Sát Thần Chí Tôn

Chương 2542: C2542



Hạ Hầu Minh trầm giọng nói, tràn ngập tự tin.

Không thể không nói, Hạ Hầu Minh ở phương diện diễn thuyết vẫn vô cùng có thiên phú. Hơn nữa hắn tới từ Vạn Uyên đảo, trên phương diện thân phận, so sánh với Giang Trần quả thực càng có sức thuyết phục hơn một chút.

Chuyện này khiến cho hắn ở phương diện khống chế Phong Vân giáo có rất nhiều ưu thế. Mặc dù Phong Vân giáo tan tác, cũng có rất nhiều giáo chúng vẫn không chịu tỉnh ngộ, cam nguyện để hắn đầu độc.

Tất cả chuyện này không phải là không có nguyên nhân.

Thân phận Hạ Hầu nhất tộc của Vạn Uyên đảo làm cho Hạ Hầu Minh có ưu thế mà Giang Trần không có được.

- Tốn Phong pháp vương, ngươi mang theo mấy trợ thủ đắc lực, trông coi đám người này. Đợi đại quân Lưu Ly vương thành giết tới, bổn giáo còn cần dùng tới bọn chúng.

Hạ Hầu Minh cũng không muốn để cho đám người Bảo Thụ tông này được trông coi quá mức lỏng lẻo, dù sao những người này có quan hệ trọng đại, hắn không muốn xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Trận địa phía trước tạm thời vững chắc, nhưng mà bên kia, bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc công kích căn cơ Phong Vân giáo vẫn còn chưa ngừng lại.

Không ngừng có người tới báo tin tức, tin tức xấu nối tiếp nhau báo lên.

Hạ Hầu Minh tức giận:

- Tiểu tử Giang Trần này, đại quân trú đóng ở ngoài ba trăm dặm, lại phái mấy cự nhân kia tới công kích căn cơ Phong Vân giáo chúng ta. Chẳng lẽ hắn thực sự cho rằng bổn giáo chủ không có biện pháp đối phó với mấy tên ngu ngốc kia sao?

- Thư đạo hữu, mấy cự nhân Cự thạch nhất tộc kia là thứ lớn nhất Giang Trần trông cậy vào. Nếu như có thể tiêu diệt mấy tên ngốc kia, Lưu Ly vương thành giống như con hổ không còn nanh vuốt, một chút uy hiếp cũng không có. Không bằng ta và ngươi liên thủ, đi gặp mấy tên ngốc kia?


Thư Vạn Thanh cười nhạt một tiếng:

- Tự nhiên là vậy.

Hắn đã từng chứng kiến thực lực của Cự thạch nhất tộc. Cũng biết thực lực của đám cự thạch nhất tộc này còn xa không khôi phục tới trạng thái đỉnh phong. Thư Vạn Thanh hắn chống lại một tên, căn bản không cần phải để ý.

Chỉ cần không bị tám tên vây quanh. Thư Vạn Thanh tự nhủ mình nắm chắc có thể thoát thân được.

Mà lần này Cự thạch nhất tộc lại chỉ có bốn người tới. Còn bốn người còn lại có lẽ lưu lại thủ hộ Lưu Ly vương thành.

Chỉ là bốn, Thư Vạn Thanh càng thêm không kiêng kỵ, vui vẻ đáp ứng lời mời của Hạ Hầu Minh.

Lúc này Hạ Hầu Minh điểm tướng điểm binh. Điểm ba gã pháp vương, hơn mười Thiên Cương trưởng lão, những người khác thì ở lại trận địa phía trước.

Giang Trần cải trang thành Địa Sát trưởng lão, bởi vì thân phận tương đối thấp, không có bị Hạ Hầu Minh điểm danh. Chuyện này đối với Giang Trần mà nói, không thể nghi ngờ là tin tức tốt.

Giang Trần quyết định thật nhanh, đợi sau khi đám người Hạ Hầu Minh rời khỏi, hắn cũng mượn danh tiếng tuần tra, lặng lẽ rời khỏi hiện trường.

Theo phương hướng đám người Tốn Phong pháp vương kia rời khỏi, Giang Trần một đường đuổi theo.

Rất nhanh Giang Trần đã tìm được địa phương nơi đám người Tốn Phong pháp vương đặt chân. Khu vực đặt chân này chính là vùng gần động phủ của Tốn Phong pháp vương, tính an toàn cực cao.

Giang Trần tìm được tung tích, thế nhưng lại không có vội vã tiến vào.

hắn biết rõ, đây là tổng đà Phong Vân giáo. Nếu như hắn tùy tiện tiến vào, cưỡng ép cướp người mà nói, không thể nghi ngờ là hạ sách.

Một khi kích động tới chủ lực Phong Vân giáo, tuy rằng Giang Trần hắn có biện pháp thoát thân. Thế nhưng mà mang theo người Bảo Thụ tông, hiển nhiên không dễ thoát thân chút nào.

