Sát Ly

Chương 10: Thất khiếu đổ máu



Vừa được sự chấp nhận của Thành Chu Diễm, Phương Hà liền nhanh chóng gói ghém chuẩn bị đi chơi, thật ra cũng chẳng có gì nhiều, Phương Hà chẳng mang gì cả, không tiền, không áo quần, không vàng bạc, đạt chuẩn nghèo chính hiệu cần cấp cho cái sổ hộ nghèo. Ngược lại Vạn Phúc không biết móc đâu ra từng thỏi từng thỏi vàng, nhét vào trong túi đeo bên vai, còn vỗ vỗ vài cái chắc nịch làm Phương Hà nhìn mà tức xanh mắt, hay thật cháu nội thì giàu nứt vách, ông nội thì nghèo rớt mồng tơi! Áo còn phải đi mượn này!!

Sáng hôm sau, hai người được Thành Chu Diễm dẫn đến kết giới, từ xa xa đã thấy có bóng người cao ngất đang đứng nhìn có chút quen quen, đến khi lại gần mới nhìn rõ mặt đối phương, Vạn Phúc còn đang hứng khởi mặt mày tươi như hoa buổi sáng bỗng chốc xám xịt như hoa héo, trông như ai bắt cậu ta ra trận đánh giặc. Mà quả thật, người trước mắt này đúng là "quân địch" của cháu nội Vạn Phúc-Mặc Nhật Nguyên-

Vạn Phúc mất hứng, mắt trợn trừng nghiến răng nghiến lợi nói:

"Sao ngươi lại ở đây!?"

Mặc Nhật Nguyên nhún vai nhếch mép cười cười:

"Ai biết, sư phụ bảo ta đi, ta nào dám cãi"

Vạn Phúc nhìn Thành Chu Diễm, lão ta không trả lời mà vẫn một bộ dáng tiên phong đạo cốt đưa tay vuốt râu, cái tay trẻ hóa của lão phối với khuôn mặt già chát đập vào mắt làm Vạn Phúc ngứa răng ngứa lợi, Phương Hà vuốt vuốt lưng nhuận khí cho Vạn Phúc, nói:

"Được rồi, đừng giận, hắn mạnh như vậy, đi theo càng bảo đảm an toàn cho chúng ta."

Thành Chu Diễm cười tủm tỉm, nói:

"Đúng rồi, ta bảo đại đệ tử của ta đi theo hai người cũng hợp lý thôi, một lad ba người có quen biết có gì không tiện liền dễ dàng giúp đỡ, cùng ngồi một bàn cơm cũng không lo nghẹn vì ngại, hai là thằng nhóc Mặc Nhật Nguyên này tu vi không tệ, cao thủ trừ khi đã đn hậu ký cảnh Linh Nhập nếu không chưa chắc làm gì được nó"

Vạn Phúc nghe mà tức quá trời, hận không thể lột dép phan vào mặt lão già này, nghĩ sao hôm qua vừa xé quần nhau hôm nay có thể ngồi chung một bàn ăn cơm? Không lo nghẹn vì ngại chưa quen? Chỉ sợ là Vạn Phúc nhịn không được liền trực tiếp múc nước cống vứt vào mặt Mặc Nhật Nguyên...

Phương Hà tưởng tượng thấy cảnh đó mà vui quá chừng!

"Được rồi, ta sắp mở kết giới, chúc hai tiểu bằng hữu đi chơi vui vẻ, đi sớm về sớm, tối nhớ về cả bần đạo lo"

Ông là má bọn tôi chắc!!

Phương Hà và Vạn Phúc cùng chung một suy nghĩ...

