Sát Thần

Chương 1373: Mất phương hướng



Đồ Thích Kì, Nhã Vân bởi vì đặc thù thân phận, trước khi chưa biết rõ được thủ đoạn âm hiểm của Hồn tộc, một khi bại lộ, có thể lập tức dẫn tới sự vây đánh của Hồn tộc, có lẽ ngay cả Long Tích tộc cũng sẽ xuất thủ.

Dù sao, ở bên ngoài Long Tích tộc và Hồn tộc giao hảo, Long Tích và Tân Cách cũng có giao tình.

Bọn họ trước khi chưa xé rách da mặt với Hồn tộc, sẽ cùng Hồn tộc đối phó Đồ Thích Kì, Nhã Vân, cũng bởi vì nguyên nhân này, Nhã Vân ở Long Tích tinh mới trầm thấp như vậy, cố ý che giấu thân phận và lực lượng chân thật, tụ tập ở khu vực với thế lực tam lưu.

Bọn họ nếu để lộ thân phận, rất có thể chưa gặp Long Tích đã bị tộc nhân Long Tích tộc bán cho Hồn tộc rồi, cho nên chuyện này chỉ có thể để Thạch Nham ra mặt, tiếp xúc với Long Tích trước, nói cho Long Tích động tác của Hồn tộc, để Long Tích sinh ra lòng cừu hận với Tân Cách, chuyện tất nhiên có thể thuận lợi tiến hành.

Lúc này, bởi vì người người tới Long Tích tinh vẫn chưa tới hết, tộc nhân của Long Tích tộc cũng chưa cử hành thịnh hội, chưa nói rõ yêu cầu đổi Bất Hủ đan, Đồ Thích Kì, Nhã Vân chuẩn bị ru rú trong nhà, chờ tin tức của Thạch Nham.

Thạch Nham, Áo Đại Lệ đi đã lâu, cũng không biết tình huống của Thiên Mục tộc như thế nào, nói vị trí thạch động của bọn họ với Đồ Thích Kì, Nhã Vân rồi đi trước.

Hai người về huyệt động mà Thiên Mục tộc ở lại, thần kỳ, phát hiện Y Phu Lâm, Á Đương Tư, Mã Hi Toa không ngờ cũng chưa về, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, nghỉ ngơi trong thạch thất, chuẩn bị nghiêm túc xem thu hoạch lần này, chậm rãi chờ ba người của Thiên Mục tộc trở về.

Thạch thất Đơn sơ, trên vách đá không bất kỳ bất kỳ trang trí gì, chỉ có ghế đá và bàn đá, một cái giường đá, trên giường thì đặt một cái bồ đoàn.

Người Tu luyện võ đạo đối với vật ngoài thân cũng không quá để ý, Long Tích tộc lại là một chủng tộc nổi danh man rợ, tất nhiên sẽ không cho họ được hưởng thụ, đương nhiên, khi đối đãi với Hồn tộc, Thuỷ tộc, Long Tích tộc cũng sẽ đối đãi đặc thù, bỏ thêm chút tâm tư trong chiêu đãi.

Áo Đại Lệ ngồi trên giường đá, con mắt lóe sáng, khóe miệng nở nụ cười vui sướng.

Thạch Nham thì đặt Huyễn giới thạch lên bàn, hắn phóng xuất ra thần thức ba động, nhập vào trong Huyễn giới thạch, lạc ấn linh hồn ấn ký để khống chế Huyễn giới thạch.

Bảy viên Huyễn giới thạch, đều phải thối luyện, phân biệt lạc ấn hồn ký như vậy mới có thể tùy ý sử dụng.

Hắn lạc ấn thần thức vào trong đó, vận chuyển thần lực, vừa vào trong Huyễn giới thạch liền phát hiện Huyễn giới thạch ánh sáng lấp lánh, như khí cầu bị thổi phồng, như muốn phình ra, hình thành tiểu thế giới.

Hắn nhếch miệng cười, gật đầu, không tăng thêm thần lực, thầm khen Huyễn giới thạch này đích xác bất phàm, rất thích hợp với hắn.

Bỗng nhiên, Áo Đại Lệ ở trên giường đá mắt lóa sáng, nàng ta nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

Thạch Nham ngẩng đầu cười nhìn nàng ta.

Áo Đại Lệ Trở lại thạch thất đã tắm rửa, thay váy màu bạc, tóc còn ướt, trong thạch thất tỏa mùi hương của nàng ta.

Người không quen sẽ cảm thấy nàng ta lãnh ngạo bất cận nhân tình, trên thực tế nàng ta đối đãi với người bên ngoài cũng đích xác như vậy, nhưng vào lúc này, thần sắc của nàng ta rất điềm tĩnh, thậm chí có chút ngượng ngùng, cúi đầu cắn răng nói nhỏ: "Hôm nay dựa hơi ngươi, ta thu hoạch cực lớn, đối với tu vi cảnh giới sau này sẽ có đề thăng cực lớn."

Thạch động im ắng, không có bất kỳ thanh âm nào, nàng ta tuy nói khẽ, nhưng rất rõ ràng.

Buông Huyễn giới thạch, Thạch Nham nhe răng cười nói: "Ngươi và ta có thể cùng bị kéo vào Hư vô vực hải này thật đúng là có duyên phận, ở đây, chỉ cần ngươi và tới cùng một vực giới, quen nhau, chiếu cố cho nhau là nên. Ừ, ngươi muốn cảm kích, cám kích thế nào."

