Sau một cú giao bóng, đi đi về về mấy lượt, Khương Duy đánh một quả bóng xoáy.
Hầu Mạch thủ sẵn trước lưới đã đánh trúng nhưng đáng tiếc bóng chưa qua lưới, Khương Duy ghi điểm đầu tiên.
Khương Duy cực kỳ am hiểu cắt bóng xoáy ngược (Backspin), trận đấu lần trước cậu ta đã dùng backspin ra uy với Tùy Hầu Ngọc. Lần này Khương Duy lại tiếp tục dùng kiểu đánh đó để đàn áp khí thế bọn họ.
Hổ không ra oai người ta lại tưởng mình là hello kitty.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc điều chỉnh vị trí, Tùy Hầu Ngọc nhắc nhở Hầu Mạch: “Anh ta bắt đầu xài chiêu này rồi.”
“Ừm, lần sau anh sẽ chú ý.”
Lần thứ hai Ngọc Tùy Hầu phát bóng, góc độ cực kỳ khó nhằn.
Khương Duy đứng ở phông hoàn toàn không có cơ hội vung vợt, trực tiếp chạy lên để đỡ bóng.
Tùy Hầu Ngọc đã sớm dự đoán được trước, mạnh bạo vung vợt đánh trả, vừa vung vợt vừa quát khẽ một tiếng, cho thấy cậu dùng bao nhiêu sức.
Cơ thể mảnh mai như vậy mà có thể đánh ra đường bóng xoáy và mạnh như thế, đúng là trường hợp hiếm gặp.
Để đỡ được quả bóng, Khương Duy đã lao ra ngoài phông.
Lúc quay đầu lại, cậu lập tức nhận ra đội hình bên mình xuất hiện lỗ hổng.
Cậu chạy quá xa, quá khó để về kịp vị trí. Một trận tennis diễn ra rất nhanh, việc đánh trả trong nháy mắt là có thể hoàn thành.
Cùng lúc đó Hầu Mạch đã đến trước lưới chặn bóng, một quả volley nện thẳng vào khoảng trống giữa hai đối thủ. Bóng bật về phía sau, mang theo lực độ mạnh mẽ văng về phía khán đài.
Ghi điểm.
Tiếp tục là lượt giao bóng của Tùy Hầu Ngọc.
Trước đấy, cậu toàn đánh bóng xoáy, tốc độ bóng tương đối chậm. Lần này cậu tấn công trực diện, quả bóng khí thế hung hăng quyết liệt lao đi.
Dường như Lục Thanh Huy không ngờ đột nhiên Tùy Hầu Ngọc lại thay đổi cách đánh, cũng không ngờ cậu có thể giao bóng nhanh tới vậy, vội vàng giơ vợt đỡ.
Hầu Mạch trả về một đường bóng ngắn ngay trước lưới, nhanh chóng dứt khoát, Lục Thanh Huy không kịp đỡ, bóng ra ngoài lưới.
Tùy Hầu Ngọc giao bóng thành công, thắng được một ván.
Vừa mở màn mà hai bên đã đánh đến độ không ai nhường ai, lối đánh cực kỳ bạo lực.
Trận đấu vừa bắt đầu, Tùy Hầu Mạch và Hầu Mạch đã xuất ra tư thế toàn lực đối phó.
Bọn họ đã thay đổi rất nhiều, chiến thuật liên tục biến hóa, thêm việc phe mình không xuất hiện tình huống hỗn loạn là có thể thấy được đội hình toàn diện của bọn họ đang dần dần hoàn thiện.
Huấn luyện viên Vương ngồi trên ghế sa lông màu đen quan sát Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch thi đấu, cắn chặt răng, trong lòng vô vàn kích động.
Ông nhìn hai thiếu niên này như thể thấy một niềm hy vọng được thắp lên.
Dường như mục tiêu năm đó ông và bạn hợp tác chưa thể hoàn thành, hai thiếu niên này sẽ thực hiện được thay họ.
Đội hình phối hợp toàn diện sắp đạt tới sự hoàn hảo, hai đứa học trò đều có chỉ số IQ cao, đầu óc linh hoạt, vận dụng chiến thuật khéo léo, thỏa đáng.
Sử dụng tốt, từng chiêu đều có thể tất sát.
