Y Phu Lâm giống như một trưởng bối hiền lành, giải thích tất cả những thứ liên quan để hư vô vực hải cho Thạch Nham và Áo Đại Lệ, làm cho hai người hiểu ra nhiều điều.
Hai người đến lúc này mới biết tinh hải thật sự rộng lớn đến mức nào, vực giới giống như của bọn họ có đến hàng hà sa số, cũng biết chỗ thần kỳ hư vô vực hải, biết thái sơ sinh linh không phải chỉ có Hoang, Phệ, Hủy, cũng biết cảnh giới Thủy Thần của mình thật sự rất yếu ớt trong hư vô vực hải này.
"Hoang vực là thế giới do thái sơ sinh linh tạo ra, rất kỳ diệu. Không biết trưởng bối của các ngươi đã từng gặp Hoang, có được truyền thừa của Hoang không?"
Y Phu Lâm nói câu này, đột nhiên con mắt thứ ba của hắn giật giật, một linh hồn ba động huyền diệu bắn ra từ đó, rơi vào trong mắt của Áo Đại Lệ.
Áo Đại Lệ bỗng nhiên hốt hoảng, lộ vẻ mê mang. Cảnh giới của nàng chỉ là Thủy Thần nhất trọng thiên, bị bất ngờ không kịp phòng vệ lập tức trúng chiêu của Y Phu Lâm, mất đi ý thức, giật mình nói: "Làm gì có trưởng bối sư môn gì, đều là lừa các ngươi..."
Sắc mặt trở nên ngưng trọng đến cực điểm, không hề nghĩ ngợi, kéo Áo Đại Lệ vào lòng, một đạo hàn khí lập tức nhập vào trong cơ thể nàng.
Rùng mình một cái, Áo Đại Lệ đột nhiên tỉnh dậy, mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Thạch Nham thầm mắng mình không cẩn thận, quá coi thường sự giả dối âm hiểm của đối phương. Y Phu Lâm kia cười tươi từ đầu đến cuối, giải thích tất cả các câu hỏi của họ, làm cho bọn họ không cẩn thận, coi đối phương sợ hãi lời nói dối của bọn họ.
Không ngờ lão già này lại khó chơi như vậy, tận tình giảng giải để làm cho bọn họ mất tập trung, sau đó thi triển linh hồn tà thuật với Áo Đại Lệ, khiến cho nàng trúng chiêu, nói thật.
"Lão tặc âm hiểm!" Mặt Áo Đại Lệ lạnh lùng, u hồn chuyển động khắp người, loại bỏ tàn niệm trong óc.
Y Phu Lâm, Á Đương Tư, Mà Hi Toa thấy Áo Đại Lệ nói thật thì đồng thời trầm mặc.
Mă Hi Toa chỉ nhíu mày, lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ còn than thở, giống như thương cảm cho những gì bọn họ sắp phải gặp.
Hai tên sư huynh Y Phu Lâm và Á Đương Tư vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh như băng, nụ cười ôn hòa lúc nãy biến mất, chỉ còn lại vẻ âm hiểm.
"Hắc hắc!" Y Phu Lâm cười lạnh: "Không ngờ đúng là hai tiểu tử ngu đần không biết gì. Bên trong vẫn thạch kia hẳn là bí bảo của sư môn các ngươi, hại linh hồn của ta bị trọng thương, cũng làm cho ta phải nghi thần nghi quỷ, lãng phí nhiều thời gian như vậy mới biết được sự thật. Các ngươi có biết ta tốn bao nhiêu thời gian không hả?"
Vừa nói chuyện, thân hỉnh Y Phu Lâm như hóa thành một đạo lưu quang hàn băng, bay từ hỏa tinh vân thuyền hướng về vẫn thạch của hai người Thạch Nham, Áo Đại Lệ.
Hắn quay đầu, nhìn A Đương Tư, Mà Hi Toa nói: "Chỉ hai tiểu bối Thủy Thần thôi, ta có thể thoải mái xử lỵ, bọn hắn không trốn thoát được đâu. Các ngươi không cần lăng phí thần lực."
Á Đương Tư gật đầu, nói: "Vậy làm phiền sư huynh."
"Sư huynh, không cần làm như vậy chứ?" Mà Hi Toa nhíu mày.
"Trong hư vô vực hải không có quy tắc gì cả, gặp phải chúng ta là do bọn chúng không may. Huống hồ bên trong vẫn thạch dưới chân bọn chúng hắn là có thứ tốt." Á Đươg Tư hừ một tiếng, trách móc: "Đây là lần đầu tiên ngươi tới đậy, không biết nguy hiểm ở chỗ này. Nếu lần này chúng ta gặp người cảnh giới Bất Hủ nhị trọng thiên thì có khả năng lạc không mà chết. Có lòng thương hại thì tương lai nhất định sẽ thiệt thòi!"
