Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 142: Ngoại truyện 4



♦ Giới hạn tốc độ 3 ♦

Nhiễm Thuật ngồi trong xe bảo mẫu, trên cổ choàng cái gối hình chữ U, cả người lười biếng dựa vào ghế tính nghỉ ngơi một chút nhưng lại không tài nào chợp mắt được.

Cậu giơ tay mở một khe hở trên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài. Trên đường dòng xe cộ vẫn kẹt như cũ, nói chật như nêm cối cũng không khác biệt mấy.

Cậu lấy điện thoại di động ra, quay video cảnh tượng đông đúc ngoài đường, sau đó mở Wechat gửi cái video đó cho cái nickname ‘Ex bất tử và những rắc rối vô tận về sau’.

R.S: Nhìn đi, là kẹt xe, chứ đâu phải do em không muốn qua.

Năm phút sau cậu mới nhận được tin nhắn của đối phương ——

Ex bất tử và những rắc rối vô tận về sau: Gửi tọa độ cho anh.

Cậu nhìn dòng chữ trên mà hình không khỏi nhếch mép, gửi tọa độ thì sao, chẳng lẽ anh có thể bay tới gặp em?

Nhiễm Thuật bấm vào màn hình rồi gửi vị trí thực của mình sang.

Mười phút sau.

Ex bất tử và những rắc rối vô tận về sau: Xuống xe đi bộ 700m về phía bắc, vào trung tâm thương mại thế giới rồi lên lầu, sau đó lên sân thượng đợi anh.

Cậu nhìn điện thoại, không khỏi trợn mắt một cái xuyên thủng bầu trời.

Nhưng vị này là “Daddy bên A” của cậu, nếu cậu mà không phục vụ đàng hoàng thì anh rút vốn mất, cho nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu quay lại và nói với trợ lý: “Thu dọn đồ đạc rồi xuống xe.”

“Hả? Ồ, được rồi.” Trợ lý tuy có hơi mơ hồ nhưng vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc và giúp Nhiễm Thuật ăn mặc chỉnh tề.

Sau khi đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang, cậu còn cố tình mặc thêm áo khoác.

Trợ lý mang theo đồ dùng hàng ngày của cậu, trên vai đeo một cái balo, tay thì cầm cái balo khác, sau đó bước xuống xe. Mấy cái balo lớn nhỏ này thoạt nhìn không giống như chỉ đi chơi trong một ngày.

Sau khi xuống xe, hai người xác định phương hướng rồi đi về phía tòa nhà Thương mại Thế giới.

Cậu che chắn rất kỹ, bước đi lại nhanh và không gặp khó khăn gì trên đường đi.

Lúc cậu đến Trung tâm Thương mại Thế giới và đợi thang máy thì bị người khác nhận ra: “Nhìn hơi na ná Nhiễm Thuật nhỉ…”

Nhiễm Thuật giả vờ đứng nhìn con số thay đổi trên thang máy, trong lòng thì thầm nghĩ, rõ ràng hóa trang thành cái dạng này rồi mà bọn họ nhìn ra kiểu gì vậy, chẳng lẽ họ nhìn thấu được tâm hồn tuyệt đẹp của cậu hả?

Sau khi bước vào thang máy, những người nhận ra cậu thận trọng hỏi: “Cho mình chụp tấm ảnh chung được không?”

Do dự một lúc, Nhiễm Thuật quyết định tháo khẩu trang và kính râm ra, mỉm cười nhìn về phía máy ảnh. Rốt cuộc thì Nhiễm Thuật nổi tiếng nhờ danh hiệu “việc gì làm không được, trước hết đã có fan lo”.

Chụp ảnh xong, cậu lấy điện thoại của người đó xem rồi nói: “Nhờ các bạn chỉnh ảnh nhé.”

“Vậy là đẹp rồi.” Mấy người kia ngạc nhiên vô cùng, kìm nén tiếng la hét của mình để đi xuống thang máy.

Nhiễm Thuật chỉnh trang quần áo lần nữa, sau khi lên tầng cao nhất cũng không dám mở cửa ra. Dù sao lúc nhìn thấy tin nhắn cậu đã đoán được ex của mình thật sự “bay” đến.

Nghe thấy tiếng ầm ầm bớt đi một chút, cậu mới mở cửa đi ra ngoài. Nhiễm Thuật không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy máy bay trực thăng đang đậu trên nóc nhà, cậu trực tiếp đi qua vào leo lên.

Khác với cậu, vị trợ lý thì lại vô cùng hoảng hốt. Hắn làm trợ lý của Nhiễm Thuật được nửa năm, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi giật mình.

Sau khi lên trực thăng, trợ lý run rẩy nói: “Anh Nhiễm, em không biết thắt dây an toàn này.”

Nhiễm Thuật bèn đưa tay ra giúp trợ lý thắt dây an toàn.

Chiếc trực thăng cất cánh bay về phía tòa nhà nơi Tang Hiến làm việc, toàn bộ hành trình chỉ mất chưa đầy mười lăm phút, kể cả thời gian hạ cánh.

Nhiễm Thuật xuống máy bay trực thăng, như ngựa quen lối cũ đi xuống văn phòng của Tang Hiến.

Vừa đẩy cửa bước vào cậu đã nhìn thấy mấy người vây quanh Tang Hiến, còn bọn họ thì đang kinh ngạc nhìn người trực tiếp bước vào mà không thèm gõ cửa. Sau khi nhận ra đó là Nhiễm Thuật, họ quay nhìn nhau rồi nhìn về phía Tang Hiến.

