Sát Thần Chí Tôn

Chương 487: C487



Thật giống như, trong nháy mắt thời không cứng lại đó, bọn hắn đồng thời nhìn một phương hướng.

Giang Trần theo ánh mắt nhìn tới, lại phát hiện nó chỉ hướng hai mắt pho tượng cực lớn kia.

Trong lúc đó, hai mắt pho tượng kia, phảng phất như nhúc nhích.

- Ân?

Lúc này, trong lòng Giang Trần dâng lên một dự cảm cực kỳ bất tường.

Ngay thời điểm Giang Trần cảm giác nguy cơ chạy lên não, hai mắt pho tượng cực lớn kia, đột nhiên mở ra, một chùm tia sáng đáng sợ, không hề có dấu hiệu bắn thẳng xuống.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Trong nháy mắt Giang Trần cảm giác nguy cơ đánh úp tới, con mắt khép lại, Bàn Thạch Chi Tâm hình thành một đạo phòng ngự ở trong thức hải.

Chùm tia sáng kia bắn xuống, trực tiếp bắn vào hai mắt Giang Trần, ý đồ xuyên thấu qua hai mắt, trực tiếp bắn vào thức hải của Giang Trần.

Phanh…

Lực phòng ngự của Bàn Thạch Chi Tâm Tâm, ngăn trở lấy chùm tia sáng kia.

Giang Trần cảm thấy tâm thần rung động, thần thức bị va chạm, thiếu chút nữa sụp đổ, cơ bắp toàn thân xiết chặt, loại cảm giác này, thật giống như muốn đóng băng vậy.

- Không tốt.


Giang Trần càng thêm lo lắng, cố gắng ngăn chặn chấn động đáng sợ trong nội tâm, bước ra hai bước, điên cuồng chạy tới phía trước.

Nơi này, hắn biết rõ, một khắc cũng không thể ở lâu.

Hai mắt pho tượng bắn ra chùm tia sáng kia, tuyệt đối có thể xuyên thấu linh hồn, công kích linh hồn, sau đó trực tiếp kim loại hóa thân thể con người, biến thành điêu khắc hình người.

Hiện tại Giang Trần có thể trăm phần trăm khẳng định, những điêu khắc hình người kia, tuyệt đối không phải kim loại đúc thành gì. Cái kia khẳng định là thí luyện giả lúc trước xuất hiện ở tầng thứ 10.

Có lẽ, đó là vài thập niên trước, có lẽ, đó là mấy trăm năm trước, cũng có lẽ, kia đã là mấy ngàn năm trước.

Viễn Cổ di cảnh này, một đời lại một đời người tiến vào, Nguyên Từ Kim Sơn này, nhất định cũng có vô số người xông qua.

Mà điêu khắc hình người lộn xộn kia, nhất định là người trải qua nơi đây, không có đề phòng kim tượng chi nhãn, nên bị luyện chế thành điêu khắc.

Đây quả thực là đáng sợ.

Giang Trần một hơi chạy ra mấy trăm bậc thang, rời xa pho tượng kia, lúc này mới thả chậm bước chân thoáng một phát.

Hồi tưởng lại, Giang Trần còn có chút nghĩ mà sợ.

Vừa rồi nếu như phản ứng chậm một chút, hoặc là Bàn Thạch Chi Tâm phòng ngự yếu một chút, mình nhất định sẽ trở thành một thành viên trong những điêu khắc hình người kia.

Mặc dù phản ứng nhanh như vậy, Bàn Thạch Chi Tâm cũng ngăn đại bộ phận tia sáng công kích, nhưng công kích này, vẫn để cho thân thể của hắn thoáng cái trầm trọng như tưới chì, cơ bắp cứng ngắc.

Tia sáng kia công kích phá vỡ Bàn Thạch Chi Tâm phòng ngự, còn lại chỉ sợ không có 5% lực lượng. Mà lực lượng chưa đủ 5% này, lại làm cho hắn thiếu chút nữa bị giam cầm, uy năng đáng sợ bực này, làm cho Giang Trần ứa ra mồ hôi lạnh.

Liên tục thúc dục Hỏa Liên Linh lực, luyện hóa tia sáng công kích còn sót lại trong cơ thể.

Loại Ngũ Hành này, Nam Hỏa khắc Tây Kim, Hỏa chi lực, trời sinh khắc chế Kim chi lực.

Ở dưới Hỏa Liên Linh lực luyện hóa, một tia Kim chi lực trong cơ thể, cũng chầm chậm bị luyện hóa sạch sẽ, thân thể Giang Trần dần dần khôi phục lại.

- Tầng thứ 10, cảnh tượng xinh đẹp, quả nhiên chỉ là mê hoặc người. Mặc dù không có những Nguyên Từ Phong Bạo đáng sợ kia, nhưng mà, kim nhãn tà ác này, so với bất luận Nguyên Từ Phong Bạo gì còn đáng sợ hơn.

Giang Trần lòng còn sợ hãi.

Nguyên Từ Phong Bạo, ít nhất còn có thể báo động trước thoáng một phát. Trước khi nhấc lên Nguyên Từ Phong Bạo, luôn luôn có một ít dấu hiệu lần theo.

