Sát Thần Chí Tôn

Chương 2303: C2303



Bọn hắn phụng mệnh bảo hộ Thiên Lân Công Tử, tự nhiên không phải vì bọn hắn tôn trọng Thiên Lân Công Tử đến cỡ nào, mà là sợ không có bảo vệ tốt, bị Đan Cực Đại Đế trừng phạt.

Sau khi tứ đại hộ pháp rời đi, Giang Trần lại vào trong sân, lần nữa đổi về bộ dạng của Dược Thất. Lại từ sân nhỏ trở về trong mật thất. Tất cả mọi người còn ở đằng kia bận rộn, căn bản không có cảm giác được bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Tên Đan Đế râu tóc hoa râm kia hỏi:

- Dược Thất, tiễn đưa Thiên Lân Công Tử rồi?

Giang Trần nói:

- Thiên Lân Công Tử muốn tiểu nhân và hắn về đại đế phủ, nghe hắn phân công một thời gian ngắn. Hắn còn nói...

- Còn nói cái gì?

Tên Đan Đế kia nhíu mày.

- Hắn nói, nghiên cứu Tùng Hạc Đan này đã đến thời điểm mấu chốt, bảo mọi người không ngừng cố gắng, bế quan một tháng, tranh thủ nhất cổ tác khí nghiên cứu ra Tùng Hạc Đan.

Bế quan một tháng?

Đan Đế râu tóc hoa râm kia khẽ thở dài:


- Thiên Lân Công Tử, vẫn còn có chút nóng vội a. Tùng Hạc Đan này, mặc dù có chút manh mối, nhưng một tháng thời gian, căn bản không có khả năng nghiên cứu ra.

Giang Trần gật đầu nói:

- Thiên Lân Công Tử cũng biết một tháng gấp gáp, hắn nói ít ngày nữa Đan Cực Đại Đế bệ hạ trở về. Hắn muốn ở trước khi bệ hạ hồi phủ, ở trên nghiên cứu Tùng Hạc Đan, nhiều thêm một ít tin tức tốt, để cho Đan Cực Đại Đế bệ hạ cao hứng.

- Thiên Lân Công Tử đã mở miệng, chúng ta tự nhiên hết sức. Bế quan một tháng, cũng không coi vào đâu. Tất cả mọi người cố gắng một chút, tranh thủ một tháng sau, có thể lấy thêm một ít thành quả ra.

Đan Đế râu tóc hoa râm này hướng mọi người khuyến khích.

Đồng thời lại quay đầu nhìn Giang Trần:

- Dược Thất, ngươi tiểu tử này, xưa nay vô thanh vô tức, như thế nào đột nhiên khai khiếu? Lại để cho Thiên Lân Công Tử thưởng thức ngươi như vậy? Còn mang về phủ nghe hắn sai sử? Tiểu tử ngươi, ngược lại rất biết chuyện, lấy được niềm vui của Thiên Lân Công Tử. Mà thôi, Thiên Lân Công Tử đã mở miệng, chúng ta không thể cự không thả người. Ngươi đi đi, hầu hạ Thiên Lân Công Tử cho tốt, cũng đừng đùa nghịch tiểu thông minh gì.

Đối với những Đan Đế bọn họ mà nói, Dược Thất này bất quá là đan bộc mà thôi. Nhiều nhất chỉ xem như một đan bộc có chút ngộ tính, trình độ không tệ lắm mà thôi.

Bị Thiên Lân Công Tử gọi đi phân công, bọn hắn cũng không có khả năng đau lòng. Càng sẽ không lời nói thấm thía dặn dò cái gì. Dù sao, đan bộc ở trong mắt bọn hắn chỉ là nô bộc. Bọn hắn tự nhiên sẽ không nói cái gì.

Giang Trần hai đầu thông suốt.

Bên này ổn định những Đan Đế kia bế quan một tháng, ở trước mặt tứ đại hộ pháp, cũng nói một tháng.

Bởi như vậy, hắn vì mình tranh thủ được một tháng thời gian.

Một tháng này, tứ đại hộ pháp cùng Tịnh Phần Điện tuyệt đối sẽ bình an vô sự. Mặc dù chuyện bị phát giác, đó cũng là sự tình một tháng sau rồi.

Một tháng sau, đối với Giang Trần mà nói, đã đủ rồi.

Giang Trần trở lại dưới mặt đất, thu thập xong hết thảy. Dùng thân phận Dược Thất, quay trở về mặt đất. Đi đến một chỗ vắng vẻ của Tịnh Phần Điện, lại đổi về trang phục nguyên lai, nghênh ngang đi ra Tịnh Phần Điện. Hết thảy thần không biết, quỷ không hay.

Đi ra Tịnh Phần Điện, Giang Trần cũng không ngừng lại, trực tiếp ly khai Đan Hỏa Thành. Thẳng đến nơi hoang dã không người, Giang Trần mới mở Trữ Vật Giới Chỉ, thả Thiên Lân Công Tử ra.

