Sát Thần Chí Tôn

Chương 992: C992



Cũng tương đương với việc không đạt tới Thánh cảnh, căn bản không có tư cách thử.

Mà từ ý tứ trong những bản ghi chép này Giang Trần có thể nhận ra, Thánh Cảnh ở trong Đan Tiêu cổ phái nhiều nhất cũng chỉ là tu vi nhập môn mà thôi, dường như là mặt hàng thông thường.

Giang Trần không khỏi cười khổ:

- Tông môn thượng cổ dù sao cũng là tông môn thượng cổ a. Coi như là Tông môn nhất phẩm trong Bát vực thì Thánh cảnh cũng là lực lượng trung kiên. Thế nhưng ở trong Đan Tiêu cổ phái cũng chỉ vừa mới nhập môn. Chẳng lẽ tông môn ở thời đại thượng cổ đều biến thái như vậy sao?

Trong đầu Giang Trần đồng thời cũng tràn ngập sự nghi vấn, nhưng mà cũng không tính là quá giật mình.

Kiếp trước ở vị diện Chư Thiên, ngay cả người được phong hào Đại đế cũng không tính là nhập môn.

Mà trong nghi chép này, tu vi Đế cấp dường như mới là lực lượng trung kiên của Đan Tiêu cổ phái.

Mà chủ nhân của những ghi chép này hiển nhiên là tồn tại siêu việt Đế cấp.

- Chủ nhân nơi này tuy rằng không nói tới tu vi của bản thân mình, thế nhưng không thể nghi ngờ chính là tồn tại siêu việt Đế cấp. Ở trong vị diện Chư Thiên, chỉ có siêu việt Đế cấp mới có thể phá toái hư không, mới có tư cách nhập vào vị diện Chư Thiên, được Thiên đạo thừa nhận, trở thành cường giả cấp bậc Thiên Vị.

Giang Trần liên hệ với trí nhớ kiếp trước, trong lòng thầm suy đoán chủ nhân của nơi này ít nhất cũng là một cường giả Thiên Vị.


Nghĩ tới này Giang Trần lập tức cảm thấy tò mò với thời kỳ thượng cổ trên Thần Uyên đại lục này.

Trong ghi chép ở nơi này, chủ nhân nơi đây cũng nói tới một ít bí văn của Thần Uyên đại lục, cũng nói tới danh tự của một ít tông môn.

Dường như Đan Tiêu cổ phái ở trong toàn bộ Thần Uyên đại lục cũng không tính là tông môn thượng cổ cao cấp nhất.

Ở thời đại huy hoàng kia, tông môn vô số, vạn tộc mọc lên san sát như rừng, chính thức là một đại thời đại.

Chỉ là những danh tự của các tông môn này cho tới nay lại không có bất kỳ ghi chép nào vào trong lịch sử của Thần Uyên đại lục. Giống như đoạn lịch sử thời thượng cổ kia trực tiếp bị hút ra vậy.

Ít nhất, Giang Trần ở trong Vạn Tượng cương vực không có thấy bất kỳ ghi chép nào.

Giang Trần cẩn thận đọc qua từng ghi chép một trên cái bàn này, có không ít lời đồn đãi từ thời thượng cổ. Chỉ là những lời đồn này ở trên Thần Uyên đại lục hiện tại dường như căn bản không có một chút tác dujgn nào.

Hiện tại Giang Trần càng thêm quan tâm tới vấn đề đi ra ngoài như thế nào.

Hắn cũng không hy vọng bản thân mình bị nhốt ở nơi này mấy trăm năm. Mấy trăm năm sau, coi như hắn luyện hóa trập pháp nơi này, khống chế cả đại trận phong sơn, sau khi đi ra ngoài đoán chừng toàn bộ mọi người đã chết.

- Không được, nhất định phải đi ra ngoài, nhất định phải đi ra ngoài.

Giang Trần cũng không phải là người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng mà thế cục bên ngoài lại khiến cho hắn căn bản không có cách nào dừng lại ở nơi này quá lâu.

Phụ thân ở trong Bát vực, Giang Trần luôn lo lắng, nếu như hắn bị vây khốn ở nơi này mấy trăm năm. Sau khi di ra ngoài, cho dù là phụ thân không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, mấy trăm năm sau có lẽ thọ dương đã hao hết.

Mà đám thủ hạ đều ở Đan Kiền cung, từ thế cục mà Giang Trần thấy trong Vạn Tượng cương vực mà nói, không tới mười năm sẽ xuất hiện rung chuyển.

Tam Tinh tông cấu kết với Cửu Dương Thiên tông, tuyệt đối là tai họa. Một khi bộc phát, tuyệt đối sẽ khiến cho Vạn Tượng cương vực bị tẩy trừ.