Thế nhưng mà, kim nhãn tà ác này, quả thực là biến thái. Đột nhiên mở mắt, tia sáng bắn vào linh hồn người, tốc độ công kích kia, có thể so với tốc độ ánh sáng, để cho người vội vàng không kịp chuẩn bị.

Nếu như không phải Bàn Thạch Chi Tâm của Giang Trần luyện đến tình trạng thu phát tự nhiên, chỉ sợ lúc ấy đã bị kim nhãn tà ác xâm nhập linh hồn, bị luyện hóa thành điêu khắc rồi.


Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Tính toán một chút, hơn ba nghìn bậc thang, vừa vặn đi một phần ba.

- Chẳng lẽ, tầng thứ 10 này, sẽ có ba đạo khảo nghiệm? Kim nhãn tà ác kia, chỉ là thứ nhất?

Giang Trần tính toán, cảm thấy khả năng này rất lớn. Hơn ba nghìn bậc thang, đúng lúc là một phần ba.

Nếu quả thật như mình suy tính, như vậy trước khi đến đạo khảo nghiệm thứ hai, dọc theo con đường này, có lẽ sẽ tương đối an toàn.

Quả nhiên, như Giang Trần suy tính. Tiếp qua, đoạn đường đi từ ba nghìn tới sáu nghìn, trên đường đi, Giang Trần không có gặp được khiêu chiến gì.

- Xem ra, tầng thứ 10 này, ý nghĩa khảo hạch, so với chín tầng trước càng rõ ràng hơn một ít. Chín tầng trước, rất nhiều thứ đều là tùy cơ hội. Mà tầng thứ 10, lộ ra dấu vết con người an bài rõ nét. Như vậy, khảo nghiệm thứ hai, sẽ là cái gì?

Đi đến một bước này, Giang Trần cũng biết, không có đường lui rồi.

Hơn sáu nghìn bậc thang, bị Giang Trần từng bước một đi đến. Căn cứ nội tâm Giang Trần suy tính, đây đã là đoạn đường tiếp cận hai phần ba rồi.

Nếu thật sự như mình suy tính, như vậy khảo nghiệm thứ hai ở tầng thứ 10 này, có lẽ đã cách không xa.

Ý niệm trong đầu vừa dứt, hai con ngươi Giang Trần bỗng nhiên ngưng tụ.

Phía trước, một khe rãnh cực lớn chặn ngang. Giống như Thượng Cổ Thiên Thần cầm lấy Cự Phủ, ở trên sườn núi hung hăng chém một búa.

Cái khe rãnh thật dài này, như một vết sẹo trên Nguyên Từ Kim Sơn, phía dưới là quái thạch lởm chởm, để cho người vừa nhìn liền thấy sợ.

Giang Trần đứng trước khe rãnh, quan sát phía trước. Khoảng cách này, nếu như ở bên ngoài, cường giả Tiên cảnh tam trọng có thể phi hành ngắn ngủi, đủ lướt qua khe rãnh.

Thế nhưng mà, tại Nguyên Từ Kim Sơn, đã bị Nguyên Từ chi lực trói buộc, Giang Trần đoán chừng, mình ít nhất phải dùng ba bốn lần, mới có thể bay qua khe rãnh.

Thế nhưng mà, dưới khe rãnh này, quái thạch lởm chởm, căn bản không có địa phương gì có thể mượn lực.


- Cái này, chẳng lẽ là khảo nghiệm thứ hai?

Giang Trần nhìn quái thạch phía dưới như răng lược, trong lòng âm thầm nghiêm nghị.

Cái khe rãnh này, nếu như là cửa khẩu thứ hai, vậy tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như mặt ngoài vậy.

Có lẽ, khe rãnh nhìn như bình tĩnh kia, ẩn chứa khảo nghiệm cực kỳ đáng sợ.

- Mặc kệ nhiều như vậy, thời gian không đợi người.

Ý niệm trong đầu Giang Trần khẽ động, lập tức thúc dục sáu gốc Hỏa Liên, từ khe rãnh một đường bắn qua.

Hai bên khe rãnh đã không có cầu, Giang Trần định dùng Hỏa Liên dựng một cây cầu tạm thời.

Muốn bay qua khe rãnh, cần ba bốn lần khiêu dược. Sáu gốc Hỏa Liên của Giang Trần, đủ hắn mượn lực sáu lần, hoàn thành sáu lần bay vọt.

Chỉ cần không gặp ngoài ý muốn, vậy thì dư xài.

Lúc này, Phệ Kim Thử Vương cũng không làm càn giống như trước, đi theo Giang Trần, chui vào gốc Hỏa Liên thứ nhất.

Hưu, hưu…

Thân ảnh phá toái hư không, Giang Trần nhảy lên, bay tới gốc Hỏa Liên thứ hai. Cánh hoa Hỏa Liên cực lớn, một cánh hoa có thể dung nạp mấy người trưởng thành. Mà một đóa Hỏa Liên, có 8-9 cánh hoa, chứa Giang Trần là dư xài.