Sát Thần Chí Tôn

Chương 2776: C2776



- A? Bích công chúa này, chúng ta ngược lại là phải hảo hảo tài bồi thoáng một phát. Nếu một ngày kia, Bích công chúa này ở Vĩnh Hằng Thần Quốc bị thiên tài nhà nào nhìn trúng, đối với Yến gia ta mà nói, lại không phải chuyện xấu.

Chủ ý của Yến gia tộc trưởng, ngược lại là cùng hoàng thất của Lam Yên đảo vực không hẹn mà hợp rồi.

- Tộc trưởng anh minh. Ta xem nàng này, trời sinh có một loại khí chất đặc biệt, lạnh lùng như băng, đặc lập độc hành, khí chất xác thực siêu quần. Nếu sinh ra ở Yến gia ta, chỉ sợ khí chất sẽ không thua kém Hoàng Nhi bao nhiêu. Thậm chí có thể trở thành tân tinh nhất thời.

- A?

Con mắt của Yến gia tộc trưởng càng sáng ngời, Hoàng Nhi là thiên tài thiếu nữ được thập đại Thần Quốc công nhận, ở trong Thập Lục Kim Thoa, cũng có tư cách vấn đỉnh.

Nếu như không phải vì Hạ Hầu Tông, nhân tài tướng mạo của Hoàng Nhi, tuyệt đối có thể đến thế lực hiển hách nhất, thậm chí là gả vào Vĩnh Hằng Thánh Địa, đều chưa hẳn không thể nào.

Nếu như Bích công chúa kia thật sự xuất sắc như vậy, ngược lại có thể lấy ra bổ khuyết ghế trống của Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi bị Hạ Hầu Tông kia đặt trước, Bích công chúa này, hoàn toàn có thể bồi dưỡng thành một thiên tài thiếu nữ khác của Yến gia, đưa thân hàng ngũ Thập Lục Kim Thoa.

...

Lại nói Hoàng Nhi, mang theo Lăng Bích Nhi, rốt cục về tới tiểu viện của mình. Mà tất cả thân vệ cùng thiếp thân nha hoàn của nàng, đều được an bài ở ngoại vi.

Những thân vệ cùng thiếp thân nha hoàn này, đã đến Vĩnh Hằng Thần Quốc, tự nhiên không phải do bọn hắn định đoạt.

- Bích Nhi tỷ tỷ, chúng ta rốt cục có thể thống thống khoái khoái nói chuyện phiếm rồi.

Trở lại sân nhỏ của mình, Hoàng Nhi rốt cục bỏ xuống áp lực.


Trên đường đi, nàng bị giám thị, cho dù là lời nói trong nội tâm, cũng không dám bạo lộ, chỉ cùng Lăng Bích Nhi câu được câu không.

Mà Lăng Bích Nhi cũng rất thông minh, không có chủ động nhắc tới quá khứ của hai người.

Cho tới giờ khắc này, Lăng Bích Nhi nghe Hoàng Nhi nói như vậy, trong nội tâm mới có chút buông lỏng.

- Nơi này là địa phương ta lớn lên, cũng là địa phương ai cũng không thể xâm nhập, ở chỗ này, ngươi muốn nói cái gì đều an toàn. Không cần lo lắng có người nghe lén.

Lăng Bích Nhi nghe vậy, tảng đá trong lòng cũng để xuống. Đôi mắt sáng nhìn Hoàng Nhi, sâu kín thở dài:

- Hoàng Nhi muội muội, lúc trước ở Đan Càn Cung, ta chỉ cho là ánh mắt của ngươi rất đẹp, rất tinh khiết, không thể tưởng được, hình dáng của Hoàng Nhi muội muội, thật không ngờ xuất chúng, thật đúng là để cho người sợ hãi thán phục.

- Hì hì, thời điểm ở Đan Càn Cung, Hoàng Nhi có nỗi khổ tâm, cho nên thi triển thủ đoạn dịch dung. Đúng rồi, Bích Nhi tỷ tỷ, ngươi là như thế nào đi vào Vạn Uyên đảo? Những năm này, ta không biết ngươi ở Vạn Uyên đảo, bằng không thì đã sớm đi tìm ngươi rồi. Ngươi biết không, sau khi ngươi mất tích, Trần ca cũng đi tìm ngươi rất nhiều lần, bốn phía dò hỏi tung tích của ngươi.

- Trần ca? Ngươi nói là Giang Trần sư đệ sao?

Thân thể mềm mại của Lăng Bích Nhi có chút nhoáng một cái, đột nhiên nghe được danh tự Giang Trần, trong lòng của nàng, liền không cách nào ức chế kích động.

- Đúng vậy.

Hoàng Nhi thấy Lăng Bích Nhi phản ứng như vậy, liền biết rõ tỷ tỷ lạnh lùng như băng này, rốt cuộc không quên phần tình nghĩa kia đối với Giang Trần.

- Hắn... Giang Trần sư đệ, hắn vẫn khỏe chứ? Hoàng Nhi muội muội, ngươi là người của Vạn Uyên đảo, như thế nào sẽ đi Nhân loại cương vực?

