nhiên bật cười, anh hỏi cậu sao thế thì cậu trả lời rằng: “Em mới vẽ hình một con rùa xong, vui lại rồi.”

Thì ra là vẽ cái này đây.

Anh nhìn mớ hỗn độn trong phòng, sau đó nghĩ đến chuyện Tùy Hầu Ngọc bị ba của Nhiễm Thuật đánh, dễ dàng đoán được người ba này là kiểu người hay động tay động chân, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Anh chỉ có thể lấy điện thoại ra và gọi cho ba mình.

Ba anh hình như đang họp, mà một khi họp thì phải tới khuya mới xong. Ông trả lời với giọng điệu không được tốt: “Có gì nói nhanh, ba còn chút chuyện.”

“Ba giúp con tìm người được không? Nhờ thám tử kia ấy.”

“Con muốn tìm ai?”

“Bạn trai con.”

Ba Tang chết lặng sau 20 giây mới nói được một câu: “Chết tiệt, đừng bảo ba con với Hầu Mạch yêu nhau nhé?!”

“Không phải nó đâu!” Thiệt tình anh suy nghĩ mãi không ra lý do ba mình xem trọng Hầu Mạch như thế.

Nhưng phải công nhận rằng Nhiễm Thuật cũng không mạnh hơn Hầu Mạch được bao nhiêu.

“Ồ, là ai vậy?” Ba Tang trông thế mà yên tâm hẳn, cũng không thèm quản thằng con mình quen bạn trai hay bạn gái.

“Em ấy tên Nhiễm Thuật, con trai nhà họ Nhiễm.”

“Ba sẽ cố nhưng ở phương diện này ba không đảm bảo, dù sao ba chưa từng làm việc này bao giờ.”

“Vâng.”

Tang Hiến nằm xuống giường Nhiễm Thuật, đầu dựa lên gối, người duỗi thẳng, kết quả chân lại thò ra ngoài.

Giời ạ sao cái giường này bé thế?

Anh đành bỏ cái gối đầu lớn sang chỗ khác, mình thì gối lên quần áo, như vậy mới nằm vừa trên cái giường này.

Lúc cất gối đi, anh bỗng thấy một quyển vở bé xinh cùng một cây bút được đặt trên đầu giường, ở một chỗ khá thuận tay để với tới. Thế là anh vươn tay cầm lấy nó và lật ra, bên trong lít nha lít nhít từng hàng ghi chú.

Có một khoảng thời gian Tang Hiến hay chọc Nhiễm Thuật đến phát bực, cậu vậy mà nhớ rõ từng li từng tí.

Tang Hiến bỗng nhiên cảm thấy hơi bất lực. Nếu tinh thần học tập của Nhiễm Thuật được như này thì cậu chắc đậu vào Thanh Bắc rồi. (Thanh Bắc = Thanh Hoa + Bắc Kinh)

Vứt cuốn vở qua một bên, anh khó chịu lật người lại.

Anh nhớ Nhiễm Thuật.

Nhưng bây giờ anh không làm được gì, chỉ có thể lo lắng suông, cảm giác thật là… Chết tiệt!

Sau khi đóng cửa phòng ngủ, Hầu Mạch vén quần áo của Tùy Hầu Ngọc lên kiểm tra, nhìn thấy mấy vết bầm tím mà lòng đau như cắt. Hắn vội vàng lấy hộp kem bôi tan máu bầm trong balo ra, nhẹ nhàng cẩn thận thoa cho Tùy Hầu Ngọc.

Hắn cố tình chạy về kí túc xá của mình chủ yếu để tìm tuýp kem này.

Hắn luyện tập quanh năm suốt tháng nên việc va chạm là không thể tránh khỏi. Hắn cũng dùng qua nhiều loại kem rồi và cảm thấy loại này dễ dùng nhất, thoa lên vô cùng hiệu quả. Vì thế hắn chuyển sang dùng mỗi loại này về lâu về dài, trong nhà lúc nào cũng có sẵn.

Lần này Hầu Mạch cầm theo nó, vừa vặn để Tùy Hầu Ngọc giữ lấy mà dùng.

