Sát Thần Chí Tôn

Chương 1880: C1880



Lúc này Từ Thanh Tuyền lại dị thường bướng bỉnh:

- Sư tôn, ngươi để ta ở lại a. Đệ tử cam đoan, tuyệt đối ngoan ngoãn, không để cho sư tôn thêm phiền. Ta chỉ là muốn nhìn người này một chút, có phải giả thần giả quỷ hay không.

Tính tình của Từ Thanh Tuyền, mọi người đều biết. Ngươi nói nàng đơn thuần, nàng lại có một cỗ cơ linh. Ngươi nói nàng tâm cơ nặng, nàng lại có một loại thiếu nữ đơn thuần. Ngươi nói nàng không thích cùng người lui tới, có đôi khi nàng lại ngữ ra kinh người.

- Lão Nhị, Thanh Tuyền muốn ở lại, ngươi cho nàng lưu lại đi. Như thế nào, ngươi đối với môn đồ đắc ý của mình không có lòng tin như vậy sao?

Đại giáo chủ giống như cười mà không phải cười nói.

Nhị giáo chủ nghẹn lời, trừng Từ Thanh Tuyền, mới nói:

- Nhớ kỹ ngươi hứa hẹn, đừng để vi sư thêm phiền. Nếu không, về sau mơ tưởng vi sư lại đáp ứng yêu cầu gì của ngươi.

Từ Thanh Tuyền cười hì hì:

- Yên tâm đi.

Tất cả mọi người đi ra, mặc dù Nhị giáo chủ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn còn nghĩ thân phận, không có ở lại giám sát.

Giang Trần ngồi xếp bằng dưới Nguyệt Thần Bảo Thụ, ánh mắt bất động, dừng ở trên Nguyệt Thần Bảo Thụ kia.

- Tốt rồi, đừng giả bộ. Nói đi, ngươi một mình truyền thức cho ta, bảo ta lưu lại, là cần làm chuyện gì? Ngươi thật to gan a, ở trước mặt sư tôn ta, cũng dám một mình truyền thức, không sợ nàng đánh ngươi một chầu sao?


Từ Thanh Tuyền nũng nịu nhẹ nói.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Từ Thanh Tuyền, mẹ của ngươi là Từ Mộng, đúng không?

- Ngươi... Không nên nói mẫu thân của ta.

Từ Thanh Tuyền nhướng mày.

- Nói cho ngươi biết, dù toàn bộ Thanh Nguyệt nhất mạch đều nhục nhã mẫu thân của ta, ngươi là ngoại nhân, lại không có tư cách nói mẫu thân của ta.

Giang Trần lắc đầu, bỗng nhiên vung tay lên, một cái Trữ Vật Giới Chỉ rơi vào trước mặt Từ Thanh Tuyền:

- Bên trong có chút đồ vật, nếu như ngươi có tình, liền giao cho mẹ của ngươi a.

- Ngươi... Có ý tứ gì?

Từ Thanh Tuyền không hiểu ra sao.

Giang Trần lại không trả lời, mà hỏi:

- Bây giờ nói sự tình của Nguyệt Thần Bảo Thụ. Nguyệt Thần Bảo Thụ của các ngươi, bình thường hộ lý như thế nào? Có người nào hộ lý nó?

- Hộ lý Nguyệt Thần Bảo Thụ, trên căn bản mỗi ngày đều có người đến. Hơn nữa đều là người cố định. Bất quá mấy năm trước, có một đệ tử hộ lý Nguyệt Thần Bảo Thụ chết. Thay đổi một người đến.

- Ân?

Giang Trần nghe vậy, lại nhướng mày, tựa hồ nắm đến một điểm manh mối gì đó.

Một nam nhân, thời điểm hắn chăm chú suy nghĩ, luôn lộ ra mị lực mười phần.

Thời điểm Giang Trần lâm vào suy nghĩ, Từ Thanh Tuyền một mực dùng ánh mắt quan sát Giang Trần, lại thần kỳ không nói gì, hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào Giang Trần, như có điều suy nghĩ.

Có đôi khi ấn tượng đầu tiên thật sự rất trọng yếu. Đối với Kê Lang Đan Vương, Từ Thanh Tuyền nhìn thế nào cũng cảm thấy người này nói nhiều quá mức, loại khí phái lão tử đệ nhất thiên hạ kia, cũng làm cho Từ Thanh Tuyền thập phần chán ghét.

Mà Thiệu Uyên trước mắt này, lời nói cũng nói không hay, cách ăn mặc không phải loại công tử nhẹ nhàng, thậm chí nhất cử nhất động tầm đó, cũng không có bất kỳ ý tứ nịnh nọt.

Nhưng hết lần này tới lần khác là một người như vậy, Từ Thanh Tuyền lại thấy được lực chú ý của đối phương, là chân chính đặt vào Nguyệt Thần Bảo Thụ, mà không phải có mưu đồ khác.

