Sát Thần Chí Tôn

Chương 1645: C1645



Vân Trung Minh Hoàng cười nói:

- Bệ hạ quả thực quá mức thưởng thức thuộc hạ, nhưng mà ánh mắt của bệ hạ cũng khiến cho thuộc hạ bội phục cực kỳ. Lúc trước bệ hạ nói ra ý định muốn lập người làm thiếu chủ, khi đó ánh mắt của thuộc hạ thiển cận, còn không nhìn được sâu như vậy, cũng không nhìn được xa. Còn từng có chút nghi kỵ, hiện tại sự thực đã chứng minh, là ánh mắt của thuộc hạ thiển cận, ánh mắt của bệ hạ sâu xa.

Lần này tới bái phỏng, Giang Trần cũng không định ngồi lâu, nói chuyện vài câu hắn liền cáo từ.

Rời khỏi chỗ của Vân Trung Minh Hoàng, Giang Trần lục tục bái phỏng Dã Hồ minh hoàng và Trấn Tuế minh hoàng. Dã Hồ Minh Hoàng tính tình an nhàn, đối với việc Giang Trần tới chơi cảm thấy ngoài ý muốn, không có quá mức lạnh nhạt, thế nhưng cũng không có nhiệt tình quá mức.

Trấn Tuế Minh Hoàng có tính cách tùy tiện, không có nịnh nọt Giang Trần mà chỉ cỗ vũ vài câu.

Giống như bái phỏng Vân Trung Minh Hoàng lúc trước, khi Giang Trần bái phỏng mỗi một minh hoàng đều dâng lên một phần lễ vật. Lễ vật đều là đan dược.

Thứ hiện tại hắn có thể lấy ra nhất tự nhiên chính là đan dược.

Tứ đại hoàng giả đã đi bái phỏng được ba người, cuối cùng chỉ còn Đa Mai minh hoàng, ở nơi xa xôi nhất. sơn mạch trong Khổng Tước thánh sơn vô số, mỗi một Hoàng giả đều có đạo tràng độc lập của mình.

Đa Mai minh hoàng ở Đa Mai đạo tràng, ở khu vực xa xôi phía bắc của Khổng Tước thánh sơn. Bởi vì Đa Mai đạo tràng nhiều mai hoa, mà bảo thân Đa Mai minh hoàng lại vô cùng ưa thích hoa mai, tính cách cũng cao thượng, lãnh ngạo như hoa mai, cho nên nàng tự phong cho mình đạo hiệu là Đa Mai minh hoàng.


Giang Trần cũng đã gặp Đa Mai minh hoàng mấy lần, chỉ là cũng không có nói chuyện. Chỉ là hắn biết tính cách của Đa Mai minh hoàng này vô cùng lãnh đạm.

Giang Trần cũng không trông cậy Tứ đại minh hoàng quá mức khách khí với mình. Dù sao hắn trở thành thiếu chủ cũng chỉ mới có được mấy ngày. Tứ đại hoàng giả ở cùng Khổng Tước đại đế đã ngàn năm, địa vị trong Khổng Tước thánh sơn cực cao. Nếu như muốn hạ thấp tư thái trước mặt thiếu chủ mới lập như hắn, ít nhiều trên phương diện tâm lý cũng có chút khó chịu, tôn nghiêm cũng không bỏ xuống được.

Cho nên lần này Giang Trần chủ động tới dò hỏi bọn họ, kỳ thực cũng là vì kéo dài khoảng cách.

Hắn là người còn trẻ, cũng không quan tâm tới những vấn đề này. Hắn cũng không muốn vừa mới được bổ nhiệm làm thiếu chủ lại có quan hệ không tốt với Tứ đại hoàng giả.

Hiện tại xem ra, hiệu quả chuyến thăm này không tệ.

Đương nhiên, ba đại hoàng giả khác có cho hắn mặt mũi như Vân Trung Minh Hoàng hay không, trong lòng Giang Trần cũng khó có thể phán đoán trước được.

Bởi vì theo tin tức mà hắn nhận được, Vân Trung Minh Hoàng đối với việc lập hắn làm thiếu chủ có ý kiến mạnh mẽ nhất. Cũng không phải nói là thực sự phản đối, cũng chỉ có thể nói là nghi hoặc tương đối nhiều hơn một chút.

Giang Trần đứng trước cửa ra vào của Đa Mai đạo tràng, thưởng thức cảnh vật đặc biệt của Đa Mai đạo tràng. Đa Mai đạo tràng này bởi vì độ cao và địa thế cao hơn mặt biển rất nhiều, cho nên bốn mùa trừ mùa hè ra, cơ hồ quanh năm đều tuyết đọng. Các loại hoa mai, hoa nở hoa tàn.

Khiến cho Giang Trần đứng ở cửa đạo tràng ngây ngốc nhìn ngắm chung quanh.

