Sát Nhân, Stalker Và Ông Trùm

Chương 1: Kẻ Bám Đuôi



Tạ Trung Vũ sinh ra trong một gia đình khá giả, ba mẹ anh ta qua đời để lại một căn hộ và một khoản tiền tiết kiệm khá lớn. Với số tiền lời rút được mỗi tháng cũng đủ để cho anh ta lo được cho cuộc sống. Vì vậy, Tạ Trung Vũ không quá quan tâm tới việc tìm kiếm việc làm, công việc chính là cộng tác viên cho các tòa soạn, thu nhập không ổn định và cũng chẳng đáng kể.

Nhưng đó không phải vấn đề mà anh ta quan tâm, miễn sao có thể được tự do là được. Tạ Trung Vũ sống với một đam mê, đó chính là theo dõi. Từ nhỏ, anh ta đã có một năng khiếu đặc biệt đó chính là ẩn thân, dù không cố tình thì vẫn rất ít người để ý đến sự hiện diện của Tạ Trung Vũ. Điều đó đã tạo điều kiện rất thuận lợi cho sở thích của anh ta.

Tạ Trung Vũ từng bám đuôi rất nhiều người, từ những người mà anh ta muốn làm quen, người nổi tiếng, hay thậm chí là những thành phần mờ ám. Mục đích cũng rất khác nhau, có thể là để tìm hiểu người đó, có khi là để viết bài cho tòa soạn, đôi khi chỉ là vì muốn thử thách bản thân.

Đối tượng gần đây mà Tạ Trung Vũ theo dõi là một nữ ca sĩ có chút danh tiếng, Vũ Hồng My. Mục đích ban đầu chỉ là để săn một số hình ảnh để gửi cho tòa soạn nhưng sau một thời gian bám đuôi, Tạ Trung Vũ bỗng cảm thấy cô có gì đó rất cuốn hút. Thế là từ lý do công việc chuyển sang cá nhân, anh ta tiếp tục theo dõi cô chỉ vì cảm thấy thích như thế.

Hôm nay, Tạ Trung Vũ lại theo dõi cô từ sớm, anh ta tìm được một chỗ rất thích hợp để quan sát căn hộ của cô.

Vũ Hồng My bước ra khỏi căn hộ và chạm trán với cô gái lạ mặt. Họ nói gì đó với nhau rồi có vẻ cãi cọ.

“Họ nói gì thế nhỉ?” Tạ Trung Vũ thắc mắc, anh ta cũng tự hỏi cô gái kia là ai. Anh ta phân vân giữa việc tiếp tục quan sát hay tiếp cận lại gần, cuối cùng thì quyết định không nên manh động.

Vũ Hồng My bước ra khỏi căn hộ của mình, cô chuẩn bị để tới buổi diễn. Theo nghề ca sĩ được năm năm, Vũ Hồng My cũng có danh tiếng nhất định trong giới, nhưng cô vẫn chưa hài lòng về điều đó. Đối với cô, ước mơ lớn nhất là trở thành ngôi sao hạng A thật nổi tiếng và giàu có. Tuy nhiên, đến bây giờ ước mơ đó vẫn chưa có dấu hiệu thành công. Cô không nghĩ là do năng lực của mình không đủ, mà là do cô chưa có sự nâng đỡ cũng như chiêu trò thích hợp.

Vừa mở cửa ra, cô gặp Viên Lệ Lệ, một ca sĩ hạng B như cô.

Trời ạ, sao lại gặp cô ta ở đây cơ chứ? Vũ Hồng My than thở trong lòng.

“Chào cô, sao cô biết nhà của tôi thế?” Cô lên tiếng hỏi.

“Việc đó không quan trọng, tôi có cách của tôi.” Viên Lệ Lệ nói, nghe trong giọng có thể thấy được sự khó chịu.

“Bây giờ tôi sắp có buổi diễn nên không thể mời cô vào nhà nói chuyện được, thật ngại quá. Chúng ta có thể gặp sau nhé.” Vũ Hồng My nhẹ nhàng đáp.



“Không, tôi sẽ nói nhanh thôi.” Viên Lệ Lệ tỏ vẻ cương quyết.

“Được rồi, nếu có việc gấp thì mời cô trình bày, tôi xin nghe.” Cô đáp.

“Tôi cần phải tới tận nhà để cảnh cáo cô, đừng có giờ trò sau lưng tôi nữa.” Viên Lệ Lệ quát lớn.

“Cô bình tĩnh nào, ai giở trò gì cơ chứ?” Vũ Hồng My tỏ vẻ không hiểu.

“Đừng tưởng tôi không biết, cô đã nói xấu tôi với phía các nhà đầu tư để tôi bị cắt mất các buổi diễn.” Viên Lệ Lệ ấm ức nói.

“Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi mà. Chúng ta có thể bình tĩnh thương lượng sau nhé, cô tới đây gây chuyện có thể làm xấu hình ảnh của bản thân đấy.” Vũ Hồng My ra sức khuyên nhủ.

“Yên tâm, chẳng ai biết tôi tới đây đâu. Tôi chỉ muốn cảnh báo cô việc đó thôi. Nên nhớ, tôi biết nhà của cô rồi, lần sau còn giở trò thì đừng trách tôi độc ác.” Viên Lệ Lệ nói rồi bỏ đi.

Sáng sớm đã gặp phải loại lắm lời rồi. Vũ Hồng My khó chịu nghĩ. Viên Lệ Lệ đúng là một đối thủ cạnh tranh với cô, thế nhưng cô không phải là người nói xấu cô ta với các nhà đầu tư. Không phải là vì cô muốn cạnh tranh lành mạng, mà đơn giản là cô thấy đó chẳng phải cách hiệu quả gì. Chẳng biết Viên Lệ Lệ lấy thông tin từ đâu mà lại kết luận là do cô, nhưng Vũ Hồng My không quá quan tâm đến cô ta, loại miệng hùm gan thỏ thì đâu dám làm hại gì ai.

Vũ Hồng My xem đồng hồ, mặc dù mất chút ít thời gian cãi nhau với Viên Lệ Lệ nhưng vẫn còn sớm, cô có thể thong thả đón xe đến buổi diễn.

Trong lúc đó, cô thấy một bóng người đi ngang qua, đó là Cao Lập, hàng xóm sát vách cũng như bạn từ nhỏ của cô.

“Chào anh.” Vũ Hồng My lên tiếng.

“Chào.” Cao Lập đáp ngắn gọn rồi vội vã xuống cầu thang.

Cô không hiểu Cao Lập đang vội vã điều gì, cô cũng không tiện hỏi và cũng không quan tâm lắm. Cô tiếp tục thong thả bước đi.