Sát Ly

Chương 3: Ông nội Vạn Phúc



Một màng nhảy vực kinh thiên động địa này chính thức được ghi danh vào lịch sử thời kỳ đen tối của bạn học Phương Hà, nếu phải dùng hai từ để miêu tả chính là:

Mất mặt!

Ba từ chính là, quá mất mặt!

Bốn từ chính là, Đệt mi Vạn Phúc!!!

Sau khi Vạn Phúc lỡ dại kéo Phương Hà nhảy xuống, thành công tránh thoát bà la sát Điệp Cổ nhưng đồng thời vinh hạnh nhận ra vẻ mặt của ông nội khi từ độ cao mấy ngàn mét nhảy xuống thật quá ư là đặc sắc!

Phương Hà thế mà la hét suốt cả quá trình, mình thì như koala quấn chặt lên người Vạn Phúc, mặt mũi méo xệch hai mắt trợn lên như tiên cá mắc cạn, miệng kề vào tai Vạn Phúc ra sức từ khi bυ" sữa mẹ đến giờ mà hét. Đến bây giờ tai cậu ta vẫn còn ù ù nghe không rõ.

"Ông nội, người hét thì hét đi, còn dùng nội lực làm gì, may mà cháu nội của ông nhanh tay dùng chút tiểu pháp thuật lên, không thì sớm đã bị ông hét cho rớt màng nhĩ"

Phương Hà ngồi dựa vào gốc cây, dùng một nhánh cây treo quần áo lên đưa đến trước đống lửa hơ quần áo, uổng công tin tưởng thằng cháu Vạn Phúc, miệng thì nói chắc chắn mình đã chuẩn bị tốt, sẽ không rơi chết người, rồi thì hay ho quá mà, rơi vào hồ nước toàn cá sấu, con nào con nấy to béo như sumo hại cậu bơi đến mức tổn thọ.

"Không biết, bản năng thấy nguy hiểm nên âm thanh phát ra to hơn bình thường thôi mà, nội lực cái gì chứ"

Vạn Phúc há hốc mồm xoa xoa tai, nói:

"To hơn bình thường? Dọa chạy hết chim thú mà còn bình thường thì đến mức nào mới gọi là không bình thường?!"

Phương Hà vừa hong khô quần áo nghe vậy liền giật mình:"Thật hả? Làm gì ghê vậy"

Vạn Phúc "Phịch" một tiếng trực tiếp quỳ luôn, chỉ thiếu lạy nữa thôi, vẻ mặt như ăn phải ruồi hướng Phương Hà nói:"Không tin ông nội đi về phía Bắc xem, toàn dấu chân thú, cây đổ rạp khắp nơi"

"Lỡ như không phải tôi thì sao? Chắc gì chúng nó chạy vì tôi"

"...nói chung là lần sau đừng hét vào tai cháu nữa! Sắp điếc rồi này"

Phương Hà nheo mắt nguy hiểm nhìn Vạn Phúc:

"Còn có lần sau?"

Vạn Phúc ngay lập tức làm động tác kéo khóa mồm, lắc đầu lia lịa bày tỏ sau này sẽ không có nữa!

Phương Hà cũng không thèm quan tâm Vạn Phúc nữa, y phục vừa khô liền khoác vào người mình, thật ra chỉ có cái quần mà thôi, từ lúc mở mắt đến giờ Phương Hà vẫn luôn khó chịu việc này nhưng vì nhiều chuyện ập đến khiến cậu bất giác lãng quên nó, khi rơi xuống hồ bị cái lạnh lẽo của dòng nước bủa vây mới nhớ ra mình không có áo, cảm giác không quen ở trần khiến cậu ngứa ngáy khó chịu cả buổi trời, thế là trực tiếp cướp luôn áo ngoài của Vạn Phúc khoát vào.

Vạn Phúc khóc lóc ỉ ôi cậu cũng mặc kệ.

Mặc áo quần xong Phương Hà hướng đến hồ nước lúc hai người rơi xuống đi đến. Vạn Phúc thấy thế liền hỏi:

"Ông nội đi tắm hả?"

Tắm cái rắm!

