Sát Thần

Chương 1052: Lại thấy ánh mặt trời



Mặt biển lạnh lẽo bị biển lửa xanh lét bao trùm, nước biển nhanh chóng bị bốc hơi lên, hóa thành khói độc hư vô mờ mịt bay ra, các loại kịch độc tràn ra, cũng may chỉ ở hư không thông đạo, không chảy vào Mã Gia tinh vực.

Úc San điềm tĩnh ung dung lơ lửng, ngọn lửa xanh lét trên người vĩnh viễn không ngừng nghỉ trào ra, hội tụ vào trong mặt biển lạnh lẽo kia, liên tục tăng cường lực lượng.

Thạch Nham cùng Huyên Phi bình yên ở bên cạnh nàng đình trệ bất động, cúi đầu quan sát mặt biển phía dưới, trên người đều lượn lờ hỏa diễm năng lượng bao trùm, phòng ngừa bị khói độc xâm nhập.

Bổn nguyên thiên hỏa cực nóng, có thể bốc hơi lên những sương khói kịch độc kia. Chờ khói độc tới gần, vừa đụng chạm vách ngăn lửa trên người bọn họ, đều sẽ truyền đến tiếng vang tích bốp, dần dần tiêu diệt hét

"Này!" Huyên Phi chán đến chết, hướng tới Thạch Nham lớn tiếng thét to một tiếng.

Thạch Nham hết sức chăm chú lưu tâm mặt biển phía dưới, bị nàng thình lình dọa cho nhảy dựng, thần thể khẽ run, cười khổ nói: "Tiểu thư, ngươi kêu to cái gì?"

Mắt thấy biển lạnh lẽo kia chậm rãi nông đi, nước biển bị từng chút bốc hơi, hắn dần dần trầm tĩnh lại, thần kinh căng thẳng rốt cuộc lỏng xuống, trái lại cũng có tâm tư quan tâm tiểu nha đầu vực ngoại điêu ngoa này, nhưng vẻ mặt hắn vẫn như cũ không tính là quá hữu hảo, đối với cô gái dong dài thật có chút kính nhi viễn chi (thấy là muốn tránh xa).

"Ngươi loại khốn kiếp này, như thế nào dung nhập toàn bộ bổn nguyên thiên) 'hỏa của cổ đại lục, ngươi là giết rất nhiều người nhỉ?" Huyên Phi hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn: "Rõ ràng không phải người tốt .

Thạch Nham kinh ngạc: "Ta như thế nào liền không phải người tốt?"

"Ngươi giết người nhiều như vậy, đoạt được thiên hỏa người khác dung hợp, tự nhiên không phải người tốt." Huyên Phi vẻ mặt khinh bỉ: "Hận nhất các ngươi loại người độc ác không biết xấu hổ này, tại trong ngọn nguồn áo nghĩa kia, gia hỏa cùng ngươi giống nhau rất nhiều, đều muốn không làm mà hưởng".

"Ta đạt được bổn nguyên hỏa diễm, cũng không phải là ở ngọn nguồn áo nghĩa săn giết người bên ngoài thu lấy." Thạch Nham bất đắc dĩ giải thích một câu: "Chỉ có thể nói vận khí ta tương đối tốt".

"Ngươi vì sao không đem hỏa diễm áo nghĩa trở thành chủ áo nghĩa, ngươi biết giống ngươi loại tình huống này, làm cho chúng ta nghĩ như thế nào hay không? Quả thực phí phạm của trời!" Huyên Phi căm giận nói: "Chúng ta cố gắng như vậy, cũng không thể tụ tập hết ngọn lửa của cổ đại lục. Ngươi rõ ràng có phúc khí này, lại cố tình hình thành phó hồn, thật sự là làm cho ta hận không thể giết ngươi mới tốt".

Thạch Nham không biết nên khóc hay cười lắc lắc đầu, không tiếp tục để ý tới nàng.

