Sát Nhân, Stalker Và Ông Trùm

Chương 30: Cái Kết Của Stalker



“Thưa sếp, có một tin tức mới được đưa lên mạng.” Tô Ngọc Long vội vàng gọi điện cho Thái Viễn Sơn.

“Tin tức gì?” Thái Viễn Sơn hỏi lại.

“Đường dẫn đã được gửi tới máy của sếp rồi đấy, sếp xem sẽ hiểu.” Tô Ngọc Long nói.

Thái Viễn Sơn tạm cúp máy để mở bài báo mà Tô Ngọc Long vừa gửi. Tiêu đề bài báo là [Phát hiện quan trọng trong vụ án của chủ tịch Hoắc Đình Vương].

Lúc này Thái Viễn Sơn đã hiểu vì sao Tô Ngọc Long lại có vẻ gấp gáp đến vậy. Phía cảnh sát chỉ mới xác nhận vụ án xảy ra, chưa cung cấp tin tức chính thức nào, Thái Viễn Sơn tự hỏi rằng phía nhà báo đã phát hiện điều gì trước họ.

Để trả lời câu hỏi đó thì đơn giản nhất vẫn là xem bài viết, điều mà anh không ngờ tới đó chính là họ có đoạn quay phim cảnh Hoắc Đình Vương và Hoắc Đình Lâm bị sát hại. Thái Viễn Sơn đoán có một cảnh sát nào đó vô tình hoặc cố ý để lộ đoạn phim họ thu thập được ra ngoài.

Nhưng nếu chỉ như thế thì Tô Ngọc Long đâu cần phản ứng dữ dội đến thế, Thái Viễn Sơn cảm thấy thế, và bài báo vẫn chưa hết. Anh tiếp tục lướt xuống phía dưới, còn có hai đoạn phim khác, một đoạn quay cảnh Cao Lập đang đào đường hầm ở trong rừng, có thể thấy rõ mặt của gã. Đoạn phim còn lại là cảnh một người đột nhập vào nhà Mã Tuấn, chất lượng không cao nhưng bên cạnh có hình phóng to khuôn mặt kẻ đó, có lẽ đoạn phim gốc có chất lượng khá cao.

Thái Viễn Sơn bây giờ đã hiểu được lí do vì sao Tô Ngọc Long lại phản ứng mạnh với bài báo này đến thế, anh gọi điện cho Tô Ngọc Long “Cậu mau chóng tới nhà Tạ Trung Vũ mau, chúng ta cần đưa anh ta về đồn lấy lời khai. Đồng thời bảo Trịnh Danh dẫn một đội đến nhà Cao Lập để bắt hắn, nhớ cảnh báo cậu ta rằng đây là đối tượng nguy hiểm.”

“Đã rõ thưa sếp.” Tô Ngọc Long đáp.

Khương Hòa cũng nhìn thấy bài viết kia nên tới gặp Thái Viễn Sơn hỏi tình hình.

“Sếp, có một bài báo liên quan đến vụ án anh em Hoắc Đình Vương.”

“Tôi đã xem rồi.” Thái Viễn Sơn đáp.

“Những đoạn phim đó, có phải là do Tạ Trung Vũ cung cấp không?” Khương Hòa hỏi.

“Tôi cũng đoán thế.” Thái Viễn Sơn đáp rồi lệnh cho một cảnh sát hỏi nhà báo viết bài và tòa soạn về những đoạn phim đó.

Trong lúc chờ đợi kết quả, Thái Viễn Sơn tiếp tục bàn luận với Khương Hòa “Có thể thấy Tạ Trung Vũ đã có hành vi tố cáo Cao Lập, vì sao anh ta lại làm thế?”



“Chúng ta chỉ biết họ đều có quan hệ gì đó với Vũ Hồng My, không hề rõ giữa họ có thái độ hay suy nghĩ gì về nhau. Phải chăng Tạ Trung Vũ từ đầu đã luôn tìm cách tố cáo Cao Lập.” Khương Hòa đưa ra dự đoán.

“Không thể, rõ ràng Tạ Trung Vũ đã có đoạn phim quay cảnh Cao Lập đột nhập vào nhà Mã Tuấn, đó là chứng cứ còn rõ ràng hơn đoạn phim đào hầm này. Vậy nên ý định tố cáo Cao Lập chỉ mới xuất hiện thôi, hoặc là anh ta cần Cao Lập giết chết Hoắc Đình Vương trước rồi mới bị bắt.” Thái Viễn Sơn phân tích.

“Tôi hiểu rồi, theo như dự đoán ban đầu của chúng ta thì Vũ Hồng My muốn chiếm lấy tài sản của Hoắc Đình Vương, và Cao Lập sẽ đóng vai trò là sát nhân. Tạ Trung Vũ với vai trò là một stalker sẽ thu thập bằng chứng và đẩy Cao Lập vào tù, một thủ đoạn qua cầu rút ván.” Khương Hòa đã hiểu ra vấn đề.

“Những lời cậu nói rất đúng, có điều tôi vẫn cảm thấy còn một cái gì đó chưa đúng.” Thái Viễn Sơn vẫn cảm thấy lo lắng.

“Có gì chưa hợp lí ạ?” Khương Hòa không thấy có gì lấn cấn với suy luận vừa rồi.

“Như cậu đã nói, Vũ Hồng My muốn chơi trò qua cầu rút ván, nhưng như thế thì cô ta sẽ đối phó với Tạ Trung Vũ như thế nào?” Thái Viễn Sơn đặt ra vấn đề.

Khương Hòa suy nghĩ một lúc rồi đáp “Có lẽ cô ta sẽ giải quyết việc đó sau, hoặc cũng có thể Vũ Hồng My và Tạ Trung Vũ là một cặp thật sự chăng?”

Thái Viễn Sơn không cho là vậy, nhưng cũng không có luận cứ để phản bác nên chưa bác bỏ vội. “Chúng ta đã đưa ra rất nhiều dự đoán về hành động của Vũ Hồng My, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có bằng chứng nào nhắm tới cô ta. Đúng là khám phá ra sự thật không khó bằng chứng minh sự thật.”

Khương Hòa cũng nhận thức được việc đó, anh khẽ thở dài. Lúc đó, người cảnh sát vừa được giao công việc lúc nãy báo cáo lại “Phía tòa soạn bảo rằng những đoạn phim đó được gửi nặc danh, có vẻ không thể tìm được người gửi đâu ạ.”

“Tôi hiểu.” Thái Viễn Sơn dù đã đoán được như vậy nhưng vẫn cảm thấy rất thất vọng.

Tô Ngọc Long lái xe đến nhà của Tạ Trung Vũ, anh đậu xe trước cánh cổng lớn màu đen.

“Tay này cũng giàu có phết.” Tô Ngọc Long ngắm nhìn ngôi nhà và nhận xét. Cái nhìn của anh ngừng lại ở vị trí cửa chính, Tạ Trung Vũ đang nằm đó với vũng máu.

Tô Ngọc Long đẩy cổng xông vào, bây giờ anh mới nhận ra là cổng không khóa. Tới gần hiện trường, Tô Ngọc Long thấy máu đã đông lại, biết là đã quá muộn nhưng anh vẫn cúi xuống bắt mạch.

Chẳng có điều kì diệu nào cả. Tạ Trung Vũ đã chết. Tô Ngọc Long gọi điện về sở để báo tin xấu cho Thái Viễn Sơn.