Sát Nhân, Stalker Và Ông Trùm

Chương 3: Ông Trùm



Tạ Trung Vũ không đi vào buổi diễn của Vũ Hồng My, anh ta cảm thấy không thích thú với việc có thể đường đường chính chính nhìn nhắm và chụp ảnh cô như vậy. Chỉ có những lúc theo dõi mới khiến anh ta cảm thấy mình đặc biệt. Do đó, Tạ Trung Vũ ở bên ngoài nơi tổ chức buổi diễn để chờ đợi.

Anh ta chọn một quán nước ở đối diện để làm nơi nghỉ chân, từ đây có thể nhìn thấy cánh cửa nơi dành cho ca sĩ và nhân viên hậu trường sử dụng. Theo những gì Tạ Trung Vũ được biết thì Vũ Hồng My sẽ diễn vào bài hát thứ năm và sáu. Từ giờ tới lúc đó ít nhất cũng phải hơn một tiếng.

Tạ Trung Vũ quyết định tạm thời thả lỏng để lo việc khác, anh ta bắt đầu lấy máy tính xách tay để viết bài cho tòa soạn. Trong lúc làm việc, thỉnh thoảng anh ta vẫn nhìn về phía cánh cửa kia.

Một chiếc xe lái ngang qua, Tạ Trung Vũ bị ấn tượng bởi vì đó là một chiếc xe rất đắt. Anh ta không nhớ rõ đó là mẫu nào, chỉ biết là nó nằm ngoài khả năng của nhiều người. Ngoài ra, anh ta nhớ là mình đã từng thấy chiếc xe này ở đâu đó, hình như là trên báo.

Chủ nhân chiếc xe là Hoắc Đình Vương, một ông chủ lớn trong thành phố B này. Công ty của nhà họ Hoắc vốn làm ăn rất phát đạt nên họ vô cùng giàu có, nhưng đó không phải nguồn thu nhập chính của họ.

Hoắc Đình Vương ngoài là chủ tịch của công ty còn là một ông trùm của thế giới ngầm. Cả hai chức vụ đó đều được thừa kế từ gia đình, Hoắc Đình Vương dù là trong việc kinh doanh chân chính hay hoạt động xã hội đen đều được đánh giá là con hơn cha. Gần đây, với sự sụp đổ của các băng đảng khác, bang phái của Hoắc Đình Vương lại càng lớn mạnh hơn.

Hôm nay hắn có nhã hứng đi xem ca nhạc. Cũng rất lâu rồi hắn mới có thời gian giải trí rảnh rỗi thế này, một tên đàn em của hắn đã gợi ý đến đây. Mục đích chính là để nghe nữ ca sĩ nổi tiếng Huỳnh Tố Hạ biểu diễn và sau đó sẽ vào hậu trường để làm quen. Với quyền lực của hắn, việc này là hoàn toàn khả thi.

Nghe hát thì hắn không thật sự hứng thú, nhưng cũng chẳng đến mức quá tệ. Phụ nữ vẫn là thứ hắn cảm thấy thích thú hơn cả. Vẻ đẹp của Huỳnh Tố Hạ vốn được ca tụng rất nhiều. Cô ta theo những gì đàn em hắn nói thì thuộc loại người dễ dãi, tham lam, vậy nên việc tiếp cận chắc chắn sẽ rất suôn sẻ.

Hắn và hai đàn em ngồi ở vị trí quan sát đặc biệt, hai tên đó luôn miệng nói những chuyện thô tục khi các nữ ca sĩ hay vũ công xuất hiện. Hoắc Đình Vương không có ý kiến về việc đó, nhưng hắn vẫn thích cách nói tế nhị hơn.

“Đại ca, bọn em cũng có thể chọn một cô chứ?” Một tên quay sang hỏi.

“Đừng làm gì gây phiền phức là được.” Hoắc Đình Vương đáp.

Hắn tiếp tục theo dõi buổi biểu diễn, nóng lòng chờ đợi Huỳnh Tố Hạ. Bỗng một người xuất hiện khiến hắn quên mất nhân vật chính của ngày hôm nay.

“Cô ca sĩ đó là ai vậy?” Hoắc Đình Vương lên tiếng hỏi.

“Cô ta à? Để em xem, hình như là Vũ Hồng My, một ca sĩ loại hai thôi.” Tên đàn em trả lời “Ả ta làm sao so được với Huỳnh Tố Hạ.”

“Loại hai à? Kì lạ thật, cô ấy xinh đẹp và hát hay thế cơ mà.” Hoắc Đình Vương tập trung thưởng thức giọng hát của cô. “Một đứa đi xuống hỏi xem ai là quản lý của cô ấy, nhắn lại là bảo Vũ Hồng My biểu diễn xong thì lên đây gặp tôi.”



“Đại ca muốn thêm một người nữa à?” Tên đàn em hỏi.

“Quên Huỳnh Tố Hạ đi.” Hoắc Đình Vương nói.

Tên đàn em lập tức đi xuống cánh gà để thực hiện nhiệm vụ được giao, không hiểu được Vũ Hồng My có gì hơn Huỳnh Tố Hạ.

Sau hai bài hát, Vũ Hồng My bước vào cánh gà, cô lấy chai nước uống một ngụm lớn rồi chuẩn bị tới phòng thay đồ để về nhà.

“Vũ Hồng My, khoan hãy về. Có người cần gặp cô đấy.” Quản lý của cô bước tới nói.

“Ai vậy ạ?” Cô tò mò, trong đầu không nghĩ ra bất kì cái tên nào.

“Nhân vật này quan trọng đấy, nhớ là phải xử sự cho phải phép vào.” Quản lý của cô dặn dò “Người đó đang ở ghế đặc biệt trên tầng, cô mau lên đó đi.”

Vũ Hồng My lập tức nghe theo, không lâu sau cô đã có mặt.

“Xin chào, tôi là Hoắc Đình Vương, vừa nãy tôi có được nghe cô hát và xem cô biểu diễn. Phải nói rằng tôi đánh giá rất cao sự xinh đẹp và tài năng đó của cô.” Hắn lên tiếng “Cô thích nói chuyện ở đây hay là tìm nơi khác yên tĩnh hơn?”

Vũ Hồng My cảm giác người này có vẻ hơi quen, hình như cô từng nhìn thấy trên báo, nhưng tạm thời chưa nhớ ra được.

“Mọi người không xem buổi diễn tiếp à?” Cô hỏi.

“Chán ngắt, có gì để xem. Người đẹp à, trả lời câu hỏi của tôi đã nào.” Hoắc Đình Vương nhắc nhở.

“Nếu vậy thì gần đây có một quán nước, chúng ta có thể đến đó nói chuyện.” Vũ Hồng My đề nghị. Trong giây phút đó, cô bỗng nhớ ra về Hoắc Đình Vương, hắn từng lên báo vì những bê bối trong hôn nhân. Những cô gái hắn để mắt tới thời gian đầu đều sẽ như được lên mây, nhưng sau khi kết hôn một thời gian thì tất cả đều trở nên rất thê thảm.

Vũ Hồng My cảm giác mình vừa vướng vào một việc rắc rối, nhưng cô tự trấn an rằng mình có thể giải quyết tình huống này, dù chưa biết bằng cách nào.