Sát Thần Chí Tôn

Chương 1713: C1713



Chỉ cần bạo lộ Thiếu Vũ lệnh, vậy thì chẳng khác nào là nói cho người khác biết hắn chính là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn. Đây đối với việc Giang Trần luôn ít xuất hiện, điệu thấp làm việc mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng phiền phức.

- Khu vực phía bắc Lưu Ly vương thành, Thương Vân đjai quốc, Kim Chung thành....

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần đã đem lộ tuyến trong khối ngọc giản kia hoàn toàn ghi nhớ trong đầu.

Rời khỏi Khổng Tước thánh sơn, Giang Trần luôn ít xuất hiện. Ra khỏi khu hạch tâm lvlt, Giang Trần thi triển Thiên Côn lưu qu ang độn, tốc độ so với lúc trước ít nhất cũng tăng lên gấp hai ba lần.

Tốc độ nhanh chóng khiến cho Giang Trần cũng bình tĩnh hơn nhiều. Tuy rằng hắn rất lo lắng tới phụ thân, thế nhưng thế cục hiện tại đã như thế, có lo lắng suông cũng không thể làm nên chuyện gì.

Thứ duy nhất hiện tại hắn có thể làm đó chính là mau chóng điều tra nơi hạ lạc của phụ thân, tìm được phụ thân.

- Phụ thân à, hy vọng người hiền đều có trời giúp. Người phải bình an, chờ phụ tử chúng ta đoàn tụ. Chuyện mẫu thân, nếu như người bị trói buộc rời khỏi chúng ta, hài nhi nhất định sẽ thay hai người làm chủ. Mặc kệ gia tộc mẫu thân mạnh tới đâu, không nên trêu vào tới đâu, tuyệt đối hài nhi không ngồi yên mà không để ý tới.

Giang Trần không còn là Giang Trần lúc trước, không đơn thuần là thực lực đột nhiên tăng mạnh, địa vị ở bát vực cũng là tồn tại nhất đẳng.

Thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, chưởng khống giả tương lai của Lưu Ly vương thành.

Nhưng thân phận này, ném ở đâu người ta cũng không dám bỏ qua sự tồn tại của hắn.


Từ khu hạch tâm Lưu Ly vương thành tới Thương Vân đại quốc, theo như tốc độ của Giang Trần trước kia ít nhất cần hai ba ngày. Nhưng bây giờ chỉ cần một ngày rưỡi cũng đã tiến vào cảnh nội của Thương Vân đại quốc.

Ngoài thành trì Lưu Ly vương thành ra, tất cả các quốc gia lớn nhỏ và thành trì ở phụ cận, tính cả đại quốc và những thành trì lớn chí ít cũng có trên trăm.

Một đại quốc, một thành trì lớn ít nhất có thể so với một tông môn tam phẩm. Có một ít đại quốc đỉnh cấp càng có thể so với tông môn tam phẩm.

Đương nhiên đại quốc và thành trì có thể so với tông môn tam phẩm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà Tàng Vu đại quốc này với tư cách là một bình chướng quan trọng nhất phía bắc của Lưu Ly vương thành, lại không kém với tông môn nhị phẩm là bao.

Mà Kim Chung thành là vương đô của Thương Vân đại quốc.

Luận trình độ phồn hoa, Kim Chung thành này tuyệt đối không kém hơn đế đô của Xích Đỉnh đế quốc. So với Thái A thành lúc trước Giang Trần đi qua còn phồn hoa hơn.

Giang Trần tiến vào KIm Chung thành, trên đường cũng không gặp phải bất luận kiểm tra gì.

Bởi vì Giang Trần từ Lưu Ly vương thành tiến vào Kim Chung thành, số lần kiểm tra cũng ít hơn rất nhiều.

Tiến vào Kim Chung thành, Giang Trần mới phát hiện ra Lưu Ly vương thành đối với Kim Chung thành này có lực ảnh hưởng lớn tới cỡ nào.

Khu vực hạch tâm của Kim Chung thành này không ngờ cũng có ba tòa tháp cao ngất, hoàn toàn bắt chước theo quy cách của Lưu Ly vương tháp, giống như thu nhỏ lại theo tỷ lệ một phần ba, mô phỏng theo Lưu Ly vương tháp.

- Xem ra Thương Vân đại quốc này, cảm giác quy phục Lưu Ly vương thành rất nặng. Đây là một chuyện tốt.

Giang Trần cảm nhận khí tức phồn hoa của Kim Chung thành, tuy rằng nơi này không có cách nào so sánh với chủ thành Lưu Ly vương thành. Nhưng mà trừ chủ thành Lưu Ly vương thành ra, đây là một thành thị phồn hoa nhất trong những thành thị mà Giang Trần từng đi qua.