Tang Hiến lập tức nói: “Tiếp tục báo cáo.”

Nhiễm Thuật không hề nghĩ tới việc trong văn phòng còn có người khác. Cậu bèn nhìn chung quanh một vòng rồi bước đến sopha ngồi xuống, sau đó không quầy rầy nữa.

Trợ lý cùng ngồi xuống với cậu, thấy cậu chìa tay ra, hắn nhanh chóng lấy kịch bản trong túi đưa cho cậu.

Bên kia, Tang Hiến ngồi ngay bàn xử lý công việc, còn ở phía trước người người xuất hiện liên tục, chưa kịp thở một hơi thì lại phải bắt đầu họp video.

Nhiễm Thuật chỉ có thể cùng trợ lý ngồi trên ghế sopha chờ đợi ròng rã một ngày.

Tối đến, Nhiễm Thuật rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, cậu bước đến trước bàn làm việc của Tang Hiến lắc lư một hồi.

Tang Hiến nhướng mày nhìn cậu rồi vẫy tay với thư ký. Cô thư ký lập tức bước tới hỏi cậu: “Thầy Nhiễm, mời anh đi theo tôi, tôi dẫn anh đến nhà hàng dùng cơm.”

“Ăn cơm chung với nhân viên công ty hả?” Nhiễm Thuật hỏi.

“Tôi sẽ sắp xếp phòng riêng cho ngài.”

“Còn anh ấy?”

“Hiện giờ giám đốc Tang đang bận chút việc.”

Thư ký của Tang Hiến tốt nghiệp Bắc Đại, dáng vẻ trông rất xinh, chiều cao bình thường khoảng 175 cm nhưng mang giày cao gót phải cao tầm 180 cm, tính ra cao gần bằng cậu khi đi giày đế bằng.

Nghe nói tiền lương của cô thư ký này trong một năm cũng tương đương tiền lương một năm của giám đốc công ty.

Vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, và điều quan trọng nhất chính là khí chất khác hẳn của cô nàng khi đứng cạnh Tang Hiến, trông hai người không khác gì hai gã khổng lồ.

Nhiễm Thuật có ấn tượng rất tốt với cô ấy, chủ yếu là vì cậu nghĩ rằng cô rất ưa nhìn.

Mà cậu thì hay có ấn tượng tốt đối với người đẹp.

Nhiễm Thuật chỉ có thể đưa trợ lý đến nhà ăn, sau khi cơm nước xong vẫn chưa đoán ra được hôm nay Tang Hiến xảy ra chuyện gì.

Ngồi được một lúc thì chị thư ký lại tới mời cậu về văn phòng.

Trên đường về cậu bèn hỏi: “Giám đốc Tang của mọi người xong việc rồi hả?”

“Vẫn chưa.”

“Anh ấy tìm tôi có việc gì không?”

Lần này là Tang Hiến bắt cậu phải đợi, ngay sau khi biết tin cậu đã đến đây luôn, dù gì cậu cũng là nhân viên của daddy Tang.

Nhiễm Thuật ngược lại không quan tâm lắm, lúc chia tay với Tang Hiến cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều này.

Có gì sau này không bị bạn trai cũ cố tình gây khó dễ.

“Chuyện này phải đợi anh ấy đích thân nói với cậu.” Thư ký mỉm cười trả lời, sau đó mở cửa văn phòng để Nhiễm Thuật đi vào.

Cậu trợ lý cũng muốn đi theo vào nhưng bị chị thư ký ngăn lại: “Chào anh, phiền anh đi theo tôi một chuyến, chúng tôi có một số hợp đồng quảng cáo cần anh chuyển giao cho người đại diện của thầy Nhiễm.”

“À, được thôi.” Trợ lý nhanh chóng gật đầu, tiếp theo báo cho Nhiễm Thuật một câu: “Anh Nhiễm, em đi trước nhé.”

“OK.”

Bước vào văn phòng một lần nữa, Nhiễm Thuật thấy một vị quản lý khu vực đang ngồi đối diện với Tang Hiến. Hình như hai người đang bàn về dự án mới, thoạt nhìn người quản lý khu vực có vẻ rất khó chịu và không ngừng nói về sự không đáng tin cậy của đối tác.

Cậu nhìn qua liền biết mình còn phải chờ đợi dài dài, nên chỉ có thể ra ghế sopha ngồi.

Rõ ràng anh còn để thư ký đi tiếp trợ lý của cậu. Điều này khiến cậu nghĩ rằng một tên ngu ngốc như Tang Hiến thể nào cũng sẽ trực tiếp bổ nhào qua rồi làm một số điều xấu hổ gì đó, cậu thậm chí đang suy nghĩ xem nên cự tuyệt hay phối hợp. Ai ngờ kết quả vẫn phải đợi.

Chờ nửa giờ, trợ lý chưa quay lại nhưng cậu lại thấy mẹ Hầu tới, sau khi đi vào bà hỏi: “Nhiễm Thuật, ăn bánh quy không con?”

Hiện giờ mẹ Hầu là một trong những cổ đông lớn của công ty nhà họ Tang nên ai cũng phải gọi bà một tiếng phó giám đốc Hầu.

Tính ra bà quả thật là một người phụ nữ lợi hại. Chỉ mấy năm thôi đã có thể vui vẻ tự do ra vô văn phòng Tang Hiến.

“Dạ, con cảm ơn dì.” Nhiễm Thuật lập tức nhận lấy.

