Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 134: Chữa lành



Nhiễm Thuật vội vàng nâng mặt Tùy Hầu Ngọc lên, lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc mà… Không phải tớ đã trở về rồi ư?”

Tùy Hầu Ngọc còn muốn hỏi thăm tình hình của Nhiễm Thuật, nhưng chưa kịp nói lời nào thì Nhiễm Thuật đã đẩy cậu về phía giường bệnh, vừa đi vừa nói: “Cậu không cần hỏi gì cả, tớ sẽ tự nói.”

Sau đó, Nhiễm Thuật một mình cân hết tất cả các vai diễn tả lại những gì cậu đã trải qua mấy ngày nay cho Tùy Hầu Ngọc, nom sống động như thật.

Lúc kể chuyện Nhiễm Thuật không hề lắp bắp, nói năng lưu loát rành mạch, liên miên không dứt nhưng tràn đầy cảm xúc.

Tang Hiến đã nghe qua một lần rồi nên giờ chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại, tiện tay xóa hết tất cả nội dung được đăng trên Weibo.

Đợt trước để tìm kiếm Nhiễm Thuật, tất cả thủ đoạn anh đều mang ra sử dụng cả.

Hầu Mạch đỡ Tùy Hầu Ngọc để cậu dựa vào chăn bông, còn mình thì ngồi bên cạnh vừa gọt táo vừa lắng nghe.

Tang Hiến đang nghe một nửa bất thình lình lên tiếng: “Không phải em nói rằng mình tranh thủ chạy ra ngoài khi họ uống rượu say mèm à? Sao bây giờ thành một mình chấp năm vậy?”

“Ơ hay, anh không im lặng hộ em vài phút được à?!” Nhiễm Thuật bực bội nhìn Tang Hiến một cái: “Lúc cần anh nói sao anh không nói, lúc không cần thì anh cứ phải cố chen vô một câu làm gì, đã vậy câu nào câu đó toàn lạc quẻ. Thôi anh quay lại cosplay người qua đường ngoan ngoãn đáng yêu của anh đi.”

Tang Hiến vô cùng biết điều ngậm miệng lại.

Tái hợp sau một thời gian dài vắng bóng, giữa họ dường như không còn nhiều âu yếm nữa.

Nhiễm Thuật nói xong, sau đó dừng một chút, trong lòng đột nhiên hơi dỗi: “Tớ hết hứng kể rồi.”

Hầu Mạch tạm thời bỏ quả táo trên tay xuống, đi tới cửa tủ lạnh lấy ra một lon Coca, rồi nói: “Cậu nói tiếp đi chứ, tôi đang nghe hay mà. Đây, uống một ngụm coca lạnh đi đại ca.”

Cơn giận của Nhiễm Thuật chỉ kéo dài vỏn vẹn trong 15 giây, sau đó cậu tiếp tục kể nốt câu chuyện còn đang dang dở, đó là lúc sau cậu nhanh trí gọi vào số cũ của chính mình rồi im lặng chờ đợi Tang Hiến tới đón.

Tùy Hầu Ngọc ôm gối ngồi trên giường lắng nghe xong, cậu không thắc mắc gì khác mà chỉ hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”

“Lúc đi trên đường tớ có ghé qua KFC ăn một ít rồi.”

Tùy Hầu Ngọc cầm điện thoại kiếm đồ ăn, tiếp đó nói với Nhiễm Thuật: “Để tớ gọi đại cái gì đó cho cậu ăn nhé.”

Nhiễm Thuật gật đầu lia lịa: “OK.”

Chờ đến lúc bữa tối Tùy Hầu Ngọc đặt được giao tới, họ phát hiện trong đó có một quán ăn đã đặt hai suất, đồ ăn của hai suất này tương đối giống nhau, chẳng qua một suất là salad rau quả, suất còn lại là salad thịt bò tiêu đen.

Phỏng chừng lúc đầu Tùy Hầu Ngọc đặt xong món ở nhà hàng này rồi đặt thêm món ở nhà hàng khác, lướt một vòng như thế nào lại đặt trùng đồ ăn.

