Sát Thần Chí Tôn

Chương 2115: C2115



- Bất quá, cường giả tán tu, hơn phân nửa đều là thế hệ ích kỷ. Chân tiểu tử hắn hà đức hà năng, mà mời được chúng thay hắn bán mạng? Ta cũng không tin.

Nói đến nói đi, Tu La Đại Đế vẫn không cam lòng buông tha.

Thương Hải Đại Đế cũng gật đầu:

- Đoán chừng hắn chỉ là muốn nịnh nọt những Đại Đế tán tu này, nghe bọn hắn đối với Long Hổ Phong Vân Hội có đề nghị gì a? Ta cũng không tin, lần thứ nhất gặp mặt, hắn liền có thể khiến người bán mạng cho hắn? Ngay cả Khổng Tước Đại Đế năm đó cũng không có mặt mũi lớn như vậy a?

Trước kia Thương Hải Đại Đế không muốn cùng Tu La Đại Đế tới, nhưng mà hiện tại quy hàng Chân thiếu chủ, hắn lại lo lắng Tu La Đại Đế buông tha.

Nếu Tu La Đại Đế buông tha, đại kế quy hàng của hắn, chẳng phải là rơi vào khoảng không?

Thương Hải Đại Đế lo lắng là dư thừa. Từ hai mắt tràn ngập cừu hận của Tu La Đại Đế cũng có thể thấy được, hắn căn bản không có ý định buông tha.

Trái lại, hỏa diễm cừu hận ở trong mắt hắn, càng đốt càng liệt, càng thêm mãnh liệt.

Hiển nhiên, Tu La Đại Đế này căn bản không có cách nghĩ buông tha.

- Thương Hải, lần này, không thành công thì thành nhân, một là diệt Chân tiểu tử, đoạt lại Lưu Ly Vương Thành. Hai là, từ nay về sau chúng ta cùng Lưu Ly Vương Thành quyết liệt.

Tu La Đại Đế còn không có đem lời nói chết, không có nói không thành công sẽ đem mệnh ném lại chỗ này.

Hiển nhiên, Tu La Đại Đế cũng cân nhắc đến cảm xúc của Thương Hải Đại Đế.

- Đạo huynh, nhất định có cơ hội.


Thương Hải Đại Đế nói.

Đang khi nói chuyện, thần thức của Tu La Đại Đế khẽ động.

Một lát sau, trên mặt Tu La Đại Đế lộ ra vẻ mừng như điên:

- Tốt, Thương Hải, thật sự là trời cũng giúp ta, Chân tiểu tử rốt cục lộ diện. Hắn mở tiệc chiêu đãi những Đại Đế tán tu kia, hiện tại đang tiễn đưa bọn hắn xuống núi. Bên cạnh hắn, chỉ có Mạch Vô Song, ngay cả Tịch Diệt cùng Bàn Long cũng không có.

Trong lòng Thương Hải Đại Đế khẽ động, trong mắt cũng lộ ra sắc mặt vui mừng:

- Thật?

Không thể không nói, Thương Hải Đại Đế rất biết diễn kịch, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng trong lòng thì lạnh lùng, thầm nghĩ:

- Cái thằng này quả nhiên ngu ngốc, sắp chết đến nơi, còn không biết đây là người ta làm bẫy cho ngươi. Thế hệ ngốc nghếch như thế, chí lớn nhưng tài mọn, Thương Hải ta là mắt bị mù, mới khăng khăng một mực đi theo hắn nhiều năm như vậy?

- Đi, Thương Hải, chúng ta đi qua. Bên bọn hắn, đã tập trung vào tiểu tử kia. Chúng ta phụ trách đoạn đường lui của hắn, để cho bọn hắn không cách nào trốn về Thiếu chủ phủ là được. Trong ngoài giáp công, dù tiểu tử này chắp cánh, cũng mơ tưởng bay đi.

Tu La Đại Đế nghiến răng nghiến lợi.

- Ân, đi.

Thương Hải Đại Đế phụ họa nói.

Tu La Đại Đế căn bản không có lưu ý đến Thương Hải Đại Đế không đúng, đầy cõi lòng kích động, phảng phất thắng lợi đã xa xa nhìn thấy rồi.

Phụ cận sơn môn của Khổng Tước Thánh Sơn, Tu La Đại Đế cùng Thương Hải Đại Đế tiềm phục ở trên đường phản hồi Khổng Tước Thánh Sơn phải qua.

Tu La Đại Đế nhìn chằm chằm vào phương hướng, nói với Thương Hải Đại Đế:

- Hắn vừa mới tiễn đưa đám tán tu kia xuống núi, lập tức sẽ phản hồi. Thương Hải, thành bại ở một lần hành động lúc này. Ngươi phụ trách dây dưa Mạch Vô Song là được. Ta tự thân xuất mã, ba người bọn hắn thay ta lược trận, khống chế Đế cảnh lĩnh vực, phòng ngừa tiểu tử kia bỏ chạy.