“Dì đang có chút việc bận, nghe nói con tới nên tranh thủ chút thời gian qua thăm, giờ dì về trước đây.”

“Dạ vâng.”

Mẹ Hầu lại vội vàng đi ra ngoài.

Nhiễm Thuật tiếp tục đọc kịch bản một lúc. Đã hơn 11 giờ tối mà Tang Hiến và người quản lý khu vực kia vẫn chưa bàn bạc xong.

Cậu trợ lý cũng đã trở lại, hắn ngồi bên cạnh cậu ngủ say như con lắc, lúc thì ngã sang trái lúc thì ngã sang phải.

Lúc này, Tang Hiến cuối cũng rảnh rỗi gọi thư ký và nói: “Sắp xếp xe đưa thầy Nhiễm về.”

Nhiễm Thuật nghe thấy liền tỉnh táo hẳn, cậu đi tới rồi hỏi: “Anh bị gì vậy? Chẳng nói chẳng rằng lại để em về?”

“Hừ, mục đích anh gọi em tới đây để em hiểu được cả ngày anh bận bịu thế nào.”

Nhiễm Thuật cảm thấy một trận máu trào lên não, cả người tức giận như sắp nổ tung: “Cử trực thăng đến đón tôi, chỉ để tôi xem anh bận như thế nào?”

“Ừm.”

“Anh bị điên à?”

“Anh là nhà đầu tư.”

“…”

Nhiễm Thuật nhận mệnh gật gật đầu, trực tiếp xoay người bước đi, vừa đi vừa hét: “Ông đây có xe bảo mẫu chờ ở dưới trở về, thèm gì xe của anh, cút mẹ anh đi đồ thối tha.”

Cậu nói xong dẫn theo trợ lý bước nhanh xuống lầu rồi rời đi.

*

Trước khi tham gia họp báo phim truyền hình mới, Nhiễm Thuật vẫn cảm thấy bực bội. Cậu cầm điện thoại di động gõ một đoạn văn mắng chửi Tang Hiến, song lại xóa nó đi.

Lần chia tay này của cậu và Tang Hiến kéo dài hơi lâu, cũng được 7 tháng trôi qua rồi.

Thực lòng mà nói, bản thân cậu cũng không rõ mình và Tang Hiến đã ở bên nhau bao lâu rồi. Đây có lẽ là một phép trừ siêu dài, dùng tổng thời gian kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò rồi trừ đi thời gian chia tay, lần chia tay ngắn nhất là 15 phút, dài nhất là bảy tháng.

Nguyên nhân chia tay lần này Nhiễm Thuật cũng không nhớ rõ, có lẽ do cậu sợ Tang Hiến không theo cậu được nên mới nói chia tay.

Sau khi chia tay, cậu lên núi quay một bộ phim cổ trang, phong cảnh trên núi rất đẹp nhưng bù lại không bắt được sóng. Quay liên tục mấy tháng trời thì cậu được phép xuống núi, chỉ có điều trên Wechat không hề thấy tin nhắn của Tang Hiến gửi qua.

Mấy tháng thấm thoát trôi qua, hai người vẫn chưa làm lành.

Sau đó, cậu thỉnh thoảng vô tình gặp Tang Hiến vài lần, không thì nhờ Hầu Mạch truyền lời cho Tang Hiến, tuy nhiên anh không hề có phản ứng gì lớn.

Bây giờ cậu chợt nhận ra rằng, lần chia tay này có lẽ là thật rồi.

Rồi vào lúc này Tang Hiến từ đâu xuất hiện khiến cậu khó chịu, cậu không hiểu Tang Hiến đang suy nghĩ cái gì.

“Anh Nhiễm, sắp lên sân khấu rồi đó.” Trợ lý thò đầu ra nhìn nhìn trong chốc lát rồi nói với cậu.

“Ừ, anh biết rồi.”

Lúc chuẩn bị đi, Nhiễm Thuật cố ý soi gương một lúc rồi mới lên sân khấu.

Đây là buổi fanmeeting cho vở kịch mới của Nhiễm Thuật, địa điểm tổ chức tại một trường đại học, khán giả ngồi dưới đều là sinh viên đại học, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Lúc này có người đề nghị cậu gọi điện cho Tùy Hầu Ngọc giao lưu về bộ phim mới.

Đây là phân đoạn mà Nhiễm Thuật thường gặp phải sau khi nổi tiếng.

Sau khi tốt nghiệp, thành tích của mọi người rất tốt.

Việc đánh đôi giữa Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cuối cùng đã đạt được chút kết quả khả quan. Không những vậy, hắn và Lữ Ngạn Hâm đã tạo nên bộ đôi nam nữ đi tranh tài, giải đấu mang tầm cỡ thế giới nào cũng nhìn thấy bóng dáng hai người.

Còn Hầu Mạch thành công lao ra khỏi châu Á và vươn lên đẳng cấp thế giới, hiển nhiên trở thành niềm tự hào của dân tộc. Tiền thưởng hàng năm khá ổn, nghe nói năm ngoái thu nhập cá nhân hàng năm của Hầu Mạch lên tới 200 triệu, trong khi hắn chưa đạt tới đỉnh cao sự nghiệp, hắn vẫn có tiềm năng vô hạn.

Tùy Hầu Ngọc vẫn tập trung đánh đôi như cũ, bình thường sẽ tham gia thi đấu chung với Hầu Mạch, hoặc là xem Hầu Mạch tranh tài.