Dùng sự bá đạo của Cửu Dương Thiên Tông, một khi gặp phản kháng nhất định sẽ huyết tẩy Đan Kiền cung của hắn.

Mà từ trong miệng Đinh Dồng, Giang Trần còn biết được bản thân đắc tội với thiên tài Ung Hành, một trong ba người trẻ tuổi của Cửu Dương Thiên tông.

Đây chính là một biến thái đang trùng kích Hoàng cảnh.


Một khi tiểu tử này vì Đinh Đồng mà giết với Vạn Tượng cương vực mà nói, tuyệt đối là cục diện máu chảy thành sông.

Mà trận pháp hắn bố trí ở động phủ trong Đan Kiền cung tuy rằng lợi hại, nhiều lắm cũng chỉ phòng bị cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong một lát. Đối với cường giả bán bộ Hoàng cảnh mà nói, cho dù có chút khó giải quyết, thế nhưng nếu như một Bán bộ Hoàng cảnh quyết tâm muốn phá trận pháp mà nói, chỉ cần bỏ một chút thời gian cũng có thể phá được.

Dù sao Cửu Môn Phần Thiên trận chỉ phát huy ra năm sáu thành công lực.

Khi đó tài nguyên của Giang Trần có hạn, nguyên linh thạch thiếu. Cho nên trận pháp chỉ phát huy ra năm sáu thành thực lực là do hắn lừa gạt thu thập tài nguyên bố trí thành.

Lần này đi tới Huyễn Ba sơn, vốn tưởng rằng sau khi đạt được hơn mười vạn Nguyên Linh thạch là hắn có thể trở về hoàn thiện trận pháp.

Thế nhưng mà bây giờ lại bị vây trong Đan Tiêu cổ phái.

Phụ thân ở trong Bát vực, tùy tùng ở trong Đan Kiền cung chờ hắn trở về, tuy rằng đã khống chế được Bách Thế Đồng Tâm chú, thế nhưng vẫn tùy thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn còn đám ứng cứu chữa phụ thân của Bích Nhi sư tỷ.

Loại lo lắng này khiến cho tâm tình muốn đi ra ngoài của Giang Trần cực kỳ bức thiết.

Nhưng mà hắn cũng biết, dùng thực lực của hắn hiện tại, muốn dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ mà phá vỡ trận pháp thượng cổ mà nói, đây quả thực là chuyện hoang đường, viển vông.

Cho nên mặc kệ hắn có nguyên ý hay không, hắn phải tiếp nhận sự thật này.

Tu luyện, học tập trận pháp, khống chế trận pháp của Đan Tiêu cổ phái thì mới có thể rời khỏi nơi này.

Học tập trận pháp, Giang Trần tin tưởng tuyệt đối không thành vấn đề. Vấn đề ở chỗ, muốn học được trận pháp của Đan Tiêu cổ phái thì trước tiên tu vi phải tới Thánh cảnh.


Dùng tu vi Nguyên Cảnh ngũ trọng của Giang Trần hiện tại, không thể nghi ngờ là tốn không ít thời gian.

Cũng may linh lực trong động phủ này đầy đủ, hơn xa Đan Kiền cung, đối với Giang Trần mà nói, nếu như không cân nhắc tới tình huống ở bên ngoài mà nói, nơi này ngược lại chính là một nơi tu luyện tuyệt hảo.

Giang Trần là người có kinh nghiệm của hai kiếp, có được đại trí tuệ, đại nghị lực.

Sau khi xem xét tình hình, biết rõ bản thân không có lựa chọn nào khác, hắn dứt khoát vứt bỏ lo lắng mà bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.

Trước đó ở Đan Kiền Cung do thường xuyên có các loại chuyện cuốn thân cho nên khiến cho Giang Trần tu luyện vũ đạo không có cách nào tĩnh tâm, yên tĩnh mà tu luyện, chỉ đơn thuần là tu luyện mà thôi.

Mà lúc này ngược lại đã cho Giang Trần có cơ hội tĩnh tâm tu luyện.

Sau khi nuốt một ít Bồi Nguyên đan, Giang Trần bắt đầu trùng kích Nguyên cảnh lục trọng.

Trước đó vốn Giang Trần đã là Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, đột phá Nguyên Cảnh lục trọng là chuyện nước chảy thành sông. Ước chừng sau nửa tháng sau, Giang Trần thuận lợi đột phá Nguyên Cảnh lục trọng.

Sau khi đột phá Nguyên Cảnh lục trọng Giang Trần cũng không nóng vội mà nhanh chóng củng cố cảnh giới.

Đợi sau khi củng cố triệt để Nguyên Cảnh lục trọng, Giang Trần lại móc ra một cái bình nhỏ.