Cánh cửa khắc long và kiếm lần nữa hiện ra, Phương Hà lần nữa cảm thấy không thoải mái khi nhìn nó, vẫn là một cảm giác không thích khi cánh cửa mở ra, hai vật dần dần bị ánh sáng mạnh mẽ xẻ đôi hai đường...Phương Hà tự động viên bản thân quá nhạy cảm rồi, nhưng không thể phụ nhận một điều rằng cảm giác này không phải tự cậu tạo ra, mà chính cánh cửa này truyền cảm xúc cho cậu...

Nhưng tại sao? Không biết ba người kia có cảm nhận được hay không?

Phương Hà cứ thế mà suy nghĩ một đường bước ra khỏi cánh cổng, bước chân vừa ra khỏi kết giới, cánh cửa vang lên tiếng "Rầm" nặng nề sau lưng đánh tỉnh cậu khỏi suy nghĩ. Phương Hà giật mình phát hiện mình đang đứng bên ngoài, cảm giác khó chịu kia đã biến mất theo cánh cửa, cậu quan sát xung quanh, không gian y hệt như lúc cậu tới đây, vẫn là một màu trắng đen, sau khi cánh cửa tan biến hoàn toàn thì dần dần khôi phục cảnh sắc sinh động như chúng đang sống...

Nhưng mà, chúng có thật sự sống trong khi vạn vật ở đây y hệt như ban đầu, vẫn là đàn chim đó, gió vẫn thổi tung vạc áo, con sóc nhỏ trêи mõm đá nhỏ phía trước vẫn còn ngồi gặm hạt dẻ... lặp đi lặp lại lặp đi lặp lại...

"Bọn chúng đã chết rồi, đây là kết giới tạo ra sự sống mới cho chúng, cũng không hẳn là sống đâu, nơi mày chỉ lưu lại sự sống trước ngày chúng chết,...ngày nào chúng cũng lặp lại trình tự giống như hôm nay...." Mặc Nhật Nguyên bước tới phía trước một bước, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài nâu nhạt của hắn, hắn ngước nhìn làn mây không bao giờ tiêu biến, cũng không bao giờ hóa thành mưa rơi xuống trêи bầu trời, thở dài giải thích cho Phương Hà, trong mắt hắn hiện lên rất nhiều cảm xúc ngổn ngang trăm bề. Phương Hà nghe hắn giải thích xong, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nói:

" Tại sao lại làm như vậy?"

Mặc Nhật Nguyên cười cười, đưa năm ngón tay lên trời, xuyên qua kẽ tay nhìn đàn chim bay qua, nói:

"Ta không biết, lúc ta được sư phụ nhận nuôi thì nó đã tồn tại, ta chỉ được nghe kể lại, khi hỏi thì sư phụ cũng lắc đầu không biết, ngài bảo ngài chỉ biết những sinh vật, thiên nhiên bên trong kết giới này chúng sống còn lâu hơn sư phụ ta..."

Ngón tay Vạn Phúc chà xát cổ tay áo, nhìn Mặc Nhật Nguyên nói:

"Sư phụ ngươi...năm nay bao nhiêu rồi..."

Mặc Nhật Nguyên nhếch mày, nói:"Không biết, người sống lâu đến mức tuổi của mình cũng quên."

Cả ba người đồng loạt trầm mặt, có một luồng cảm giác kì lạ nào đó truyền vào trong lòng từng người, họ không thể lí giải, cũng không muốn lí giải, nhưng định mệnh cứ như ván cờ được sắp đặt trước, dù không muốn thì trong lòng họ cũng đã chôn xuống sự nghi vấn với nơi này...

Là phúc hay họa đây...

Gió thổi qua tựa như một lời than thở không hồi kết, cuốn theo một chuỗi vận mệnh dần dần kết nối với nhau.

Bước ra khỏi kết giới, Phương Hà và Vạn Phúc nhanh chóng lấy lại tinh thần, tung tăng bay nhảy, nhất là Phương Hà hưng phân đến mức muốn phóng thẳng lên trời, nơi bọn bọ hướng đến là nhân giới vừa nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt như trong phim, tưởng tượng cảnh mình đấu khẩu ra giá với các bà chị bán cá là Phương Hà cảm thấy miệng mình một trận ngứa ngáy không thể tả.