Tùy Hầu Ngọc lặng lẽ nhìn đồ ăn được giao tới, vô cùng hoang mang.

Dạo này cậu liên tục mắc sai lầm kiểu này.

Hầu Mạch hoàn toàn tự nhiên đi tới hóa giải tình huống lúng túng này, hắn đưa tay cầm lấy và nói: “Ái chà, vừa đúng lúc anh đang thèm.”

Thế nhưng Tùy Hầu Ngọc lại lấy tay ngăn cản, chỉ đưa cho Hầu Mạch và Tang Hiến một phần cháo thanh đạm với các món ăn kèm khác: “Hai người còn phải thi đấu tiếp đấy.”

Hai thằng con trai cao to tụ một chỗ ăn uống, sau đó trông chờ nhìn đống đồ ăn đặt trước mặt hai cậu con trai gầy gò đang ăn rất từ tốn, đặc biệt mỗi món chỉ cắn thử một ngụm.

Món nào cũng muốn ăn nhưng sợ ăn nhiều sẽ bị no nên họ dứt khoát ăn mỗi thứ một ít.

Bọn hắn nhìn hai nàng dâu phá của, cả người trầm mặc.

Chuyện này chúng tôi bó tay rồi.

Tiếp theo, Tang Hiến quay sang hỏi Nhiễm Thuật: “Em muốn ra nước ngoài với bọn anh không? Anh sẽ chi trả tất cả mọi khoản.”

“Có chứ.” Nhiễm Thuật trả lời không hề nao núng, “Em phải ở bên cạnh Ngọc ca giúp đỡ cậu ấy.”

Thì ra cậu không phải đi theo bồi anh…

Tang Hiến bất lực chấp nhận số phận của mình, đúng là rảnh rỗi quá mới đi ghen tỵ với Tùy Hầu Ngọc. Suy cho cùng anh đâu còn cách nào khác ngoài gật đầu: “Hộ chiếu đưa cho huấn luyện viên Vương làm, chắc nhanh thôi. Anh sẽ đặt vé cho em và Tùy Hầu Ngọc trước.”

“Vâng.” Nhiễm Thuật nhanh chóng đồng ý.

Nhiễm Thuật giải quyết phần ăn của mình xong, bụng no căng không thể ngồi xuống nên cậu phải dứng dậy cho xuôi cơm một lúc, đúng lúc nhìn về phía Hầu Mạch: “Cậu về trước để luyện tập đi, ở đây Ngọc ca có tôi lo rồi.”

Mới vừa dứt lời Hầu Mạch và Tang Hiến đã đồng thanh từ chối: “Không được!”

Nhiễm Thuật nghe được cực kì khó chịu: “Tôi chăm sóc bệnh nhân giỏi lắm đó!”

Hầu Mạch vẫn lắc đầu liên tục: “Không phải tôi sợ cậu không chăm được Tùy Hầu Ngọc. Cái chính là có mình cậu ở chỗ này, ông bố của cậu lại nhân cơ hội bắt cậu đi tiếp thì chẳng phải càng làm khổ tụi tôi hơn à?”

Nhiễm Thuật không chịu phản bác lại: “Có Ngọc ca ở đây mà!”

“Nhưng thỉnh thoảng cậu ấy phải đi kiểm tra, rồi còn phải vào phòng phẫu thuật nữa.”

Nhiễm Thuật suy nghĩ một hồi rồi búng tay một cái: “Thế tôi gọi Tô An Di tới đây là được chứ gì.”

Hầu Mạch một lần nữa lắc đầu: “Tô An Di đang bận chuẩn bị cho kỳ thi đại học!”

“Mang đề cương ôn tập theo là xong, bộ cậu chưa từng nghe qua cụm người đẹp tự học hả? ”

Hầu Mạch cương quyết không thỏa hiệp.

Tang Hiến cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, không là không, việc của em là ở bên cạnh anh.”

