Sát Thần Chí Tôn

Chương 1833: C1833



- Các huynh đệ, kẻ địch lợi hại. Chúng ta liều chết phá vòng vây. Thoát được ai thì được. Chạy tới Nguyệt Thần giáo, chạy tới phân đà thứ nhất cầu cứu.

- Đúng, chúng ta phá vòng vây, đi tìm đám người hội chủ.

Mấy cường giả Hoàng cảnh này thấy Kha trưởng lão một chiêu bị đánh chết, đâu còn tâm tư ngoan cố chống lại. Phải biết rằng tu vi của Kha trưởng lão hơn xa bọn họ, là cường giả Hoàng cảnh cao giai.

Kha trưởng lão Hoàng cảnh thất trọng bị một chưởng của người ta đánh gục. Bọn họ bất quá chỉ là mấy Hoàng cảnh sơ giia. Còn lấy gì để liều mạng cơ chứ?

Nói không dễ nghe một chút, ngay cả tư cách để liều mạng với người ta cũng không có.

Thế nhưng mà muốn tách ra chạy trốn cũng không phải nói trốn là có thể thoát được.

Thực tế là bọn họ bị hai cuồng nhân Long Tiểu Huyền và Giang Trần bao vây. Vốn Long Tiểu Huyền đã tạo ra áp lực cực lớn cho bọn họ.

Mà Giang Trần lúc này cũng hoàn toàn không nương tay, mặc dù không có bạo lộ những thủ đoạn thông thường kia, nhưng mà thủ đoạn của hắn lại rất nhiều.

Đối phó với mấy cường giả Hoàng cảnh sơ giai không có gì đặc biệt, vẫn không có một chút áp lực nào.

Quan trọng nhất là Vô Song đại đế dùng một chưởng đánh gục Kha trưởng lão, lĩnh vực đại đế cũng bao phủ toàn bộ chung quanh. Mấy cường giả Hoàng cảnh này muốn phá vòng vây, cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.

Huống chi ở xa còn có một Vận phu nhân còn chưa có ra tay.

Vận phu nhân này đừng coi nàng là người bệnh, thế nhưng tốt xấu gì nàng cũng là tiền bối Hoàng cảnh cửu trọng. Lạc đà gầy so với ngựa béo còn lớn hơn. Cho dù lúc này không phải thời kỳ đỉnh phong của nàng. Thế nhưng đừng có coi nàng không tồn tại, cũng không có khả năng dùng tu vi Hoàng cảnh sơ giai vượ qua được nàng.

Dưới sự chém giết mạnh mẽ, cường thế của Giang Trần và Long Tiểu Huyền, cả đám cao tầng Hoàng cảnh sơ giai của Vẫn Thiên hội không ngừng bị giết chết.


Đám người Vẫn Thiên hội này hiển nhiên chuyên làm việc ác, tạo thành tính cách hung cùng cực ác của bọn họ. Cho dù sắp chết tới nơi, bọn họ cũng không có cầu xin, mà liều chết chiến đấu.

Chỉ tiếc ngay từ đầu đây cũng không phải là một trận chiến công bằng. Không quản bọn họ vùng vãy giãy chết thế nào, cuối cùng kết cục chỉ có một, không ngừng giảm bớt nhân số, bị trấn áp.

Mãi tới khi Long Tiểu Huyền giết chết một đối thủ cuối cùng thì trận chiến mới tuyên cáo chấm dứt. Mà lúc này cửa ra vào Vẫn Thiên hội đã trở thành một đống bừa bộn, núi xác biển máu.

Long Tiểu Huyền cười hắc hắc, nhìn Giang Trần nói:

- Thế nào, có nên đi vào hay không?

Giang Trần không chút do dự:

- Đi vào.

Vô Song đại đế vẫy tay, ý bảo Vận phu nhân đi cùng hắn. Đối với Vô Song đại đế mà nói, chỉ là một Vẫn Thiên hội, hắn căn bản không đặt vào trong mắt.

Coi như là thánh địa Nguyệt Thần giáo, nếu như hắn nóng nảy, cũng dám xông vào. Chứ đừng nói là loại thế lực thế tục như Vẫn Thiên hội này.

- A Vận, ta thấy huynh đệ chúng ta có chút bất ổn. Ta sợ không khuyên được hắn, nàng đi khuyên nhủ một chút đi.

Vận phu nhân cực kỳ cảm kích Giang Trần, luôn coi Giang Trần là ân nhân cứu mạng của phu thê bọn họ. Tự nhiên nàng cũng nhìn ra Giang Trần có chút là lạ, nàng tiến lên phía trước, hòa nhã nói:

- Chân huynh đệ, Vẫn Thiên hội này có phải chọc tới đệ hay không?

Vận phu nhân nhỏ nhẹ nói, giống như một thùng nước đá dội xuống đỉnh đầu Giang Trần, làm cho cảm xúc trong lòng hắn bình tĩnh lại đôi chút.

