Sát Ly

Chương 50: Có chết cũng nguyện...



Trùng Sinh, ẩn chứa trong bóng tối chả cái chết tuyệt vọng là tia sáng cuộc sống mong manh, hi vọng. Mấy ai muốn chết, bao nhiêu người sẵn sàng nhắm mắt làm ngơ khi biết được mình sắp sửa đối mặt với cái chết, lại bao nhiêu người khao khát có cuộc sống mới, một cuộc sống vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay mình, mặc mình điều khiển, chẳng sợ tai họa, chẳng màng bất trắc, bởi vì sớm đã biết trước tương lai rồi, mọi thứ đều đã trải qua. Tranh thoát là dễ dàng.

Vạn Hoa đang nói đến Tử Cục Trùng Sinh môn, đại cấm thuật được coi như là nhẹ nhàng nhất trong bốn cấm thuật, nói thế vì nó căn bản chẳng phải dùng để giết chóc gì mà dùng để -nghịch thiên cải mệnh. Đồng nghĩa với việc làm trái ý trời, liều mình chống lại thiên mệnh, tìm đường sống trong chỗ chết. Thay vì dùng làm công cụ chém giết, Tử Cục Trùng Sinh môn chẳng khác gì con dao treo trêи đầu tù nhân mang bản án tử hình, chực chờ rơi xuống chém đứt đầu kẻ đó ngay lập tức.

Để dùng Tử Cục Trùng Sinh môn phải cần một lượng năng lực cực lớn, lớn đến thế nào thì chẳng ai biết cả, vì chưa từng người nào sử dụng thành công. Đừng nói nhân tộc, ngay cả Thần cũng bó tay, mặc dù năm đó có tin đồn truyền rằng thực sự có người mở được Tử Cục Trùng Sinh môn, quay trở về giết sạch những kẻ đã từng chà đạp mình, làm đủ thứ chuyện điên loạn với quá khứ, gã nghĩ rằng dù gì những người kia cũng chẳng làm gì được gã, sớm muộn cũng thoát ly thế giới cũ này...

Nhưng khi gã trở về, vừa bước vào cửa thì linh lực duy trì không đủ, có lẽ vì ở lại quá khứ quá lâu khiến gã chìm đắm trong kɧօáϊ lạc, cuối cùng tu vi sụt giảm, người vừa bước vào một nửa thì cửa đã đóng, cắn nát chỉ còn nửa thân còn lại, phần bị nuốt thì chẳng biết trôi đi đằng nào, kéo theo cả một nửa linh hồn đi theo...

Có người nói đã tìm được chuyển thế của gã đó, nhưng điên điên khùng khùng, sống chưa tới hai tuổi đã hộc máu chết tươi, liên tục như vậy, cứ mỗi lần tìm thấy chuyển thế của gã đều không qua hai tuổi, lần cuối cùng người ta còn thấy dấu tích của lão là một cái thai chết non, cả người bầm giập tím sẫm như cục máu bầm, chẳng ra hình người mà giống như con gì nhầy nhụa máu tanh. Thấy tình hình như vậy liền có cao tăng đắc đạo âm thầm bói một quẻ, liền biết rằng lí do vì sao gã kia cứ chết yểu như vậy...

Gã làm trái ý trời, bị đẩy ra khỏi vòng bảo hộ của Thiên đạo.

Hay nói cách khác, gã bị bỏ rơi rồi.

Đáng thương, từng nắm trong tay vận mệnh chói lóa, cuối cùng vì một nước cờ sai mà chẳng còn lại gì. Kết cục chỉ là một cục máu bầm chẳng ra dạng người.

Vạn Hoa mở miệng dám nhắc đến Tử Cục Trùng Sinh môn, chẳng khác gì muốn phá vỡ quy tắc Thiên đạo, là uống rượu độc giải khát.

"Ngươi bị não tàn à?! Khi không nhắc đến còn hàng đó làm gì, muốn làm anh hùng à? Chưa kể đến kết cục sau này ra sao, quan trọng ngươi làm quái gì có đủ khả năng mở cổng chứ?!"

