Cây cối cành lá trong U Ám sâm lâm rậm rạp, bóng người lay động, Võ Giả Mặc gia phân tán ra, hình thành nửa vòng tròn tìm kiếm trong rừng, một đám thần sắc ngưng trọng.
Mặc Nhan Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, khẽ quát: "Tìm cho ta! Một khi phát hiện tung tích hắn, lập tức phóng ra Lam yên đạn, không được dây dưa với hắn!"
"Ba ngày rồi, mà vẫn không tìm được tung tích của hắn, nhưng dấu vết hắn lại lưu lại, không biết là hắn không biết tiềm ẩn, hay là cố ý làm thế..." Tạp Lỗ sắc mặt âm trầm, cũng bị khơi dậy cơn tức.
Mấy ngày nay, đoàn người tìm kiếm ở trong rừng, thường xuyên có thể nhìn thấy dấu vết Thạch Nham đi qua lưu lại, từ một ít gãy nhánh cây gãy và dấu chân đi qua mà thấy, Thạch Nham đang di chuyển gần bọn họ. Nhưng mỗi một lần bọn họ phái người điều tra, đều không thu hoạch được gì, ngay cả bóng dáng Thạch Nham cũng chưa từng thấy.
"Mở rộng phạm vi tiềm kiếm!" Mặc Nhan Ngọc lòng hung ác, quát lạnh nói: "Phân tán rộng ra, lấy nơi này làm trung tâm, tìm kiếm thật kỹ cho ta! Chỉ cần thấy người, lập tức phóng ra Lam yên đạn, ta sẽ lập tức đuổi tới!"
Đám Võ Giả Mặc gia đều đồng ý.
"Địa Long bên kia sẽ không sao chứ?" Tạp Lỗ nhíu mày, lo lắng nói: "Dược bình của ta đều ở đàng kia, nếu tiểu tử kia đi qua quấy rối, phá hủy dược bình của ta, vậy thật phiền toái."
"Đại sư yên tâm đi, Địa Long bên kia do Cường Sâm và bảy tên Võ Giả thủ hộ, mà Cường Sâm đã đến cảnh giới Hậu Thiên tam trùng thiên, tiểu tặc kia không phải là đối thủ của hắn." Mặc Nhan Ngọc ngạo nghễ nói.
Tạp Lỗ gật đầu, không có nói gì thêm.
Mặc gia đội ngũ càng tìm càng xa, khoảng cách giữa hai người cũng càng rộng, trong tay đám Võ Giả đó đều có một Lam yên đạn, cũng không cần lo lắng gì, chỉ cần tung tích Thạch Nham xuất hiện trong tầm mắt, là bọn họ liền thả ra Lam yên đạn là có thể vô tư.
Một tên Võ Giả vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thầm chửi, đi đến bóng một gốc cây, lát sau ngẩng đầu nhìn lên cổ thụ, rồi lại nhìn sang bụi cây chung quanh.
Liên tục tìm kiếm ba ngày, bọn họ không nhìn thấy Thạch Nham, hơn nữa Thạch Nham chỉ là một tên tiểu Võ Giả cảnh giới Hậu Thiên, những người này vốn không tin Thạch Nham còn dám dừng lại ở gần đây, có khi hắn đã sớm rời khỏi đây. Cho nên lúc bọn họ đi tìm kiếm, trong lòng đều là âm thầm oán hận, cảm thấy mình đang làm chuyện vô ích.
Khi một tên Võ Giả đi đến phía dưới một gốc cổ thụ rậm rạp cành lá, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, một khí tức thị sát, băng hàn, tà ác chợt từ đỉnh đầu truyền đến, chỉ thấy thân ảnh Thạch Nham đột nhiên xuất hiện, như con sói đói đớp mồi dùng đầu gối đập mạnh vào mặt hắn.
"Bồng!"
Một lực lượng mạnh vọt tới, tên Võ Giả này mặt máu tươi, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, nước mắt và máu tươi trộn lẫn, dính vào hốc mắt, trong lúc nhất thời hắn không nhìn thấy gì cả.
Cầm một thanh chủy thủ trong tay, hắn vung loạn, kinh hãi kêu lên: "Ở chỗ này! Hắn ở chỗ này!"
Hắn vừa chuẩn bị phóng Lam yên đạn trong tay trái, thì cảm thấy đau nhức từ cổ tay truyền đến, không chịu nổi đau đớn, tay trái hắn thả lỏng, Lam yên đạn lập bị cướp mất.
