Lam Hạo Thiên dùng là đòn rút kiếm, khí thế mạnh mẽ hoàn toàn ẩn dấu trong bao. Lam Thần cảm thấy lạnh sống lưng. Tàng Khổ cũng không nhịn được mà run lên nhè nhẹ. Lam Thần bình tĩnh lại, thủ thế:
Kiếp Kiếm Cửu Thức: Khai Kiếp.
Hai kiếm khí uy năng giống như nhau, đều mang theo khai sáng chi tâm, chém tới. Trên khán đài, tiếng nghị luận lại một lần nữa ồ lên không dứt. Một ông lão tóc bạc phơ luôn miệng khen:
-Hay, đánh hay lắm.
Tráng niên bên cạnh nghe vậy liền nói:
-Lão đầu à, ngươi cũng đặt Lam Thần tiểu hữu a. Ta cược gần như toàn bộ tài sản của ta a.
-Ồ anh bạn trẻ có tầm nhìn đấy.
-Này, các ngươi nói thế không biết ngại a. Hạo Thiên mới là người chiến thắng, hắn kiếm pháp mạnh mẽ thế kia cơ mà. -Một người khác râu dậm xen vào.
-Ngươi mù a, ngươi không thấy rõ ràng Lam Thần hoàn toàn áp đảo Hạo Thiên à?
-Chưa chắc, lúc nãy Lam Thần hắn cũng đã nói gì mà Hắc Kim Thần Ma Thân của hắn cũng không thể hoàn toàn chống đỡ uy lực một kiếm kia à?
-Ngươi mới mù, cả nhà ngươi mới mù. Rõ ràng Lam Thần đã khôi phục vết thương rất nhanh có được không?
-Thôi thôi, hai vị thôi đi. Kiếm chiêu của Hạo Thiên đúng là mạnh thật, thân thể cùng kĩ năng chiến đấu của Lam Thần cũng tuyệt đối nhất lưu, nhưng làm sao bằng được Minh Lệ. Hắn là người ga lăng, đẹp trai, ấm áp,... -Một cô gái nói:
-Thôi đi, điều đó có liên quan gì? Võ đài quan trọng là võ lực. -Tráng niên kia tức giận nói:
-Đúng, trong thế giới nam nhân chúng ta võ lực định đoạt tất cả. Còn vẻ ngoài thì làm tiểu bạch kiểm đi. -Tên râu dậm nói theo, rồi quay sang nhìn tên tráng hán:
-Vị huynh đệ này, chỉ có ngươi hiểu ta. Đi, chúng ta đi uống rượu.
Ông lão ngẩn người nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, một tiếng động lớn vang lên:
ẦMMMMMM
Lão nhân vội vàng quay xuống nhìn, giật mình ngạc nhiên. Kiếm quang hai người gây ra làm trận pháp không gian đổ vỡ. Tầng tầng không gian dãn ra, từ chỗ giám khảo, một bóng người nhảy ra. Bàn Long trong tay trái cầm một cây bút, tay phải cầm một trận đồ. Theo sau đó là Lưu Nham, Tần Uyển cùng Bạch Mi trưởng lão. Bạch Mi trưởng lão nói:
-Mấy đứa nhóc này phá quá.
Võ Kỹ: Luyện Không Tiên
Bạch Mi trưởng lão xuất ra trường tiên, nện liên tục vào không gian làm giảm tốc độ căng phồng của không gian bị nén. Tần Uyển tiếp lời:
-Bàn Long, ngươi nhanh lên hộ lão nương, không lão nương đập bẹp ngươi.
Minh Không Quyết: Phá Không
Lưu Nham nói:
-Ngươi chưa chắc đánh được Bàn Long, hắn là Chiến Trận Sư, ngươi biết hắn vẽ sẵn bao nhiêu trận bàn trận đồ trên người không mà.
Võ Kỹ: Tỏa Không Liên
Bàn Long nghe vậy không khỏi xệ mặt ra, sau đó lạnh nhạt nói:
-Hai đôi uyên ương ngươi được lắm.
Lưu Nham và Tần Uyển đồng thời dùng ánh măt sắc lạnh nhìn vào Bàn Long làm hắn không rét mà run. Bàn Long nhẫn nhịn, mồ hôi chảy ra, cánh tay liên tục hoạt động. Nhanh chóng, một trận pháp đã được vẽ ra trên trận đồ:
Chiến Trận Pháp: Không Phong Cấm Trận
Không gian xung quanh dần ổn định lại, Bàn Long giật mình nói:
-Ồ vậy mà không phải lưỡng bại câu thương ư?