Nhiễm Thuật buồn bực đến mức cầm cái ghế đi qua ngồi một góc, giận dỗi lướt lướt điện thoại.

Còn Tùy Hầu Ngọc vẫn là bộ dáng lặng lẽ quan sát mọi người.

Thực ra cậu nói chuyện cũng được đấy nhưng tốc độ không khác gì nhân vật Flash trong Zootopia, vì thế có nói thì cũng không theo kịp tiết tấu của bọn họ.

Thấy Nhiễm Thuật im lặng rồi, cậu mới nói: “Cậu về nghỉ ngơi cho khỏe, dù sao cậu vẫn là bệnh nhân đó.”

“Ừm…” Nhiễm Thuật tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại.

“Cậu xem gì thế?”

“Tớ đang lướt Taobao kiếm cái mũ, giờ đầu tớ y như Địa Trung Hải (*) ấy.”

(*) Tóc Địa Trung Hải là đầu hói ở đỉnh nhưng hai bên vẫn còn tóc.

Tùy Hầu Ngọc nhớ đến điều này rồi đột nhiên bật cười.

Hầu Mạch nhiều chuyện cười hỏi: “Ở trên ấy không bán tóc giả hả? Sao không mua đại một cái về mà đội?”

Nhiễm Thuật nghe vậy liền tức giận, sau đó bỏ mũ xuống cho họ xem: “Trên đầu có tóc thì mới kẹp tóc giả được chứ, cậu nhìn thử coi đỉnh đầu tôi có cọng tóc nào không hả?! Hả?! Trên đó còn có vết thương, chẳng lẽ tôi dán tóc lên trên đó hay gì? Mai sau nói gì có lương tâm chút xíu được không! Rồi mỗi lần gió thổi qua, chẳng phải tóc của tôi nhìn như mấy đám mây trôi lơ lửng trên đỉnh đầu à?”

Sau đó, toàn bộ căn phòng tràn ngập những tiếng cười không ngớt.

Khiến cho Nhiễm Thuật tức giận đến mức vỗ ngực.

Chờ Hầu Mạch mang rác đi vứt, Nhiễm Thuật mới bỏ điện thoại xuống, đặt mông ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc rồi ôm chặt cậu không buông: “Ngọc ca à… vì tớ nên cậu mới phải nhập viện…”

Hầu Mạch mà có mặt ở đây thì cậu không dám đến gần Tùy Hầu Ngọc, bởi vì cái thùng giấm to đùng đáng sợ ấy sẽ dùng đôi mắt u oán ghim chết cậu mất.

Tùy Hầu Ngọc vỗ lưng Nhiễm Thuật, an ủi: “Không sao đâu, cậu quay trở lại rồi thì tớ sẽ mau khỏe thôi.”

“Tớ quyết định rồi! Tớ phải thi vào trường đại học tớ mong muốn, và nếu có thi rớt thì tớ sẽ đi học lại. Không học chung với nhau được thì ít nhất hai đứa mình phải sống trong cùng một thành phố chứ. Cuối cùng tớ cũng có mục tiêu để mà phấn đấu rồi.”

Chủ đề này rốt cuộc khơi dậy niềm hứng thú của Tang Hiến, anh liền hỏi: “Hình như em phải thi biểu diễn mà đúng không?”

“À, thực ra cũng không hẳn. Biểu diễn, âm nhạc và vũ đạo, chỉ cần thi đậu một trong ba, em làm được! Miễn là em có thể ở cùng thành phố với mọi người là được.”

Nhưng câu hỏi kế tiếp của Tang Hiến vô cùng gợi đòn: “Lỡ bọn anh tốt nghiệp mà em vẫn chưa thi đậu thì sao?”

“Thì các anh cố gắng thi nghiên cứu sinh đi, không được à?”