Khi đó, linh cơ Giang Trần khẽ động.

Trong đầu hiện lên linh cảm.

Lập tức Giang Trần tìm lấy một nơi hẻo lánh, cải trang một phen, biến hóa nhanh chóng thành Tử U đại đê,s cũng chính là Kinh Vân pháp vương của Phong Vân giáo.

Giang Trần và Tử U đại đế này đã đánh qua mấy lần, đối với thần thái, cử chỉ của đối phương đều tương đối quen thuộc. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là Giang Trần cũng tu luyện đồng thuật, bắt chước Tử U thần đồng của Tử U đại đế này vẫn có nắm chắc tương đối. Như vậy càng dễ lừa gạt người khác hơn.

Sau khi cải trang, Giang Trần nghênh ngang đi về phí động phủ Tốn Phong pháp vương.

- Ai?


Thân ảnh Giang Trần vừa mới xuất hiện trong khu vực động phủ của Tốn Phong pháp vương, lập tức có vài tên tâm phúc của Tốn Phong pháp vương xuất hiện giữa đường, ngăn cản đường đi.

Nhìn thấy là Tử U đại đế, mấy tên tâm phúc kia cũng không quá nhiệt tình.

Một tên trong đó cảnh giác nói:

- Là Kinh Vân Pháp vương? Không biết Kinh Vân đại nhân tới đây có gì chỉ giáo.

Người này hiển nhiên có chút đề phòng, vừa vặn lúc trước tách ra, Kinh Vân pháp vương này lại lập tức tới động phủ bọn họ bái phỏng, nhìn qua hiển nhiên vô cùng đột ngột.

Giang Trần dám ngụy trang thành Tử U đại đế thì hắn đã có biện pháp. Thần đồng đột nhiên bắn ra một đạo kim quang, tràn ngập uy nghiêm.

Đồng quang cường đại bắn ra khiến cho tim những người này đập rộn lên, hô hấp dồn dập.

- Giáo chủ mệnh lệnh ta tới đây, lý do này đủ chưa? Tốn Phong đạo hữu đâu?

Ngữ khí Giang Trần lạnh nhạt, bắt chước thanh âm của Tử U đại đế.

Giữa võ giả với nhau, muốn bắt chước ngữ khí khi nói chuyện của người khác, phương diện chi tiết, tỷ mỉ cũng không khó làm được. Huống chi Giang Trần ở phương diện này lại rất có thiên phú.

Những người kia quả nhiên bị khí thế của Giang Trần chấn nhiếp, hiển nhiên trong lòng bọn họ cũng biết Kinh Vân pháp vương là nhân vật không thể đắc tội được.

- Mong Kinh Vân đại nhân chờ một lát, thuộc hạ lập tức đi thông báo cho Tốn Phong pháp vương.

Nếu như là Pháp vương nói chuyện, những người làm tùy tùng như bọn họ tự nhiên không dám cản trở.

Tốn Phong pháp vương nghe thấy Kinh Vân pháp vương tới, cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà hắn còn không dám lãnh đạm, lập tức đi tới.


- Kinh Vân đạo hữu, vừa mới tách ra, làm sao ngươi tới đây?

Tốn Phong pháp vương có chút nghi hoặc hỏi.

- Hừ, còn không phải đám chuột Lưu Ly vương thành kia làm ầm ĩ quá hay sao? Giáo chủ lo lắng bọn chúng tới giải cứu đám tù binh này, phái bổn tọa tới trợ giúp ngươi.

Ngữ khí của Giang Trần cố ý mang theo vẻ khinh thường, nói:

- Bổn tọa tu luyện đồng thuật, gần đây đều thích quyết đấu võ đạo. Giáo chủ lại phái bổn tọa làm chuyện coi người như lính cai ngục vậy, thực sự là xui xẻo.

Trông coi tù binh, quả thực là công tác của lính cai ngục.

Tốn Phong pháp vương nghe những lời này, sự cảnh giác trong lòng lập tức buông lỏng. Bởi vì đáp án và ngữ cảnh Giang Trần đưa ra đều hoàn toàn hợp lý.

Hắn cười hắc hắc:

- Có Kinh Vân đạo hữu tương trợ, tin rằng đám người kia căn bản không có cách nào tới gần đây. Giáo chủ biết dùng người a.

Tốn Phong pháp vương đương nhiên ước gì người giúp đỡ hắn nhiều thêm một chút. Nhất là loại cường giả như Kinh Vân pháp vương, có thể giúp hắn chia sẻ áp lực, đã đủ rồi.

Thực tế Kinh Vân pháp vương này còn hiểu được đồng thuật nghịch thiên, vô cùng cường đại, sức quan sát của đồng thuật này đủ để làm cho đám chuột nhắt khi tới gần không có chỗ nào che dấu, lẩn trốn.

Cho nên đối với Tốn Phong pháp vương mà nói, hắn cảm thấy mình đã chiếm được tiện nghi.