Lăng Bích Nhi cũng là một bụng nghi vấn.

- Yên tâm, hắn rất tốt. Chẳng những hắn hảo hảo, phụ thân của ngươi, muội muội của ngươi, còn có rất nhiều đồng môn của ngươi nữa, đều rất tốt.

- Thật sự sao?

Lăng Bích Nhi nghe xong lời này, rốt cuộc áp chế không nổi cảm xúc, vành mắt hơi đỏ lên, nếu không phải nàng trời sinh cảm xúc nội liễm, chỉ sợ đã lên tiếng khóc lớn rồi.

- Ân, lúc ta rời đi, Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ, phụ thân còn có muội muội của ngươi, đều ở Khổng Tước Thánh Sơn. Mà Giang Trần sư đệ của ngươi, đã là Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, là người cầm lái Lưu Ly Vương Thành rồi.

- Cái gì? Lưu Ly Vương Thành? Thượng Bát Vực Lưu Ly Vương Thành sao?

Lăng Bích Nhi trợn mắt, cho là lỗ tai mình phạm sai lầm.

- Là Thượng Bát Vực Lưu Ly Vương Thành, Khổng Tước Đại Đế thu hắn làm thân truyền đệ tử, hắn dùng lực lượng một người, khởi động Lưu Ly Vương Thành.

Giờ phút này biểu lộ của Lăng Bích Nhi, là phong phú trước nay chưa có.


Hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng thở dài:

- Quả nhiên, Giang Trần sư đệ không phải vật trong ao. Lúc trước Đan Trì cung chủ sớm đã nói qua, Đan Càn Cung có Giang Trần sư đệ, là tạo hóa của Đan Càn Cung. Hôm nay xem ra, Đan Trì cung chủ quả nhiên biết thấy xa.

- Đâu chỉ là có thấy xa? Dùng ta suy đoán, hiện tại có lẽ Trần ca đã thống nhất Nhân loại cương vực.

- Hoàng Nhi muội muội, làm sao ngươi biết. Ngươi không phải nói...

- Vâng, lúc ta ly khai, hắn còn không có thống nhất Nhân loại cương vực, bất quá các phương diện trạng thái, đã hướng phương hướng này phát triển. Hiện tại, ta cơ hồ có thể xác định, hắn nhất định đã hoàn thành đại nhất thống Nhân loại cương vực. Ngươi có biết vì cái gì ta có thể khẳng định như thế sao?

- Vì cái gì? Chẳng lẽ, các ngươi có thể liên hệ?

Thanh âm của Lăng Bích Nhi, cũng có chút ít rung động.

- Bởi vì, hắn cũng tới Vạn Uyên đảo.

Trên mặt Hoàng Nhi treo vẻ tươi cười.

- Hắn... Hắn đến Vạn Uyên đảo?

Bỗng nhiên tâm hồn thiếu nữ của Lăng Bích Nhi kích động.

- Hắn làm sao tới Vạn Uyên đảo? Hoàng Nhi muội muội, ngươi bái kiến hắn sao?

- Ta đã thấy, ngươi cũng đã gặp. Trước đây, ngươi có nghe nói qua sự tình Đông Diên đảo không?

Hoàng Nhi mỉm cười nhìn Lăng Bích Nhi.

Không biết vì cái gì, Hoàng Nhi đặc biệt thích xem dáng vẻ khẩn trương của Lăng Bích Nhi.


- Đông Diên đảo? Là sự tình Đa Văn Thần Quốc thí luyện sao?

Lăng Bích Nhi không phải rất xác định, kỳ thật nàng đối với sự tình của Vạn Uyên đảo, không phải quá mức quan tâm.

Nàng quan tâm nhất vẫn là tăng thực lực của mình lên, một ngày kia có thể trở về Nhân loại cương vực, tìm kiếm những cố nhân kia, trùng kiến Đan Càn Cung.

Lại không nghĩ rằng, những sự tình này, nói không chừng Giang Trần đã sớm hoàn thành. Nghĩ tới đây, Lăng Bích Nhi vừa cao hứng, lại có chút thương cảm nhàn nhạt.

Nếu như những sự tình này Giang Trần sư đệ đều hoàn thành, mình trở về, mọi người còn nhớ nàng sao? Còn cần nàng sao?

- Đúng vậy, là Đa Văn Thần Quốc. Đa Văn Thần Quốc liên hợp lệnh truy sát, truy giết một người, ngươi còn nhớ danh tự của người này sao?

- Giang Hoàng?

Cái này Lăng Bích Nhi ngược lại là biết đến.

Sau khi thốt ra, trong nội tâm Lăng Bích Nhi đột nhiên chấn động, nàng cực kì thông minh, ánh mắt nhìn qua Hoàng Nhi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Lăng Bích Nhi nổi lên một hồi chua xót, trong lúc giật mình, cũng đốn ngộ rồi.

Giang Hoàng, Giang Hoàng...

Giang Trần cùng Hoàng Nhi sao?