“Được.” Tang Hiến chỉ còn nước thỏa hiệp.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc nghe xong, cậu gật gù từ tốn hỏi một câu: “Trong lúc tập vũ đạo ấy, đang lộn nhào mà mũ của cậu rớt ra thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe thấy câu hỏi của Tùy Hầu Ngọc, Nhiễm Thuật lặng im không nói một hồi, cả người chết lặng.

Nói chứ, hình ảnh đó cậu thực sự không dám tưởng tượng.

Tang Hiễn cũng bắt chước Nhiễm Thuật im lặng, lúc này nếu như anh mở miệng nói chuyện hay cười đùa, dễ bị Nhiễm Thuật chửi một tràng lắm, thậm chí nghe chửi không khác gì nghe hát.

May sao Tang Hiến nhìn thấy Hầu Mạch quay trở lại, anh nhanh chóng đi ra ngoài, lấy cớ bàn chuyện riêng về trận thi đấu sắp tới với hắn, mục đích chính vẫn là xoa dịu bầu không khí lúng túng lúc này.

Dù sao Tang Hiến cũng sợ cơ thể của Hầu Mạch không chịu đựng được hoặc là trạng thái thi đấu không tốt, cho nên anh định mời một nhân viên điều dưỡng chăm sóc Tùy Hầu Ngọc, để hắn có thể quay trở lại trường học tiếp tục luyện tập.

Nhưng Hầu Mạch nhất quyết từ chối vì nếu hắn không ở đây, Tùy Hầu Ngọc sẽ mất ngủ và lo lắng không thôi. Hắn cũng nhận thấy cậu đang sợ hãi, vì vậy hắn phải thời thời khắc khắc ở bên cậu và chăm sóc cho cậu.

Ở trong phòng bệnh, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật chậm rãi tâm sự với nhau, Tùy Hầu Ngọc lần nữa là người bắt đầu cuộc đối thoại trước: “Tớ đã từng cho rằng Tang Hiến không phải là mẫu người đáng tin cậy, có khi anh ta quen cậu cho vui mà thôi, nhưng lần này tớ có thể thấy rằng cậu ấy đối xử với cậu là thật lòng.”

Nhiễm Thuật không khỏi nhướng mày: “Có thể do hoa cúc ông đây mang lại cho tên đó cảm giác đặc biệt.”

Nghe thấy Nhiễm Thuật đua xe (*) như thế, Tùy Hầu Ngọc bỗng nhớ đến tác phẩm “Ma thổi đèn: Tầm long quyết” vì vậy chân thành khuyên nhủ: “Cậu bớt xem mấy cuốn sách kỳ quái lại đi.”

(*) đua xe là ngôn ngữ mạng, ám chỉ mấy lời nói bậy bạ.

“Hả???” Nhiễm Thuật mặt đầy hoang mang.

Cậu dứt khoát xua tay: “Tớ không giải thích đâu, nghĩ tới lại buồn nôn.”

“Thế thôi đừng nghĩ tới nó nữa.”

Từ khi Nhiễm Thuật quay về, tình trạng khôi phục của Tùy Hầu Ngọc đã tốt hơn nhiều, tâm tình vốn kìm nén cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau lần điều trị sốc điện thứ tư, cậu đi kiểm tra thì tất cả các chỉ số đều trở lại bình thường.

Lúc cầm phiếu kết quả trên tay, Hầu Mạch vui mừng suýt khóc. Huấn luyện viên Vương vội vàng bỏ nó vào tập hồ sơ, sau đó lái xe mang đi nộp.

Bây giờ đừng ai nói là không có văn bản giải thích, ông nhất định phải để dành một xấp phòng hờ, vì vậy ông phải đi photo liền mười bản.

Quá trình điều trị kết thúc sớm, Tùy Hầu Ngọc có thể trở về homestay để nghỉ ngơi vài ngày trước khi ra nước ngoài.

Mấy ngày này Hầu Mạch đều học ngoại trú, ban ngày mẹ Hầu chăm sóc cậu, tối đến học xong sẽ đến phiên Hầu Mạch.