"Rầm rầm! Rầm rầm oành!"
Thạch Nham thần sắc lãnh khốc, con mắt bất giác hiện ra màu đỏ sậm, sát khí đằng đằng, ở bên cạnh tên Võ Giả lướt qua rất nhanh, vừa tránh né chủy thủ mà hắn vung loạn, vừa đá một cước lại một cước vào đầu hắn.
Tinh Nguyên cuồn cuộn lưu động dưới hai chân, mỗi một chân hắn đều nặng như thiết chùy, bị tập kích tàn nhẫn, chỉ năm cước đá xuống, tên Võ Giả này đã không còn hơi thở.
Thạch Nham tiến lên một bước, cướp lấy chủy thủ trong tay vô lực của hắn, vẻ mặt tự nhiên vung chủy thủ lên, bồi thêm một đao lên cổ hắn.
Từng đợt khí nhẹ không nhìn thấy không sờ được, pha lẫn rất nhiều cảm xúc bất an, phẫn nộ, hoảng sợ, toàn bộ từ trong cơ thể tên Võ Giả kia trào ra, nhanh chóng rót vào huyệt đạo trong thân thể Thạch Nham, chỉ mấy chục giây ngắn ngủn, tinh khí toàn thân tên Võ Giả mất hết, biến thành một thi thể khô héo.
Thạch Nham cau mày tiến lên, lục lọi thi thể tìm được một gói thức ăn to, còn có hơn ba mươi mai Tử tinh tệ, không khách khí thu tài vật người chết làm của riêng, Thạch Nham không dừng lại, giống như con cáo xuyên qua rừng rậm, nhanh chóng đi xa.
Đây là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng không có một chút hoảng sợ, từ đầu tới cuối hắn đều vẫn rất bình tĩnh. Khoảng khắc từng cước nặng nề đá vào đầu tên Võ Giả, hắn chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, có loại dục vọng khoái cảm đã được thỏa mãn, toàn thân dễ chịu nói không nên lời, giống như hắn là một chiến sĩ trời sinh, nên phải trong lúc tranh đấu thu lấy đi tánh mạng người khác.
Giết người làm cho hắn sảng khoái, khiến hắn rất hưởng thụ điều đó, hắn cảm thấy khoảng khắc kia vô cùng tuyệt vời, áp lực mấy ngày nay vào lúc cắt đứt cổ người nọ, như là đột nhiên được phóng thích ra.
Thạch Nham biết như vậy là không đúng, trong lòng biết thân thể của mình có vấn đề, người bình thường lần đầu tiên động thủ giết người, tuyệt sẽ không bình tĩnh tự nhiên giống như hắn, sẽ không giống hắn đầy sảng khoái như hít thuốc phiện.
Dòng khí đến từ trên người chính tên nọ, dũng mãnh chảy vào huyệt đạo, một ý niệm thị sát lại theo từ đáy lòng xuất hiện, không bao lâu sau khi điên cuồng xoay chuyển ở trong huyệt đạo cơ thể, một năng lượng kỳ dị rót vào trong Tinh Nguyên hắn, làm cho Tinh Nguyên hắn lại một lần nữa ngưng luyện lớn mạnh vài phần.
Đây mới là chỗ tốt thật sự!
Liên tục năm ngày, Thạch Nham giống như ma quỷ trong rừng rậm, ở một góc nào đó hành hung, mỗi một lần xuất thủ đều gọn gàng lưu loát, trước khi đám Võ Giả chưa kịp phóng Lam yên đạn, thì đã nháy mắt đánh lén giết chết đối phương.
Năm ngày, đã có ba tên Võ Giả bị giết, mỗi một lần chờ đến lúc bọn người Mặc Nhan Ngọc phát hiện, toàn thân người chết đều khô quắt, một thân tinh khí và máu tươi hình như đều xói mòn hầu như không còn.
Mặc Nhan Ngọc càng ngày càng nôn nóng bất an, cùng Tạp Lỗ hai người ở trong rừng rậm tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm ra Thạch Nham, hai người dần dần cảm giác được nguy cơ đang đến.
Tên Võ Giả thứ nhất chết đi, trên mặt huyết nhục mơ hồ, đầu bị thương nặng, còn có dấu vết đánh nhau.