Mặc Nhật Nguyên đang bố trí trận truyền tống bị Phương Hà hối đến mức ngay cả cười là niềm yêu thích của hắn cũng tắt ngóm, trực tiếp bày ra bộ mặt cáu kỉnh người lạ chớ đến gần.

Bố trí trận xong, ba người bước vào chính giữa, ánh sáng vàng nhạt nhanh chóng bao lấy cả ba người, thân ảnh họ mờ dần rồi biến mất trong không khí.

Phương Hà chỉ cảm thấy một trận chống mặt, tiếp theo mở mắt chính là đang đứng trong một khu trạm dịch, nhìn xung quanh thấy rất nhiều người giống bọn họ đang bước ra từ trong trận truyền tống, Phương Hà ngay lập tức nhìn ra đây là khu cho tu chân giả đến nhân giới. Nơi này đặt ở một nơi bí mật khá xa với địa điểm tập trung dân cư, làm như vậy có thể đáp ứng nhu cầu muốn giả thần giả quỷ giả thần bí giả làm dân thường các thứ của người tu tiên, lại vừa tránh được phàm nhân chạy vào làm điều xằng bậy, lỡ có người khởi động trận truyền tống đi thẳng đến tu chân giới, nơi chỉ có cá lớn ăn cá bé thì cái chết đối với người đó là không xa.

Phương Hà đi theo Mặc Nhật Nguyên chọn đồ để thay, tuy cậu nghèo thì nghèo thật, nhưng từ khi đến đây đồ cậu mặc là của tu chân giới, khí tức ở tu chân giới bám lên áo quần của người đến từ tu chân giới sẽ làm tổn hại đến tuổi thọ của phàm nhân, vì vậy ba người phải mua quần áo bình thường đề mặc vào, có vài người thích sự bí ẩn có thể mua áo choàng đen che kín người hoặc mặt nạ. Mặc Nhật Nguyên và Vạn Phúc thì không vó cái sở thích đó, nhưng học bá Phương Hà thì hứng thú tràn trề ngắm nhìn một dãy mặt nạ treo trêи tường của trạm dịch, nhanh chóng chọn lấy một cái mặt nạ Noh khá là kinh dị đeo lên, nhờ Vạn Phúc trả tiền rồi lại âm thầm ghi nhớ số tiền của bộ quần áo và mặt nạ để về ghi vào sổ sau này trả cho Vạn Phúc, Phương Hà hứng trí bừng bừng dẫn đầu bước ra khỏi trạm dịch...



Địa điểm đầu tiên họ đến chính là quán ăn.

Phương Hà hiện đang là hộ nghèo, không dám ăn gì nhiều, ngược lại, hai vị phú ông bên cạnh lại điên cuồng gọi đồ ăn, cả người nồng nặc mùi tiền gọi hết món đắc nhất của cả quán ăn, tiểu nhị nghe gọi đồ ăn mà sướиɠ đến mức cười không ngậm được mồm, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.

Thức ăn rất nhanh được dọn lên, một bàn sơn hào hải vị thơm nức mũi đang nhảy nhót trước mặt Phương Hà, Phương Hà thân là người nghèo, bản thân chỉ gọi một dĩa cá kho và một bát cơm, Vạn Phúc và Mặc Nhật Nguyên lại gọi đủ món, dĩa cá trước mắt ban đầu thơm ngon bây giờ lại cứ như sáp, ăn mà chẳng nếm ra mùi vị gì...

Hận nhà giàu! Hận đàn ông !!!!!

"Ông nội, sao chỉ ăn cá vậy, đây này đây này, gà xé chua cay đây, vịt nướng thơm thơm, cá chua ngọt,..."