Mẹ Hầu chỉ biết được điều này sau khi bà theo Tùy Hầu Ngọc trở lại homestay. Bà đau lòng muốn chết, còn thầm oán trách tại sao hai đứa lại giấu bà chuyện quan trọng đến thế.

Mẹ Hầu vốn là một người phụ nữ dịu dàng, rất giỏi chăm sóc người khác, Tùy Hầu Ngọc cảm thấy hơi ngại ngùng khi được bà săn sóc như vậy.

Với lại gần đây, mẹ Hầu đang chuẩn bị mở công ty, nhưng vì chuyện này mà bà tạm thời hoãn mấy hôm.

Vào lúc Tùy Hầu Ngọc nghỉ ngơi, bà lấy sách giáo khoa Tùy Hầu Ngọc xem thật kỹ, sau khi đọc một lát, bà bắt đầu tóm tắt kiến thức bằng cách phân loại chúng rồi viết thành từng hàng từng dòng ngay ngắn vào vở.

Mẹ Hầu không hổ danh học bá, chỉ vài ngày ngắn ngủi bà đã soạn xong đủ loại sơ đồ: “Con đừng lo lắng, chờ đến khi con về nước, nhìn mấy cái ghi chú của cô, đảm bảo con tiếp thu còn nhanh hơn các bạn khác. Cô có nhiều phương pháp học tập lắm, để hôm nào cô dạy cho con. Có chỗ nào không hiểu thì cứ bảo cô, cô giảng cho.”

“Dạ.”

Mẹ Hầu nhìn Tùy Hầu Ngọc một cách nghiêm túc một lúc, hỏi tiếp: “Những gì cô vừa nói con có nhớ được không? Không thì cô viết lên giấy cho con dễ nhớ nhé?”

“Con nhớ mà!” Tùy Hầu Ngọc vội vàng ngăn lại, “Không cần phiền phức vậy đâu cô, con nói thật đấy.”

“Được rồi, vậy cô an tâm rồi.” Mẹ Hầu nói xong liền giúp Tùy Hầu Ngọc sắp xếp lại các ghi chú.

Khi Hầu Mạch trở về vào buổi tối, hắn cầm những tờ giấy ghi chú do mẹ Hầu viết lên, sau đó nắn nót thêm vài dòng: “Đừng đọc những thứ này, mẹ anh dài dòng là chính chứ chẳng giải thích gì mấy đâu. Thực ra cũng không cần thiết lắm, càng đọc càng rối thì có.”

“Anh đừng có gạch đi chứ, mẹ anh đã mất công viết vậy mà.”

“Anh đang giúp cậu em lược lại thôi mà.”

“Không thèm!” Tùy Hầu Ngọc trực tiếp giành lấy bản ghi chú, sau đó còn nghiêm túc xem xem mấy dòng chữ bị gạch có thể nào đọc được nữa không.

Hầu Mạch đi tới ôm Tùy Hầu Ngọc vào phòng tắm, ở trong đó vừa giúp cậu cởi quần áo vừa nói: “Lần này chú Tang thật sự chơi tới bến rồi. Chú ấy khiến ba Nhiễm Thuật bay hẳn tám trăm, nhưng bản thân cũng chẳng khá khẩm bao nhiêu, chắc phải hao tổn một vạn lận. Ít ra anh cảm thấy hả hê lắm. Giờ công ty cha cậu ấy bị ảnh hưởng nặng nề, tuy chưa tới mức phá sản nhưng muốn duy trì được cũng gian nan đấy. Hào quang ngày xưa biến mất rồi, ông ta làm gì rảnh bận tâm đến Nhiễm Thuật chứ.”

“Anh không sợ ông ta từ từ trả thù à?”

“Anh đố ông ta rảnh mà trả thù ấy! Lúc nãy anh vừa lên lầu, nghe thấy mẹ nói chuyện điện thoại với chú Tang. Mẹ bảo rằng muốn thay đổi kế hoạch xuất hiện. Sau khi tụi mình ra nước ngoài, mẹ sẽ bị điều xuống (*) công ty của nhà họ Tang và tiếp quản cục diện rối rắm này.”