Bôi kem xong, Hầu Mạch ôm Tùy Hầu Ngọc vào lòng, hai người cùng nhau chen chúc trên chiếc giường chật hẹp, hắn khẽ thì thầm: “Em đừng lo, Tang Hiến sẽ cố gắng nghĩ ra biện pháp thôi, chúng ta cứ ngồi yên chờ tin nhé. Em nghĩ thử xem, chỉ là tình cảm vợ chồng rạn nứt dẫn đến ly hôn thôi mà. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Nhiễm Thuật chắc chắn chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, dù ba mẹ có ly hôn thì cậu ấy cũng không cảm thấy đó là vấn đề nữa đâu.”

Tùy Hầu Ngọc hiểu được những nguyên tắc này nhưng vẫn không có cách nào yên tâm: “Nếu như Nhiễm Thuật là con ruột ông ta thì kiểu gì cậu ấy cũng chỉ ở nhà họ Nhiễm thôi. Nhưng ba cậu ấy ghét em cực kì, ai bảo em là họ hàng của tiểu tam chứ, cho nên ông ta không dễ gì để Nhiễm Thuật liên lạc với em đâu. Còn nếu Nhiễm Thuật không phải con ruột của lão già đó, cuộc sống sau này của Nhiễm Thuật sẽ khổ lắm. Mẹ cậu ấy không có nguồn thu nhập gì hết, toàn sống dựa dẫm vào chồng.”

“Thực ra mức sống tốt hay kém cũng chẳng quan trọng, miễn là cậu ấy và Tang Hiến còn yêu nhau thì Tang Hiến sẽ không bao giờ để Nhiễm Thuật chịu khổ.”

“Hai người đó có thể bên nhau trọn đời được à? Ngày nào cũng đòi chia tay chia chân. Hơn nữa ai lại đi dựa dẫm vào người yêu mãi được.”

“Với cái tính cố chấp của Tang Hiến á, nó dám vì anh về nước rồi học tennis, nhiều năm rồi có thấy bỏ cuộc đâu. Hiếm lắm mới thấy nó xem trọng một người, dễ gì mà chia tay, có khi hai từ cả đời với nó là thật đấy. Với lại còn anh và em mà, chúng ta cứ dùng tiền thi đấu nuôi bọn họ là được.”

“Ừm.”

Tùy Hầu Ngọc ngả người xuống, lặng lẽ thở dài.

Hầu Mạch tiếp tục an ủi: “Nhiễm Thuật trưởng thành rồi, người lớn như cậu ấy khẳng định có ý kiến riêng của mình, ba cậu ta muốn quản là quản được chắc. Đưa ra nước ngoài à? Lần trước cậu ấy cũng tự trở về rồi đấy thôi? Chỉ cần Nhiễm Thuật trên mạng gửi tin cho bất kì ai trong chúng ta, mình sẽ có cách đón cậu ấy về thôi.”

“Em chỉ sợ ba nó đánh đập mắng mỏ… ”

“Cùng lắm anh nhét ông ta vào bao tải. Ba cậu ấy ghét hay thích anh anh đây cũng đếch thèm quan tâm nhé, trong mắt anh thì lão già đó chính là một tên súc sinh dám làm bạn trai anh buồn.”

“ Ừm. ”

Hầu Mạch hôn lên trán Tùy Hầu Ngọc và nói: “Ngoan, đừng nghĩ ngợi gì nữa, hôm nay ngủ sớm chút nhé.”

“Ừm.”

“Ngủ ngon.”

“Ừm.”

Lần này Tùy Hầu Ngọc ngủ rất nông, thậm chí còn cau mày trong giấc ngủ.

Hầu Mạch biết mối quan hệ giữa Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật sâu đậm đến mức người thường không thể so sánh được.

Ngay cả khi hắn và Tùy Hầu Ngọc đang yêu nhau thì Nhiễm Thuật vẫn được Tùy Hầu Ngọc ưu tiên hơn tất cả như cũ.

Nhiễm Thuật mà có mệnh hệ gì chắc Tùy Hầu Ngọc khó chịu chết mất.

