Sát Thần Chí Tôn

Chương 1812: C1812



̉ đệ.

Nhưng mà cũng có người thở dài thay cho Giang Trần, nghĩ thầm người trẻ tuổi kia cuối cùng vẫn là lòng dạ không đủ, nếu như nhất định phải chịu thiệt thòi như vậy, vì sao không biết làm người một chút, gây dựng quan hệ với Tỉnh Tam gia? Trước khi đi còn nói loại lời nói ý vị thâm trường như vậy, chuyện này không phải muốn làm cho Tỉnh tam gia kia chán ghét ngươi sao?

Đối với những người hiểu Tỉnh Tam gia, cũng biết Tỉnh Tam gia không phải là loại người có lòng dạ khoáng đạt.

Nếu như người trẻ tuổi kia bợ đít Tỉnh Tam gia, vỗ mông ngựa hắn, nói lời nói mang ơn, nói không chừng tâm tình của Tỉnh Tam gia tốt, chuyện cũng chỉ tới đây mà thôi.

Thế nhưng mà người trẻ tuổi kia trong lời nói còn lộ ra vẻ trào phúng với Tỉnh Tam gia. Chuyện này không phải là tự tìm phiền toái cho bản thân mình sao?

Cho nên người hiểu Tỉnh Tam gia, cũng biết chỉ sợ chuyện này còn chưa xong. Người trẻ tuổi kia nói không chừng sẽ phải chịu đau khổ.

Đương nhiên, những người vây xem chung quanh lúc này, ai cũng không có khả năng đi quan hệ tới chuyện của Tỉnh Tam gia. Thậm chí trên mặt mũi, bọn họ còn phải biểu hiện là đứng ở phía Tỉnh Tam gia.

- Người trẻ tuổi hiện tại quả thực không hiểu chuyện.

- Đúng vậy a. Không phải là Tam gia, cho dù hắn có mười gốc linh dược Thiên cấp cũng không cầu được một gốc Tiếu bồ đề a.

- Đúng vậy, Tam gia đã rộng lượng như vậy mà hắn còn làm ra vẻ thế kia. Loại người trẻ tuổi này không biết thức thời a.

- Hừ, Sương Nguyệt thành chúng ta, mặc kệ hắn có địa vị gì, muốn ở trước mặt Tam gia bày ra tư thái kia là tự mình muốn chết.

Tỉnh Tam gia hiển nhiên rất hưởng thụ những lời nịnh hót này, vẻ mặt vui vẻ, thản nhiên tiếp nhận. Tùy ý phất tay rồi dẫn theo một đám thủ hạ như lang như hổ nghênh ngang rời đi.


Nhìn thấy Tỉnh Tam gia đi xa, trong đám người lại vang lên tiếng thở dài.

- Khó trách Tam gia có thể phú địch toàn thành, tốc độ kiếm tiền này quả thực khiến cho người ta trợn mắt há mồm a.

- Sinh ý của Tam gia là dựa vào thủ đoạn. Ngươi không làm được, cuối cùng vẫn phải cầu hắn làm. Người trẻ tuổi kia nhìn như có tiền, thế nhưng cuối cùng vẫn non một chút.

Những nghị luận này nhìn như nghênh về phía Tỉnh tam gia, thế nhưng kỳ thực lại có chút không thuận mắt với hắn.

Có ít người thì nhẹ giọng nói thầm:

- Lợi nhuận của kẻ này không phải chỉ là dựa vào quyền thế ép người sao? Hắn kiếm tiền quả thực thống khoái, thanh danh của Sương Nguyệt thành chúng ta cũng bị hắn làm cho thối nát.

- Đúng vậy a, người bên ngoài hiện tại nghe thấy Sương Nguyệt thành chúng ta đều lắc đầu. Đối với sinh ý đan dược trong Sương Nguyệt thành chúng ta đều không thèm ngó tới.

- Ài, địa vị của Sương Nguyệt thành trên bát vực ngày càng thấp, danh tiếng cũng ngày càng kém, cũng không phải là không có nguyên nhân.

NHững người này có mấy người có lẽ đang ngang nhiên phê phán Tỉnh tam gia, nói trắng ra chỉ có bốn chữ, lũng đoạn thị trường.

Đương nhiên bọn họ nói thầm, thanh âm đều rất nhỏ. Hiển nhiên không muốn người khác nghe được, đắc tội với Tỉnh tam gia.

Tại Sương Nguyệt thành, đắc tội với Tỉnh Tam gia, quả thực không có mấy người sống được thoải mái.

Giang Trần tạm thời lại không có tâm tình đi so đo với Tỉnh Tam gia kia. Mặc dù trong lòng hắn khó chịu vạn phần, thế nhưng cũng bị hắn tạm thời đè nén xuống.

Hiện tại hắn một lòng muốn chạy về khách điếm, luyện chế ra giải dược, giải độc cho Vô Song đại đế.

