Sát Thần Chí Tôn

Chương 1913: C1913



- Thiếu nãi nãi, là vị khách nhân này, hắn có bảo bối muốn mời Thúy Hoa Hiên chúng ta xem xét thoáng một phát. Hắn...

Vệ Hạnh Nhi khoát tay chặn lại, ngữ khí đạm mạc:

- Đã biết, Lý cung phụng, ngươi đi xuống trước đi.

Cung phụng trưởng lão kia hơi có chút chần chờ, hiển nhiên, hắn do dự có nên ly khai nơi đây hay không. Dù sao, Hiên chủ không muốn có người một mình ở chung với Thiếu nãi nãi.

Lông mày của Vệ Hạnh Nhi nhảy lên:

- Lý cung phụng, có phải nghĩ bổn phu nhân mời bất động ngươi hay không? Vừa vặn, bổn phu nhân còn không có hứng thú, ngươi đi mời Hiên chủ xem xét a.

Vệ Hạnh Nhi bứt ra muốn ly khai, cung phụng trưởng lão kia vội vàng nói:

- Không dám không dám, thuộc hạ cáo lui, thuộc hạ cáo lui.

Thẳng đến cung phụng trưởng lão kia ly khai, ánh mắt của Vệ Hạnh Nhi mới từ lạnh như băng chuyển thành uyển chuyển sâu kín, nhìn qua Giang Trần, mang theo vài phần giận dữ, vài phần u oán, nhưng càng nhiều nữa vẫn là kinh hỉ.

Hiển nhiên, Vệ Hạnh Nhi đối với Giang Trần tới chơi, bao nhiêu cũng có chút ngoài ý muốn.

Thấy biểu lộ của Giang Trần vẫn còn có chút đề phòng, Vệ Hạnh Nhi nhẹ nhàng cười cười:

- Tốt rồi, đừng nghi thần nghi quỷ. Tại đây không có bất kỳ giam khống. Đây là cấm địa của Thúy Hoa Hiên, không người nào dám giam khống nơi đây. Ngược lại là không thể tưởng được, ngươi sẽ đến Xích Đỉnh vương đô, ta cho rằng lúc trước từ biệt, sẽ là vĩnh biệt.


Vệ Hạnh Nhi trong tươi cười, mang theo một chút đắng chát u oán, hiển nhiên, trường kỳ sống loại cuộc sống này, làm cho ý chí tinh thần của nàng cũng sa sút.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Ngày đó tụ lại, được Vệ tiểu thư ân tình. Lần này Giang mỗ tới, là tới giúp ngươi thoát khốn.

- Giúp ta thoát khốn?

Vệ Hạnh Nhi tự giễu cười cười.

- Người không có rễ giống như ta, dù thoát khốn, lại có thể đi phương nào? Ở chỗ này, tuy làm một cái xác không hồn, nhưng cuối cùng coi như an ổn. Đã nhiều năm như vậy rồi, nghe nói Vạn Tượng Cương Vực đã hoàn toàn lưu lạc vào tay Bất Diệt Thiên Đô. Tiểu gia hỏa, ta biết ngươi còn chưa từ bỏ ý định, bất quá, ta khuyên ngươi sớm bỏ đi ý niệm báo thù trong đầu. Những cái gọi là thiên tài Vạn Tượng Cương Vực như chúng ta, ở trước mặt Nhất phẩm tông môn chính thức, căn bản không đáng giá nhắc tới. Ngươi thiên tài, có lẽ gấp 10 lần ta. Thế nhưng mà thiên tài của Nhất phẩm tông môn, thiên tài của Thượng Bát Vực, tuyệt đối không phải thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực có thể so sánh. Quan trọng nhất là, Nhất phẩm tông môn không chỉ có thiên tài, còn có đại nhân vật đáng sợ hơn. Những đại nhân vật kia... Ai…

Ngữ khí của Vệ Hạnh Nhi lộ ra có chút tinh thần sa sút. Cùng lần trước thời điểm Giang Trần nhìn thấy nàng, đã có chút bất đồng.

Lúc trước, tuy Vệ Hạnh Nhi cũng có chút bi quan, nhưng ít ra còn ôm hi vọng. Ít nhất còn lạc quan. Lúc đó, nàng còn hướng Giang Trần nghe ngóng Tiêu Dao Tông, đối với Vạn Tượng Cương Vực Đông Sơn tái khởi còn một chút hi vọng.

Hôm nay xem ra, mấy năm trôi qua, Vệ Hạnh Nhi giống như đã nhận mệnh rồi.

Giang Trần nao nao, ánh mắt nhìn Vệ Hạnh Nhi, trở nên có chút thất vọng rồi.

- Vệ tiểu thư, không thể tưởng được ngươi đã cam tâm tình nguyện làm một cái xác không hồn. Như thế xem ra, ta không xa ngàn dặm tới cứu ngươi, chưa chắc là một lựa chọn sáng suốt.

Thanh âm của Giang Trần trở nên lạnh.