Thành thật mà nói, triển vọng của bộ môn tennis trong nước không tốt bằng các môn thể thao khác.
Nhất là tennis nam, bởi vì không đủ điểm tích lũy nên rất ít tuyển thủ nam vào được giải Grand Slam.
Ở bộ môn tennis này, thành tích của đội tuyển nam thật sự không bằng đội tuyển nữ.
Bao nhiêu năm qua, họ mong muốn bồi dưỡng được người có thể vượt khỏi biên giới quốc gia, tham dự các giải Grand Slam. Bất kể đánh đơn hay đánh đôi, chỉ cần có hạt giống xuất sắc là học có thể thắp lên hi vọng.
Nếu như hai thiếu niên được bồi dưỡng tốt…
Không chừng thật sự có khả năng!
Ông là người đã tự mình chứng kiến tốc độ phát triển của hai đứa trẻ này, mỗi lần nhìn bọn chúng thi đấu, lòng nhiệt huyết của ông lại sôi sục, nhớ về cảnh tượng năm đó… Ông cũng từng là một thiếu niên tay cầm vợt trong lòng ấp ủ đầy hoài bão.
Kiên trì theo đuổi thứ mình thích để được mọi người công nhận, đấy là mục tiêu họ phấn đấu cả đời.
Trận đấu tiếp tục, lần này đến lượt Khương Duy giao bóng.
Chất lượng giao bóng của Khương Duy rất cao, hôm nay hình như còn bị Tùy Hầu Ngọc ảnh hưởng, cú giao bóng có cảm giác bùng nổ.
Mỗi lần đỡ đường bóng của Khương Duy đều có thể cảm nhận cây vợt run lên, giống như không chỉ trả bóng mà còn cả từng lần va chạm mạnh bạo.
Hầu Mạch để ý thấy Tùy Hầu Ngọc dần dần tiếp cận lưới, lần thứ hai chặn một đường bóng ngắn bỗng đổi hướng, thực hiện một cú vẩy bóng trước lưới.
Kiểu vẩy bóng trước lưới này thường được sử dụng khi đối thủ cũng đang ở gần lưới, hoặc khi cả bốn người họ đều ở trước lưới.
Trong lúc thi đấu, khi tốc độ và sức mạnh tối đa của mình không thể kìm hãm được đối thủ, tiếp tục tấn công trực diện là không thông minh, mọi đường bóng như bị đập vào tường và dội ngược trở lại.
Còn cách thả chậm, nhẹ nhàng đánh bóng khiến tốc độ bóng chậm lại dễ dàng khiến đối thủ mắc sai lầm.
Quả nhiên việc đột ngột thay đổi dường cầu làm Lục Thanh Huy dù đã vội vàng lao về trước nhưng cũng không đỡ kịp.
Lần giao bóng đầu tiên của Khương Duy bị đối thủ phá tan, không thể nghi ngờ là một tình huống đả kích sự tự tin.
Lục Thanh huy đi qua vỗ vai Khương Duy an ủi: “Không sao, tiếp tục cố gắng.”
“Ừm.”
Dù sao Khương Duy cũng là tuyển thủ bắt đầu tham gia thi đấu từ nhỏ, sẽ không bị đánh bại chỉ bởi đòn này.
Lần giao bóng thứ hai, chất lượng giao bóng rất cao, nhanh và thô bạo.
Tùy Hầu Ngọc tiến tới vị trí phòng thủ, nghiên người sang bên đánh trả.
Khương Duy và Lục Thanh Huy được coi là những người chơi không có điểm yếu, bất kỳ góc độ hay vị trí nào, họ đều có thể chuẩn xác đánh trả.
Cảm giác bị áp chế lúc mở màn dần dần được lật lại, Khương Duy và Lục Thanh Huy sử dụng những cú giao bóng đẹp mắt và lối phòng thủ nghiêm ngặt để đảm bảo giao bóng thành công.
Hai đội bất phân thắng bại.
Có thể nói, ngay từ ván đầu tiên, hai bên đã rơi vào cục diện bế tắc.
Từng ván đều giằng co quyết liệt, chưa có bên nào thành công đột phá.
Set đấu đầu tiên tiến vào tie-break giành điểm bảy.