Tuy rằng vì mua Tiếu bồ đề này phải trả một cái giá rất lớn, nhưng cuối cùng cũng nắm được tới tay. Như vậy, chí ít Giang Trần có chín thành nắm chắc có thể cứu tỉnh đám người Vô Song đại đế.

Hơn nữa có thể cam đoan sau này bọn họ sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng mặt trái nào.

Đương nhiên muốn làm được chuyện này còn cần thủ đoạn độc nhất vô nhị của Giang Trần, đổi lại là bất luận Đan Vương nào của Thần Uyên đại lục, thậm chí là Đan Đế cũng chưa hẳn đã hiểu rõ.

Về phần Đan Đế sắp lên Thiên Vị Đan tiên, Giang Trần cũng không có tận mắt nhìn qua, không biết thủ đoạn của bọn họ, cho nên đối với thực lực của bọn họ cũng không dễ phỏng đoán.

Trở lại khách điếm, Long Tiểu Huyền vẫn tận chức trách, luôn chăm chú canh gác, không có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Nhìn thấy Giang Trần trở về, vẻ mặt Long Tiểu Huyền lạnh lùng nói:

- Ngươi lại thiếu nợ ta một nhân tình.

Giang Trần cười hắc hắC:


- Long huynh, ta thiếu nợ ngươi quá nhiều nhân tình. Nợ quá nhiều, ngày đó ngươi tìm cơ hội để ta trả một lần hết luôn a.

- Ta sẽ không quên.

Long Tiểu Huyền bỗng nhiên nhếc miệng cười nói:

- Ta nhớ lần trước ngươi ở Đan Hỏa thành có thu một đầu linh thú, khí tức khiến cho ta rất không thích, ngươi gửi nuôi nó ở nơi nào?

Giang Trần vội nói:

- Long huynh, ngươi muốn làm cái gì?

- Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Sợ ta ăn nó sao?

Bộ dáng của Long Tiểu Huyền hiện tại rất là rắm thí.

Giang Trần đánh giá Long Tiểu Huyền, cười hắc hắc nói:

- Long huynh, tại sao ta cảm thấy sau khi ngươi biến hóa, trở nên rắm thí hơn rất nhiều nha.

- Đừng nói sang chuyện kháng, đầu linh thú kia gửi nuôi ở nơi nào? Để bản long nhìn một cái.

- Long huynh, đầu linh thú kia ngươi cũng đừng có nhớ thương. Ta chắc chắn sẽ không để cho ngươi thôn phệ nó. Lại nói, cho dù ngươi có thôn phệ nó cũng không dung hợp được huyết mạch của nó.

Giang Trần vội vàng nói.

Long Tiểu Huyền lầm bầm nói:


- Thứ nhất, bản long đối với loại tiểu linh thú này không có bất luận hứng thú nào. Thứ hai, bản long vốn là hậu duệ Long tộc thượng cổ, không có huyết mạch nào là Bản long không có cách luyện hóa.

- Lần này cũng không nhất định nha.

Giang Trần cười thần bí nói:

- Long huynh, huyết mạch linh thú thượng cổ, có thể trở thành huyết thống hoàng tộc cũng không nhiều lắm. Chân long nhất tộc các ngươi cũng tính là một, thế nhưng mà Chân Long nhất tộc cũng không phải là huyết mạch hoàng tộc duy nhất trong Chư Thiên a.

- Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nói đầu tiểu linh thú kia cũng là huyết mạch hoàng tộc Chư Thiên gì đó hay sao?

Long Tiểu Huyền thoáng cái có chút không phục nói.

- Cái này sao? Tạm thời ta cũng không thể kết luận. Vốn bằng vào phán đoán trực giác của ta, việc này cũng không kém nhiều lắm. Nếu như đúng mà nói. Về sau các ngươi long huynh hổ đệ, cũng có thể giúp được ta một hai.

Trong trí nhớ truyền thừa của Long Tiểu Huyền đột nhiên hiện lên một ít tin tức, sắc mặt biến đổi, nói:

- Chẳng là nó chính là huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ thượng cổ?

Chủng tộc linh thú có huyết mạch được xưng là hoàng tộc thượng cổ tuyệt đối không nhiều lắm. Đông phương Chân Long, Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc, Chu Tước nhất tộc, Quy xà Huyền Vũ nhất tộc.

Trừ những tộc này ra còn có một ít huyết mạch chuẩn Hoàng tộc, so với bốn thần thú này thấp hơn một chút. Ví dụ như Kỳ Lân nhất tộc, ví dụ như Khổng Tước nhất tộc, ví dụ như Côn Bằng nhất tộc... Những chủng tộc này số lượng ước chừng có hơn mười. Thế nhưng vẫn chênh lệch hơi nửa trù so với bốn thần thú.

Dưới tầng này chính là những chủng tộc bình thường.