Bạc Ngôn méo mặt nhìn Vạn Hoa, chẳng buồn đứng dậy mà cứ ngồi dưới đất luôn, cứ thế mà một tay chống gối, một tay chỉ mũi Vạn Hoa mà nói. Sát Ly còn nằm đó, tên này còn muốn đi tìm chết, sợ quá đâm ra điên loạn? Ít nhất cũng tìm cách khác khả thi hơn đi, Tử Cục Trùng Sinh môn nói thì dễ hơn làm đấy, ai biết trong đó chứa cái thứ gì chứ.

"Bây giờ không phải lúc ngồi nói lung tung, thay vì cứ hi vọng vào thứ mình không thể chạm đến thì cứ nghĩ ra cách làm sao cứu Sát Ly đi...hay ta giết ngươi luôn nhé?" Bạc Ngôn tiếp tục nói một cách tỉnh bơ.

Vạn Hoa không nói gì mà chỉ nhìn đầu ngón tay của mình, có lẽ do linh hồn của Sát Ly phát huy khả năng của mình nên cơ thể hắn bị thúc đẩy, trưởng thành trở về bộ dáng kiếp trước, hắn vân vê hai ngón tay với nhau, bao lấy từng khớp xương thon dài đều đặn là làn da tái nhợt do thiếu ánh sáng, hắn thỉnh thoảng lại có ảo giác trêи màu bạc nhợt ấy bị nhuộm đỏ, thứ hắn đang vân vê không phải tay mình mà là lưỡi kiếm sắc bén bốc lên mùi tanh của máu tươi, nhưng chớp mắt một cái lại chỉ còn sự sạch sẽ không dính hạt bụi...

Dù có thoát khỏi thể xác bị người thóa mạ kia nhưng linh hồn hắn vẫn chẳng thay đổi, nguyền rủa, sợ hãi, hận thù của hàng vạn linh hồn chết oan dưới kiếm của hắn sớm đã ăn sâu vào hắn rồi, cho dù bây giờ hắn chưa từng giết người...không, hắn đã giết rồi, một nhà năm người, năm đó chết dưới tay hắn...ngay cả mắt cũng không nhắm lại.

Đó chỉ là khởi đầu cho tội ác điên rồ của hắn thôi, bây giờ hắn không giết, tương lai sẽ giết, từ nhân cho đến Thần, giết sạch sẽ...

Vạn Hoa chớp chớp mắt, Bạc Ngôn nói gì bên tai hắn nghe không rõ, hắn chỉ nghe thấy tiếng thứ gì đó phun ra như nước thoát đê, mùi ngai ngái buồn nôn quen thuộc, mắt đỏ thù hận, âm thanh oán thán mà thôi. Kiếm vẫn cứ vung lên, từng cái đầu rơi xuống, tiếng rêи la ngưng bặt một lúc lại lần nữa trồi lên, như tằm ăn lá cây, cứ dần dần mài mòn tầm mắt, lí trí hắn...

Nếu như hắn thật sự chết đi, đón chờ hắn có phải là những điều này không?...

...Hắn không muốn giết bọn họ đâu, là lưỡi kiếm cứ vung lên mãi, đưa lên rồi hạ xuống. Dưới bầu trời đỏ thẫm và tiếng quạ kêu, máu cứ chảy, nước mắt cứ rơi, Ám Sinh vẫn rít lên vui sướиɠ.

Chỉ có hắn chẳng biết mình đang làm cái gì, muốn khóc lắm nhưng đôi mắt cứ cong cong lên cười, muốn hét lên từ chối tất cả nhưng phát ra chỉ có lời sỉ nhục, hắn làm vậy có ý gì đâu? Thậm chí còn chẳng có chút vui thích gì, chỉ có tịch mịch, trái tim lẫn linh hồn đều bị phủ một màu xám xịt tro tàn, trắng không ra trắng, đen cũng chẳng phải đen, mắc kẹt trong ám khói mịt mờ, vươn tay chạm chỉ là cát bụi vô hồn. Hắn vươn tay phủi đi thì lại có hàng vạn bàn tay đẩy hắn ngập sâu vào sắc xám, nhấn chìm hắn xuống, hắn cứ thế buông tay. Chạm đến đáy lòng hắn chẳng có ai, vậy thì cứ thế mà chìm vào ảo mộng lạc lối này đi...



