Sát Thần Chí Tôn

Chương 2709: C2709



Khi hắn nắm được khối nguyên thạch này, chuẩn bị lấy đi, lại có một cánh tay chụp vào khối nguyên thạch này.

Đối phương là một tu sĩ trung niên mũi nhọn, híp mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, âm dương quái khí, nói:

- Bằng hữu, tới trước được trước, là của ta.

Giang Trần cười nói:

- Dường như là ta nắm được trước a.

- Ồ? Thứ này là do ta nhìn thấy trước.

Tên tu sĩ mũi ưng kia lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Bằng hữu, nên tuân thủ quy củ một chút. Ngươi chậm hơn ta, quy củ cũng không hiểu sao?

Giang Trần lắc đầu:

- Ta chỉ biết là tay ta chạm vào trước, vậy thì chính là ta thấy nó trước.

Hai người dường như một bước cũng không nhường.

Tên tu sĩ mũi ưng kia có chút căn giận, trừng mắt nhìn Giang Trần quát:


- ngươi muốn cùng ta đoạt? Chắc chắn chứ?

- Là ngươi đoạt với ta. Đừng có nghĩ sai.

Giang Trần nhàn nhạt nói,s nhưng thái độ lại kiên định tới thần kỳ.

Hai người va chạm cũng khiến cho những người khác mất hứng.

- Hai người các ngươi nhao nhao làm gì, đừng có làm ảnh hưởng tới mọi người.

- Đúng vậy, không phải là một khối nguyên thạch hay sao? Lựa chọn một khối khác là được. Chẳng lẽ các ngươi thực sự cho rằng có thể phát tài sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

- Còn không phải sao? Lãng phí thời gian, tốn nước miếng a.

Người bên cạnh hiển nhiên cảm thấy hai người này đều là kẻ ngu, một khối nguyên thạch bề ngoài không quá nổi bật, lại cọ sát như vậy, tuyệt đối là đầu óc có bệnh.

Chỉ là hai người này quả thực là không ai nhường ai.

Người nọ thấy Giang Trần nắm lấy khối nguyên thạch này không thả ra, âm thầm muốn ra tay, dùng một chút ám kình, một đạo điện lưu cường đại bắn vào trong nguyên thạch kia, ý đồ muốn ra oai phủ đầu với Giang Trần.

Chỉ là dòng điện lưu kia đáng sợ bắn vào, bắn vào trong cơ thể Giang Trần, lại giống như con kiến nhẹ nhàng bị bỏ qua, một chút phản ứng cũng không có.

Giang Trần luyện hóa huyết mạch Kim Thiền, bách độc bất xâm, vạn lôi bất phá.

Dòng điện lưu này tuy rằng là thần thông đáng sợ, nhưng Giang Trần căn bản không sợ loại hình thức công kích này. Hắn nhìn người nọ, lạnh nhạt cười nói:

- Ngươi đang gãi ngứa ch ota hay sao? Vậy cũng nên dùng thêm chút sức lực như vậy. Không có thành ý như thế, làm sao có thể khiến cho ta bỏ qua thứ yêu thích được chứ?

Sắc mặt người nọ trầm xuống, cũng chăm chú đánh giá Giang Trần.

Ngay từ đầu hắn thấy Giang Trần tuổi trẻ, dễ bắt nạt, chỉ cần ra tay cảnh cáo một chút, đối phương sẽ buông tay, thế nhưng lại không ngờ rằng tiểu tử này lại thờ ơ với công kích của hắn như vậy. Giống như là đá chìm xuống đáy biển vậy, không có chút phản ứng nào.

Lúc này tên tiểu nhị bên cạnh cũng đi lên.

- Nhị vị, không nên ở nơi này đấu khí, bằng không mà nói, chúng ta đành phải mời nhị vị ra ngoài.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Tiểu nhị, ta không có đấu khí. Ta chỉ muốn mua nguyên thạch mà ta nhìn thấy trước, chỉ là có người muốn vung đao đoạt thứ yêu thích của ta mà thôi.

- Nói láo, thứ này lão tử nhìn thấy trước, là ngươi muốn cướp.


Tên tiểu nhị kia nhìn Giang Trần nói:

- Tiên sinh, vị này chính là khách quý trong tiệm chúng ta, theo như quy củ trong tiệm, hắn có quyền ưu tiên a.

Giang Trần nghe nói những lời này, lại cười rộ lên:

- Ta nắm được trước, hắn cũng có quyền ưu tiên sao? Quyền ưu tiên nếu như ta nhớ không nhầm mà nói, phải đồng thời nắm được, mới có quyền ưu tiên chứ?

Tiểu nhị kia nhướng mày, dường như thấy Giang Trần không biết tiến thoái, không biết thức thời.

