Sát Thần Chí Tôn

Chương 2882: C2882



Nhưng mà giữa người trẻ tuổi với nhau, loại hành động theo cảm xúc này cũng rất là thông thường.

Đắc tội với Hạ Hầu gia tộc?

Thì tính sao chứ?

Vĩnh Hằng thánh địa chẳng lẽ không phải luôn xem xét đánh bại thiên tài Hạ Hầu gia hay sao? Ngũ đại công tử, vẫn luôn được bồi dưỡng làm người khiêu chiến Hạ Hầu Tông.

Chỉ là biểu hiện của ngũ đại công tử không quá được như ý.

Hiện tại Hạ Hầu Tông còn trẻ đã thành danh. Đã vang danh khắp thiên hạ, Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ trong lúc vô hình lại thu được một thiên tài như Thiệu Uyên.

Không thể không nói đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Thiên tài này sẽ mang tới kinh hỉ cho bọn họ? Sẽ trùng kích ngôi vị đệ nhất thiên tài của Hạ Hầu Tông hay sao?

Mặc kệ như thế nào, Vĩnh Hằng thánh địa đều muốn thử một lần.

Không vì cái gì khác. Chỉ bằng vào phần thiên phú đan đạo này, Vĩnh Hằng thánh địa cũng có thể ủng hộ, duy trì người trẻ tuổi kia, biểu hiện rõ ràng thái độ của mình.

Vẻ mặt Đại thánh chủ ngưng trọng, gật đầu:


- Cứ quyết định như vậy đi. Tử Xa trưởng lão, nếu như Thiệu Uyên này có thể đánh bại Thạch Huyền, có thể hoàn thành nhiệm vụ lửa giận báo thù này. Hắn có thể cầu hôn Yến gia, thánh địa cũng sẽ toàn lực ủng hộ hắn, tuyệt đối nghiêm túc.

Đại Thánh chủ mở miệng, chẳng khác nào là đồng ý.

Dù sao Đại thánh chủ xem như là chưởng khống giả trên danh nghĩa của Vĩnh Hằng thánh địa.

Lại nói trước đó Thánh Tổ đại nhân đã nói qua, nếu như người trẻ tuổi này có thể vượt qua được hai chuyện kia. Cửa chỗ Thánh Tổ đại nhân chẳng khác nào là thông qua khảo hạch.

Như vậy Thánh tổ đại nhân, Đại thánh chủ, hai người chí cao trong Vĩnh Hằng thánh địa đều ủng hộ, Thiệu Uyên khi đó hoàn toàn có tư cách cạnh tranh với Hạ Hầu Tông kia.

Nhưng mà nói cho cùng cạnh tranh còn phải dựa vào thực lực của mình.

- Tử Xa trưởng lão, ngươi cũng hiểu rõ, còn có mấy tháng nữa là thiên tài luận kiếm. Thiệu Uyên cùng với Hạ Hầu Tông cạnh tranh, khó tránh khỏi sẽ chạm mặt trong thiên tài luận kiếm. Đến lúc đó hắn nên đối phó như thế nào? Loại lôi đài này, mặc kệ là thân phận gì, đều phải cạnh tranh công bằng. Căn cơ võ đạo của Thiệu Uyên dù sao vẫn còn nông một chút a. Hắn đối mặt với sự cường thế của Hạ Hầu Tông có biện pháp hay sao?

- Đại thánh chủ, chuyện này không cần chúng ta quan tâm. Ta nhìn Thiệu Uyên dường như cũng không quá đặc biệt để ý tới Hạ Hầu Tông.

Tử Xa Mân cũng cảm thấy kỳ quái, không biết Thiệu Uyên này lấy lực lượng từ nơi nào, lại chẳng thèm ngó tới loại thiên tài như Hạ Hầu Tông.

Thế nhưng mà không biết vì sao Tử Xa Mân hết lần này tới lần khác đều cảm thấy, Thiệu uyên tự tin như vậy cũng không phải là tự đại mù quáng, nhất định có đạo lý của nó.

Tử Xa Mân nhận được Đại thánh chủ đồng ý, lần nữa tìm Giang Trần, đem tin tức này nói cho Giang Trần.

Sau khi Giang Trần nghe xong, cũng không quá mức kinh gnacj.

Lựa chọn của Tam đại thánh chủ, cũng không có làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu như lúc này Tam đại thánh chủ còn không có cách nào quyết định được thì quả thực Giang Trần phải hoài nghi thành ý và trí tuệ của đối phương.

Tử Xa Mân thấy phản ứng của Giang Trần như vậy, dường như hắn đã sớm đoán trước. Trong lòng cũng cảm khái, người trẻ tuổi kia quả thực không giống người thường.

Trong lúc mấu chốt này không ngờ lại không có biểu hiện ra sự cuồng hỉ, người trẻ tuổi có thể làm được như vậy, không kiêu ngạo, không nóng nảy, không quan tâm hơn thua. Thật đúng là không dễ.