Mă Hi Toa nghe vậy thì thở dài, không tiếp tục khuyên nữa vì biết có khuyên cũng vô dụng.
"Lão già, tâm cơ thâm thật đấy, tốn nhiều công sức giải thích huyền diệu của hư vô vực hải cho chúng ta như vậy. Ta chỉ muốn hỏi một câu, những lời ngươi nói lúc trước là thật hay giả?" Thạch Nham cau mày, nhìn Y Phu lâm, thầm chuyển thần lực.
"Những lời lúc trước không có một chút giả dối nào. Để làm cho các ngươi buông lơi cảnh giác, ta tất nhiên sẽ không tự lộ sơ hở. Các ngươi không đủ kinh nghiệm, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt." Lúc này sắc mặt Y Phu Lâm cực kỳ âm lãnh, không còn vẻ hiền lành ôn hòa lúc đầu. Hắn lập tức tiến về phía Thạch Nham: "Ta sẽ giết ngươi trước, sau đó dùng hồn phách của sư muội ngươi để hỏi huyền diệu bên trong vẫn thạch."
"Chỉ vì linh hồn ngươi bị thương mà ngươi muốn giết chúng ta, ngươi không nghĩ là hung tàn quá sao?" Thạch Nham cười nói.
"Linh hồn của ta tiêu tốn rất nhiều, ảnh hưởng đến việc đột phá cảnh giới của ta, các ngươi phải trả giá bằng cả tính mạng!" Y Phu Lâm quát khẽ, giơ hai tay lên cao, kim quang sáng lấp lánh trong lòng bàn tay, thần lực cực kỳ sắc bén ngưng tụ lại.
Chỉ trong chôc lát, vô số toái mang màu vàng, giông như hàng tỉ cây phi châm bay đến phía Thạch Nham, Áo Đại Lệ.
Mỗi một toái mang đều có một tia khí tức linh hồn của Y Phu Lâm, giống như hắn đã dung hợp được linh hồn và thần lực một cách hoàn mỹ, làm cho toái mang có linh tính, tỏa định hoàn toàn khí tức linh hồn của hai người.
Đầy trời toái mang trút xuống, u hồn tronWtế đài của Áo Đại Lệ kêu hét, thân hình nàng lộ ra hàn ý, đôi mắt lộ ra vẻ kinh sợ bất an.
Dù sao nàng ta cũng chỉ là Thủy Thần nhất trọng thiên, Y Phu Lâm lại là Bất Hủ nhất trọng thiên, tu luyện kim tuyệt áo nghĩa lại càng huyền diệu. Trình độ dung hợp thần lực và linh hồn đã vượt qua đa phần người tu luyện kim sắc áo nghĩa cùng cấp ở Hoang vực của hắn.
"Huyết thuẫn!"
Thạch Nham lạnh lùng giơ tay lên điểm một cái, một huyết hải bay ra khỏi Thủy giới của hắn, hóa thành một mặt huyết thuẫn. Bên trong
huyết thuẫn một vân đoàn huyết sắc đồ án di chuyển, như một đóa hoa tươi yêu dị, không ngờ chặn lại toàn bộ toái mang này.
"Leng keng!"
Toái mang bắn vào trên huyết thuẫn, mặt thuẫn lộ ra điện mang hoàng kim. Lực kim duệ bên trong những toái mang kia vẫn tiếp tục trùng kích huyết thuẫn.
Tiên huyết trong cơ thể bị thiêu đốt, một khí tức hung thần ác sát bắn ra từ thiên linh cái của Thạch Lam, như một huyết trụ tà ác cao lên từng tấc từng tấc ở trên huyết thuẫn kia.
"Bồng!"
Bên ngoài huyết thuẫn đột nhiên hiện ra một vòng huyết quang, một khí tức diệt sạch sinh linh nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi.
"Ồ!"
Mắt Y Phu Lâm sáng lên, ngạc nhiên vì Thạch Nham có thể ngăn được thần thông của hắn.
Phía sau lưng hắn, Á Đương Tư và Mà Hi Toa cũng sững sờ, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên cũng không thể ngờ được Thủy Thần tam trọng thiên mà lại có thể chặn được một đòn của sư huynh bọn họ.
Tuy bọn họ biết Y Phu Lâm không dùng toàn lực, thế nhưng có chênh lệch giai vị cực lớn, Thạch Nham có thể chịu được một kích này cũng đủ để chứng minh hắn không phải bình thường.
"Thần lực tiểu tử ngươi tinh thuần hùng hậu, chẳng trách không biết gì mà cũng dám xông vào hư vô vực hải. Chỉ đáng tiếc là người đầu tiên ngươi gặp lại là ta!" Y Phu Lâm cười hắc hắc.
Vô số hoàng kim toái mang bỗng nhiên hiện lên từ lòng bàn tay của
Y Phu Lâm, giống như kim huỳnh hỏa trùng trôi nổi hư không.