Mọi người nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy Lam Thần vẫn đang cầm kiếm đứng hiên ngang, còn Hạo Thiên lúc này ôm vai, máu không ngừng chảy ra.
Nghịch Thiên Quyết: Hư Vô
Minh Lý đập ghế đứng lên:
-Lại chiêu thức đó, chết tiệt.
Lúc này, những người khác mới đồng cảm với Minh Lệ. Thử nghĩ mà xem, ngươi dồn hết toàn lực vào cú quyết định nhưng kẻ địch của ngươi lại có thể dễ dàng né tránh. Điều đó ức chế đến mức nào. Minh Lệ nói không cam lòng:
-Hắn không thể nào né tránh chiêu thức của ta, càng không thể né tránh kiếm chiêu vừa rồi. Hắn dường như hư hóa vậy, mà điều này càng không thể nào.
Trên võ đài, Hạo Thiên thở hổn hển, hắn không cam long hỏi:
-Sao ngươi né được.
Lam Thần suy nghĩ một chút, rồi nói:
-Khi nào ngươi luyện kiếm mạnh đến mức chém nát không gian, phá hủy hư không thì lúc đó có thể chém được ta.
-Được, ngươi đợi đấy -Hạo Thiên cười hưng phấn:
-Ta chờ ngày đó. -Lam Thần nói, thầm nghĩ: -"Một kẻ mạnh như vậy, tâm tính ổn, đang giá kết giao."
-Hệ Thống, ta xin ít đan dược hồi linh lực.
-Khuyến nghị dùng Phục Khí Linh Đan.
-Giá?
-10000 vàng.
-Mua luôn.
Trong nhẫn trữ vật của Lam Thần xuất hiện một viên đan màu đỏ, Lam Thần không nghĩ ngợi gì nhiều liền phục dụng ngay.
Ngay lập tức, viên đan tan ra thành một dòng suối, từ dòng suối hóa dòng sông, từ dòng sông hóa biển cả. Khí hải của hắn từ trông không ngay lập tức đầy ắp. thầm chí có xu thế căng ra. Lam Thần vội vàng vận chuyển Hỗn Nguyên Thôn Thiên Công, tình trạng này mới chấm dứt.
-Trận cuối nào.
-Minh Lệ, mời lên. -Bạch Mi trưởng lão nói:
-Minh Lệ, ồ, ngươi anh em họ hàng gì với Minh Lý à? -Lam Thần tò mò.
-Hắn là... mà thôi không quan trọng. Ta đã thấy gần hết các chiêu thức của ngươi, và ta đã tìm ra cách khắc chế, ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại được ta sao? - Minh Lệ tự ngạo nói:
-Hẳn là được. Và tại sao ngươi chắc chắn là ta đã sử ra hết vốn liếng?
Minh Lệ nhíu mày, nói:
-Giả thần giả quỷ, nhìn đây.
Thái Thượng thương pháp: Lưu Tinh.
Minh Lệ giở thương ra, đâm tới. Lam Thần tỉ mỉ quan sát, rồi nhảy ra tránh né. Minh Lệ cười:
-Ngươi không thoát được.
Thái Thượng thương pháp: Vô Trần
-Thương pháp này mạnh mẽ hơn của Thương Thiên Chiến Kỹ của Minh Lý rất nhiều. -Lam Thần thầm than.
Thất Tinh Kiếm Pháp: Văn Khúc
Kiếm phong gào thét lao tới, Minh Lệ nhíu mày, đâm thương ra. Đầu thương xoay tròn, đánh bất kiếm phong của Lam Thần.
Võ kỹ: Tốc Biến.
Lam Thần tốc biến đến gần Minh Lệ, hắn nhanh chóng phản ứng đâm thương ra. Lam Thần vặn người, né tránh. Nhưng Minh Lệ biến chiêu, dùng thương đập mạnh vào xương sườn. Lam Thần cũng không kém cạnh, nhân lúc xoay người vung một quyền vào mặt. Cả hai đều dính đòn, văng ra. Lam Thần nhanh chóng đứng dậy, lấy ra thêm một thanh kiếm nữa từ nhẫn trữ vật. Thanh kiếm này bài trí rất đơn giản, nhìn tự như là một lưỡi kiếm dài cắm vào một cán trúc. Lam Thần ném thanh kiếm ấy về Minh Lệ, Minh Lệ cười khẩy rồi né sang
Di Hình Hoán Ảnh
Lam Thần hoán đổi bản thân với thanh kiếm, sao đó đảo kiếm, chém về phía Minh Lệ. Minh Lệ giật mình, vội vàng nhảy lui nhưng kiếm khí của Lam Thần làm hắn bị thương nhẹ.