Nhưng mà, cứ có một người ngốc, cứ suốt ngày kéo thân thể như ngọn nến yếu ớt trước gió kia, từng chút từng chút lau đi máu trêи mặt hắn, xóa đi vết đỏ loang lổ trêи tay hắn, lột bỏ giày đen nhuộm mùi tanh, thay đi áo quần nở rộ toàn hoa đỏ... mặc hắn mắng, kệ hắn chửi, ngó lơ những độc ác hắn làm cho y, chỉ có im lặng cam chịu, chẳng biết mình đúng hay sai, chẳng quan tâm hắn là con chó dữ cắn người, hằng đêm cứ ôm hắn, cho hắn giấc ngủ trong mùi hương dịu dàng của y, dẫn hắn vào mộng mị không chút sợ hãi.

Vào lúc này Vạn Hoa mới nhận ra thân thể gầy gò đó là cột chống vững chắc để Vạn Hoa sống, khi y ngã xuống, hắn cũng như thứ mục nát đổ xuống ngay sau đó...

"Ta mở được."

Lần này, để hắn thay y làm cột chống vững trãi đi. Y gầy lắm, hắn không nỡ nữa, kiếp trước là hắn ngu ngốc, cứ để con người xinh đẹp kiên cường kia che chở cho hắn mãi. Kiếp này, cứ để hắn gánh hết đi...

Vạn Hoa chớp mắt một cái, phát hiện mình thế mà khóc rồi, hắn chậm rãi vươn ngón tay dính hạt nước trong suốt về người đang nằm an tĩnh kia, thân thể hắn không động, chờ cho giọt nước trêи tay rơi xuống nền đá lạnh lẽo mới chậm rãi thu tay lại. Đến khi nào hắn trả hết những tổn thương y phải chịu...thì hắn sẽ không chạm vào sư tôn đâu.

Không phải không dám.

Mà là không đáng. Hắn không đáng để được chạm vào Sát Ly.

...Có lẽ rằng cả đời này, Vạn Hoa chẳng thể ôm Sát Ly rồi.

Bạc Ngôn nhìn tay Vạn Hoa dần dần hạ xuống, rồi lại đan mười ngón vào nhau lần nữa, y không biết Vạn Hoa có cảm giác gì với Sát Ly, nhưng y rõ ràng, Vạn Hoa sắp sụp đổ rồi. Bàn tay vươn về phía Sát Ly như một thứ động lực hắn tự tạo cho chính mình, một chút tia sáng nhỏ bé chớp tắt trong hỗn độn mịt mờ, chống đỡ hắn đứng dậy...nặng nề như thể có hàng trăm ngọn núi muốn đè sụp hắn.

"Ta có thể mở Tử Cục Trùng Sinh môn" Vạn Hoa ngẩng đầu nhìn Bạc Ngôn, nói:"Vì ta đã từng mở rồi"

___________________

Vạn Hoa đứng trêи sàn lát đá đen bóng loáng, bầu trời đổ mưa không ngừng mấy ngày nay dội ước đám quạ đen béo mập cứ bay lượn xung quanh cung điện của hắn, đám đen hôi này ăn xác người mà lớn, xa hơn nữa là ăn xác của tộc khác, ăn đến mức bay còn không nổi, suốt ngày khản tiếng kêu từng tiếng rợn người chọc cho Vạn Hoa phát phiền, cũng may Thần tộc chết liền hóa thành cát bụi, nếu không với số lượng hắn giết ra cũng đủ cho đám quạ kia thành tinh, leo lên đầu hắn mà ngồi luôn không chừng.

Hắn không mang giày, hơi lạnh truyền từ sàn gạch lạnh lẽo truyền vào chân hắn, thế mà hắn chẳng thèm để tâm, với cấp bậc của hắn bây giờ mà còn sợ lạnh thì chẳng thà cứa cổ chết làm thức ăn cho lũ béo mập đen xì ngoài kia đi.