Thanh âm có chút khổ sở:

- Tẩu tử, việc này nói rất dài dòng. Hiện tại tiểu đệ không có thời gian giải thích. Đệ phải tiến vào tổng bộ Vẫn Thiên hội nhìn xem.

Vô Song đại đế thấy Giang Trần kiên quyết như vậy chỉ có thể gật đầu nói:

- Đi, đừng nói là Vẫn Thiên hội, coi như là núi đao biển lửa lão ca ta cũng đi cùng với đệ.

Long Tiểu Huyền cũng không nói gì, nhưng biểu lộ kiên định kia đã nói rõ tất cả.

Ngược lại, người trong cuộc như Lưu Chấn trong lúc nhất thời lại khó có thể tiêu hóa được cảnh tượng vừa mới chấm dứt. Đầu óc hắn liên tục suy nghĩ, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng núi xác biển máu trước cửa Vẫn Thiên hội, hắn vẫn còn cảm thấy như là mơ.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, lần giao dịch này cuối cùng lại biến thành một trận giết chóc. Nhưng mà không phải bọn họ bị tàn sát, mà là bọn họ đồ sát Vẫn Thiên hội.

Vốn hắn mời đám người Giang Trần cứu người. Hiện tại người ta dường như so với cố chủ là hắn còn chú tâm hơn. CHuyện này khiến cho Lưu Chấn ngoài kinh ngạc ra còn có chút cảm động.

- Lưu Chấn, ngươi đi theo ta.


Ngữ khí Giang Trần vô cùng ngưng trọng, vẫy tay với Lưu Chấn:

- Ta hỏi ngươi, đồng bọn của ngươi rốt cuộc có quan hệ gì vói ngươi?

Lưu Chấn nói:

- Hắn ta là bằng hữu võ đạo, chỉ là bèo nước gặp nhau. Chỉ là sau đi liên tục trải qua hoạn nạn trong thời gian dài, mới thành hảo huynh đệ.

- Chỉ là bèo nước gặp nhau mà cũng có thể khiến cho người vì hắn mà làm như vậy sao?

Giang Trần có chút nghi hoặc.

Lưu Chấn nói tới đây cũng có chút kích động nói:

- Thiệu công tử, Lưu Chấn ta tuy rằng không có bản lĩnh gì. Cũng không phải là loại người hào khí như vân. Thế nhưng mà bằng hữu của ta, tuy rằng chúng ta không phải huynh đệ cùng chung dòng máu, thế nhưng cũng là bằng hữu sinh tử. Lưu Chấn ta đời này không có nhiều bằng hữu lắm. Huynh đệ càng ít. Hiếm khi gặp một huynh đệ hợp ý, thân mật như vậy. Làm một chuyện như thế thì tính là gì cơ chứ?

Tiểu nhân vật cũng có đạo của tiểu nhân vật. Tiểu nhân vật cũng có tình cảm của tiểu nhân vật.

Điểm này Giang Trần không chút nghi ngờ.

Nhìn vẻ mặt thành thật của Lưu Chấn, Giang Trần tin tưởng Lưu Chấn này nhất định không nói dối.

Thực lực mạnh, không có nghĩa là nhân phẩm tốt.

Trái lại thực lực yếu cũng không có nghĩa là nhân phẩm không được.

Từ trên người Lưu Chấn xem ra, mặc kệ ở phương diện nào hắn đều không tính là người kiệt xuất. Cho dù là phương diện nhân phẩm, cũng tuyệt đối không phải là loại quân tử không thể bắt bẻ được gì.

Nhưng mà người bình thường không phải quân tử thì cũng có tình cảm chân thật của mình. Bọn họ cũng biết phân định rạch ròi.


Ví dụ như thân tình, ví dụ như bằng hữu, ví dụ như huynh đệ.

Giang Trần hít sâu một hơi:

- Đồng bạn của ngươi, ngươi có biết danh tính của hắn không?

Lưu Chấn có chút đề phòng nhìn qua Giang Trần, bỗng nhiên lắc đầu nói:

- Danh tính của hắn mặc dù ta biết, thế nhưng lại không thể nói cho ngươi biết.

- Vì sao?

Giang Trần nhịn không được nói.

- Không thể nói được là không thể nói được. Ngươi hỏi cái gì ta cũng không nói.

Ngữ khí của Lưu Chấn vô cùng nghiêm túc.

Giang Trần trầm tư một lát, bỗng nhiên nhìn qua Lưu Chấn, nói:

- Ta đoán hắn họ Giang.

Lưu Chấn nghe vậy toàn thân đột nhiên co rút lại, giống như đang run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần giống như đang nhìn ma quỷ, tràn ngập kinh ngạc.

Loại vẻ mặt này hiển nhiên đã bán đứng thế giới nội tâm của Giang Trần.