Bởi vì thời gian rảnh của cậu nhiều hơn Hầu Mạch nên thỉnh thoảng cậu sẽ hợp tác tham gia các show giải trí hoặc đóng quảng cáo, phía sau mở thêm vài cửa hàng, vì thế thu nhập cũng khá.

Bọn họ đều là bạn học cũ nên việc mọi người nổi tiếng cũng không phải bí mật to tát gì.

Tùy Hầu Ngọc cũng tham gia vào chương trình giải trí thường xuyên của Nhiễm Thuật và trở thành khách mời. Trong chương trình, Nhiễm Thuật bám lấy Tùy Hầu Ngọc như ngày xưa, còn Tùy Hầu Ngọc thì luôn tỏa ra “aura bạn trai bùng nổ”, kể từ đó “CP Ngọc thụ lâm phong” ra đời. Điều này khiến Hầu Mạch giận tím người đến mức sáng hôm sau gọi điện cho Nhiễm Thuật bảo cậu tránh xa Tùy Hầu Ngọc một chút.

Mọi người đều là người nổi tiếng, cho nên tương tác tự nhiên không thể thiếu. Gọi điện cho Tùy Hầu Ngọc tại buổi họp báo cũng mang lại độ phổ biến, thậm chí có thể xuất hiện trên hotsearch nữa, tất cả đều là fame đấy.

Nhiễm Thuật gọi cho Tùy Hầu Ngọc, kết quả trong điện thoại lại vang lên tiếng Hầu Mạch: “Alo, Ngọc Ca đang ngủ, có chuyện gì vậy?”

Nhiễm Thuật biết rằng khi nghe câu đầu tiên, hotsearch này đã định phải thuộc về cậu.

Cậu giả vờ như không quan tâm và nói: “Ầy, không có gì to tát đâu. Tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy đã xem bộ phim mới của tôi chưa thôi?”

Hầu Mạch uể ỏai trả lời qua điện thoại: “Hừ, mấy vai diễn trước đây của cậu tôi xem không nổi, nhưng ai bảo Ngọc ca thích xem làm chi, bữa trước xem tới rớt nước mắt.”

“Khó coi lắm hả?”

“Tôi chưa xem thì làm sao biết được nó hay hay không?”

“Tôi thế mà lại cảm thấy cậu nó có lý nhá.” Nhiễm Thuật mỉm cười: “Ờ thì tôi đang phát sóng trực tiếp đó.”

Hầu Mạch không chịu tin: “Mấy cậu tính dùng phát sóng trực tiếp chọc tôi đến khi nào nữa?”

Nhiễm Thuật chỉ có thể ra hiệu cho khán giả dưới sân khấu hét lên một tiếng. Người xem hết sức phối hợp, tiếng hoan hô rung trời lở đất.

Hầu Mạch gục đầu vào điện thoại: “Nhiễm Thuật! Cậu! Cậu!”

Nhiễm Thuật trước đó vẫn còn đang hờn dỗi nhưng giờ thì hết giận rồi.

Hầu Mạch gặp rắc rối, Nhiễm Thuật nhấn like 10 năm.

(Má tác giả chuyên môn để câu cụt lủn edit muốn lòi cái le. Đoạn này chắc ý là NT vui sướng khi HM gặp nạn nên có thể ấn like 10 năm liên tiếp, hoặc NT đã nhấn like 10 năm nay mỗi khi HM gặp nạn)

Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Hầu Mạch bảo: “Cậu lặp lại câu hỏi vừa nãy một lần nữa đi.”

“Các cậu xem bộ phim mới nhất tôi đóng chưa?” Nhiễm Thuật hỏi lại.

“Xem rồi chứ, hay lắm! Khiến người rơi lệ, cảm động lòng người, diễn xuất tinh xảo, tự nhiên mà thành, tài nghệ điêu luyện, có thể gọi là kinh điển, chắc chắn đạt giải cao.”

“Vậy nhận xét của Ngọc ca như nào?”

“Ngọc ca của cậu yêu thích vô cùng, cực kỳ đồng ý với cậu, đồng thời cảm thấy nữ chính từ chối cậu chẳng hiểu chuyện tí nào.”

Vừa dứt lời, nữ chính đứng bên cạnh cười không ngừng, không ngờ một cô gái khi cười lại có thể tạo cho người khác cảm giác ngựa phi nước đại.

Bộ phim này Nhiễm Thuật đóng vai nam hai, yêu nữ chính sâu sắc nhưng không được đáp lại, chỉ có thể làm hiệp sĩ bảo vệ cô từ phía sau.

Ai bảo… Bộ phim này do Tang Hiến đầu tư chứ?

Nhiễm Thuật không được phép đóng cảnh hôn hay cảnh thân mật trong phim, vì vậy những bộ phim truyền hình cậu ấy đảm nhận cơ bản đều phải diễn nam hai.

Kết thúc giao lưu, Nhiễm Thuật hỏi Hầu Mạch câu cuối: “Cậu có điều gì muốn nói với khán giả không?”

“Tôi chỉ muốn nói là, Ngọc Thụ Lâm Phong là giả, Sờ Cá mới là thật, ship đúng CP lợi dân lợi mình*.”

*đem lại lợi ích cho mọi người và bản thân.

“Đủ rồi hẹn gặp lại.” Nhiễm thuật lập tức cúp điện thoại.

Cậu cầm lấy micro rồi giải thích với fan có mặt ở dưới: “Chuyện là như vậy, thời gian này Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch ngay đang tham gia tranh giải Grand Slam. Các tuyển thủ ở phòng tiêu chuẩn cho nên hai người ấy mới ở cùng một chỗ, các bạn hiểu ý mình không?”

