Sát Thần Chí Tôn

Chương 2949: C2949



Người này ở trong Ngũ đại công tử, bài danh thứ hai, tên là Ngô Du, luận khí độ, cũng không kém lắm a.

Giang Trần ôm quyền nói:

- Ngô huynh, mặc kệ thành bại, toàn lực ứng phó, đây cũng là ta muốn nói.

Hai người nhìn nhau cười cười, ngược lại là tỉnh táo tương tích.

Ngô Du có thể ở trong Ngũ đại công tử bài danh thứ hai, thực lực tuyệt đối là không bình thường. Chiến pháp Ngô Du am hiểu nhất, tên là Ảnh Tử Chiến Pháp.

Cái chiến pháp này, là nói thân pháp của Ngô Du nhanh, tốc độ nhanh, phương thức chiến đấu quỷ dị, xuất kỳ bất ý.

Nhưng mà, đối với Giang Trần mà nói, loại ưu thế tốc độ nhanh, hắn từ trước đến nay không sợ.

So tốc độ, so thân pháp, cho tới bây giờ Giang Trần có tự tin cực cao.

Bởi vậy, hắn và Ngô Du chiến đấu, ngược lại thành một hồi thịnh yến trên tốc độ.

Thực lực của Ngô Du, ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, là tồn tại nổi tiếng nhất, tu vi Thiên Vị tam trọng, cũng tuyệt đối không phải hư danh nói chơi.

Tâm tình của Đại Thánh Chủ cũng cực kỳ mâu thuẫn, ban tay hay mu bàn tay đều là thịt. Huống chi, Ngô Du này, cùng Đại Thánh Chủ nhất mạch coi như có chút sâu xa.


Thế nhưng mà, lần thiên tài luận kiếm này, Đại Thánh Chủ đối với Giang Trần có chờ mong rất cao.

Cho nên, Đại Thánh Chủ cũng không biết, đến cùng ngóng trông ai có thể thắng. Nếu như đấu vòng loại có quy củ song song thắng được thì tốt rồi.

Thiệu Uyên cùng Ngô Du, Đại Thánh Chủ thật sự không muốn mất đi bất kỳ một cái nào.

Ngược lại là Giang Trần, nhìn thấy thủ đoạn của Ngô Du, cũng thầm bội phục. Tốc độ của Ngô Du này, thật đúng là đủ cường hãn.

Giang Trần thi triển Thiên Côn Lưu Quang Độn, cũng không cách nào lấy được ưu thế, chỉ có thể miễn cưỡng cùng Ngô Du quần nhau mà thôi.

Đương nhiên, thế hoà không phân thắng bại này, trên thực tế cũng là bởi vì Giang Trần có chỗ giữ lại.

Nếu như Giang Trần muốn hạn chế tốc độ của Ngô Du, hắn có rất nhiều biện pháp. Nhưng mà, Ngô Du một là người của Vĩnh Hằng Thánh Địa, thứ hai coi như là người thẳng thắn thành khẩn.

Đối với người như vậy, Giang Trần không muốn để cho Ngô Du thua quá khó coi. Cho nên, hắn mới có thể thuần túy ở trên tốc độ, cùng Ngô Du quần nhau.

Có rất nhiều lần có thể giải quyết chiến đấu, nhưng Giang Trần lại không làm, mà cố ý đem thời gian cùng tràng diện, kéo thành cục diện ngang nhau.

Một phương diện, như vậy có thể tê liệt đối thủ, một phương diện khác, cũng có thể để cho lúc Ngô Du thua, không quá mức mất mặt.

Tuy Ngô Du nằm trong Ngũ đại công tử, nhưng mặc dù là người kiệt xuất nhất trong Ngũ đại công tử, cùng Hạ Hầu Tông chênh lệch cũng rõ ràng nhất.

Chớ nói chi, Ngô Du này còn không phải kiệt xuất nhất.

Có chút thời điểm, mắt thấy chưa hẳn là thật.

Trận chiến này, có thể nói hấp dẫn rất nhiều rất nhiều lực chú ý. Thậm chí độ chú ý vượt qua bên Hạ Hầu Tông.

Dù sao, bất kể đối thủ của Hạ Hầu Tông là ai, hắn thắng là khẳng định không có bất cứ lo lắng gì.

Mà Thiệu Uyên cùng Ngô Du chiến đấu, lại là đá thử vàng tốt nhất. Tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Thiệu Uyên được xưng muốn khiêu chiến Hạ Hầu Tông kia, đến cùng có bao nhiêu cân lượng.

Mặc dù Thiệu Uyên biểu hiện ra ngoài các phương diện tố chất rất không tệ, nhưng lấy biểu hiện như vậy, cách khiêu chiến Hạ Hầu Tông còn rất xa.

Bên Hạ Hầu gia tộc kia, Thái Thượng trưởng lão Hạ Hầu Trấn cười lạnh nói:


- Không thể không nói, Vĩnh Hằng Thánh Địa ở phương diện vơ vét thiên tài, xác thực rất dụng tâm. Thiệu Uyên này, nếu như cho hắn thời gian phát triển, mười năm tám năm sau, có lẽ thật có thể hình thành uy hiếp với Hạ Hầu Tông. Bất quá, hiện tại nha, vẫn là tỉnh lại đi.

