Sát Thần Chí Tôn

Chương 1911: C1911



Trong nội tâm Giang Trần lộp bộp thoáng một phát, nhìn khí độ của người nọ, tuy Giang Trần chưa bao giờ thấy qua Thúy Hoa Hiên chủ, nhưng thoáng cái liền tập trung người này, tuyệt đối là Thúy Hoa Hiên chủ không thể nghi ngờ.

Có chút thời điểm, nếu như một người không che dấu khí chất, người khác liếc liền có thể nhìn ra được.

Ví dụ như Thúy Hoa Hiên chủ, giờ phút này là như vậy.

Chỉ là, bên cạnh Thúy Hoa Hiên chủ có một đám hộ vệ, lại không nhìn thấy Vệ Hạnh Nhi.

- Ha ha, bốn vị đạo hữu nói đến liền đến, đây là cho Thôi mỗ mặt mũi a. Đến đến, mời vào trong, mời vào trong.

Ngữ khí của Thúy Hoa Hiên chủ cực kỳ khách khí.

Tuy đối mặt là bốn cường giả Hoàng cảnh tán tu, hơn nữa thực lực của bốn người này đều xa xa không bằng Thúy Hoa Hiên chủ hắn.

Thế nhưng mà trong giọng nói của Thúy Hoa Hiên chủ, lại không có chậm trễ chút nào.

Nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động, đều cho đối phương đủ mặt mũi.

Hiển nhiên, cử động lần này của Thúy Hoa Hiên chủ, cũng làm cho bốn tán tu kia thụ sủng nhược kinh.

Ngay cả Không Vân lão nhân cũng thở dài:

- Đều nói Thúy Hoa Hiên chủ chiêu hiền đãi sĩ, hôm nay vừa thấy, mới biết danh bất hư truyền. Không Vân bội phục.


Ngân Sa khách hơi gật đầu, kể cả bà lão còng xuống, cũng khàn khàn nói:

- Lão thân cũng kính đại danh của Thúy Hoa Hiên chủ đã lâu, lúc này mới nguyện ý đến gom góp náo nhiệt. Đổi lại người khác, mặc dù thực lực lão thân thấp kém, cũng không muốn đến tham gia náo nhiệt.

- Ha ha, nếu như thực lực của Kim Châm Mỗ Mỗ thấp kém, các vực quanh thân chúng ta, là không còn có thế hệ thực lực cao cường rồi.

Thúy Hoa Hiên chủ cười ha ha.

Nói vui tầm đó, lại nhìn công tử nhẹ nhàng kia:

- Diệu công tử mấy năm này thanh danh lên cao, đây có lẽ là lần đầu tiên Diệu công tử tới Xích Đỉnh Trung Vực chúng ta a? Có lẽ mọi người chưa bao giờ thấy qua đại giá của Diệu công tử, nhưng nhất định nghe qua đại danh đỉnh đỉnh của Diệu công tử?

Diệu công tử?

Nghe được ba chữ kia, trong đám người lập tức nhấc lên từng đợt gợn sóng.

- Hắn là Diệu công tử?

- Nguyên lai, Diệu công tử đại danh đỉnh đỉnh chính là hắn?

- Chậc chậc, Diệu công tử là được xưng tân truyền kỳ tán tu giới của các vực quanh thân a.

- Không thể tưởng được, mặt mũi của Thúy Hoa Hiên chủ lớn như vậy. Ngay cả Diệu công tử cũng mời động.

- Còn có Kim Châm Mỗ Mỗ, đó cũng là tiền bối tán tu nổi danh a. Thúy Hoa Hiên chủ không hổ là đại thủ bút.

Diệu công tử? Kim Châm Mỗ Mỗ?

Giang Trần nghe những cái tên này, lại lạ lẫm nói không nên lời. Thời điểm hắn ở Vạn Tượng Cương Vực, đối với sự tình ngoại giới cơ hồ không biết gì cả.

Mà thời điểm tiến vào Lưu Ly Vương Thành, tầm mắt đều ở Thượng Bát Vực, đối với tin tức của Hạ Vực Trung Vực khác cũng nghe ngóng không nhiều.

Một ít thế lực lớn ngược lại còn biết, đối với tán tu giới, lại cơ hồ không biết gì cả.

Bốn người này, thoạt nhìn hiển nhiên đều là nhân vật Thái Đẩu của tán tu giới, bằng không thì nhân vật như Thúy Hoa Hiên chủ, chỉ sợ cũng không thèm nhìn.

Nhìn Tứ đại tán tu ở trong tiếng chào hỏi của Thúy Hoa Hiên chủ, đi vào tổng bộ Thúy Hoa Hiên, Giang Trần cũng không có nhìn nhiều, thu hồi ánh mắt, nhíu mày lâm vào trầm tư

Không có chứng kiến Vệ Hạnh Nhi, để cho hắn đối với tình cảnh của Vệ Hạnh Nhi có chút lo lắng.