"Tại trong hỏa diễm áo nghĩa kia, ngươi sao đối với ta không có hứng thú?" Huyên Phi trái lại là hứng thú bừng bừng, lá gan cũng thật lớn, thấy hắn không muốn nói chuyện, ngược lại càng thêm ồn ào: "Chẳng lẽ ta không đẹp sao? Tại trong ngọn nguồn áo nghĩa kia, ta từng đụng phải vài gia hỏa, đều cùng Tư Ba Đặc kia mê đắm giống nhau, cũng chỉ ngươi khác, cái kia... Ngươi là có vấn đề gì phải không?"

Thạch Nham trầm mặt không hé răng.

"Ngươi thích nam nhân?"

Thạch Nham tiếp tục trầm mặc, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Thật sự là như vậy nha, cái này khó trách, chứng minh sức quyển rũ của bản tiểu thư không có vấn đề, có vấn đề là bản thân ngươi." Huyên Phi vẻ mặt bộ dáng hiểu rõ, khẳng định gật đầu, rắm thối ngạo nghễnói: "Ở Hỏa Vũ tinh vực chúng ta, không biết bao nhiêu gia hỏa lấy nói chuyện cùng ta tự hào. Ta nói rồi, thì ra ngươi tính thủ hướng không thích hợp, lần này ta cuối cùng xem như yên tâm rồi." Huyên Phi bộ dáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thạch Nham thối mặt, lười quan tâm nàng, thầm nghĩ nếu không có cầu sư phụ của ngươi, lão tử liền cho ngươi biết lợi hại!

Trong biển lạnh lẽo chợt mãnh liệt phun ra khói độc năm màu. Sương khói giống như thực chất, phi thường nồng đậm, mùi tanh hôi phóng lên cao.

Vẻ mặt Úc San chấn động: "Sắp ra rồi!"

Lực chú ý của Thạch Nham, Huyên Phi chợt tập trung hẳn lên, đều chăm chú nhìn nhìn về phía mặt biển, vẻ mặt chờ mong.

Vong Hồn Thủy Mầu chính là sinh linh thần opcổ xưa nhất của tinh vực mênh mông, cũng không biết sinh ra như thế nào, lấy hút kịch độc mà sống, càng là hoa cỏ đan dược độc tính đáng sợ, nó càng thích, là ngoại tộc hiểm thấy nhất thế gian.

Loại sinh linh này cực kỳ hiểm thấy, một mạch xa xưa nhất, ẩn chứa thiên địa kỳ tích, có rất nhiều điểm kỳ diệu, bọn họ đều muốn biết bộ dáng chân thật của Vong Hồn Thủy Mẫu.

Nước biển bị bốc hơị lên, Vong Hồn Thủy Mẫu lại lấy nơi sinh tồn bị người ta phá hủy. Nó ẩn sâu ở chổ sâu trong đáy biển, rốt cuộc không kiềm chế được, từ trên mặt biển chậm rãi hiện ra.

Giống nhau hải tảo lơ lửng trong biển, xám xịt, từng chút di động dâng lên, Vong Hồn Thủy Mầu kia thật là hình thái sứa biển Thạch Nham biết, bày ra hỉnh nửa vòng tròn thật lớn, quanh thân mềm nhũn, không có xương, vừa thấy, liền như là núi thịt trong biển, trên người che kín cục ghê tởm. Những cục kia còn có lỗ nhỏ, từ trong những lỗ nhỏ đó bốc ra khói độc đủ mọi màu sắc. Thân thể nó phồng lên, trong chốc lát phình thật lớn, trong chốc lát lại thu nhỏ mấy lần, nhất trí biến ảo.

Sinh vật này không có đầu, cũng không có tứ chi, giống như u ác tính thật lớn nổi trên mặt biển, vừa thấy khiến cho người ta ngán.

Linh hồn nó phân tán, giống như ở trong từng cái cục thịt kia, linh hồn môi một cái đều tồn tại một mình, có năng lực câu thông lẫn nhau, giống như là sinh vật nhiều linh hồn, vượt qua Thạch Nham nhận biết.

"Quái vật thật ghê tởm!" Huyên Phi bĩu môi, một bộ bộ dáng muốn nôn: "Còn chưa từng gặp thứ xấu như vậy, quá khó coi. Sư phụ, ngươi nhanh đốt chết nó đi, nhìn cũng cảm thấy da đầu run lên".