Đương nhiên, ngay từ đầu Từ Thanh Tuyền cũng cảm thấy Thiệu Uyên này truyền thức cho mình, để cho mình lưu lại, chỉ sợ có ý đồ bất lương gì. Trong nội tâm cũng thập phần đề phòng


Chỉ chờ đối phương nói năng lỗ mãng, nàng sẽ lập tức bộc phát.

Thế nhưng mà, loại tình huống nàng đoán trước căn bản không có xuất hiện. Người ta ngược lại là cho nàng một đồ vật, thế nhưng mà cái kia căn bản không phải cho nàng, mà là cho mẫu thân của nàng.

Cái này để cho Từ Thanh Tuyền hơi có chút ngoài ý muốn, đồng thời, cũng câu dẫn ra lòng hiếu kỳ của nàng.

Ngay thời điểm Từ Thanh Tuyền suy nghĩ lung tung, Giang Trần bỗng nhiên nhẹ gật đầu, nói với Từ Thanh Tuyền:

- Đi gọi toàn bộ người hộ lý Nguyệt Thần Bảo Thụ tới. Nhớ kỹ, là toàn bộ, một cái cũng không thể thiếu.

Khẩu khí phân phó người này, làm cho Từ Thanh Tuyền cảm thấy hơi có chút ảo não. Tốt xấu gì mình cũng là một Thánh Nữ, ở Nguyệt Thần Giáo địa vị gần với tam đại giáo chủ. Gần đây đều là nàng sai sử người, còn chưa có ai coi là nha hoàn sai sử qua.

Sắc mặt hơi đổi, có chút ít giận dữ, lại phát hiện người ta căn bản không có nhìn nàng, mà tiếp tục nhìn Nguyệt Thần Bảo Thụ như có điều suy nghĩ.

Lời nói hờn dỗi đã đến bên miệng, lại bị Từ Thanh Tuyền nuốt xuống. Mặc dù có chút mất hứng, nhưng Từ Thanh Tuyền vẫn chiếu theo ý tứ của Giang Trần đi làm.

Thánh Nữ truyền lệnh, rất nhanh đã có người đi chấp hành.

Không bao lâu, tất cả đệ tử tham gia hộ lý Nguyệt Thần Giáo, toàn bộ bị gọi tới.

Nghe nói Giang Trần triệu tập tất cả đệ tử hộ lý Nguyệt Thần Bảo Thụ, Nguyệt Thần Giáo tam đại giáo chủ, vốn đã ly khai, lại nhao nhao trở lại.

Hiển nhiên, các nàng cũng lo lắng, lo lắng Thiệu Uyên này xằng bậy, đem trách nhiệm đổ trên đầu những đệ tử hộ lý Nguyệt Thần Bảo Thụ kia.

Căn cứ Đan Vương khắp nơi kiểm tra đo lường, Nguyệt Thần Bảo Thụ tuyệt đối không tồn tại bất luận dấu vết phá hư nào.Nếu như Thiệu Uyên Đan Vương đem trách nhiệm đổ lên đầu những đệ tử hộ lý, vậy thì thủ đoạn không khỏi có chút thấp kém, tam đại giáo chủ là tuyệt đối sẽ không để cho loại sự tình này phát sinh.

Dù sao, loại sự tình không có chứng cứ này, sẽ làm cho đệ tử bổn tông tầm đó hình thành ngờ vực vô căn cứ, thậm chí sẽ để cho toàn bộ tông xuất hiện nội chiến.


Chứng kiến tam đại giáo chủ đi mà quay lại, Giang Trần cũng hơi có chút kinh ngạc. Bất quá hắn lại bất động thanh sắc như cũ, cũng không có cố ý đi nhìn Từ Thanh Tuyền.

Bất quá ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn lo lắng Từ Thanh Tuyền sẽ đem Trữ Vật Giới Chỉ mình cho nàng, giao cho sư tôn của nàng.

Cũng may, Từ Thanh Tuyền không có làm như vậy, giống như bọn hắn tầm đó chuyện gì cũng không có phát sinh qua. Từ Thanh Tuyền đi đến, nói với mấy giáo chủ:

- Thiệu công tử bảo Thanh Tuyền triệu tập những đệ tử hộ lý này.

Nhị giáo chủ nhíu mày:

- Hắn đây là muốn làm gì?

Các nàng ly khai mới không bao lâu, Nhị giáo chủ tự nhiên không lo lắng Giang Trần làm cái gì học trò cưng của nàng. Dù muốn, thời gian cũng không kịp nha.

Cho nên mặc dù nàng có chút mất hứng, lại không hỏi Từ Thanh Tuyền phương diện này.

Từ Thanh Tuyền như người vô tội lắc đầu:

- Hắn chưa nói muốn làm cái gì, thế nhưng mà hắn là y sư, hắn nói cái gì, đệ tử chỉ có thể phối hợp nha.

Lúc này Đại giáo chủ cũng đi về phía Giang Trần, ngữ khí coi như uyển chuyển:

- Thiệu công tử, những đệ tử hộ lý của chúng ta, là tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Trước kia rất nhiều Đan Vương cũng kiểm tra đo lường qua Nguyệt Thần Bảo Thụ, đều bài trừ nhân tố người ngoài phá hư.