Trong Trữ Vật Giới Chỉ, là không cho phép để sinh linh vào. Nhất là tu sĩ nhân loại, ở trong Trữ Vật Giới Chỉ, sinh tồn không được quá lâu.

Bất quá, dưới tình huống bình thường, ở trong Trữ Vật Giới Chỉ, chịu đựng 3-5 canh giờ, vẫn là không có vấn đề. Trường kỳ ở trong Trữ Vật Giới Chỉ, cái kia chỉ có thể như Phệ Kim Thử nhất tộc, có Vạn Hào Thạch Oa. Hơn nữa, chúng phải mang theo hang ổ, không thể ly khai Vạn Hào Thạch Oa, trực tiếp sinh tồn ở trong Trữ Vật Giới Chỉ.

Bằng không mà nói, gánh không được bao lâu, đồng dạng sẽ vẫn lạc.


Thiên Lân Công Tử kia bị bắt, cho tới bây giờ, trong đầu còn như bột nhão. Hơi khôi phục một chút thần trí, Thiên Lân Công Tử lập tức kêu lên:

- Ngươi là ai, ngươi biết ngươi ở chỗ nào không? Ngươi biết ngươi đây là khiêu khích toàn bộ Đan Hỏa Thành sao?

Giang Trần lại ung dung, hắn có thể cởi bỏ á huyệt của Thiên Lân Công Tử, để hắn mở miệng, tự nhiên là có cấm chế, sẽ không để cho thanh âm truyền ra.

Cho nên, mặc cho Thiên Lân Công Tử này hô phá cuống họng, Giang Trần cũng sẽ không ngăn cản.

Không nhanh không chậm nướng món ăn dân dã, thẳng đến món ăn kia nổi lên một tầng ánh vàng rực rỡ, tản ra mùi thơm mê người.

Giang Trần ung dung cười cười:

- Thiên Lân Công Tử, trong mắt ngươi, Đan Hỏa Thành có phải đệ nhất thiên hạ, tuyệt đối không dung bất luận kẻ nào khiêu khích hay không?

- Nói nhảm, Đan Hỏa Thành chính là thế lực được công nhận đệ nhất của Thượng Bát Vực, phụ thân của ta, càng là Đế cảnh cao cấp nhất thiên hạ. Ngươi đến cùng là người nào, lại dám cả gan làm loạn như thế? Ngươi không sợ Đan Hỏa Thành ta giận dữ, khiến gia tộc, hoặc là tông môn, thậm chí địa vực của ngươi, mang đến tai hoạ ngập đầu sao?

Thiên Lân Công Tử này cáo mượn oai hùm, ngoài mạnh trong yếu quát.

Mặc dù hắn nói hùng tráng, nhưng trong đầu lại bồn chồn. Bởi vì hắn có dự cảm, người trẻ tuổi trước mắt này, liếc nhìn về phía trên, thì có loại cảm giác không sợ trời không sợ đất.

Loại người này, đã dám hướng mình ra tay, nói không chừng thật là dân liều mạng cũng nói không chừng.

Bình thường loại người này, dựa vào tên tuổi, dựa vào uy tín, là rất khó đe dọa được hắn.

Giang Trần thấy Thiên Lân Công Tử đến nay còn một bộ “ngươi không thể trêu vào ta”, không khỏi cảm thấy buồn cười.


Nhìn ra được, tuy thiên phú võ đạo của Thiên Lân Công Tử này xuất chúng, rất được Đan Cực Đại Đế cưng chiều, thế nhưng mà khí chất công tử ca, lại rửa chưa sạch.

Người như vậy, trên người hoặc nhiều hoặc ít, sẽ mang theo một chút khí tức thiếu gia ăn chơi. Gặp được sự tình, thường thường sẽ dựa vào thân phận của mình, dựa vào tên tuổi cha của mình đến hù dọa người khác.

Trên thực tế, cái này là biểu hiện của một loại không thành thục.

Thậm chí có thể nói, loại tự tin cùng cảm giác về sự ưu việt không hiểu thấu này, kỳ thật có chút ngây thơ. Dù sao, bây giờ Thiên Lân Công Tử hắn là tù binh, là tù nhân.

Một tù binh, vậy mà không có nửa điểm giác ngộ bị bắt.

Cái này để cho Giang Trần không nhịn được cười lên.

Lưỡi dao sắc bén trong tay cắt xuống một miếng thịt, để vào trong miệng, mùi thơm bốn phía.

Thiên Lân Công Tử oán hận nói:

- Tiểu tử, xem ra, đến bây giờ ngươi còn không có giác ngộ đến mình đang làm cái gì, ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a.

Giang Trần thật sự có chút ít nhịn không được, cười ha ha, đoản đao trong tay nhẹ nhàng gõ lấy một tảng đá, tiết tấu vận luật đều rất nhẹ nhàng.

- Thiên Lân Công Tử, ta cũng có chút khó hiểu rồi. Đến cùng ngươi đối với cha của ngươi có lòng tin cỡ nào? Để lúc ngươi thành tù nhân của người khác, rõ ràng còn có đảm phách ở chỗ này nói ẩu nói tả?