- Đi, chúc mừng đạo huynh, lần này nhất định là không sơ hở tý nào rồi.

Thương Hải Đại Đế gật đầu nói.

- Hắc hắc.

Tu La Đại Đế u ám nở nụ cười.

Pháp nhãn triển khai toàn bộ, nhìn con đường đi thông lên núi. Nhìn không chuyển mắt, chỉ chờ Giang Trần hiện ra ở trong tầm mắt hắn, liền lập tức phát động một kích trí mạng.


Thời gian, từng phút từng giây đi qua.

Cũng không lâu lắm, dưới núi liền loáng thoáng truyền đến hai cái bóng mơ hồ, một lát sau, Tu La Đại Đế liền nhìn rõ ràng:

- Là hắn, là tiểu tử kia.

Trong nội tâm Tu La Đại Đế cuồng hỉ:

- Thương Hải, tiểu tử này cho rằng ở trước cửa nhà mình, nên tùy tiện, vậy mà chỉ dẫn theo một người. Đây là trời muốn vong hắn.

Thương Hải Đại Đế cũng cười nói:

- Ông trời muốn hắn diệt vong, nhất định trước hết để cho hắn điên cuồng.

Tu La Đại Đế nào nghe được Thương Hải Đại Đế nói ý ở ngoài lời, hung hăng gật đầu, chỉ chờ Giang Trần tiến vào Đế cảnh lĩnh vực của hắn, liền lập tức bạo khởi làm khó dễ.

Giờ phút này, Giang Trần lộ ra thập phần sung sướng, bước chân nhẹ nhàng, cùng Mạch Vô Song cười cười nói nói, hoàn toàn không có chút cảm giác nguy cơ hàng lâm.

Cái này nhìn ở trong mắt Tu La Đại Đế, càng âm thầm vui mừng. Tiểu tử này vô lễ như thế, nhìn về phía trên không có chút đề phòng, cái này đối với Tu La Đại Đế mà nói, không thể nghi ngờ là tin tức cực tốt.

Tiểu tử này càng buông lỏng, thời điểm hắn phát động tập kích bất ngờ, nắm chắc sẽ càng lớn. Chỉ sợ tiểu tử này thời thời khắc khắc đề phòng, ngược lại sẽ ảnh hưởng kế hoạch của hắn.

Tiếp cận.

Tu La Đại Đế một tay chà xát, một đạo phù lật cường đại đột nhiên tế ra. Một khi thúc dục phù lật này, lập tức hóa thành hoàng mang đầy trời, hình thành một đạo rung động cự đại, khuếch tán ra.

Ầm ầm, trong chốc lát, toàn bộ hư không phát ra tiếng sấm ầm ầm.

Cái phù lật này chính là một tấm Định Không Phù cực kỳ cường đại.

Định Không Phù này, là chuyên môn nhằm vào độn không. Có thể phong tỏa hư không, khóa chết không gian, làm cho bất luận Độn Không Phù nào cũng không thể thi triển.


Tu La Đại Đế làm như vậy, là muốn khóa chết toàn bộ đường lui của Giang Trần, để cho đối phương trở thành cá trong chậu, mặc hắn xâm lược.

Tấm Định Không Phù này phi thường cường đại, là một trong những vương bài cường đại trong tay Tu La Đại Đế. Lần này hắn thi triển ra, cũng là bỏ hết cả tiền vốn.

Trong nháy mắt, mười dặm hư không chung quanh, đều bị uy năng của Định Không Phù phong tỏa.

- Ha ha ha.

Nhìn thấy hư không bị hắn định trụ, Tu La Đại Đế nhịn không được cười ha hả. Hư không bị khóa, bất kể là Giang Trần, hay Mạch Vô Song, đều khó có khả năng độn không bay đi.

Bởi như vậy, Tu La Đại Đế đã không có tất yếu ẩn giấu rồi.

Dưới núi còn có ba đồng đảng, lập tức sẽ giết đến. Năm cường giả Đại Đế, vây đánh một Đại Đế cùng một thiên tài Hoàng cảnh, tự nhiên là giết chết hết cục.

Tu La Đại Đế làm sao có thể không vạn phần kinh hỉ?

Tu La Đại Đế từ trong hư không nhảy ra ngoài, Thương Hải Đại Đế cũng không chậm, ngay sau đó nhảy ra, chăm chú đứng ở bên người Tu La Đại Đế.

Mạch Vô Song nhìn thấy hư không bị phong tỏa, biểu lộ ngưng tụ, nói với Giang Trần:

- Thiếu chủ, đây là Định Không Phù, phong tỏa hư không, chỉ có đi bộ mới có thể ra đi.

Giang Trần nhẹ gật đầu, nhưng biểu lộ lại bình thản ung dung, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tu La Đại Đế ngăn ở giữa sườn núi.