Phương Hà cắn môi nhìn Vạn Phúc lần lượt bày từng món ăn trước mặt mình, quyết định nói thẳng tất cả với Vạn Phúc:

"Cháu nội à, đừng như vậy, tôi không có tiền đâu"

Vạn Phúc ngớ ra một hồi, sau đó lại bày ra vẻ mặt như sáng tỏ ra điều gì đó, nói:

"Không sao, ông nội cứ ăn thoải mái đi, nãy giờ thấy ông không ăn cứ tưởng ông nội chê món ăn ở đây, ai ngờ lại vì việc đó."

Phương Hà thở dài, chọt chọt cá trong dĩa, nói:

"Vạn Phúc à, tôi thật không có tiền trả cậu đâu, tiền tôi nợ cậu còn chẳng biết khi nào mới trả được đây..."

Vạn Phúc đứng dậy, lại đẩy thức ăn đến trước mặt cậu, niềm nở nói:

"Không sao, không cần trả, cháu là tự nguyện"

Phương Hà khó hiểu nhíu mày:"Tại sao? Tôi đâu có ơn gì với cậu mà lại đối xử với tôi như thế?"

Vạn Phúc ngồi xuống bên cạnh Phương Hà, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm đũa của mình, nhẹ nhàng nói:

"Thật ra không cần có ơn thì người ta mới đối xử với tốt với mình đâu, ít ra cháu nghĩ như vậy đấy, còn nhiều lí do khác để cháu đối xử tốt với ông nội mà..."

Phương Hà bỗng dưng ngắt lời:"Cậu thích tôi hay gì?"

Vạn Phúc vì câu nói của Phương Hà liền bất ngờ quay mặt qua, lại chạm trúng cái mặt nạ Noh vừa mua ban nãy, sợ đến bay màu, nhảy bắn lên chạy ra phía sau Mặc Nhật Nguyên núp.

"Ông nội!! Đừng có dọa cháu chứ!!"

Phương Hà tháo mặt nạ ra, nói:

"Đùa chút, làm gì căng"

Mặc Nhật Nguyên cười tủm tỉm nhìn Vạn Phúc đang ngồi chồm hổm sau lưng mình, đưa tay túm cậu ta lên, bắt cậu ta đứng cho đàng hoàn sau đó lại tiếp tục ăn cơm...

Vạn Phúc có chút ngượng ngùng nhìn Mặc Nhật Nguyên, thấy hắn không làm khó mình liền âm thầm thở phào một cái, về chỗ của mình ngồi xuống, nhìn Phương Hà, nói:

"Ông nội, cháu chỉ xem ông như ông nội thuần túy thôi, chứ đâu có tâm tư thích ông đâu, cháu thích vị tướng quân xinh đẹp nhất nhân giới cơ."

Mặc Nhật Nguyên dừng lại một chút liếc mắt nhìn Vạn Phúc nhưng rất nhanh liền cúi đầu ăn cơm tiếp, Phương Hà nhún nhún vai nói:

"Được rồi, tướng quân xinh đẹp nhất nhân giới"

Vạn Phúc lại niềm nở bày thức ăn trước mặt cậu, lần này Phương Hà không từ chối nữa liền nâng đũa gấp thức ăn vào bát.

Ăn xong ba người lại kéo nhau đến chợ chơi, lúc này trời đã xế chiều, người qua đường đều bị phong thái của hai người Vạn Phúc và Mặc Nhật Nguyên thu hút, tu tiên mà, được linh khí gột rửa ai cũng đẹp trai lai láng, nếu mà ở hiện đại chắc chắn sẽ là ngôi sao của làng giải trí.

Ai cũng tán thưởng hai người họ, nhưng đến khi nhìn đến người thứ ba liền giật mình tránh ra xa, có đứa bé còn khóc toáng lên:"Mẹ ơi! Ma kìa huhu" . Mẹ nó nhanh chóng bịt miệng nó lại, Phương Hà nghiêng đầu nhìn nó liền nhanh chóng bị mẹ nó dùng thân thể che đi tầm nhìn, làm như cậu là sát nhân không bằng....mà cũng giống thật...