Tên thứ hai, tên thứ ba Võ Giả chết đi, đều là bị đánh lén phía sau, bị liên tục mấy đao cắm vào tâm phúc, nhưng chỉ có dấu vết đánh nhau rất ngắn.
Đến tên Võ Giả thứ tư, lại bị một đao xẹt qua cổ, gọn gàng lưu loát, không có một chút dấu vết đánh nhau.
Từ bốn tên Võ Giả chết đi, kỹ xảo giết người của Thạch Nham càng ngày càng thành thạo, khu rừng rậm này giống như thành võ đài để hắn biểu hiện thiên phú của mình. Hắn lợi dụng địa hình một cách tài tình, che dấu tung tích của mình như một tên thợ săn lão luyện, đang bắt đầu săn bắn bọn họ.
Bốn gã Võ Giả bị giết, khiến cho trong lòng Võ Giả khác bất an, Mặc Nhan Ngọc và Tạp Lỗ cũng đều bắt đầu thận trọng xử lý việc này, hạ lệnh Võ Giả khác không được hành động một mình, hai người kết thành đội, như vậy một người bị đánh lén, người thứ hai có thể lập tức động thủ trợ giúp, có thể tránh cho một người bị lặng lẽ giết chết không một tiếng động.
U Ám sâm lâm tươi tốt, trên một gốc cổ thụ cao mấy chục mét, được tầng tầng lớp lớp lá cây che giấu, Thạch Nham khoanh chân ngồi, từ trong khe hỡ đám lá nhìn cực bóng người đi lại đằng xa.
Biết thông minh rồi sao, trong lòng Thạch Nham cười lạnh, hắn biết một kích đánh lén tất sát, đã không còn dễ dàng.
Không vội vã động thủ ngay, Thạch Nham quan sát trong chốc lát, phát hiện sau khi những người đó tổn thất bốn tên Võ Giả, lại cần hai người kết một đội, phương hướng tìm kiếm của bọn họ không được như lúc đầu, lúc này bọn họ cũng không đuổi theo về hướng chỗ mình, mà xâm nhập tìm kiếm ba phương hướng khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Xác định trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không đến đây, Thạch Nham nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thầm vận Tinh Nguyên, mấy ngày nay người bị hắn giết, sau khi tử vong trong thời gian ngắn tinh khí không có tiêu tán giữa thiên địa, đều bị huyệt đạo hắn hấp thu hết, trải qua luồng khí xoáy trong huyệt đạo tinh lọc, lại cấp cho thân thể, làm cho Tinh Nguyên hắn tăng hơn gấp đôi.
Tâm niệm khẽ động, Tinh Nguyên tốc độ lưu động chợt nhanh hơn, rõ ràng Tinh Nguyên tăng lên rất nhiều, ở trong gân mạch toàn thân xẹt qua như tia chớp, từ tiểu phúc một mạch phóng tới trong cánh tay phải, Tinh Nguyên dũng mãnh vào cánh tay, đột nhiên hắn nín thở ngưng thần, tập trung chú ý, đột nhiên phát lực!
Tinh Nguyên trong cánh tay, đột nhiên bạo loạn như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, điên cuồng nhằm về phía ngón trỏ!
"Xuy xuy!"
Một tia khói nhẹ lờ mờ màu trắng bạc, phút chốc từ bên trong ngón trỏ bốc ra, ở trong không khí phát ra tiếng vang kỳ dị, khói nhẹ cũng không ngưng tụ, chỉ giằng co trong chốc lát, rồi tản ra.
Thạch Nham đột nhiên mở mắt ra, trong con mắt tối đen từng điểm dị quang, trên mặt tràn đầy kinh hỉ.
Tinh Nguyên ngoại dật!
Đây là dấu hiệu của Hậu Thiên tam trùng thiên, trải qua đoạn thời gian tôi luyện khổ tu, cuối cùng hắn mượn lực lượng kỳ dị trong huyệt đạo tặng lại, bước vào cảnh giới mới!
Tuy rằng Tinh Nguyên ngoại dật cũng chưa ngưng luyện, không thể kéo ra hình thành quang hoa, nhưng từ giờ trở đi, hắn đã có thể rót Tinh Nguyên vào trong binh khí, có thể lợi dụng Tinh Nguyên ngoại dật trực tiếp thương tổn ngũ tạng lục phủ địch nhân, đây đủ thuyết minh hắn nắm giữ Tinh Nguyên đã từ từ tiến thêm một bước.