(*) 空降: ý chỉ một viên chức cấp cao được cử xuống một nơi thấp hơn để làm sếp. (kiếm cho em từ tiếng việt đi chứ em thua)

“Làm sao để tiếp quản vậy?”

“Đó là lợi dụng khoản đầu tư vừa mới ném ra, có thể sẽ bị thâm hụt nhưng vẫn ở ngưỡng cho phép, có khi kiếm được một khoản kha khá không chừng.”

Tùy Hầu Ngọc nghe xong không khỏi lo lắng: “Cô không thấy mệt hả?”

“Mẹ đã không chịu nghỉ ngơi thì cứ để mẹ chơi đi. Nếu như trước đây nhà anh không xảy ra việc gì, công ty hoạt động bình thường, năng lực kinh doanh của mẹ anh nhất định ngang ngửa mẹ em.”

“Cái này thì em tin tưởng.”

“Mẹ anh đang che giấu sức lực của mình thôi. Nghe nói khi mẹ biết chuyện lần trước, bà đau đớn như đứt từng đoạn ruột! Ba Nhiễm Thuật còn dám khi dễ em, nếu mẹ anh thật sự có khả năng xoay chuyển tình thế thì trong tương lai bà dễ dàng trở thành đối thủ của ông ta, thậm chí có thể giúp em trả thù nữa cơ.”

“Cô có thể ư? Mẹ anh đúng là người tốt bụng.”

Nghe xong, Hầu Mạch bật cười, sau đó nói tiếp: “Đừng bao giờ đánh giá thấp khả năng bao che khuyết điểm của phụ nữ, đó là lúc sức mạnh của họ phát huy mạnh mẽ đấy.”

Tùy Hầu Ngọc gật nhẹ: “Ừm…”

Cậu không quen biết nhiều nữ sinh lắm, chắc thân thuộc nhất chỉ có mỗi Tô An Di, nhưng mà cho cậu tiền cậu cũng không dám chọc phá cô.

Lúc Hầu Mạch giúp Tùy Hầu Ngọc tắm rửa, hắn bèn ngắm nghía khắp người cậu: “Em gầy rồi, đúng không?”

Tùy Hầu Ngọc lơ mơ trả lời: “Đâu có, lần trước cân vẫn còn 60kg mà.”

“Lần trước là khi nào?”

“Thì… hôm khối 12 khám sức khỏe á.”

“Trước khi nhập viện hả?”

” Ừm. ”

Sau khi giúp Tùy Hầu Ngọc lau sạch sẽ, hắn đẩy cậu ra ngoài rồi đặt lên cân. Nhìn thấy số 57.5 trên đó, Hầu Mạch lập tức hét lên: “Tùy Hầu Ngọc!”

“A —— Tự nhiên nhức đầu quá!” Tùy Hầu Ngọc xoa xoa đầu rồi bước vào buồng.

“Em muốn ăn gì, để anh đi nấu.”

“Em muốn ngủ.”

“Phải ăn thêm bữa khuya! Bữa sáng ăn thêm một quả trứng cho anh!”

Tùy Hầu Ngọc không muốn kì kèo vụ ăn cơm nữa, nằm trên giường hờn dỗi hỏi: “Vậy không được chịch hả?”

“Ừ, không được.”

“Vậy anh giúp em đi, em cho anh ăn này.”

Hầu Mạch ho nhẹ một tiếng, giả bộ bình tĩnh đi tới cầm điện thoại lên: “Đâu, để anh xem thử.”

“Nhanh lên…” Tùy Hầu Ngọc dứt khoát nhấn đầu của hắn.

Hầu Mạch bị cậu ấn xuống người, bối rối hỏi: “Em vẫn chưa bình phục mà, sao dục vọng mạnh mẽ vậy?”

“Nhìn thấy anh thì em mới khỏe được… Chồng ơi…”

Rốt cuộc Hầu Mạch vẫn chiều theo ý cậu.