Hầu Mạch giao bóng, Tùy Hầu Ngọc thủ sẵn trước lưỡi, áp dụng đội hình chữ I.
Đây là đội hình đòi hỏi độ ăn ý cao nhất.
Hầu Mạch quan sát phía đối diện, tiếp theo tung bóng lên giao.
Ngay sau khi bóng qua lưới, Tùy hầu Ngọc lập tức di chuyển, cầm vợt đứng trước lưới chuẩn bị cho một cú volley.
Hiển nhiên Lục Thanh Huy không muốn cậu đỡ quả bóng này, chọn đánh bóng cao hướng thẳng về phía sau.
Trước đó, kĩ thuật bắt volley trên lưới của Tùy Hầu Ngọc là điểm yếu của đội họ.
Đây là điều khó tránh, kĩ năng cản phá trước lưới của tuyển thủ đánh đơn thường kém hơn tuyển thủ đánh đôi đã rèn luyện lâu năm, nhất là khoản giành lưới.
Ban đầu Tùy Hầu Ngọc chuyển từ đánh đơn sang đánh đôi, chưa thích ứng kịp với việc bắt volley trên lưới là chuyện quá đỗi bình thường.
Suốt quá trình huấn luyện trong khoảng thời gian này, Tùy Hầu Ngọc chuyên tâm khắc phục điểm yếu của mình, đối với kĩ năng cản phá trước lưới càng chăm chú tập luyện.
Giờ cậu đã không còn là điểm yếu của đội hình nữa, thậm chí nhờ vào khả năng phản ứng cơ thể mạnh mẽ, kĩ năng cản phá trước lưới trở thành ưu điểm của cậu.
Nắm được khả năng cản phá trước lưới của Tùy Hầu Ngọc, hai đối thủ bên kia không đánh bóng về phía Tùy Hầu Ngọc nữa mà lựa chọn tấn công Hầu Mạch.
Hầu Mạch đứng phía sau bị Khương Duy và Lục Thanh Huy thay phiên tấn công, mỗi lần đều phải chạy thật xa để đỡ bóng.
Bọn họ đang cố gắng tìm sơ hở, đánh bóng vào chỗ thích hợp.
Tùy Hầu Ngọc chăm chăm bảo vệ vị trí của mình, kể cả bóng không lao về phía cậu thì cũng luôn trong tư thế sẵn sàng. Mãi đến khi thấy được cơ hội, cậu bất ngờ vung vợt.
Cú đánh này khiến tất cả mọi người ở đây trở tay không kịp, ngay cả Hầu Mạch đứng đằng sau cũng đã chuẩn bị vung vợt, thế nhưng đường bóng lại bị Tùy Hầu Ngọc đánh trả.
Một cú đánh trả nhìn như tùy ý, lại vừa chuẩn vừa nhanh.
Bóng chạm đất rồi văng ra, tiếp đất trong sân, ghi điểm.
Bằng kĩ năng từng yếu nhất, Tùy Hầu Ngọc giành được điểm quan trọng.
“Ngọc ca!” Đột nhiên Hầu Mạch kích động khoa tay múa chân: “Ngọc ca dũng mãnh, Hầu Hầu vĩnh viễn theo anh! A a a!”
Lại nữa.
“Anh mau ngậm miệng.”
“Tiếp tục cố gắng nhé, trạng thái hiện tại không tệ.”
“Ừm.”
Hai người trở về vị trí, bên đối diện Lục Thanh Huy giao bóng.
Đột nhiên Lục Thanh Duy cảm thấy áp lực, đứng ở phông hít sâu một hơi nhằm nâng cao tinh thần, sau đó giao bóng.
Lần đầu lỗi.
Lần thứ hai, Lục Thanh Huy không lựa chọn đường bóng quen thuộc mà bí quá hóa liều, giao bóng về hướng góc chết.
Quả bóng này rơi ngược hướng Hầu Mạch, nhưng lại ngay sau lưng Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch muốn chạy tới thì không kịp, Tùy Hầu Ngọc quay lại đỡ cũng không kịp, lựa chọn góc độ và vị trí cực kỳ xảo quyệt.
Ngay khi rất nhiều người tưởng sẽ giành được ACE, họ nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc hơi co một chân, như chiếc compa quay một vòng, vung vợt dựa trên quán tính của cơ thể. Đáng tiếc là cú đánh này chỉ có phần khung vợt va chạm với bóng, bóng đánh trả rơi rất gần, lực đánh cực kỳ yếu.