Khách điếm Phi Mã ở Kim Chung thành nhiều lắm chỉ được tính là khách điếm nhị lưu, bình thường tán tu lui tới nơi này tương đối nhiều.

Mà vị trí cũng là một địa phương lệch ra bên ngoài trung tâm Kim Chung thành. Bởi vì chênh lệch một điểm này cho nên mới có thể xây lớn như vậy. Khiến cho nhìn qua khách điếm Phi Mã này vẫn còn tương đối rộng rãi.

Giang Trần đi vào cửa Phi Mã khách điếm, trong đầu lại thầm nghĩ:

- Trạm tình báo mà Cơ huynh nói chính là chỗ này.

Bởi vì y phục trên người Giang Trần hiện tại bình thường, mà hắn lại đang dịch dung, bộ dáng không khác gì tán tu, chuyện này khiến cho tiểu nhị khách điếm Phi Mã khi nhìn thấy hắn cũng không nhiệt tình quá phận.


- Ở trọ s ao? Phòng chữ thiên ba ngàn Thánh linh thạch một đêm. Ở ba ngày có thể được chiết khấu năm phần trăm. Phòng chữ địa một ngàn Thánh linh thạch một đêm. Ở ba ngày cũng chiết khấu năm phần trăm. Phòng bình thường một đêm là ba trăm Thánh linh thạch, ở ba ngày cũng được chiết khấu như vậy.

Tiểu nhi này vô cùng quen thuộc nói, thế nhưng cũng không có nụ cười điển hình của chức nghiệp.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta tìm ng ười.

Tiểu nhị kia nghe xong là tìm người mới nhướng mày nói:

- Nhiệm vụ treo giải thưởng thì tới bên kia tiến hành.

Phi Mã khách điếm này một mặt là khách điếm, một bên khác cũng là trạm tình báo, cũng tiếp nhận một số sinh ý như nhận nhiệm vụ.

- Ta tìm Ngưu Ngũ Hoa.

- Ngưu... Ngươi tìm chưởng quầy?

Tiểu nhị kia vốn sững sờ, sau đó vẻ mặt lập tức chuyển thành châm chọc:

- Phi Mã khách điếm ta một n gày chí ít có mười tám võ giả, đều tới tìm chưởng quầy chúng ta. Nhưng mà nha... Dưới tình huống bình thường, chưởng quầy của chúng ta đại đa số cũng không gặp những người này. Các hạ tìm Ngưu chưởng quầy không phải muốn tống tiến, lấy ít tiền đó chứ?

Hiển nhiên nhìn cách ăn mặc của Giang Trần, tiểu nhị kia hiển nhiên không thấy được Giang Trần là người có tư cách gặp mặt Ngưu chưởng quầy của hắn.


Trông mặt mà bắt hình dong, đây là bệnh chung của đại đa số người.

Giang Trần cười cười, lơ đễnh không nói gì. Con mắt khẽ quát qua, nhìn về phía sau quầy, muốn tìm được người có thể nói chuyện.

Lúc này vừa vặn có một người cách ăn mặc giống như chấp sự từ bên trong quầy đi ra, nghe thấy tiểu nhị kia nói vậy, vị chấp sự này cau mày nói:

- Tiểu Uong, ngươi lại mồm mép dẻo quẹo rồi. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, trước mặt khách nhân, không nên miệng lưỡi trơn tru.

Chấp sự này thoạt nhìn mặt trắng, ôn nhu, khiến cho người ta cảm thấy cũng không quá kém.

- Bằng hữu, tiểu nhị này là người mới tới, còn không hiểu quy củ.

Người trung niên bộ dáng giống như chấp sự kia gật đầu nói lời xin lỗi với Giang Trần.

Phi Mã khách điếm làm sinh ý, cầu tài, hiển nhiên không muốn dễ dàng đắc tội với người khác.

Người không thể nhìn bề ngoài, huống chi, coi như là một tán tu bình thường cũng không cần phải đắc tội với người ta. Thế giới võ đạo, người liều mạng quá nhiều, có đôi khi một câu đắc tội với người ta, thậm chí còn dẫn tới một hồi tai họa.

Nếu như tên tiểu nhị gọi là Tiêu Uông này cứ lắm miệng như thế, một ngày không đắc tội với năm ba khách nhân cũng không ngừng. Nếu như không phải tỷ phu tiểu tử này là một trong những chưởng quầy của khách điếm Phi Mã, tiểu tử này căn bản không thể ở nổi trong khách điếm này mười ngày nửa tháng mà đã phải cuốn gói đi rồi.