Tổng bộ Thúy Hoa Hiên này, cũng không phải Giang Trần không thể xông vào. Chỉ là, cứ như vậy xông vào, không thể nghi ngờ là cử động không thông minh.


Không nói trước tổng bộ của Thúy Hoa Hiên có phải đầm rồng hang hổ hay không, coi như là để cho một mình hắn đối mặt Thúy Hoa Hiên chủ cộng với Tứ đại tán tu, đó cũng là quá sức.

Trừ khi hắn vận dụng những át chủ bài kia.

Không phải vạn bất đắc dĩ, Giang Trần thật không muốn lựa chọn man lực.

Nhiều năm kinh nghiệm như vậy, để cho Giang Trần học được thông minh. Biết rõ lúc nào thích hợp man lực, lúc nào nhất định phải dùng trí lực.

Hiện tại dưới loại tình huống này, man lực hiển nhiên là lỗi thời.

Bất quá, Giang Trần rất nhanh liền nghĩ đến biện pháp.

Chờ bọn người Thúy Hoa Hiên chủ tiến vào một hồi, Giang Trần từ trong đám người lách ra, đi đến đại môn của Thúy Hoa Hiên.

Còn không có tiếp cận cửa ra vào, đã bị bốn võ giả của Thúy Hoa Hiên ngăn lại.

- Bằng hữu dừng bước, hôm nay Thúy Hoa Hiên chỉ tiếp đãi khách quý.

Thái độ của những võ giả này vẫn còn tính khách khí, nhưng mà thái độ cự tuyệt, là phi thường kiên định.

Giang Trần đã sớm liệu đến sẽ có một màn này, mặt không đổi sắc, cười nhạt nói:

- Ta nghe nói Thúy Hoa Hiên thu thập kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, bản thân bất tài, có một kiện bảo vật, đi khắp các vực quanh thân, lại không có một người nào biết hàng. Hôm nay cố ý tới Thúy Hoa Hiên, không thể tưởng được cánh cửa của Thúy Hoa Hiên cao như vậy? Thúy Hoa Hiên các ngươi, là dùng loại thái độ này buôn bán sao?

Ngữ khí của Giang Trần mang theo vài phần không vui, tự nhiên tản mát ra một loại khí độ, làm cho mấy võ giả kia không dám lãnh đạm.

Một người trong đó kiên nhẫn giải thích nói:


- Bằng hữu, nếu ngươi thật có kỳ trân dị bảo, có thể đợi năm ba ngày nữa, Thúy Hoa Hiên chúng ta nhất định sẽ long trọng tiếp đãi. Bất quá mấy ngày nay, đúng lúc Thúy Hoa Hiên ta có chuyện quan trọng...

- Ha ha ha, chuyện quan trọng? Dù chuyện gấp gáp thế nào, chẳng lẽ sinh ý cũng không cần làm. Mà thôi mà thôi, xem ra Thúy Hoa Hiên cũng là hư danh nói chơi. Bảo bối này của ta, nhất định cùng Thúy Hoa Hiên vô duyên. Không thể nói trước, đành phải đi Thượng Bát Vực, chỉ cầu có một người biết hàng.

Giang Trần lầm bầm lầu bầu tầm đó, thanh âm không cao cũng không thấp, nhưng lực xuyên thấu lại rất mạnh.

Trong Thúy Hoa Hiên, vừa vặn có một gã cung phụng trưởng lão địa vị cực cao, nghe bên ngoài ồn ào, thuận bước đi ra, nhìn Giang Trần nói.

- Các hạ, ở cửa ra vào của Thúy Hoa Hiên, ngươi cũng dám hô to gọi nhỏ, mèo khen mèo dài đuôi? Điều này cũng thôi, lại mở miệng chửi bới Thúy Hoa Hiên ta, đây là cố ý bới móc sao?

Cung phụng này ở Thúy Hoa Hiên có địa vị cực cao, ngôn ngữ tầm đó rất có uy thế, hiển nhiên hắn cảm thấy Giang Trần là cố ý đến nháo sự.

Giang Trần cũng không yếu thế, cười nhạt một tiếng:

- Nếu không phải Thúy Hoa Hiên thanh danh lan xa, ta mới không ngàn dặm xa xôi đi một chuyến. Thật vất vả đến nơi này, lại nói phải qua năm ba ngày. Lấy thái độ của các ngươi, cũng không cho ta nói thầm đôi lời?

Cung phụng trưởng lão kia hừ nhẹ một tiếng:

- Ngươi có loại bảo vật gì, lại dám khẩu xuất cuồng ngôn? Nếu như ngươi thực sự có bảo bối tốt, chuyện ngày hôm nay bản trưởng lão làm chủ. Nếu không có bảo bối tốt, cầm ít đồ vật thật giả lẫn lộn ra, vậy thì đừng trách bản trưởng lão không khách khí.

Giang Trần cũng lười nói nhảm, thản nhiên nói:

- Ta chỉ gặp Thúy Hoa Hiên chủ. Lão nhân gia ngươi từ chỗ nào ra a. Đây là Thúy Hoa Hiên, ngươi làm chủ có được cái gì?