Trêи tay hắn đang cầm Ám Sinh, thanh kiếm này chém giết thành nghiện, huyết tinh cứ quấn mãi không tan trêи lưỡi kiếm dài sắc nhọn, lúc này nó đang nằm yên tĩnh trong tay Vạn Hoa, dường như có thứ gì đó truyền ra từ tay hắn khiến nó sợ hãi, chẳng có gì đáng sợ hơn nam nhân này cả, ban đầu vọng tưởng muốn chiếm thân xác hắn đã cho nó một bài học đau đớn khắc cốt ghi tâm, có mài nó thành dao chặt thịt nó cũng không dám phản bội người đàn ông này.

Vạn Hoa nở nụ cười man rợ, khuôn mặt tái nhợt chìm một nửa trong đêm tối khiến hắn càng trở nên đặc biệt điên rồ, như bóng ma tàn độc nắm giữ quyền sinh sát trong tay, hắn nhấc kiếm, linh lực dồi dào truyền qua từng thớ vỏ Ám Sinh, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bao lấy nội y trắng tinh, bây giờ bị khí tức cuồng dã của hắn thổi cho bay ra đằng sau...rơi vào một bàn tay thon dài...

Hắn nâng lên rồi hạ xuống một cách nhanh chóng, cứ ngỡ hắn lên cơn điên nên vung kiếm trong khoảng không để vơi bớt, lại chẳng ngờ nơi hắn chém qua lại từ từ tách ra một lỗ hổng sâu hoắm đen kịt, hơi lạnh tàn độc tỏa ra từ cánh cổng khiến người khác không thể nhịn được mà sinh ra ảo giác sắp tới sẽ có một con quái vật dị dạng, bò cả tứ chi chui ra từ bên trong lỗ đen, nhe hàm răng nhuốm máu bổ nhào vào mục tiêu rồi cắn xé, nuốt chửng máu thịt...

Nhưng chẳng có gì bên trong cả...Vạn Hoa cầm thử cái ghế cổ quý giá, xem nó như miếng bánh bị mốc mà ném vào bên trong, cái ghế bị hút vào ngay tức khắc sau đó đứng chờ một lúc, chẳng thấy có gì xảy ra cả, hắn nhếch lông mày, ném thêm và thứ vào trong, kết quả chẳng khác gì cái ghế là mấy, thế là hắn định "ném" cả bản thân vào luôn...đôi khi chẳng hiểu người điên đang nghĩ gì trong đầu nữa. Nhưng bước chân vừa động, đằng sau đã có âm thanh gọi hắn lại:

"Vạn Hoa"



Vạn Hoa "chậc" một tiếng xoay đầu, nhìn thấy Sát Ly đang đứng thẳng lưng, trêи tay cầm lấy áo khoát của mình, dùng ánh mắt không rõ ý tứ gì đang nhìn hắn.

"Tử Cục Trùng Sinh môn không thể tùy tiện làm bậy đâu" Sát Ly nghiêm giọng nói, sau đó liền nâng tay lên che miệng, ho một vài tiếng. Y vốn đã yếu lắm rồi, căn cơ bị Vạn Hoa hủy hết, Linh Chủng cũng nửa tàn nửa phế, thu linh lực còn chẳng được, tất cả những gì y chống đỡ đôi chân y đứng ở đây chính là ý chí kinh người của mình. Mà Vạn Hoa thì nào hiểu y lúc đó, hắn như thằng điên, nghe lời quan tâm thành trách mắng, thế là lại nổi giận, chân dài bước đến trước mặt Sát Ly, từ trêи cao nhìn xuống y, Vạn Hoa rất cao, cái bóng của hắn như núi đá che đi ánh mặt trời, đổ lên người Sát Ly như muốn đè ép y xuống:

"Sao? Tính dạy đời ta tiếp hả, Sư tôn?"