Hầu Mạch không tiếp tục đuổi theo bóng nữa mà nháy mắt tiến lên giành lưới.
Trong lúc đứng không vững, Tùy Hầu Ngọc cố ý ngả về phía sau, dứt khoát dùng tư thế không làm mình bị thương ngã sấp xuống, giây lát nhanh chóng thu chân nhường chỗ cho Hầu Mạch. Đợi Hầu Mạch đi qua, cậu lập tức đứng dậy, tốc độ phản ứng nhanh như cá chép nhảy.
Khoảnh khắc đó, không có căn cơ võ thuật thì không thể làm được.
Sau khi đứng dậy, Tùy Hầu Ngọc thấy Hầu Mạch đã đánh trả một lần bóng. Ánh mắt cậu lia qua gót chân hắn là biết Hầu Mạch muốn di chuyển sang hướng nào.
Tình huống hỗn loạn như bây giờ, hai người không có bất kỳ giao tiếp nào, thấy Hầu Mạch đã đứng ở vị trí có lợi, Tùy Hầu Ngọc liền im lặng tiến vào chỗ phù hợp.
Khương Duy một lần nữa dồn sức đập bóng, Hầu Mạch giơ vợt định đỡ, bỗng nhiên thu về.
Bóng xuyên qua người Hầu Mạch, người bên ngoài chưa kịp nhìn rõ, bóng đã được đánh trở về, tốc độ quá nhanh khiến người ta trở tay không kịp.
Hầu Mạch chỉ giả vờ vung vợt, đây là động tác giả của họ. Tùy Hầu Ngọc nhìn vị trí và thế đứng của Hầu Mạch lập tức biết rõ, hắn muốn dùng chiêu đánh lén.
Hiển nhiên chiêu này đã thành công, đối thủ bên kia dự đoán sai, chỗ đứng trước đó là từ vị trí đánh bóng của Hầu Mạch, giúp đội Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch ghi thêm một điểm, chiến thắng set đầu tiên.
Pha bóng này đã chệch khỏi dự đoán ban đầu của Lục Thanh Huy.
Cậu ta không thể ngờ trong tình huống đó, Tùy Hầu Ngọc thế mà có thể đánh trả bóng, còn trong hoàn cảnh hỗn loạn phối hợp với Hầu Mạch sử dụng chiến thuật đánh lén.
Không thể nghi ngờ hai người đối phương là một cặp tổ hợp kỹ thuật hoàn thiện, thực lực đáng gờm.
Đội hình toàn diện dùng chiến thuật để thắng.
“A a a!” Đặng Diệc Hành đứng lên gào thét, muốn kéo một người lại để biểu đạt lòng hưng phấn của mình, kết quả thấy mình đưa tay kéo trúng tên đầu gỗ Tang Hiến bèn nới lỏng tay.
Không tưởng tượng được là Tang Hiến bất ngờ khen ngợi một tiếng: “Tuyệt vời!”
Huấn luyện viên Vương thì càng kích động, dậm chận tại chỗ: “Chính là như thế, bảo trì tốt trạng thái như vậy!”
Khương Duy đi tới bên cạnh, nhéo nhéo vai Lục Thanh Huy: “Phát bóng vừa rồi của cậu rất tuyệt, chẳng qua đối thủ phản ứng quá xuất sắc.”
Lục Thanh Huy gật đầu, ngồi trên ghế dùng khăn phủ kín mặt, ngửa đầu than thở: “Bọn họ tiến bộ thật nhanh mà…”
Nhanh đến mức có chút đáng sợ.
Khả năng tiến bộ thần tốc này có sức đả kích rất lớn với họ, như thể bao nhiêu năm cố gắng đều bị phủ định, họ vĩnh viễn không thắng nổi loại người có thiên phú bẩm sinh.
Nhất thời cảm giác thất bại lan tràn, lòng tự tin cũng tan vỡ gần hết.
“Đừng lo lắng, dù sao chúng ta đã luyện nhiều năm như vậy, kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn họ. Muốn trở thành vận động viên chuyên nghiệp thì tố chất tâm lý phải vững.”