Bộ đồ trêи người Phương Hà mặt là một màu đen tuyền, tóc đai lần này không buộc lên nữa mà xỏa ra, tóc mái phủ xuống mặt nạ trắng toát chạm đến cặp mắt đen sâu, bờ môi mặt nạ đỏ tươi như máu nổi bật trêи nền trắng tạo cảm giác ớn lạnh đến tận sương, chưa kể Phương Hà còn cố ý cào cào tóc để nó che đi nửa gương mặt, lại càng nổi bật vẻ u ám của mặt nạ.

Một con "ma" đi với hai mĩ nam...mẹ kiếp, quá đỉnh!!

Phương Hà âm thầm like cho mình, lại không biết khuôn mặt mình ẩn giấu dưới mặt nạ sau khi lộ ra sẽ kinh động nhân tâm đến mức nào...

Trái ngược với cậu, Vạn Phúc và Mặc Nhật Nguyên lại đạt chuẩn chỉ tiêu của người ta, Vạn Phúc mặc y bào màu lục nhạt, tóc vấn cao cao lộ ra khuôn mặt thanh tú, trêи tay cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy, vài sợi tóc đen rũ xuống bị gió nhẹ thổi nhẹ đung đưa, quả thật đậm chất thư sinh con nhà giàu!!

Mà Mặc Nhật Nguyên đơn giản hơn, áo tay ngắn dài đến ngang gối, quần dài màu trắng, giày cổ cao bao trọn lấy cặp chân dài rắn chắc, phía sau đeo một cây trường cung khá nặng nhưng hắn trông chẳng xi nhê gì, vẫn đi đứng bình thường, lúc này Phương Hà mới phát hiện trêи cánh tay lộ ra do mặc áo tay ngắn của hắn còn có xăm hình, là một con mãng xà quấn quanh bắp tay, xăm rất chi tiết, lên màu cũng đẹp. Quá đậm chất dân giang hồ!!

Nhưng được chú ý cũng rất nhanh kéo đến mối nguy hiểm, Mặc Nhật Nguyên nhanh chóng phát hiện ra có người theo dõi bọn họ, nhận ra là phàm nhân liền thả lỏng cảnh giác, tiếp tục đi cùng với hai người.



Phương Hà là lần đầu nhìn thấy chợ cổ, rất hào hứng mà nhảy nhót khắp nơi, đủ thứ vật lạ được làm thủ công bày ra trước mặt cậu, không khí trong lành không khói bụi, không có học sinh tất bật học rồi chỉ có học, không có người trưởng thành vùi đầu vào công việc như núi đổ, càng không có công nghệ tiên tiến, Phương Hà rất thích hiện đại nhưng cổ đại cũng rất thu hút cậu.

Đi thẳng thêm một đoạn nữa, bước chân bay nhảy của Phương Hà bỗng chốc dừng lại, đôi mắt sáng trong xuyên qua mặt nạ nhìn đến cảnh tượng phía trước, vô số người già trẻ lớn bé tụ tập lại tạo thành một vòng tròn toàn là người, có vài nam nhân cao lớn lần lượt ôm đến từng bó củi thô to đặt vây quanh một thanh cọc dài dựng thẳng lên trời, mà phía trêи...đang trói một-đứa bé-...

Nó gầy yếu, bẩn thỉu, quần áo rách rưới, trêи người có rất nhiều vết thương, nó cúi đầu nhìn đám người phía dưới đang nói những lời cay nghiệt với nó, mắng nó là đồ súc sinh, đồ tai tinh, đồ sát nhân, đồ sao chổi, nó không quan tâm, hoặc căn bản nó nghe không thấy, trong đôi mắt to tròn đáng lẽ phải ngập tràn sự sáng trong lại phủ một mảng xám xịt đen tối in bóng những người bên dưới...cứ như nó đang nhìn không phải người sống mà là -vật chết-...