Không thể không nói Đa Mai đạo tràng này vô cùng xinh đẹp. Giống như là Lăng Tiêu Tuyết sơn thành, đứng sừng sững trong gió tuyết, giống như là tiên cảnh nhân gian.

Trong lúc bông tuyết bay tán loạn, các loại hoa mai ngạo nghễ đung đưa. Kỳ diệu nhất chính là, tuy rằng là thế giới băng tuyết, thế nhưng thực vật ở nơi này lại xanh mướt, lộ ra sinh cơ dạt dào. Hoàn toàn không bị gió tuyết này ảnh hưởng.

Bởi vậy có thể thấy được cơ hồ tất cả thực vật ở đây đều được trải qua chọn lựa đặc thù.

Trong lúc Giang Trần xuất thần bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng kêu sắc bén. Sau đó, trong đám mây đột nhiên có một đạo tia chớp màu trắng bắn xuống.

Tốc độ cực nhanh, trực tiếp đánh về phía mặt Giang Trần.

Cùng lúc đó, trên không trung truyền tới một thanh âm non nớt, ngữ khí nức nở lại có chút lo lắng:

- Đại bạch, không nên a.


Giang Trần dùng Thiên Mục thần đồng nhìn kỹ, lại phát hiện ra thứ đang bổ xuống phía mình không ngờ lại là một đầu tuyết điêu hung mãnh, lông toàn thân trắng như tuyết, giống như dung hợp làm một thể với thế giới băng tuyết này vậy.

Mà đầu tuyết điêu này bổ về phía trước, không thể nghi ngờ là đang muốn công kích hắn.

Giang Trần có chút giật mình, bởi vì lực công kích của đầu tuyết điêu này không ngờ có thể so sánh với một kích toàn lực của cường giả Địa Thánh Cảnh.

Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, công kích cấp bậc này hiển nhiên không có một chút lực uy hiếp nào.

Hắn mỉm cười, kim quang toàn thân tăng vọt, nguyên từ chi lực lập tức vọt lên đỉnh đầu. Đầu tuyết điêu trắng muốt kia phóng tới phạm vi nguyên từ chi lực bao phủ, phanh một tiếng, giống như đụng vào một bức tường vô hình vậy.

Một tiếng kêu thê lương vang lên, lông vũ màu trắng trên người do đụng vào bị rơi xuống không ít, giống như bông tuyết, bay tán loạn khắp nơi.

Đầu tuyết điêu này hú lên một tiếng quái dị, vẫn nhanh nhẹn, dũng mãnh giống như trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần phía dưới, tuy rằng không dám lao đầu xuống phía dưới, thế nhưng cũng không chịu rời khỏi.

Hiển nhiên đối với khách không mời mà tới như Giang Trần, nó rất đề phòng.

Giang Trần nhìn qua đầu tuyết điêu này, biểu lộ của nó rất phong phú giống như nhân loại, hắn cảm thấy buồn cười. Đầu tuyết điêu này đại khái cho rằng hắn gây bất lợi cho Đa Mai đ ạo tràng, cho nên mới có địch ý nặng như vậy a.

Lúc này, trên đám mây lại có một tia chớp màu trắng bắn xuống. Lại một đầu tuyết điêu bắn xuống, nhưng mà khi bắn xuống giữa không trung lại dừng lại mà không có phóng tiếp xuống.

Bởi vì trên lưng đầu tuyết điêu này có một tiểu cô nương mặt mày phúng phính chừng năm sáu tuổi đang ngồi trên đó. Mái tóc đen nhánh buộc thành bím tóc dài, hai mắt giống như hai ngôi sao, sáng chói vô cùng. Hơn nữa lại ngồi trên đầu tuyết điêu trắng muốn càng khiến cho tiểu cô nương này giống như tinh linh trên bầu trời vậy.


Ngay cả Giang Trần trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Trong ánh mắt như ngập nước của tiểu cô nương này tràn ngập áy náy, nói:

- Đại ca ca, đại bạch của ta không nghe lời, không có làm thương tổn tới huynh đó chứ?

Thanh âm của tiểu cô nương này trong vắt, có vẻ ngây thơ mà tuổi này mới có, lại có tính thân thiện của trẻ con, khiến cho người nghe âm thanh lập tức cảm thấy trong lòng vui vẻ, thoải mái.

- Đại bạch, sao ngươi phải công kích đại ca ca này?

Tiểu cô nương này hỏi đầu tuyết điêu công kích Giang Trần lúc trước.

Đồng thời lại vuốt vuốt lông vũ của nó, giọng nói tràn ngập yêu thương, nói:

- Cũng may đại ca ca hạ thủ lưu tình, bằng không mà nói ngươi sẽ nếm mùi đau khổ.

Nghe ngữ khí của tiểu cô nương này, Giang Trần cảm thấy thú vị, lại cảm thấy hiếu kỳ. Đồng thời trong lòng nổi lên cảm giác cổ quái khác thường.