Lục Thanh Huy nháy mắt tỉnh táo lại, sau khi ngồi xuống lấy khăn ném sang một bên, thuận tiện cầm nước lên uống một ngụm: “Không sai, chúng ta phải vững vàng.”
Vững vàng ổn định, không thể công phá.
Ván đấu thứ hai bắt đầu, Tùy Hầu Ngọc có cảm giác tổ hợp thành đồng vách sắt bên phía đối diện đã trở lại.
Đối thủ của họ gần như luôn luôn bình tĩnh, trầm ổn, toàn bộ quá trình không chút sơ hở, thậm chí không tìm ra nổi điểm để đột phá.
Đáng sợ nhất là, Khương Duy và Lục Thanh Huy ổn định lại còn tranh thủ cơ hội phá bóng.
Kết thúc set đấu thứ hai, Khương Duy và Lục Thanh Huy có một ván lội ngược thành công.
Tỉ số lại hòa.
Set đấu quyết định thắng thua sắp bắt đầu.
Hết khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tùy Hầu Ngọc đứng trong sân cột lại tóc, quay sang cho Hầu Mạch nhìn: “Tóc có rối không?”
Hầu Mạch định vươn tay sửa tóc cho cậu, nhưng sợ đụng vào sẽ khiến cậu buồn ngủ, đánh dùng tay chỉ chỉ: “Chỗ này hơi rối nè.”
Hầu Mạch chỉ có thể vươn tay, dùng ngón tay nhanh nhẹn giúp cậu kéo vài sợi tóc, nói: “Giờ được rồi.”
Động tác nhỏ này tuy thực hiện rất nhanh, nhưng không nghĩ tới lại gây ra một tràng tiếng thét chói tai.
Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ nhìn về phía mấy người Ngải Mộng Điềm, thấy mấy người họ vẫn lạnh nhạt như cũ, dù sao cảnh tượng này họ thấy nhiều quen rồi.
Tình tiết như vừa nãy ấy hả, chỉ có những tấm chiếu mới chưa từng trải mới kích động đến thế.
Việc này khiến cậu hơi bất ngờ, nhìn sang hướng khác mới phát hiện hóa ra là người khác ồn ào.
Oan cho Ngải Mộng Điềm rồi.
Hầu Mạch dùng quả bóng che miệng, thì thầm với Tùy Hầu Ngọc: “Anh đoán hai người kia sẽ chặn trước lưới chúng ta.”
Hai set trước, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đã chơi rất tốt ở vị trí trước lưới, một người có năng lực dự đoán siêu phàm, một người có khả năng phản ứng tuyệt diệu.
Trong đó, Tùy Hầu Ngọc bằng vào phản ứng cơ thể linh hoạt, nhiều pha bóng còn chưa tới, người đã tới đúng vị trí thích hợp, cơ thể nhanh nhạy thần kỳ.
Đối thủ chắc chắn muốn đánh vỡ ưu thế chơi trước lưới của họ.
Tùy Hầu Ngọc gật nhẹ đầu, nhìn Hầu Mạch, hai người đối mặt túm tụm bàn chiến thuật.
Xong xuôi, hai người nhìn nhau cười, tiếp theo chuẩn bị phần mình.
Y như Hầu Mạch đoán, trong thời gian chuẩn bị, Khương Duy bàn với Lục Thanh Huy: “Tận dụng khả năng chọn đánh bóng cao về phía sau, phải phá vỡ thế tấn công trước lưới của bọn họ, đập tan khí thế của đối thủ.”
“Được.”
Trận đấu bắt đầu, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đã sớm tìm ra cách đối phó.
Lục Thanh Huy cố gắng đánh bóng theo đường vòng cung nhưng không đạt tới hiệu quả mong muốn, ngược lại bị đối phương áp chế.
Tới tới lui lui mấy lần, cậu ta mới phát hiện Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc toàn đáp trả bằng bóng xoáy, khắc chế đường bóng cao của bên họ.
Kế hoạch của họ đã bị Hầu Mạch nhìn thấu từ trước.
Pha bóng cao lần này của Lục Thanh Huy không được đẹp, điểm rơi quá gần, bị Hầu Mạch cắt bóng ở sân sau, đánh một quả bóng xoáy bay ngược trở lại.