Bỗng dưng nó ngẩng đầu, ánh mắt khẽ đảo một cái, có lẽ là do mỏi mắt hoặc không muốn nhìn đám người đó, cũng có thể là lí do khác, nhưng ngay khi đứa bé nhìn qua ba người bọn họ, ánh mắt liền dừng lại trêи người Phương Hà...

Chính là Phương Hà mà không phải Mặc Nhật Nguyên hay Vạn Phúc. Cứ như nam châm khác cực hút nhau, một ánh mắt nhìn mãi không rời...

Hận thù, hưng phấn, căm ghét, thương tiếc,....hòa trộn trong mắt nó khi nhìn đến Phương Hà...

Ánh mắt đầu tiên của Phương Hà và nó chạm vào nhau, mảnh vỡ linh chủng vỡ nát trong tim bỗng nhói lên, rất nhẹ nhưng không hề dễ chịu, trong đầu cậu như bị đốt cháy, mọi suy nghĩ xung quanh đều bị thiêu rụi, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất-Cứu nó-cứu đứa bé kia- cậu không muốn nó chết...

"Bọn họ muốn thiêu một đứa bé sao?" Mặc Nhật Nguyên trầm giọng nói...

"Cứu nó..." Phương Hà lẩm bẩm, linh chủng truyền đến từng trận đau nhức âm ỉ, linh mạch lại như bị trùng kϊƈɦ, đau đến muốn phát nổ, Vạn Phúc nhanh chóng phát hiện không ổn, khí tức trêи người Phương Hà quá bất thường, vừa đưa tay muốn làm Phương Hà tỉnh táo lại, còn chưa kịp nói gì thì thân ảnh Phương Hà đã biến mất, giống hệt như lúc hai người gặp nhau, như trăng trong nước, hoa trong gương, tan biến...

Dầu hỏa được đổ đầy xung quanh dàn thiêu, ngọn đuốc rực lựa chầm chậm hạ xuống, chạm vào củi gỗ, bừng lên như những đóa hoa nóng bỏng, dần dần thiêu đốt sinh mệnh những ai chạm vào nó.

"Phương Hà!!!!!! "

Mặt trời đã sớm mất bóng, tiếng hoang hô của người dân xung quanh lấn át đi tiếng kêu thất thanh của Vạn Phúc, cậu ta đã quên mất mình hay gọi Phương Hà là gì, chỉ có nỗi sợ khiến cậu bật thốt lên cái tên của đối phương, Mặc Nhật Nguyên bất ngờ nhìn thân ảnh vừa như cánh hoa tan biến trong gió bây giờ rực lên như ánh lửa trước dàn thiêu, ngón tay thon dài như lưỡi dao cắt đứt dây thừng, thân ảnh nhỏ bé như lá rụng, rơi xuống, được ôm vào vòng tay ấm áp của người đeo mặt nạ...

Tiếng hô thất thanh hoảng sợ của người xung quanh vang lên, quái nhân áo đen dần dần hạ xuống ngay trêи đống lửa, một mũi tên xé gió cuốn bay tất cả lửa lẫn củi gỗ, Mặc Nhật Nguyên giữ nguyên tư thế giương cung chỉ vào những người có ý định tiếng lên gây khó dễ với Phương Hà...