Sát Ly nhíu mày không nói gì, chẳng qua bàn tay đang nắm áo của Vạn Hoa lại siết chặt hơn, Vạn Hoa nhìn vào lại hiểu thành y đang tức giận, Tử Cục Trùng Sinh môn đã đóng, hắn cũng chẳng buồn dư hơi đi mở thêm một cái nữa, sẵn có Sát Ly ở đây, hắn liền không thèm nói gì nữa, Ám Sinh bị vứt trêи đất, trêи sàn lát đá lạnh băng hiện lên hai bóng hình dây dưa với nhau không dứt, qua hình ảnh méo mó trêи sàn cũng có thể thấy người thấp hơn đang chịu đựng đau đớn khôn tả, cả thể xác, lẫn linh hồn, cái cắn răng chịu đựng của y cứ như muốn nói rằng...y sắp ngã rồi, sắp vỡ tan rồi, nhưng mà...ai hiểu cho y?

Vạn Hoa trượt trượt hầu kết, cố gắng quên đi ký ức điên loạn đó, hắn chỉ muốn nhớ cách mình đã mở Tử Cục Trùng Sinh môn thế nào thôi, lại chẳng ngờ mình còn làm ra loại chuyện kia ngay trước tẩm điện với Sát Ly, nghĩ tới là hắn thật muốn quay về xiên cho bản thân một nhát đao ngay tim, chết cho xong.

Bạc Ngôn biết thằng nhãi trước mặt mình là người từ kiếp trước trở về, qua lời kể của Sát Ly, Bạc Ngôn cũng biết đại khái về hắn, lại không ngờ hắn thế mà còn chơi cấm thuật...còn luyện thành hai loại, Tử Hoại Linh Nhân, đáng sợ hơn là mở được Tử Cục Trùng Sinh môn.

"Ngươi còn luyện thành cái gì nữa không? Nói ra luôn đi để ta khỏi bất ngờ"

Vạn Hoa mím mím môi, nói:"Thật ra, Tử Cục Trùng Sinh môn vẫn chưa hoàn thiện..."

Bạc Ngôn ngắt lời, ngoáy ngoáy tai một cách khó chịu:"Nhưng cũng mở được rồi đúng không? Nếu cho người thời gian, chắc chắn ngươi sẽ hoàn thiện nó." nhưng ngươi chết quách rồi còn gì. Câu sau Bạc Ngôn không nói đẻ tránh bị Vạn Hoa giận quá hóa liều.

Vạn Hoa không nói, coi như chấp nhận lời của Bạc Ngôn, hắn thở dài chậm rãi đứng dậy, thân thể cao lớn như tùng bách từ từ xuất hiện trước mặt Bạc Ngôn, bức y ngẩng cao đầu nhìn hắn:"Cấm thuật thứ tư- Thiết kỵ Duy Ngã"

Bạc Ngôn:"..." y chỉ hỏi chơi thôi ai ngờ biết thật hả?!

Bạc Ngôn liếc nhìn Sát Ly, trong đầu bỗng nhiên bật ra một cái suy nghĩ lạ lùng, Sát Ly không phải vớ trúng cục ngải nguyền rủa cao cấp rồi đấy chứ...

"Ta muốn hỏi một cái nữa" Bạc Ngôn có chút ngập ngừng.

Vạn Hoa cứ nhìn chằm chằm Sát Ly, ánh mắt tràn đầy thương tiếc:"Hỏi đi"

Bạc Ngôn:"Thiết kỵ là đội binh hạng nặng, ngươi điều khiển được chúng e hẳn là cũng bị ảnh hưởng đúng chứ?"y nhìn bắp tay rắn chắc lộ ra sau ống tay áo của hắn, lại nhìn cặp chân to khỏe đầy sức bật, lồng ngực căn tràn, hai vai rộng lớn như cánh đại bàn, không khỏi đánh cái rùng mình.

Vạn Hoa khó hiểu gật đầu, Bạc Ngôn liền nói tiếp:"Vậy kiếp trước ngươi...Sát Ly, à thì...không phải bị ngươi chơi ch...mất mạng trêи giường đó chứ?"

Vạn Hoa:"...."

Rốt cuộc trong đầu tên người chim này chứa cái đống gì vậy?!

________________________________________