Người hâm mộ đồng loạt trả lời: “Hiểu! Ngọc thụ lâm phong là thật!”

Nhiễm Thuật lúc này cười tới ngả nghiêng.

Trọng điểm như thế nào tùy thuộc vào mọi người cả.

*

Sau khi Tùy Hầu và Hầu Mạch xuống máy bay, hai người cùng quay về nhà Hầu Mạch. Vừa về đến nơi đã thấy một người đang đứng chờ họ.

Tùy Hầu Ngọc nhìn Tang Hiến, mặt vô cảm.

Hầu Mạch lại vui vẻ, hỏi: “Đến chúc mừng tao giành được giải Grand Slam hả?”

(*) Grand Slam: Trong môn quần vợt, giành được Grand Slam nghĩa là trong 1 năm đoạt chức vô địch một trong 4 giải sau: Úc mở rộng; Pháp mở rộng; Wimbledon; Mỹ mở rộng.

4 giải này do đó cũng gọi là các giải Grand Slam, và được xem là những giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho đấu thủ. Các chức vô địch 4 giải cũng được gọi là các danh hiệu Grand Slam.

“Mày lấy được giải Grand Slam? Những người chơi được giải nghệ hết rồi à?” Tang Hiến rất ngạc nhiên, hình như vốn không nắm rõ tình hình.

Hầu Mạch lại hỏi: “Mày đến ăn chực à?”

“Cũng được.”

“Cũng được?”

“Ừ.”

Hầu Mạch đành mở cửa, đẩy hai cái vali vào, nhìn Tang Hiến theo hai người họ bước vào nhà.

Tùy Hầu Ngọc ngồi nghỉ trên ghế sô pha, trong một khoảng thời gian dài hết ngồi máy bay rồi lại đi xe khiến đầu cậu đau nhức.

Hầu Mạch đi loanh quanh trong nhà một lát rồi cầm ba chai nước khoáng ra, dừng bước trước mặt Tang Hiến: “Mày không chơi tennis nhỉ, thế có muốn uống thứ khác không?”

Tang Hiến gật đầu: “Ừ.”

“Ồ…” Hầu Mạch đặt chai nước trước mặt Tang Hiến: “Nhưng trong nhà tao không có đồ uống khác.”

“Vậy mày còn hỏi làm quái gì?”

“Khách sáo thôi.”

Tùy Hầu Ngọc uống nước xong, cuối cùng đã thấy đỡ hơn chút rồi mới hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

Tang Hiến liếc Tùy Hầu Ngọc rồi nói: “Tôi đã chia tay với Nhiễm Thuật tám tháng lẻ chín ngày.”

“Tiếp đó?”

“Một tháng trước tôi chọc giận Nhiễm Thuật, cậu ấy dường như không muốn quay lại với tôi. Lần trước muốn hôn cậu ấy còn cắn tôi, nếu là ngày trước thì chắc chắn cậu ấy sẽ không từ chối tôi như vậy.”

Tùy Hầu Ngọc thấy rất khó hiểu: “Bạn trai cũ bỗng dưng hôn mình, cắn lại thì rất bình thường mà?”

Nói rồi nhìn sang Hầu Mạch.

Hầu Mạch bị lườm thì chẳng hiểu thế nào: “Em nhìn anh thì được gì, anh làm gì có bạn trai cũ.”

Đến tận bây giờ Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa một lần chia tay, vì với tính tình như Hầu Mạch chắc chắn sẽ không đồng ý, Tùy Hầu Ngọc cũng không phải người hở ra là đòi chia tay.

Là đàn ông, có vấn đề gì thì lên giường giải quyết.

Tùy Hầu Ngọc không hiểu rõ lắm vì chưa bao giờ cậu trải qua chuyện như thế này, chỉ có thể nói: “Thế cậu nói ra nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Mấy ngày trước tôi tham gia một bữa tiệc tối từ thiện, trong bữa tiệc đó tôi tìm cơ hội gọi riêng Nhiễm Thuật vào phòng của mình, nghĩ rằng cậu ấy biết tôi vất vả nên muốn thân mật với cậu ấy. Thế mà cậu ấy lại khước từ, còn mắng tôi rất lâu.”

“Khoan, anh làm thế nào để cậu ấy biết anh vất vả?” Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.

Tang Hiến kể hết mọi hành động từ đầu đến cuối của mình.

Tùy Hầu Ngọc nghe xong vuốt vuốt mặt, Hầu Mạch cười mãi không ngừng.

Đúng là việc mà chỉ Tang Hiến mới làm được.

Tùy Hầu Ngọc đành lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Nhiễm Thuật: “Tớ về nước rồi.”

Nhiễm Thuật nhanh chóng trả lời, rõ là đang chơi điện thoại: “Yề yê, hai ngày nữa tớ đến chơi với cậu.”

“Cậu bận việc hả?”

Nhiễm Thuật lại gửi tin nhắn thoại: “Đang khè nhau với anti fan, không dạy hắn làm người thì tớ không phải là Nhiễm Thuật!”

Tùy Hầu Ngọc bắt đầu vào chủ đề chính, gửi tin thoại: “Cậu với Tang Hiến thế nào rồi?”

Nhiễm Thuật: “Chia tay chứ còn thế nào nữa? Lần này cắt đứt hẳn luôn.”

Tin nhắn được bật công khai, Tang Hiến nghe xong xanh mặt.