Gót chân chạm xuống nền đất cháy đen vươn vãi vụn gỗ và tàn lửa, đứa bé trong ngực mở mắt nhìn quái nhân đeo mặt nạ, trong con mắt như tro tàn lại cháy lên một ngọn lửa dữ dội, Phương Hà không hiểu tại sao, chỉ biết một điều chính là cậu đã cứu được đứa bé này, cảm giác thỏa mãn trong tim, tiếp theo chỉ còn là cơn đau như vạn tiễn xuyên tâm, máu từ khóe miệng, hai mắt, lỗ tai, hai mũi của Phương Hà dần dần chảy xuống, theo chỗ hở nơi vị trí hai mắt của mặt nạ tràn ra, cứ như đang khóc, huyết lệ đỏ thẫm chói mắt trêи nền trắng, mắt của đứa nhỏ trong lòng bỗng dưng mở lớn, nó loạng choạng, hốt hoảng đưa tay lau đi máu trêи mặt nạ, lại càng lau càng bẩn, càng lau càng lấm lem, càng lau càng đỏ.

Không...Không thể nào...

Trong lòng nó kêu gào, người trước mắt không thể chết, tuyệt đối không thể...ai cũng được nhưng người này thì không!!...

"Phương Hà! ".

"Ông nội!".

Hai người xa lạ, hai nam nhân chạy đến trước mặt nó, cánh tay đang ôm nó cũng dần buông lỏng, nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng thân thể nó vẫn không rơi xuống mà được nhẹ nhàng đặt xuống đất,...nó có thể cảm nhận được cánh tay run rẩy thoát lực đó...tại sao...

Sợi dây mỏng manh buộc mặt nạ đứt phựt, mặt nạ buông lỏng, rơi xuống đất vang lên một tiếng "Cạch" lạnh người, khuôn mặt của người đó xuất hiện trong mắt nó, rất đẹp- như thần giáng thế, nhưng máu không ngừng chảy ra nhuộm đỏ khuôn mặt, màu máu chói mắt suýt chút bức nó phát điên, thiếu niên như cánh diều đứt dây, ngã xuống nền đất dơ dáy, tóc đen dài nhuốm máu xõa tung như dải lụa đen bao lấy thân thể đơn bạc đó.

Đứa bé đưa tay, muốn ngăn máu từ thất khiếu của Phương Hà chảy ra, nhưng Vạn Phúc đã chạy đến, ôm lấy thân thể của Phương Hà, dùng tay áo lau đi máu không ngừng chảy trêи mặt Phương Hà, càng lau càng bẩn,...

Đừng lau như vậy...sẽ làm xấu y mất...

Mặc Nhật Nguyên bắn ra một mũi tên cảnh cáo đám người thường, sau đó chạy đến bên cảnh Vạn Phúc kiểm tra, Vạn Phúc khẩn trương, hỏi:

"Như thế nào?!"

Mặc Nhật Nguyên nhíu mày, trầm trọng nói:

"Linh Chủng vỡ trong ngực cậu ấy bị cưỡng ép hoạt động, mảnh vỡ chạy tán loạn đâm vào tim, linh mạch trước đây từng bị tổn thương giờ lại bị linh khí bạo loạn trong Linh Chủng làm tổn thương, thậm chí nứt vỡ..."

Đồng tử xám xịt của đứa bé bỗng trợn lớn nhìn Mặc Nhật Nguyên, Linh Chủng vỡ nát?...Sao có thể...

Vạn Phúc nghe thế liền sợ hãi khôn nguôi, ôm chặt Phương Hà đang bất tỉnh, run rẩy nói:

"Vậy phải làm sao...?"

Mặc Nhật Nguyên đút cho Phương Hà một viên thuốc, máu trêи thất khiếu liền ngừng chảy, sau đó hắn lấy ra một tấm "đại trận truyền tống phù" hiếm có khó tìm, cắn đứt đầu ngón tay, quẹt máu lên trêи phù, nói:

"Phải dời thời hạn ba ngày lại thôi..."

Nói xong, ánh sáng từ truyền tống phù bừng lên, bao trọn lấy ba người lẫn đứa bé đang ngơ ngẩn trêи mặt đất...



...mặt nạ Noh đây bà con, thấy Phương Hà đi dọa ma người ta là hiểu...(ʘᴗʘ)(ʘᴗʘ)...