- Hiện tại tất cả các ngươi đều nói mình nắm đầu tiên, ta rất khó phán đoán ra được ai là người nắm được nó đầu tiên. Nếu không ngài phong độ một chút, tặng cho vị bằng hữu kia. Vị bằng hữu kia coi như là tu sĩ tương đối nổi danh trên giang hồ. Bắc Miện ngũ hùng bọn họ trên giang hồ cũng coi như nhân vật thành danh. Các hạ nhường lối cho bọn họ, kết thiện duyên có gì mà không tốt cơ chứ?

Tên tiểu nhị kia ngữ khí tuy rằng nhìn như công bằng, thế nhưng kỳ thực đã thiên về phía tu sĩ mũi ưng kia. Hơn nữa nói gần nói xa, rõ ràng là đang gõ Giang Trần.

Người ta là một đám năm người, hơn nữa địa vị giang hồ không thấp. Ngươi một mình, chẳng lẽ không biết thức thời nhường lại sao?

Tên tu sĩ mũi ưng kia lúc này lại buông tay ra, hai tay ôm ngực, vẫn ung dung nhìn qua Giang Trần. Lúc này có tiểu nhị làm chỗ dựa cho hắn, tự nhiên hắn càng thêm đắc ý quên mình, dùng ánh mắt trêu tức nhìn qua Giang Trần. Ý tứ kia rất rõ ràng, tiểu tử, muốn tranh giành với ta sao? Ngươi còn non một chút.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngại quá, bổn công tử chưa nghe nói Bắc Miện ngũ hùng gì đó. Các ngươi có nguyên tắc của các ngươi, bổn công tử cũng có nguyên tắc của bổn công tử. Thứ đồ vật mà ta vừa ý, ta chưa bao giờ buông tha. Thiên vương lão tử tới, lời nói không dễ nghe một chút, ta cũng không cho.

Giang Trần nói những lời này, khiến cho tất cả mọi người hít sâu một hơi.

Ngay cả những tu sĩ đang chọn lựa kia cũng dừng lại, tò mò đánh giá Giang Trần.

Lời nói này rất cương nghị, cứng rắn a.


Trong cửa hàng này, người dám can đảm nói vậy với Bắc Miện ngũ hùng và cửa hàng như vậy, người trẻ tuổi này rất là thú vị.

Hoặc là người trẻ tuổi kia nghé con mới đẻ không sợ cọp, vô tri không biết sợ.

Hoặc là địa vị của người trẻ tuổi kia nhất định rất lớn, chẳng lẽ thực sự tới từ thập đại thần quốc?

Tên tiểu nhị kia nhíu mày, hắn cũng cảm giác được việc này không dễ giải quyết. Bọn họ dù sao cũng là mở cửa tiệm làm sinh ý, có một số việc cũng không nên làm quá phận. Ngay cả là Thiên Vị cũng có hạn đọ. Nếu như quá mức, khó tránh khỏi những khách hàng khác sẽ sinh ra hoài nghi với cửa hàng bọn họ.

Lúc này tên chưởng quỹ kia cười ha hả đi tới, chắp tay nói với Giang Trần.

- Bằng hữu, cho lão phu mặt mũi. Khối nguyên thạch này bổn điếm thu về, ai cũng không đắc tội. Lão phu nhận tội với khách nhân, đều miễn phí cho nhị vị chọn ba khối, lão phu xin tặng chư vị, thế nào?

Tên chưởng quỹ này ánh mắt vẫn độc đáo một chút, biết rõ hai người này đều không phải là dễ trêu, lập tức đi ra hòa giải, hòa khí sinh tài.

Giang Trần cười nói:

- Người tranh giành một hơi, phật tranh giành một nén nhang. Khối nguyên thạch này cũng không có gì, có hay không cũng không sao cả. Nhưng mà chưởng quỹ ngươi xác định sau khi thu trở về sẽ không lén bán cho bọn chúng chứ? Nếu như chưởng quỹ ngươi cho ta một lời thề, ta sẽ cho chưởng quỹ ngươi mặt mũi, không tranh giành khối nguyên thạch này. Dù sao nơi này có nhiều nguyên thạch như vậy, tùy tiện mua vậy.

Giang Trần nào đơn giản bị lừa bịp như vậy. Hắn nhìn ra được, cái gọi là Bắc Miện ngũ hùng này nói không chừng rất quen thuộc với tên chưởng quỹ của cửa hàng này.

Thoạt nhìn là thu về, nói không chừng sau đó lập tức bán tới trong tay Bắc Miện ngũ hùng này. Đây chính là một chút thủ đoạn của chưởng quỹ a.

Tên chưởng quỹ kia quả thực sững sờ. Hắn đúng là có tâm tư này, sau khi bị Giang Trần nói toạc ra, nụ cười của hắn cũng có chút mất tự nhiên.