Hạ Hầu Anh hừ nói:

- Tiểu tử này thúi như cái rắm, còn tưởng rằng hắn thực giỏi đến cỡ nào. Ở trước mặt ca ca, cuối cùng là chê cười.

- Ân, thực lực của hắn, xa xa không đủ để khiêu chiến Hạ Hầu Tông. Bất quá, nghe nói thời điểm tiểu tử này mới vừa vào Yến gia, chỉ là Đế cảnh, ngắn ngủn một hai năm thời gian, thực lực tiến bộ lớn như vậy, thật khiến người có chút kinh ngạc.

Hạ Hầu Trấn như có điều suy nghĩ.

- Cái kia thì sao? Cuối cùng là bại tướng dưới tay của ca ca ta. Trừ khi hắn không gặp được ca ca, nếu không, tiềm lực của hắn, cuối cùng dừng ở đây.

Hạ Hầu Trấn mỉm cười, dáng tươi cười lộ ra có chút lãnh khốc, lại không có nói tiếp cái gì.

Bên hoàng thất của Vĩnh Hằng Thần Quốc kia, Hoàng đế bệ hạ cũng chú ý trận chiến này. Mấy đại nội cao thủ bên người, cũng ngưng thần chú ý.

- Ha ha, thiên tài của Thánh Địa, xem ra những năm này là xuất hiện đứt gãy a. Ngô Du kia, hình như là Ngũ đại công tử bài danh hai ba vị? Ở trên tốc độ, ngược lại là có chút tài hoa. Bất quá, loại thiên tài này, đặt ở một ngàn năm trước, chỉ sợ nhiều lắm chỉ là thiên tài tuyến hai?

- Bệ hạ anh minh, Ngô Du này cũng có thể nằm trong hàng ngũ Ngũ đại công tử. Đủ chứng minh, những năm gần đây, nhân tài của Thánh Địa xác thực tàn lụi. Bây giờ là một thời kì giáp hạt a.

Bên người Hoàng đế, một cường giả ăn mặc như đại nội tổng quản nói.

- Thời kì giáp hạt, nói đúng, đúng là thời kì giáp hạt. Ngược lại là Thiệu Uyên kia, xu thế quật khởi, ngược lại rất nhanh a.

Hoàng đế bệ hạ trầm ngâm nói.


- Vâng, Thiệu Uyên này, cũng tính là Vĩnh Hằng Thánh Địa mấy năm qua, một kinh hỉ lớn nhất rồi. Chỉ là, đến cùng vẫn là tuổi trẻ, thiếu kiên nhẫn. Nếu như hắn có thể giấu tài vài năm, ổn vài năm, dùng tốc độ phát triển của hắn, có lẽ thật sự có thể khiêu chiến Hạ Hầu Tông. Đáng tiếc, người trẻ tuổi lấy được một chút thành tựu, liền quên hết tất cả, bộc lộ tài năng. Hiện tại, Hạ Hầu Tông rõ ràng cho thấy không dung được hắn rồi.

Hoàng đế bệ hạ khẽ cười nói:

- Có lẽ, là Thánh Địa quá muốn bồi dưỡng một thiên tài có thể đối kháng Hạ Hầu Tông đi à nha? Thế cho nên quá gấp đẩy hắn ra.

- Bệ hạ anh minh.

Giang Trần ở trên lôi đài, lại nhẹ nhõm tự tại. Cũng không để ý các loại ánh mắt chú ý phía dưới. Trận chiến này, với hắn mà nói, quả thực quá nhẹ nhõm. Trận chiến này, đến bây giờ, hắn cơ hồ chỉ là ở trên tốc độ, phát huy nhất định mà thôi.

Nhưng Ngô Du cùng hắn đối chiến, tâm tính lại hoàn toàn bất đồng. Trận chiến này với hắn mà nói, mặt ngoài thoạt nhìn tựa hồ cũng không khó khăn.

Nhưng chỉ có tự mình kinh nghiệm, hắn mới có thể cảm nhận được trận chiến này thống khổ. Một trận chiến này, hắn cơ hồ đem tất cả ưu thế của mình phát huy đến mức tận cùng rồi.

Mỗi một lần, mình sẽ có một loại ảo giác, cảm giác mình lại phát huy tốt một chút, liền có thể đánh bại đối thủ. Thế nhưng mà mỗi lần hắn thật sự phát huy rất tốt, lại vẫn chênh lệch một chút như vậy.

Loại cảm giác này, một lần một lần, đã kích phát ý chí chiến đấu của hắn, đến cuối cùng, lại ảnh hưởng tới ý chí chiến đấu của hắn.

Thật giống như vô số trọng quyền, toàn bộ nện ở trên bông, loại cảm giác vắng vẻ kia, để cho Ngô Du cơ hồ là tiếp cận sụp đổ.