Sắc mặt Úc San cũng không quá dễ coi. Nàng hiển nhiên cũng là lần đầu tiên gặp Vong Hồn Thủy Mẫu, hơi nhíu mày ngài, nói: "Quả thực rất xấu xí, thật không nghĩ tới loại sinh linh này quái dị như vậy, không có đầu tứ chi, linh hồn còn là phân tán, trên người mấy vạn cục đều phóng thích khói độc khác nhau. May mà áo nghĩa ta tu luyện hoàn toàn khắc chế nó, bằng không cũng không sinh ra dục vọng cùng nó chiến đấu".

"Nnanh giải quyết nó đi!" Huyên Phi chán ghét phất phất tay, quay đầu đi chỗ khác, lười nhìn một cái nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vẻ mặt Thạch Nham trấn định, nghiêm túc đánh giá Vong Hồn Thủy Mầu trồi lên kia, yên lặng nhìn, không bỏ sót chi tiết nhỏ bé.

Sức thừa nhận của hắn hiển nhiên so với Úc San, Huyên Phi cườnghãnhơn nhiều. Năm đó Yêu trùng chi vương cũng không so sánh xấu xí hơn, hắn vân như cũ có thể tiếp nhận, gặp thứ ghê tởm hơn, hắn sớm tập măi thành thói quen, sẽ không bởi vì thân thể đáng ghê tởm ảnh hưởng bản tâm.

Hắn tò mò cảm giác hồn phách của Vong Hồn Thủy Mầu.

Hồn phách sinh vật này thật có rất nhiều, từng đám giấu kín tại trong những cục thịt xấu xí kia. Hồn phách nhìn như một mình tồn tại, lại mơ hồ chiểu rọi lẫn nhau, lẫn nhau thành một cái chỉnh thể.

Sinh linh kì lạ như thế, hắn thật lần đầu tiên đụng phải, lòng hiếu kỳ tăng nhiều, nhìn chàm chàm không chuyển mắt.

Phốc phốc phốc!

Đột nhiên, từ trong cục thịt xấu xí kia của Vong Hồn Thủy Mẫu, bỗng nhiên trào ra nọc độc đủ mọi màu sắc. Nọc độc phun trào phi thường mãnh liệt, giống như núi lửa bùng nổ, nọc độc so với cánh tay người còn to hơn như rắn độc lên trời, lại có mấy ngàn tia, trực tiếp như mũi tên nước hướng bọn họ bên này bắn tới.

Úc San hoảng sợ, vội vàng thi triển áo nghĩa ngưng luyện tường lửa xanh lét, hướng Thạch Nham quát to: "Mang Phi Nhi đi!"

Huyên Phi không dám nhìn tới Vong Hồn Thủy Mẫu, vừa rồi là lưng hướng bên kia, Úc San biết đồ nhi cổ quái, đối với loại sinh vật xấu xí ghê tởm này sợ là không có cách, chỉ có thể bảo Thạch Nham hô trợ.

"Được!"

Thạch Nham lập tức đáp ứng, đưa tay một tay lấy vòng eo tinh tế như xà của Huyên Phi ôm chặt, nháy mắt vận chuyển lực lượng, nhất thời rời xa Úc San.

Huyên Phi vòng eo cực kỳ tinh tế, đẫy đã không xương, không có một tia sẹo lồi, mềm mại ôn nhuận, cảm xúc thật tốt, trái lại là làm cho Thạch Nham hơi hơi rung động, nhớ tới vừa rồi Huyên Phi ngôn ngữ ác độc, bàn tay to ngang eo hắn thoáng dùng sức, còn tại trên vòng eo Huyên Phi nhéo hai cái, càng thêm cảm thấy thiếu nữ mảnh mai tuyệt vời vô cùng.

"Ngươi, ngươi làm gì?" Thân thể mềm mại của Huyên Phi khẽ run, eo nhỏ bỗng nhiên có chút cứng, chợt vội vàng đem cánh tay Thạch Nham vỗ ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi làm sao bóp ta?"

"Sợ nắm không chặt." Thạch Nham lão thần tại tại nói.

"Ngươi khốn kiếp!" Huyên Phi nhìn chàm chằm hắn làm bộ dạng giương nanh múa vuốt, hung ác nói: "Ngươi là nhân cơ hội vụng trộm chiếm tiện nghi ta phải không?"