Đường bóng này sau khi chạm đất lại không bắn lên mà lăn dài trên sân.
Khương Duy biết kiểu bóng này, quả bóng chạm đất xoáy ngược, cũng coi như lấy đạo của người trả cho người. Khương Duy dùng vợt vớt bóng, đưa cho người nhặt bóng rồi trở về ổn định vị trí.
Tiết tấu của thi đấu đánh đôi nam là nhanh nhất trong bộ môn tennis.
Tiết tấu nhanh, tốc độ bóng cũng tương đối nhanh, một khi quả bóng bay chậm sẽ không thể tạo nên chút uy hiếp nào.
Thậm chí, dưới rất nhiều tình huống khi đánh đôi, không có cách nào để dự đoán xem có phải đường bóng đó sẽ bay ra ngoài không, lý do căn bản là không kịp, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm thực chiến mà cảm nhận.
Loại trường hợp như vậy chỉ có Hầu Mạch, tuyển thủ có đầu óc nhanh nhạy kinh người và kinh nghiệm phong phú mới đoán được, ít nhất Tùy Hầu Ngọc bây giờ vẫn chưa thể làm như thế.
Trong trận đấu này đường bóng qua lại nhiều vô số kể, nhiều đến mức trên khán đài kinh hô từng tiếng, có vẻ cũng cảm thấy được cuộc đọ sức này cực kỳ đặc sắc.
Tùy Hầu Ngọc như con mèo nhạy bén ở vị trí trước lưới, bút laze chỉ tới chỗ nào, cậu lập tức nhào tới chỗ đó.
Lối chơi của mèo chất lỏng xuất hiện rồi.
Đồng thời còn có thể phối hợp từng bước nhỏ với Hầu Mạch, âm thầm lùi về sau vào khu vực hai phông.
Tuy nhiên, khả năng nhanh nhạy của cậu đôi lúc cũng xuất hiện vấn đề, cơ thể theo bản năng đuổi theo bóng, khi nghe thấy Hầu Mạch nhắc nhở: “Bóng ngoài” thì cơ thể đã không thể dừng lại.
Vung vợt đỡ, nhìn ra đằng trước, Hầu Mạch đã ngồi xổm xuống nhường chỗ cho bóng đi, để đường bóng của cậu dù xuất phát từ góc độ nào đều có thể qua lưới.
Hầu Mạch đoán được cậu không thể dừng lại.
Đáng tiếc đường bóng cậu đánh trả rất khó coi, lại còn để mất điểm.
Thật ra thì bên đối diện phạm lỗi trước, kết quả Tùy Hầu Ngọc không ngừng được, lại thành lỗi của đội mình.
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc cố hết sức giữ cho mình tỉnh táo.
Cậu có thể chống đỡ đến hiện tại là đã vượt qua giới hạn ý chí từ lâu. Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ đột nhiên chuồn mất, người khác bất ngờ reo hò đều sẽ hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Việc nỗ lực tập trung vào bóng như thế này khiến cậu bỗng dưng thấy hoa mắt, phải hít sâu một hơi mới định thần lại.
Ở pha bóng vừa rồi, tinh thần của cậu tập trung cao độ, đối với Tùy Hầu Ngọc mà nói thì rất phí sức, phải trả giá gấp mấy lần người thường.
Khương Duy thường hay giao bóng rất thấp, thấp đến mức nhích một tí thôi là chạm lưới hoặc qua lưới. Kiểu bóng này mang đến cảm giác áp bách cho đối thủ, phải là một người giao bóng chất lượng rất cao mới làm được, trình độ hơi kém một chút lập tức xuất hiện sai lầm.
Tuy nhiên Khương Duy thì không.
Chất lượng giao bóng của cậu ta rất cao.
Lại thêm một pha giao bóng không có kẽ hở, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch liên tục thay đổi hai loại chiến thuật vẫn chưa thể đột phá.
Thời điểm hai người điều chỉnh vị trí, Hầu Mạch thấy Tùy Hầu Ngọc xụ mặt, không khỏi cười nói: “Biểu tình gì vậy nè? Nhớ lần trước bọn mình đấu với họ không? Đó mới gọi là bó tay toàn tập, sử dụng hết chiêu này thì không còn chiêu khác nữa. Nhưng lần này không giống, chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, độ ăn ý về chiến thuật đều chuẩn bị đủ cả. Bọn họ cũng không hoàn hảo, bọn họ cũng sẽ mắc sai lầm, dùng cái đầu thông minh của em thống kê một chút sai lầm của bọn họ xem nào.”