Phương Hà lười nói không thèm trả lời. Vạn Phúc đứng suy nghĩ một hồi bỗng tái xanh mặt mày, ba chân bốn cẳng chạy qua ôm chân cậu, nói:

"Cháu lạy ông! Lần này cháu sai, lần sau sẽ không tái phạm nữa đâu, huhu, ông đừng vì thế mà bỏ cháu, có gì chúng ta từ từ ngồi lại bàn bạc được không?! Đừng vì tức giận nhất thời mà gieo mình xuống sông huhu!"

"Ai bảo cậu tôi đi nhảy sông?"

Phương Hà cạn lời nhìn cục đen hình người dưới chân như keo da trâu ôm chặt chân cậu níu đến mức suýt chút là tụt cả quần, Phương Hà một tay túm quần lại, một tay vỗ trêи đầu Vạn Phúc, tận lực kiềm chế không đấm cho cậu ta trực tiếp đi gặp chị Hằng.

"Thế ông nội đến hồ nước làm gì?"

"Đi soi gương, lúc nãy bơi vội quá không kịp nhìn xem cái "nam nữ hòa quyện" như trong miệng cậu là gì "

Vạn Phúc ngớ ra, cậu có bảo "nam nữ hòa quyện sao"?

"Giờ thì buông chân tôi ra"Phương Hà cười cười

Vạn Phúc ớn lạnh nhìn Phương Hà, tay có chút buông lỏng nhưng rồi ôm chặt lại

"Dưới đó là cả dòng họ cá sấu đó! Cá sấu biết lên bờ đó!!. Ông đi khác gì nhảy sông tự vẫn đâu! Quả nhiên ông vẫn muốn bỏ cháu đi đúng không?!"

Phương Hà rốt cuộc nhịn không được nữa, đưa tay đấm một cú vào đầu Vạn Phúc mạnh mẽ vô cùng rồi dưới tiếng hét như heo bị chọc tiết của cậu ta thì bỏ lại một câu:"Bên cạnh có một vũng nước nhỏ" sau đó rất có phong phạm của học bá tiêu sái rời đi.

Cho đến khi không thấy bóng dáng của Phương Hà nữa Vạn Phúc mới ngừng kêu la, cậu ta chầm chậm buông tay ôm đầu ra nhìn theo phương hướng Phương Hà rời đi, chậm rãi đứng dậy thở ra một hơi, lúc này cả người Vạn Phúc tỏa ra một loại khí tức trầm tĩnh người thường khó mà có được, cậu ta như giọt nước tích tụ tất cả trầm lắng của thế gian tạo ra nào còn sự thanh thuần như ban nãy nữa.

Trêи tay Vạn Phúc hiện ra một quả cầu ánh sáng rồi dần dần mọc ra đôi cánh, cái đầu, hai chân ngắn cũn cùng cái đuôi chỉ nhú ra chút lông, một con chim béo màu vàng hiện ra trước mắt Vạn Phúc, cậu ta đưa tay trong không trung viết lên một dòng chữ bằng linh khí rồi đẩy đến trươc mặt chim mập.

Chim mập hay hoàng điểu vừa thấy chữ liền há mồm phình bụng hút chữ vào, không thèm đánh một cái rắm cho Vạn Phúc thì đã kiêu ngạo vỗ cánh rời đi.

Nhìn từ đằng sau lại giống như đang chạy trốn.

Hồ nước này thật sự rất lớn, ở tâm hồ còn có một ụ đất, phía trêи là một cây đại thụ khổng lồ, không biết là cây gì nhưng chắc chắn là đã sống rất lâu, có lẽ cũng gần đến mùa thu hay gì đó mà lá rụng rất nhiều, từng mảng từng mảng lớn phiến là tụ lại với nhau trôi trêи mặt hồ, lá của đại thụ này to hơn các loại cây mà Phương Hà từng gặp, có vài chiếc lá tắp vào bờ, Phương Hà không đi đến quá gần mặt nước đưa tay từ xa ướm thử mặt lá.

To hơn tay con người....



Cậu đúng là rảnh quá mà...

Phương Hà thu tay lại nhìn xung quanh một lúc cuối cùng cũng phát hiện vũng nước nhỏ, cậu vui mừng nhanh chân bước đến gần vũng nước...