"Không có, sư phụ của ngươi bảo ta mang ngươi đi." Thần thái Thạch Nham tự nhiên.

Huyên Phi không hé răng, cứ oán hận như vậy nhìn hăn. một bộ bộ dáng muốn giết người.

Thạch Nham phi thường trấn định, căn bản không quan tâm nàng, vẫn như cũ thong dong nhìn về phía Úc San, nhìn nàng giống như thành quầng lửa màu xanh cực lớn, từ phía trên rơi xuống, cùng Vong Hồn Thủy Mầu kia tiến hành tranh đấu kinh thiên động địa.

Lực lượng áo nghĩa của Úc San hoàn toàn là thiên địch của Vong Hồn Thủy Mẫu, các loại độc tố bị ngọn lửa của nàng đốt một cái, tiêu tán toàn bộ. Loại ngọn lửa hung mãnh nóng bức, chí dương chí liệt trong thiên địa này một khi thúc đẩy ra, thật khủng bố vô cùng. Mặt biển lạnh lẽo kia dần dần biến mất, mơ hồ có thể thấy được một cái quầng sáng thật lớn từng chút hiện ra.

Trong quầng sáng, có thể thấy được từng khối bóng ma thật lớn, nhìn kỹ đến, rõ ràng đó là bộ dáng của chiến hạm.

Mắt Thạch Nham đột nhiên sáng hẳn lên, tập trung tinh thần nhìn về phía cảnh tượng trong quầng sáng kia, thậm chí vận chuyển lực lượng ở trong con ngươi, để xem càng thêm rõ ràng một chút.

Đúng là đám người Huyết Ma biến mất không hiểu!

Cùng lúc hắn nhìn về phía Huyết Ma, đám người Huyết Ma trong quầng sáng cũng phát hiện hắn, ở trong quầng sáng giống như nổ nồi hoan hô hẳn lên. Lúc này nước biển lạnh lẽo bị bổn nguyên hỏa diễm cực nóng đốt cháy thấy đáy, nan đề lớn nhất vây khốn bọn Huyết Ma đã giải quyết dễ dàng.

Huyết Ma, Ba Tư, cổ Đặc lấy đại thần thông vận chuyển quầng sáng, như quả cầu ánh sáng thật lớn từ bên trong di động lên trời, tránh khỏi Vong Hồn Thủy Mẫu, hướng phương hướng Thạch Nham trôi đi.

"Oành!"

Thạch Nham nhìn không chuyển mắt, thần thể ầm ầm chấn động, một cô lực phản kích nhục thân phát mạnh ra.

"A!"

Phía sau truyền đến tiếng kêu đau của Huyên Phi, Nắm tay nhỏ của nàng như bị lửa nướng, bị nàng dùng sức vung lên, chịu đau kêu lên: "ngươi, thần thể của ngươi rèn luyện như thế nào, so với kim loại còn cứng rắn hơn, đau chết ta rồi."

Nàng nhân cơ hội đánh lén, nắm đấm đánh ở lưng Thạch Nham, chẳng những chưa thể làm bị thương được Thạch Nham, bị lực lượng nhục thân của Thạch Nham chỉnh xương tay giống như vỡ vụn, bộ dáng nhe răng trợn mắt đã buồn cười lại đáng yêu: "Ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi!" Một bàn tay khác của Huyên Phi chỉ vào Thạch Nham, sắc lệ đều có uy hiếp.

Thạch Nham quay đầu liếc nàng một cái, hắc hắc cười gượng hai tiếng, cũng lười nhiều lời, hướng đám người Huyết Ma liên tục phất tay, ý bảo bọn họ tới.

"Lão tử thật sự là phục rồi. Tiểu tử này vậy mà thực đem chúng ta kéo ra rồi. Mẹ, Huyết Ma lão tiểu tử ngươi đi vận cứt chó".

Ba Tư ồn ào, tiếng như sấm nổ vang.

Ánh mắt Huyết Ma cũng có chút quái dị, nhìn thật sâu về phía Thạch Nham, hơi hơi gật đầu, tất cả đều ở trong không nói.