Kim mang này ngưng luyện trong nháy mắt, biến thành một thanh trường đao hoàng kim dài mười thước, một sợi hoàng kim ti tuyển nối dài từ thanh đao này lên tay trái của hắn. Tay trái của hắn rung lên, thanh trường đao kia tỏa ra hoàng kim hông quang, dùng phong mang kim duệ, làm tê liệt toàn bộ khí thế, tiếp tục chém vào huyết thuân!
"Oanh!"
Huyết thuẫn bắn ra trăm vạn toái mang, mặt thuẫn bị đánh sâu vào trong, vân đoàn huyết sắc cũng ảm đạm đi.
"Ca ca ca!"
Bên ngoài thân thể Thạch Nham giống như ngọc thạch bị vỡ nát, da thịt cứng rắn như sắt bị lực phản chấn khủng bố đánh nát, gân mạch đều lộ ra ngoài.
Nhưng không có một chút tiên huyết nào bắn ra.
Hắn quơ bả vai, sinh mệnh lực vô cùng lớn lập tức truyền ra từ trong thần thể của hắn. Da thịt vỡ nát lập tức khép lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.
"Ta biết ngươi có cảnh giới Bất Hủ, thế nhưng từ khi ta xuất đạo đến nay, am hiểu nhất một việc là làm cho những người cảnh giới cao hơn ta không còn tự tin và ngạo nghễ được nữa." Thạch Nham nhếch miệng cười.
Áo nghĩa đột nhiên biến đổi, tinh hải ba động mênh mông thâm thúy phát ra từ người hắn.
"Vần thạch vũ!"
Mười ngón tay của hắn như xiêng xích, đột nhiên băn vào mười viên vẫn thạch xung quanh. Mười viên vẫn thạch kia bỗng nhiên có liên hệ với hắn, như thành tay chân của hắn, thành bí bảo áo quyết của hắn.
Mười vẫn thạch to lớn lượn vòng trong xiềng xích tinh quang, đột nhiên thoát ly vẫn thạch lưu, nhất nhất đánh về phía Y Phu Lâm. Khí thế khủng bố đó không biết mạnh hơn hàng tỉ toái mang hoàng kim của Y Phu Lâm bao nhiêu lần.
Sắc mặt Y Phu Lâm đột nhiên biến đổi.
Á Đương Tư và Mă Hi Toa nhìn nhau một cái, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Bọn họ có nhận thức mới về độ khó chơi của Thạch Nham, lúc này đã có chút hối hận, hối hận Y Phu Lâm quá liều lĩnh, không nên chuyện bé xé ra to, làm cho chuyện trở nên khó giải quyết thế này.
Áo Đại Lệ rất thức thời, nàng lặng lẽ lùi ra sau Thạch Nham, u hồn chạy toàn thân, phóng thích áo nghĩa của mình nàng, dùng khí tức hồn phách chặn lại từng cử động của Y Phu Lâm, phòng ngừa Y Phu Lâm dùng lực linh hồn xâm nhập ý thức của Thạch Nham. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Bình thường thì võ giả cảnh giới cao có thần thức linh hồn hơn xa võ giả cấp thấp, có khi chỉ cần lực thần thức có thể ép cho ý chí của võ giả cấp thấp sụp đổ, trở thành cá nằm trên thớt.
Vừa rồi Áo Đại Lệ bỗng nhiên bị trúng chiêu, nếu không có Thạch Nham ra tay trợ giúp thì bây giờ có khi nàng vẫn còn đang mê mang.
Cũng như vậy, nàng ta sợ Thạch Nham cũng bị dính đòn như vậy mới cẩn thận, sử dụng áo nghĩa độc đáo của Minh Hoàng tộc, dùng vô số u hồn làm phòng tuyển, phòng ngừa Y Phu Lâm dùng linh hồn xâm nhập.
"Vù vù vù vù!"
Mười vẫn thạch như lũy cầu cực lớn, đột nhiên đánh tới làm cho Y Phu Lâm cũng không dám ngạnh kháng, hóa thành một đám mây hoàng kim, lập tức du đãng khắp nơi.
Thanh trường đao vẫn tiếp tục nối với hắn. Hắn vừa di chuyển, thanh đao kia vẫn vừa bổ về phía huyết thuẫn.
"Không dễ như vậy đâu." Thạch Nham cười lạnh, ngón giữa tay trái khẽ động, một vẫn thạch lao đến, va vào thanh đao kia.
Vô số kim quang bắn ra, khối vẫn thạch cực lớn kia trực tiếp bị bạo tạc, toái thạch rơi xuống như mưa.
Thế nhưng cả người Y Phu Lâm cũng run rẩy, đám mây hoàng kim do hắn hóa thành cũng tán loạn. Hắn lắc người, sắc mặt dỏ lên, khóe miệng còn có một vết máu, hiển nhiên là lại bị thương lần nữa.