Tuỳ Hầu Ngọc xoa eo, gật đầu, sau đó dùng mũi giày cạ vào mũi giày Hầu Mạch.
Trong lúc thi đấu bọn hắn không có tiếp xúc thân mật, loại tiếp xúc này đã là giới hạn rồi. Theo như mạch não Hầu mạch, loại hành vi này chỉ đơn giản là bạn trai của hắn đang làm nũng mà thôi.
Tuỳ Hầu Ngọc nói: “Thực ra em đều hiểu, nhưng khi thực sự gặp họ, em vẫn cảm thấy … nền tảng kỹ thuật vững chắc đó vẫn còn khá kinh khủng.”
“Ngọc ca không sợ trời không sợ đất cũng biết sợ à?”
“Không, em không sợ.” Tuỳ Hầu Ngọc nhanh chóng nói: “Thế này ngược lại rất thú vị chưa đến giây cuối cùng thì em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Anh cũng vậy, anh sẽ bên cạnh em cho đến phút cuối cùng.”
“Ừm.” Lại đến lượt Hầu Mạch giao bóng.
Cú giao bóng của Hầu Mạch luôn rất khó giải quyết, bởi vì nó thay đổi rất nhiều, mỗi lần phát bóng đều khác nhau.
Hắn không có kiểu đánh nào cố định, hắn có thể đánh bóng mạnh, lại có thể kiểm soát vị trí rơi, cũng có thể nhanh chóng đoạt lưới.
Điều đáng sợ nhất là Hầu Mạch rất thông thạo chiến thuật.
Loại cầu thủ toàn diện này, phối hợp với một cộng sự đáng sợ không kém, tại lĩnh vực tennis này khẳng định sẽ tạo lên một làn sóng không nhỏ trong giới.
Khương Duy và Lục Thanh Huy là đối thủ may mắn chứng kiến sự trưởng thành của bọn họ.
Cú giao bóng của Hầu Mạch có thể nói là ở cấp độ sách giáo khoa, video hắn phát bóng đều được dùng làm ví dụ khi sử dụng ở các trường học về cách giao bóng.
Những đường xử lý của hắn cực kỳ lắt léo, mỗi một lần đánh trả bóng đều nhắm vào nơi khó chịu nhất của đối phương.
Hắn đặc biệt thích đi bộ với đối thủ của mình.
Chỉ cần đến lượt Hầu Mạch giao bóng, Khương Duy và Lục Thanh Huy sẽ rơi vào trạng thái chạy lung tung đi cứu bóng, vô cùng chật vật.
Đôi bên vẫn đang giằng co cho đến hiệp một, không bên nào có thể phá bóng thành công.
Đối thủ rất khó đối phó, hai bên đều có cùng ý nghĩ.
Đặng Diệc Hành nhìn trận đấu, không khỏi lẩm bẩm: “Lần trước đến đoạn này, đại sư huynh đã không thể làm gì được nữa, không còn cách nào khác, rất bất lực, lần này ngược lại vô cùng thành thạo và điêu luyện.”
Huấn luyện viên Vương thừa nhận: “Thực tế, ở các giải đấu lớn, nội dung đánh đôi nam đều lọt vào trận chung kết, ở giai đoạn đó phải thi đấu đến phân định thắng bại, xét cho cùng thì đều là những tay vợt xuất sắc. Lần này hai đứa không may, rút thăm lần thứ hai đã gặp phải, nếu không thì có thể lọt vào trận chung kết tổng hợp.”
Lữ Ngạn Hâm ở bên kia thi xong, chưa thay đồ thể thao, đeo balo, mang theo vợt qua bên này, vịn vào lan can hỏi Đặng Diệc Hành: “Ngọc ca với Đại sư huynh đánh thế nào rồi?”
“Em thi xong rồi à?” Đặng Diệc Hành hỏi.
“Xong rồi, vừa kết thúc, lão nương chiến thắng hơi bị ngầu đó nha.”