Vạn Phúc ngồi chờ một lúc lâu mới thấy Phương Hà lững thững như hồn ma trở về, vẻ mặt chân chó lại quay trở về trêи mặt cậu ta, chạy đến bên cạnh Phương Hà ân cần hỏi:

"Ông nội, sao rồi?"

Phương Hà không trả lời.

Vạn Phúc chớp chớp mắt:"Ông nội?"

"Cho ta mượn con dao"

Vạn Phúc nhìn trạng thái muốn hóa thành hồn ma bay đi của Phương Hà thì không dám nói gì nữa, đành rút con dao găm nhỏ bên hông đưa cho Phương Hà.

Phương Hà cầm lấy, không nói hai lời đưa tay cắt tóc...

"Ối mẹ ơi ông nội ơi!!!"

Vạn Phúc vừa thét lên đau lòng dùm mái tóc của Phương Hà, nào ngờ thứ bị đứt không phải tóc mà là dao bị nứt một đường...

"...."

"Ông nội, người còn kĩ năng này nữa hả?"

"...Không"

"Thế người cắt tóc làm gì?"

"....Thích đó, làm gì căng"

"Cắt tóc mà thích sao??"

Vạn Phúc như thể nhìn sinh vật lạ nhìn Phương Hà, cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên cậu ta thấy đàn ông thích cắt tóc đó!!

Phương Hà trưng ra cái mặt Poker nhìn Vạn Phúc, nhìn đến mức cậu ta tưởng ông nội nhìn thấy lông mũi mình hay sao thì Phương Hà chỉ lên mặt mình lớn tiếng nói:

"Nhìn khuông mặt bây giờ của tôi đi, không cắt tóc thì chẳng biết bao nhiêu thằng đàn ông tới đòi tôi xin cho mẹ anh ta thằng cháu nội đâu!"

Vạn Phúc cảm thấy chột dạ từ đầu đến chân, cúi đầu không dám nhìn Phương Hà, nói:"Ông nội, cháu sai rồi, ông nội đừng vì thế mà cắt tóc chứ, cắt rồi ra đường người ta tưởng ông đoạn tuyệt với người thân đó"

Phương Hà:"..."còn có vụ này nữa hả!! Căng như dây đàn!!

"Tóc đẹp vậy mà cắt uổng phí quá ông nội ơi, dài đến như vậy đảm bảo không phải ngày một ngày hai mà có được đâu, nó theo ông lâu như vậy cho dù ông có bị hạ độc hỏng đầu đi nữa thì cũng nên quý trọng nó...chứ lỡ nó giận nó rụng hết...thì chẳng phải đầu ông nội sáng bóng như các vị hòa thượng sao."

Phương Hà thử tưởng tượng mình đầu trọc chắp hai tay hơi cúi người nói "bần tăng chào thí chủ" quả thật...

Cũng đẹp đấy chứ!

Xạo đấy...

Phương Hà từ bỏ ý định cắt tóc, dù sao cũng hơi tiếc thật sự, thôi búi lên vậy.

Hai tay chạm lên mái tóc, ngón tay sượt qua da mặt mình, Phương Hà phút chốc cứng người lại, nghĩ đến ảnh phản chiếu dưới nước cậu có thể xác nhận đó là mặt mình, nhưng lại có chút khác biệt, đúng như Vạn Phúc nói "nhìn qua thì giống nữ nhưng nhìn kĩ lại không mềm mại mà còn nam tính, nhưng nói giống nam thì cả tổng quát cả khuôn mặt lại không phải..."

Nói chung chính là bị nữ tính hóa rồi...

Nhưng vẫn ngầu mà đúng không...

Không những ngầu rồi mà còn có chút soái! Lại có chút tà mị! Quyến rũ!

Cái khỉ gì vậy!!!!

Phương Hà bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ suýt bắn thẳng lên trời, lần đầu tiên trong mười chín năm cuộc đời bị suy nghĩ của mình dọa sợ suýt trầm cảm, Phương Hà bi ai cho thay mình cần phải tĩnh tâm "tu hành" trùng tu lại liêm sỉ...