Hắn chỉ có thể hôn nhẹ lên mi tâm Tùy Hầu Ngọc, trong lòng đau đớn theo.

Điều mà mọi người không ngờ tới nhất chính là lần kế tiếp nhìn thấy Nhiễm Thuật đã là ba ngày sau, ngay tại ký túc xá trường Phong Hoa cũ.

Có người nhìn thấy Nhiễm Thuật đến trường bèn đặc biệt đi thông báo cho đám Hầu Mạch. Vài người trong đội của họ còn vội vã chạy đến và tập trung trước cửa văn phòng Âu Dương Cách.

Bọn hắn nhìn xuyên qua cửa sổ, Nhiễm Thuật chỉ dám liếc mắt nhìn họ thật nhanh, sau đó không dám nhìn nữa.

Quầng mắt có vẻ hơi đỏ, con mắt sưng vù và không còn to tròn như bình thường.

Đặng Diệc Hành chỉ vào khóe miệng nói nhỏ: “Chỗ này của Nhiễm Thuật bị sưng thì phải? Chắc bị đánh rồi?”

Tang Hiến nghe xong trái tim như thắt lại, định đẩy cửa đi vào.

Âu Dương Cách nhận ra họ, bình tĩnh bước tới và nói: “Trở về lớp học đi.”

Tang Hiến không chịu rời đi, cất tiếng nói: “Cậu ấy làm sao vậy thầy?”

“Em ấy không sao cả.” Nói xong tâm trạng Âu Dương Cách cũng không khá hơn là bao, nhìn ông giống như đang kìm nén điều gì đó nhưng lại không thể nói với đám nhóc thúi này: “Các em về lớp mau lên. Hầu Mạch bảo các bạn đi, đừng để các bạn gây chuyện.”

Hầu Mạch cũng lo lắng lây, cứ đi kè kè bên cạnh Âu Dương Cách, rồi hỏi: “Không phải, Cách Cách, tình hình thế nào rồi? Tại sao… Tại sao thầy lại nói chuyện với huấn luyện viên Vương? Huấn luyện Vương sao không nói gì với em! Người bên cạnh có phải là nhân viên trao giải cho em đúng không? Anh ta đến đây làm gì?”

Âu Dương Cách bị Hầu Mạch đặt câu hỏi nườm nượp, không khỏi cảm thấy bất lực.

Hầu Mạch quá thông minh, liếc mắt một cái đã phát hiện được chỗ không đúng.

Thấy Âu Dương cách không nói lời nào, Hầu Mạch lập tức sa sầm mặt mày, hắn hỏi: “Liên lụy đến Ngọc ca rồi?”

Những điều lo lắng trước đó rốt cuộc cũng đến.

Ba Nhiễm Thuật ở bên kia không được vui vẻ thì những người khác đừng mong sống tốt, Tùy Hầu Ngọc xem như nằm không cũng trúng đạn.

Trên thương trường đụng phải Dương Tương Ngữ, tiện thể thu thập luôn con trai bà ta.

Âu Dương Cách đành đẩy hắn ra: “Em về trước đi.”

“Không muốn!” Hầu Mạch hiếm khi không nghe lời như vậy, ngoan cố như một con lừa.

“Vậy em bảo các bạn trở về trước đi.”

Những người khác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng đều quyết định rời đi trước, để mỗi Tang Hiến và Hầu Mạch ở lại đây.

Đối với hai thằng nhóc này Âu Dương Cách nhìn thấy đã muốn nhức hết cả đầu, văn phòng cũng hết muốn vào, vào đó bên tai toàn nghe mấy lời bực mình, nên nói: “Chờ Tùy Hầu Ngọc tới đã.”

“Ngọc ca tới ạ?” Hầu Mạch biết đoán đúng rồi, trong lòng rối bời, run giọng hỏi: “Họ quyết định xử lý thế nào vậy thầy?”

Âu Dương Cách thấp giọng đáp: “Thực ra văn bản đã được đưa xuống… Giấu diếm bệnh tình, cấm thi đấu ba năm.”