Lữ Ngạn Hâm và Tuỳ Hầu Ngọc thi đấu cùng một lúc, Đặng Diệc Hành lựa chọn ở bên này xem Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch thi đấu, dù sao thì bên này cũng quan trọng hơn, với lại đối thủ quá mạnh.
Đối thủ của Lữ Ngạn Hâm bên kia tương đối dễ đối phó, thậm chí không cần phải lo lắng quá nhiều.
Dù sao thì Lữ Ngạn Hâm cũng là tay tennis được Hầu Mạch công nhận có trình độ.
Trong trận đấu, Lữ Ngạn Hâm không tỏ ra thua kém, liên tiếp thắng hai bàn.
“Hiệp ba rồi.” Đặng Diệc Hành trả lời.
“Em đến rất đúng lúc nha.” Lữ ngạn Hâm nhìn xung quanh một chút, thấy không có vị trí thích hợp, thế là liền đem balo đặt trên mặt đất, ngồi xổm xuống trước rào chắn, hai tay vịn vào lan can xem thi đấu.
Không nghi ngờ gì nữa, đến tiebreak là căng thẳng nhất.
Mắc sai lầm một lần thôi cũng sẽ trở thành một điểm trí mạng, thi đấu sẽ thua ngay.
Hai bên không nhường nhau, như thể trận đấu này sẽ tiếp tục vô thời hạn.
Hầu Mạch cứ nhìn chằm chằm vào phía đối diện và nhìn thấy Lục Thanh Huy giao bóng, trước tiên hắn liếc nhìn ánh mắt của Lục Thanh Huy và động tác của Khương Duy, sau đó đi nhìn lại trận bóng.
Khoảnh khắc Lục Thanh Huy giao bóng, Hầu Mạch di chuyển, đánh bóng về góc chết của cả người.
Quả bóng tennis giống như một tia chớp vàng, cắt qua khe hở giữa Lục Thanh Huy và Khương Duy, rồi bay ra ngoài.
Hắn đã dự đoán lộ trình giao bóng của Lục Thanh Huy, đồng thời cũng dự đoán nơi Lục Thanh Huy sẽ di chuyển sau khi giao bóng và nơi Khương Duy sẽ di chuyển.
Sau khi dự đoán được thông qua, hắn lập tức đánh bóng tới khoảng trống giữa hai người, hai người còn chưa kịp phản ứng thì Hầu Mạch đã ghi bàn.
Vượt rào thành công!
Lại đến Tuỳ Hầu Ngọc giao bóng, cậu cầm quả bóng, thấy Hầu Mạch ra phía sau hắn thủ thế, vỗ nhẹ vào quả bóng tennis trong tay, hít sâu một cái rồi giao bóng.
Lục Thanh Huy chặn trước lưới, tranh bóng ngắn với Hầu Mạch.
Tuỳ Hầu Ngọc ở đường dưới và nhìn thấy một quả bóng cao đang tiến về phía mình.
Đối diện Khương Duy với Lục Thanh Huy đều đang bảo vệ vị trí cậu phản lại, kết quả cơ thể Tuỳ Hầu Ngọc di chuyển, sau đó thuận tay đánh trả một cú siêu tốc.
Quả bóng gần như là sát ống tay áo của Khương Duy, ép sát biên rồi bay ra ngoài.
Mọi người đều nhìn vào trọng tài và muốn biết liệu bóng ở trong biên hay ngoài biên. Mãi cho đến khi trọng tài thông báo rằng ở bên trong, Hầu Mạch và Tuỳ Hầu Ngọc mới có màn tiếp xúc thân thể đúng nghĩa đầu tiên vào ngày hôm nay.
Tuỳ Hầu Ngọc gần như lao tới trong ngực Hầu Mạch, cho Hầu Mạch một cái ôm gấu.
Hầu Mạch thuận thế bế Tuỳ Hầu Ngọc lên, chạy qua một vòng.
Đây là cách ăn mừng quen thuộc của Tuỳ Hầu Ngọc, cậu tháo dây buộc tóc, vẫy tay chào huấn luyện viên Vương và các đồng đội với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Tâm tình từng bị đè nén cùng với hình tượng mình cố gắng duy trì đều bị gỡ xuống, khôi phục lại bộ dạng thiếu niên vốn có.
Dường như, cậu vốn dĩ nên làm càn cười to như vậy.