Dùng dao của Vạn Phúc cắt tạm một mảnh vải ở ống quần buộc tạm mái tóc dài như quảng cáo sunsilk, Phương Hà đứng thẳng lưng nhìn trời, nói với Vạn Phúc:

"Ta muốn trở về quá đi mất"

Vạn Phúc cũng bắt chước đứng thẳng nhìn trời với Phương Hà, nói:

"Nhà ông nội ở đâu?"

"Ở một nơi rất xa đó nha"

"Cụ thể?"



Phương Hà trầm ngâm một lúc, sau đó đưa tay lên bầu trời, che đi ánh hoàng hôn rực lửa, từng tia sáng chiếu qua kẽ tay tạo nên từng đường viền đỏ cam sáng chói tô đậm ngón tay vì ngược sáng mà tối đi, Vạn Phúc nhìn qua cảm thấy cứ như vàng khảm trêи hắc ngọc, đẹp vô cùng.

"Phải nói là, cách nơi này rất xa, rất xa, tôi thậm chí còn không biết mình đến đây bằng cách nào, chỉ có thể đổ cho vận mệnh vô thường, cái gì cũng có thể xảy ra...nhưng, nếu không đến đây, có lẽ tôi cũng không còn cơ hội..."

Nói đến đây liền dừng lại, trong lòng Phương Hà tràn ra một cỗ đề phòng kì lạ, nhanh chóng khóa chặt những từ ngữ cậu vừa định nói ra, đồng thời đánh thức lí trí đang lâm vào quá khứ của cậu.

Cậu suýt chút nữa đã nói ra mình ở thế giới trước kia làm thế nào để đến được đây!

Phương Hà cảm thấy mây mù trong đầu dần vơi đi, chỉ còn lại thanh tỉnh, cậu nghiêng đầu nhìn Vạn Phúc, mà Vạn Phúc cũng đang nhìn cậu, hai người nhìn vào nhau một hồi cuối cùng vẫn là Vạn Phúc lên tiếng:

"Sao vậy ông nội? Bộ mặt cháu dính gì sao?"

Phương Hà dời mắt đi, cũng hạ tay xuống dấu vào trong ống tay áo, Vạn Phúc nhìn bàn tay dấu trong tay áo kia, vẫn không nói gì mà chờ đợi Phương Hà trả lời...

"Cậu có vẻ gọi "ông nội" đến mức thuần thục nhỉ"

Vạn Phúc ngẩng đầu nhìn Phương Hà, Phương Hà vẫn nhìn hoàng hôn chỉ còn lại một chút phía sau dãy núi, đồng tử vì nhìn ánh hoàng hôn mà ánh lên sắc đỏ u tối, quả thật khiến người ta khó mà đoán được sâu bên trong đó ẩn chứa điều gì...

"Bởi vì cháu từng gọi rất nhiều người là ông nội"

"Vậy bọn họ bây giờ ra sao rồi?"

"...Hic, đều bỏ cháu đi theo người khác rồi, huhu..ông nội sao ông nhẫn tâm khoét sâu vào tim cháu như vậy chứ, hic, bọn họ đều bỏ ta mà đi theo tiếng gọi tình yêu hết rồi..."

Phương Hà chớp chớp mắt một chút, cũng không cười mà chỉ thở dài, sau đó đứng dậy phủi phủi bụi sau người, sau đó cúi xuống đưa tay về phía Vạn Phúc, nói:

"Đi thôi, cậu dẫn tôi đi khám phá thế giới này, tôi sẽ tìm người yêu giúp cậu"

Có lẽ mình nghĩ oan cho Vạn Phúc...

Vạn Phúc nhìn bàn tay đưa ra trước mắt, một chút ngơ ngẩn hiện ra nhưng rất nhanh đỡ thu hồi lại, giấu đi cảm xúc không rõ trong mắt, lại trưng ra vẻ mặt chân chó như ngày nào đưa cả hai tay cầm lấy tay Phương Hà, đứng dậy cười ha hả, nói:

"Ông nội hứa rồi đấy nha, cháu muốn vị tướng quân xinh đẹp nhất nhân gian"

Phương Hà tò mò hỏi:"Sao lại là tướng quân? " Theo quản điểm của học bá đây thì tướng quân cho dù có là nam hay nữ đều thân cao mét tám, mặt mũi oai hùm, vai rộng hữu lực, nói cười sang sảng, một quả đấm cũng khiến người ta gãy răng cả đời ăn cháo...khẩu vị Vạn Phúc thật là khó mà diễn tả nha...