Thiệu Uyên cũng nhịn không được mà nhắc nhở.

- Thiệu Uyên, ý của đại thánh chủ đã rất rõ ràng, ngươi có thể đánh bại được Thạch Huyền, thánh địa có thể tỏ rõ lập trường ủng hộ ngươi. Nhưng mà có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, muốn giành được Yến Thanh Hoàng thì phải dựa vào thực lực của mình, dựa vào bổn sự của mình đánh bại Hạ Hầu Tông. Quang minh chính đại ôm mỹ nhân về, nói vậy ngươi hiểu chứ?

- Hiểu.


Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta không cần thánh địa giúp ta ăn gian. Ta chỉ cần tông môn trên dư luận và khí thế ủng hộ ta là được. Giống như Hạ Hầu Tông được cả Hạ Hầu gia tộc ủng hộ, thứ ta cần ở thánh địa cũng chỉ có như vậy mà thôi.

- Chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề, Thánh tổ đại nhân đã mở miệng qua. Đại thánh chủ cũng mở miệng. Độ ủng hộ ngươi có thể yên tâm. Tuyệt đối không để cho Hạ Hầu gia có cơ hội bắt nạt ngươi.

Có Vĩnh Hằng thánh địa tỏ thái độ, đối với Giang Trần mà nói cũng đã đầy đủ. Cũng không phải hắn thực sự muốn Vĩnh Hằng thánh địa giúp hắn đi Yến gia cướp người, việc đó quá tầm thường.

Chỉ cần thái độ Vĩnh Hằng thánh địa kiên quyết, làm cho người ngoài thấy, Vĩnh Hằng thánh địa toàn lực ủng hộ hắn cầu hôn Yến Thanh Hoàng, như vậy đã đủ rồi.

Thấy Giang Trần không tỏ vẻ dị nghị gì, Tử Xa Mân lại nhắc nhở:

- Còn có một việc quan trọng hơn phải nói cho ngươi biết, Hạ Hầu Tông kia xuất quan rồi.

- Xuất qua?

Trong mắt Giang Trần lập tức hiện lên một tia tinh mang.

- Hắn có tỏ vẻ gì không?

- Tạm thời không có tin tức gì. Ngươi yên tâm, dùng phong cách của Hạ Hầu gia tộc, cho dù Hạ Hầu Tông muốn đi Yến gia lấy người cũng sẽ chuẩn bị nhiều thứ, chú ý phô trương. Lại nói không tới mấy tháng nữa là thiên tài thi đấu của Vĩnh Hằng thần quốc, giai đoạn này Hạ Hầu Tông hắn xuất quan tự nhiên không có khản năng bế quan tu luyện nữa. Hắn không bế quan tu luyện thì không có chuyện dùng tới lô đỉnh luyện công. Cho nên tiểu cô nương Yến gia tạm thời an toàn. Chuyện này ngươi có thể yên tâm. Đương nhiên nếu như có một chút gió thổi cỏ lay nào Thánh địa sẽ sớm biết trước.

Giang Trần như có điều úy nghĩ, vẻ mặt ngưng trọng.

Tử Xa Mân khuyên nhủ:


- Thiệu Uyên, lúc này ngươi cũng không nên nghĩ quá nhiều. Nếu như ngươi có thể đánh bại được Thạch Huyền kia, tất cả sẽ không thành vấn đề, ngươi hiểu chứ?

Khóe miệng Giang Trần khẽ nhếch lên, nở nụ cười ngạo nghễ, mở miệng nói:

- Thạch Huyền... Hạ Hầu Tông...

Những người này trong mắt Giang Trần cuối cùng chỉ là chướng ngại vật ngăn cản hắn tiến lên mà thôi. Những chướng ngại vật này đã muốn đứng trước mặt hắn, như vậy thứ hắn làm là giẫm lên người bọn họ, vượt qua mà đi.

- Tử Xa trưởng lão, thịnh hội chuẩn bị thế nào rồi? Thạch Huyền kia có tới tham gia hay không? Nếu như Thạch Huyền kia không tới, tất cả chỉ là nói suông.

- Yên tâm, trừ phi là Thạch Huyền kia bế tử quan, nếu không đối mặt với hấp dẫn như vậy không có đạo lý nào hắn không tới. Thạch Huyền này tuyệt đối không phải là loại người không màng danh lợi. Đúng rồi, Thiệu Uyên, trước đó ngươi nói mắng hắn, vẫn theo kế hoạch chấp hành hay sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Đã dụ được thì cần gì phải làm bẩn miệng nữa? Lại nói mắng hắn quả thực không thú vị bằng việc đánh bại hắn. Chỉ là loại người này hơn phân nửa tâm chí kiên định. Cho dù bại trong tay ta, cũng không giống như Tử Mục trưởng lão, nghĩ mãi không thông.

Tử Xa Mân than nhẹ một tiếng:

- Ngươi nói đúng, tâm chí của tên kia quả thực vô cùng kiên định. Hắn tuyệt đối không có khả năng bị tức chết.