Vệ Hạnh Nhi lộ vẻ sầu thảm cười cười:

- Ngươi tới cứu ta, đơn giản là vì lúc trước nhận ân tình, muốn báo ân xong, trong nội tâm cầu thống khoái mà thôi. Ta sống hay chết, ngươi thật sự để ý qua sao? Nếu như ngươi để ý, lúc trước vì sao không mang theo ta ly khai, mà chờ nhiều năm sau, lúc rỗi rảnh mới nghĩ đến giúp ta thoát khốn? Ta còn thoát khốn cái gì? Thế giới này, đối với loại chó nhà có tang như ta mà nói, khắp nơi đều là lao lung, thoát khỏi khốn này, có lẽ lại nhập khốn kia. Người mất tông môn phù hộ giống như chúng ta, cuối cùng là con sâu cái kiến mà thôi...

Giang Trần nhíu mày, nhìn qua Vệ Hạnh Nhi:

- Nói như vậy, đến bây giờ ngươi vẫn chưa hay biết gì? Ngươi cho rằng ngươi muốn làm cái xác không hồn, có thể thống thống khoái khoái làm xuống? Ngươi cho rằng Thúy Hoa Hiên chủ tìm không thấy một cái bình hoa khác đến khởi động Thúy Hoa Hiên? Ngươi đây là tự tin quá độ, hay là lừa mình dối người?

Sắc mặt của Vệ Hạnh Nhi đại biến:

- Ngươi... Ngươi biết cái gì?

- Chẳng lẽ ngươi không biết?

Giang Trần lạnh lùng cười cười, hỏi ngược lại.


Trong mắt Vệ Hạnh Nhi toát ra thống khổ vô tận, ngữ khí đau thương nói:

- Ta biết rõ thì như thế nào? Không biết thì thế nào? Từ khi ta tiến vào Thúy Hoa Hiên, vận mệnh liền không ở trong tay mình. Ta làm sao không biết Thúy Hoa Hiên chủ đối với ta có mưu đồ làm loạn? Tuy ta không biết vì cái gì hắn một mực nuôi ta, nhưng có một điểm là khẳng định, hắn tuyệt đối không phải ham mỹ mạo của ta. Bởi vì... Hắn cho tới bây giờ sẽ không có chạm qua ta.

Này cũng không ra Giang Trần dự kiến.

Thúy Hoa Hiên chủ kia đã ý định bồi dưỡng Vệ Hạnh Nhi thành lô đỉnh luyện công, là quả quyết sẽ không sớm lấy đi nguyên âm chi thân của nàng như vậy.

- Như thế nói đến, ngươi đã nhận mệnh?

Ngữ khí của Giang Trần ngưng trọng.

- Ngươi cảm thấy ta còn có thể lật bàn sao?

Vệ Hạnh Nhi đắng chát cười cười.

- Ngươi có biết, nguyên nhân mấy ngày nay Thúy Hoa Hiên náo nhiệt như thế không?

Giang Trần lại hỏi.

- Hừ, Thúy Hoa Hiên chủ sắp trùng kích Hoàng cảnh thất trọng, đây là một bước mấu chốt từ Hoàng cảnh Trung giai đến Hoàng cảnh Cao giai. Hắn gần đây cừu gia trải rộng, tìm nhiều mấy hộ pháp, cũng là bình thường.

Giang Trần gật gật đầu, lại hỏi:

- Như vậy sự tình hắn coi ngươi là lô đỉnh luyện công, chỉ sợ ngươi vẫn chưa hay biết gì a?

Lời vừa nói ra, thân thể mềm mại của Vệ Hạnh Nhi nhoáng một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch, miệng anh đào có chút giương, tràn đầy vẻ kinh ngạc.


Lập tức, vẻ kinh ngạc này biến thành sợ hãi nồng đậm.

- Làm sao ngươi biết?

Vệ Hạnh Nhi kinh hồn chưa định.

- Ta làm sao biết không trọng yếu, quan trọng là..., bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là ly khai, hai là trở thành lô đỉnh luyện công của hắn.

Trở thành lô đỉnh luyện công, nói trắng ra là một con đường chết.

Người trở thành lô đỉnh, cơ hồ sẽ không có khả năng còn sống.

Vệ Hạnh Nhi hoa dung thất sắc, thật lâu không cách nào từ trong hoảng sợ tỉnh lại. Tuy nàng tình nguyện hiện trạng, nhưng không có nghĩa là nàng triệt để nhận mệnh, tùy thời nguyện ý đi chết.

Cũng không phải nàng thật sự sợ chết, chỉ là trở thành lô đỉnh luyện công của Thúy Hoa Hiên chủ, loại chết kiểu này quá đột ngột, làm cho nàng từ trên tâm lý căn bản không tiếp thụ được.

Trong lúc nhất thời, Vệ Hạnh Nhi thật sự sợ hãi rồi.

Vốn cảm giác mình đã nhận mệnh, nhưng thật sự sự đáo lâm đầu, Vệ Hạnh Nhi mới phát hiện, mình căn bản không cách nào thản nhiên tiếp nhận hết thảy.

Dù sao, nàng còn trẻ, mới 30 tuổi, trong thế giới võ đạo, chẳng qua là tiểu hài tử vừa mới học đi mà thôi.