Bạn học Phương Hà ham mê tưởng tượng liền quên hôm qua thân thể gầy nhom của mình đã một đấm khiến người ta sống dở chết dở ra sao...so với việc lún sâu vào tường dậy không nổi thì ăn cháo vẫn còn khỏe chán.

Dăm ba cái răng, làm gì căng!

Vạn Phúc cười cười không trả lời ngay, đi một hồi mới thở ra một hơi, nói:

"Đại khái là một lần gặp liền không thể quên đi"

Phương Hà bất ngờ, nói:"Ngươi có người trong lòng rồi? Là tướng quân xinh đẹp nhất nhân giới trong miệng ngươi đó hả?"

Vạn Phúc gật gật đầu, nói:"Nhưng y chết rồi."

"..."

"Thay người y yêu, chết..." Vạn Phúc cười cười nhìn Phương Hà, trêи mặt vẫn là vẻ chân chó đó nhưng Phương Hà cảm thấy nụ cười trêи mặt cậu ta có chút chua chát, đau khổ...

"Đừng buồn" Phương Hà an ủi.

"Ta không buồn, đều đã qua rất lâu rồi, chỉ là tiện thể kể lại thôi" Vạn Phúc nói.

Phương Hà suy nghĩ ba chữ "rất lâu rồi" cảm thấy có chút kì lạ, Vạn Phúc nhìn qua cũng chỉ bằng cậu thôi nhỉ...đây chính là điểm yếu của học bá Phương Hà, người khác thường sẽ bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt như vậy nhưng cậu thì không! Tố chất học bá từ khi bυ" sữa mẹ đến giờ của cậu cho hay-CÓ TRÁ!

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Mong là không phải lão yêu quái ngàn năm...

Vạn Phúc ngớ ra, cảm thấy mình bắt không kịp mạch suy nghĩ của ông nội, cậu ta cúi đầu suy tư một hồi, sau đó vỗ tay một cái dọa Phương Hà hết hồn, nói:"Tính sơ qua thì năm nay cháu gần ba trăm!"

Phương Hà:"...." Ừ, không phải lão yêu quái ngàn năm mà là lão già ba trăm tuổi...

"Ông nội"Phương Hà mặt poker nhìn Vạn Phúc.

Vạn Phúc sợ đến hai chân muốn đột quỵ, cười méo xệch nhìn Phương Hà, vẻ mặt như ăn phải ổ ruồi khóc không ra nước mắt nhìn Phương Hà:"... Ông..."

"Đừng gọi tôi là ông nội, tôi gọi cậu là ông tổ còn dư dả đây"

Vạn Phúc méo miệng nhìn Phương Hà, nói:"Sao chứ ba trăm là nhỏ ở tu chân giới..."

"Thế mười chín là cái rắm ở tu chân giới à"

Vạn Phúc còn chưa kịp tiêu hóa lời nói vừa rồi thì Phương Hà đã xoay người đi mất. Vạn Phúc nhanh chóng kêu la chạy theo, nhưng chạy được hai, ba bước thì dừng lại, nhìn lên bầu trời vài giây sau đó vung tay lên, có thứ gì đó như một cơn gió vụt bay lên sau đó thì không còn gì nữa...tiếp đến Vạn Phúc tục chạy theo Phương Hà...

Tại một nơi nào đó trêи không trung, chim mập lúc trước được Vạn Phúc thả ra đang cật lực vỗ cánh bay đi, thân thể tròn vo nhỏ bé không hề phát hiện có nguy hiểm đang rình rập phía sau. Đại xà với thân thể trong suốt ngay phía sau chim mập từ từ tiếp cận nó, sau đó há mồm, một ngụm nuốt sạch chim mập.

Sau khi nuốt chim mập, trêи lưng đại xà hiện lên một dòng chữ, chính là cái mà Vạn Phúc cho chim mập nuốt vào. Dòng chữ sáng lên một chút, sau đó tan rã thành từng mảnh vụn biến mất trong không trung...