Tùy Hầu Ngọc lại hỏi: “Lý do chia tay của lần này là gì?”

Nhiễm Thuật: “Còn có thể là gì? Vẫn cứ là mấy cái nguyên nhân đó thôi, hoặc vì anh ta quá bận không thèm quan tâm đến tớ, hoặc do tớ cảm thấy anh ta không còn thích tớ như ngày xưa nữa. Cậu biết cái tính của tớ rồi đấy, tớ thích được người đó nâng niu trân trọng. Nhưng anh ta thì không, anh ta thích bắt nạt tớ, hai người chúng tớ ở bên nhau lâu đến vậy cũng chẳng dễ dàng gì.”

Tang Hiến – lão dê già, lại có thêm sở thích lạ kỳ, rất có hứng ngắm nhìn dáng vẻ Nhiễm Thuật tức đến thở hổn hển hoặc là khóc thút tha thút thít, đây cũng là một trong những nguyên nhân hai người họ chia tay.

Tùy Hầu Ngọc: “Vậy chuyện sau này cậu nghĩ thế nào?”

Nhiễm thuật: “Sau này… Chưa biết…”

Một lát sau, Nhiễm Thuật gửi tin nhắn thoại đến tiếp: “Vừa rồi tớ nghĩ ngợi một lúc, bất chợt nhận ra mình vẫn chưa buông bỏ được, sau khi chia tay mà vẫn cứ làm trò suy xét đến ý nghĩ của Tang Hiến, không nên vậy! Tớ nên nhận vai nam chính, tốt nhất là có cảnh hôn hay cảnh giường chiếu gì đấy, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích quá.”

Hầu Mạch thình lình cầm chai nước khoáng định đi: “Đây là chủ đề của khuê mật, anh không tiện để nghe, anh đi trước.”

Đi hai bước mới phát hiện Tang Hiến không đi, hắn lại ngồi xuống: “Sao đây, mày định một mình ngồi trong cùng một căn phòng với Ngọc ca của tao?”

Tang Hiến không để ý tới Hầu Mạch, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Cậu thử hỏi xem cậu ấy có định quay lại với tôi không, cậu ấy có còn thích tôi nữa không.”

Hầu Mạch nghe xong tặc lưỡi hai tiếng, tổng tài bá đạo bị vứt bỏ trở thành cô vợ nhỏ hờn giận, ngẫm lại cũng khá là hay ho.

Tùy Hầu Ngọc hỏi thật.

Nhiễm Thuật: “Tớ biết, tớ có thể làm vậy, đòi chia tay nhiều lần vậy rồi, nay chia tay thật cũng là đáng đời tớ. Bây giờ nghĩ lại, quả thật tớ đã sai…”

Nghe Nhiễm Thuật nói vậy, vẻ mặt của Tang Hiến cuối cùng đã dịu xuống, thế mà sau đó Tùy Hầu Ngọc lại phát vài tin nhắn nữa…

Nhiễm Thuật: “Nhưng tớ và Tang Hiến đã thành ra như thế này rồi, cũng giống như gương đã vỡ không thể hàn gắn lại. Sau này có mối tình mới tớ sẽ không làm như vậy nữa, với cả người yêu sau này cũng đâu có biết tớ làm gì với bạn trai cũ.”

Nhiễm Thuật: “Quay lại cái quần què! Tạng người như gấu của Tang Hiến mà cần tớ hầu hạ làm gì! Tớ vừa nhận ra mình không ổn rồi, mấy ngày trước có người xin nick Wechat, thế mà tớ lại từ chối! Tớ từ chối làm gì nhỉ? Tớ độc thân cơ mà! Chuyện gì xảy ra với tớ thế này? Chàng trai kia đẹp trai lắm! Chẳng biết có thể cứu vãn được không nữa.”

Nhiễm Thuật: “Ôi, ở bên Tang Hiến nhiều năm, hắn nuôi cái gu của tớ trở nên hơi bị kén chọn rồi. Không biết mấy anh 1 kiểu đó có thỏa mãn được tớ không, mà tớ cũng sợ mấy anh 1 nhỏ đó chê tớ lỏng.”

Tang Hiến phút chốc trợn tròn mắt.

Hầu Mạch thấy đôi mắt phượng của Tang Hiến mở tròn xoe, lập tức cười ra tiếng.

Ai ngờ, Tùy Hầu Ngọc lại khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn: “Tại sao cậu vẫn tìm đàn ông? Cậu vốn thích người khác phái cơ mà?”

Nhiễm Thuật: “Cái đền đệt, thế mà tớ lại quên mất trước kia mình thích người khác phái! Tớ có thể tìm bạn gái này! Trong Wechat của tớ có add khá nhiều nữ nghệ sĩ, trông xinh xẻo lắm! Trước kia tớ chưa dùng chính thức bao giờ, nay có thể thử xem.”

Tang Hiến gấp gáp đứng phắt dậy, giục Tùy Hầu Ngọc: “Cậu hỏi cậu ấy đang ở đâu.”

Hiện tại do nguyên nhân công việc nên Nhiễm Thuật thường bay đến khắp nơi trên thế giới, mỗi ngày lại đến một nơi khác nhau, bạn trai tiền nhiệm Tang Hiến căn bản không đoán được hành trình của Nhiễm Thuật.

Tùy Hầu Ngọc hỏi.

Nhiễm Thuật: “Tớ đang ở Hoành Điếm, sao thế, cậu muốn đến thăm tớ à?”

Tang Hiến nghe xong bước ngay ra ngoài.

Chờ Tang Hiến đi khỏi, Hầu Mạch mới cười phá lên: “Cười chết mất thôi, mắt Tang Hiến trợn tròn lên nhìn có vẻ đáng yêu đấy, tràn ngập tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân.”

“Anh có cảm thấy thật ra hai người họ chia tay là chuyện tốt không? Bọn họ cứ thường xuyên dằn vặt như thế cũng có thể xem là một kiểu đày đọa nhau mà?” Tùy Hầu Ngọc nghiêm túc hỏi.

Bấy giờ Hầu Mạch mới tắt nụ cười, nêu ý kiến: “Đầu tiên anh tuyên bố, anh không hề có ý bao che cho Tang Hiến, chúng ta có sao nói vậy. Anh cho rằng hai người họ có thể quay lại với nhau.”

“Vì sao?”

“Có câu nói rất hay, chó không đổi được tật ăn phân, ờm… giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu Nhiễm Thuật lại yêu đương với ai khác thì vẫn sẽ đau khổ, vẫn sẽ giày vò lẫn nhau. Tang Hiến và cậu ấy lằng nhằng với nhau lâu vậy rồi, có khi trải qua chuyện lần này sẽ tốt đẹp hơn, không cần thiết chia tay từ đây. Vả lại, nhìn Tang Hiến giày vò Nhiễm Thuật như thế, anh lại cảm thấy người thích nhau thật lòng thật ít ỏi.”

Tùy Hầu Ngọc vẫn cảm thấy hai người kia không hợp: “Nhưng mà… Hình như Nhiễm Thuật không mấy vui vẻ khi ở bên hắn.”

“Nói cho cùng thì hai người họ đều có vấn đề. Mỗi lần Nhiễm Thuật đòi chia tay đều là vì muốn Tang Hiến chú ý đến mình, cũng bởi Tang Hiến trông quá lạnh nhạt, chỉ khi ầm ĩ đòi chia tay thì Tang Hiến mới chuyên tâm, cứ chia đi chia lại thành thói. Quả thật Nhiễm Thuật có thể làm, Tang Hiến cũng thực sự không phải là bạn trai đúng chuẩn. Hai người kia xác thực nên làm khổ nhau, giày vò xong thì họ sẽ an ổn.”

“Thế nhưng…”

“Nhiễm Thuật làm trời làm đất, chỉ khi ở trước mặt em mới ngoan hẳn.” Hầu Mạch nói xong, nhận thấy có vẻ sai sai, bèn bước tới ngồi xuống cạnh Tùy Hầu Ngọc, kéo Tùy Hầu Ngọc vào trong lòng mình: “Nhưng em đừng có tính chuyện tỏ ra ngọc thụ lâm phong, em là của anh.”

Tùy Hầu Ngọc mặc kệ luôn, vòng tay ôm cổ Hầu Mạch, chủ động hôn hắn.

Hầu Mạch bế cậu lên đi vào phòng ngủ, vừa hỏi: “Em không mệt hả?”

“Trong thời gian thi đấu không được làm, muốn…”

Cửa phòng ngủ đóng lại, chặn kín mọi tiếng động trong phòng.

*

Nhiễm Thuật quay lại ngồi vào xe bảo mẫu của mình. Vừa chui vào đã thấy một người ngồi sẵn trong đó.

Quay lại thì chú ý thấy trợ lý của mình không theo lên xe.

Cậu ngồi đối diện Tang Hiến, cầm bình đựng nước câu kỷ uống một ngụm, hỏi: “Anh tới làm gì?”

Thời niên thiếu cậu mê trà sữa, Cocacola, kem ly, hiện tại vì công việc mà phải bôn ba, hơi không chú ý là có thể sẽ nổi mụn, đành phải thay đổi thói quen sống của bản thân.

Về phần đồ cay nóng cậu yêu tha thiết trước đây, đã bỏ ngay từ sau khi làm 0.

“Nhớ em…” Tang hiến sâu kín nói.

“Ồ, tôi cần anh nhớ à?” Nhiễm Thuật cười nhạt: “Anh thèm nghe chửi hả?”

“Anh chuẩn bị cho em một kịch bản mới, em đóng vai nam chính trong đó.”

Mắt Nhiễm Thuật bừng sáng, nhận lấy kịch bản xem qua đoạn giới thiệu vắn tắt về nhân vật, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: “Diễn một tên hòa thượng?! Chẳng lẽ muốn tôi cạo đầu?”

“Có phải em chưa từng trọc bao giờ đâu.”

Nhiễm Thuật đọc tiếp, lẩm bẩm: “Anh bảo tôi diễn Pháp Hải còn được, ít ra có Tiểu Thanh nhớ thương tôi. Hoặc như hòa thượng Đại Đường Đường Tam Tạng cũng được, chí ít tôi có thể đến Nữ Nhi quốc. Thậm chí tôi bằng lòng sắm vai trai lơ của Võ Tắc Thiên, cuối cùng nhân vật lại chỉ là một tên hòa thượng không thôi?”

“Nhưng hắn có một đồ đệ, đối xử rất tốt với hắn.”

Nhiễm Thuật lật trang sau, xem xong gào lên: “Sau này đồ đệ hoàn tục mà tôi vẫn là tên hòa thượng?!”

Tang Hiến cuối cùng gật đầu thừa nhận: “Ừm.”

Nhiễm Thuật quăng ngay cái kịch bản lên bàn, bực tức vò đầu: “Anh đừng có chọc giận tôi, tôi già rồi không chịu nổi.”

“Mới 28 tuổi mà?”

“Đúng, tôi đã 28 rồi! Chưa một lần diễn vai nam chính, nay khó lắm mới có được thì lại là một tên hòa thượng? Tôi không làm tiểu sinh lưu lượng nữa, tôi già rồi!”

“Vậy em xem thử cái này?” Tang Hiến lại lấy ra một kịch bản khác.

Nhiễm Thuật hỏi: “Giờ thì là đạo sĩ?”

“Không phải.”

Nhiễm Thuật cầm kịch bản xem qua, suýt nữa nhảy dựng lên: “Cái thân tôi cao có mét bảy tám lại gầy đến mức này mà anh để tôi diễn diễn Quan Vân Trường?!”

“Chỉ cần anh có tiền thì có thể lấy nhận vật này.”

“Kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân, mà trong này lại là cứu chị dâu?!”

“Nhưng vai này có tóc rồi!”

“Tôi liều mạng với anh!”

Nhiễm Thuật xắn tay áo lên lao sang phía Tang Hiến.

Động tác này của Nhiễm Thuật mang lại hiệu quả giống như lấy bánh bao thịt đập chó, thành ra lại chui tọt vào lòng Tang Hiến.

Từ lúc bị Tang Hiến đè lại đến khi bị hôn, hình như không cần đến ba phút. Cậu cố gắng giãy dụa, lại bị đè mạnh hơn.

Cậu chỉ có thể ngồi yên trên đùi Tang Hiến, bị hôn đến mụ mị cả người.

Bờ vai Tang Hiến rất rộng, cái ôm rộng lớn như bến cảng, mang lại cho cậu đủ cảm giác an toàn.

Cậu vốn định cắn Tang Hiến, nhưng nhớ tới lần trước cắn Tang Hiến đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, nên không đành lòng.

Hôn một lúc lâu mới rời ra, Tang Hiến cọ chóp mũi của hai người, khẽ nói: “Anh thật sự rất nhớ em.”.

Chất giọng của Tang Hiến vừa trầm vừa khêu gợi, khiến cậu ngứa ngáy trong lòng.

“Ờ…”

“Em cũng biết anh bận thế nào mà, sau này anh sẽ cố gắng dành thời gian để ở bên em. Liệu làm thế có khiến em cảm động và sẽ không nói lời chia tay với anh không?”

“Cứ nói như chúng ta đã quay lại rồi ấy.”

Tang Hiến ấn cậu vào ngực mình, còn anh vùi đầu vào hõm cổ của cậu, thầm thì như đang làm nũng: “Anh thích em, không có em thì không được… Thật đấy, em càng nghịch ngợm thì anh càng thích, đúng là anh khác hẳn với người thường.”

“Anh cần gì phải dây dưa lằng nhằng mãi với một tên hòa thượng, còn có cả Quan Vân Trường bản thu nhỏ hả?”

Tang Hiến bị hỏi thế, bật cười, lại lấy ra một kịch bản khác cho Nhiễm Thuật: “Ầy, với tuổi của em thì nên khiêu chiến với chính kịch ̣một lần.”

Nhiễm Thuật nhận lấy kịch bản, tiện ngồi luôn trong lòng Tang Hiến, mở kịch bản ra xem.

Kịch bản này khá ổn, nhân vật của của Nhiễm Thuật là nam chính, còn có nhân vật nữ chính.

Cậu say sưa đọc, thậm chí không để ý đến Tang Hiến đang ôm cậu làm mấy trò không đứng đắn.

Phim cung đấu cổ trang kể về câu chuyện thăng trầm của một thế hệ vương triều. Cậu vào vai vị hoàng đế trẻ tuổi, có nhiều phi tần, nhìn sơ bộ thì tình tiết yêu đương không nhiều, thiên về âm mưu hơn là taaoj trung vào nội dung chính.

Cho dù có cảnh hôn thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Sau khi xem xong, cậu hưng phấn lắm, quay lại ôm mặt Tang Hiến hôn cái chụt: “Kịch bản này em thích.”

“Vậy em dỗ anh vui đi, anh giúp em nhận nó.”

“Chồng ơi! Sau này anh có ở bên em hay không cũng chẳng sao, em không quậy nữa.”

Điều hòa trong xe bảo mẫu chầm chậm phả gió.

Trước đó Nhiễm Thuật còn đang quay phim nên khi cởi đồ khá phiền. Cậu còn luôn miệng dặn Tang Hiến đừng làm hỏng lớp trang điểm của cậu.

Tiếc thay bộ đồ diễn vẫn tan tành.

Lâu rồi không ứ ừ với Tang Hiến, Nhiễm Thuật cực kỳ đau đớn, khóc trôi cả lớp trang điểm.

Nhiễm Thuật tựa vào ngực Tang Hiến nghỉ ngơi, Tang Hiến lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho thư ký.

Thư ký nhanh chóng đi giải quyết, thông báo nhà đầu tư mời nam chính ăn bữa cơm, lùi cảnh quay của xế chiều hôm nay và buổi tối.

Thế là sau khi xin nghỉ xong, xe bảo mẫu của Nhiễm Thuật lại về thẳng nơi ở của cậu, mãi sau chưa hề rời đi.

*

Nghe nói, mấy ngày sau quay phim, giọng của Nhiễm Thuật hơi khàn, đành phải dựa vào bản phối âm hậu kỳ để bổ cứu.

Bị ốm trong thời gian quay phim mà vẫn kiên trì, thật sự rất vất vả.