Hắn quen đùa rồi, nói như vậy, cũng là để Áo Đại Lệ thôi ngại ngùng.

Sau khi tới Hư vô vực hải, thiên chi kiêu nữ của Minh Hoàng tộc này dần dần nhận rõ sự thật, cuối cùng minh bạch tứ đại chủng tộc của Hoang vực không tính là gì, cũng ý thức được cảnh giới Thủy Thần của nàng ta muốn dựa vào chính mình để sống sót trong Hư vô vực hải là rất khó, ở đây, nàng ta mọi chuyện đều dựa vào Thạch Nham, đối với tự tôn của nàng ta cũng là một loại tàn phá.

Nàng ta lần đầu có lòng tự ti, điểm này nàng ta che giấu rất tốt, nhưng Thạch Nham vẫn có thể cảm giác được.

" Ngươi muốn ta cảm kích ngươi thế nào?" Giai nhân cúi đầu, đuôi lông mày như vẽ run lên, nội tâm tựa hồ cực kỳ khẩn trương bất an.

" Hôn ta một cái." Thạch Nham nhếch miệng cười ha ha.

Một đạo ngân quang xẹt qua, mùi thơm trong nháy mắt xộc vào mũi, hắn còn chưa có phản ứng thì liền cảm thấy một khối thân thể ôn hương nhuyễn ngọc bỗng nhiên ghé tới, hai má truyền đến cám giác như điện giật, sau đó thì thì nghe thấy giai nhân nói nhỏ bên tai: "Giờ ngươi hài lòng chưa?"

Thạch Nham run rẩy, ngơ ngác nhìn về phía giai nhân bên cạnh, một thân váy màu bạc của giai nhân bọc lấy dáng người mạn diệu, đùi đẹp dài thẳng, vai trần, khi hắn cúi đầu có thể nhìn thấy khe rãnh mê người ở ngực giai nhân.

Áo Đại Lệ lúc này không còn vẻ lãnh ngạo thường ngày, cổ đỏ ửng, mắt nhắm chặt không dám nhìn hắn, lông mi dài run run, biểu hiện sự khẩn trương bất an mãnh liệt trong nội tâm, nàng ta không nghi ngờ gì nữa là ngây ngô, cái hôn này đã lấy hết tất cả dũng khí của nàng ta, khiến nàng ta không biết làm thế nào cho phải.

Sự dụ hoặc của Áo Đại Lệ vào lúc này làm Thạch Nham điên cuồng, mắt hắn đột nhiên trở nên sôi trào như biển!

Sự cô độc của Hư vô vực hải, áp lực của bảy đại chủng tộc, tương lai không rõ ràng, đủ loại tâm cảnh xen vào nhau, hô hấp của hắn đột nhiên nặng hơn, đột nhiên ôm giai nhân vào lòng, hôn vào cổ nàng ta, tay cũng đặt lên đùi nàng ta.

"Ô..."

Giai nhân cả người ửng hồng, thân thể run rẩy, vô ý thức phát ra thanh âm như nói mê, hoàn toàn mềm oặt trong lòng hắn.

Năm đó nàng ta từ Hoang vực về, trong tim thường xuyên xuất hiện một đạo thân ảnh hùng vĩ.

Cũng chính vì vậy, nàng ta cẩn thận truy tra sự tích về người nào đó, chính nàng cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gì, chỉ muốn biết quá khứ của người nào đó, biết kinh lịch và nơi hạ lạc của hắn.

Khi nàng ta biết người nào đó phong lưu thành tính, từng rất giận dữ, sự tích có liên quan tới người nào đó, trong tộc nàng ta không ngừng truyền bá, trên Cự Lan tinh, nàng ta tận mắt thấy hắn và Hắc Cách đánh một trận, nhìn thế hệ chói mắt nhất của thần tộc trong tinh hải vẫn lạc, nhìn hắn toàn diện quật khởi, bóng dáng trong lòng càng khắc sâu.

Có một số thứ, trong bất tri bất giác đã xâm nhập vào tâm hải, không thể xóa đi.

Trong mắt nàng ta, trong Hoang vực rộng lớn cũng chỉ có một người đó đủ để làm nàng ta động tâm, đáng tiếc tên này phong lưu vô độ, nội tâm nàng ta vẫn đang mâu thuẫn, mạnh mẽ bức bách mình không được nghĩ nhiều, bắt mình phải từ bỏ.

Cho đến lúc tới Hư vô vực hải này, hoàn cảnh lạ lẫm, bên cạnh chỉ có quen thuộc người quen thuộc này, không có ai khác của Hoang vực, không có sự ước thúc của mẫu thân nàng ta, cũng không có nữ tử bên cạnh hắn làm chướng mắt.

Ở đây nàng ta có thể mở tâm linh của mình, có thể thực sự đầu nhập vào trong đó.

Thạch Nham ôm chặt lấy nàng ta, từ từ hôn tới ngực, cơ thể trong lòng mình đột nhiên trở nên nóng rực, làm hắn cũng kích thích như bị điện giật, không biết vì sao, khi ôm nàng ta, hắn có cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có.

Giống như linh hồn có thể hợp nhất, có thể nảy sinh kỳ diệu vô cùng.

Hai tay hắn không ngừng thăm dòh dần dần lướt qua váy, du động trên cơ thể đẫy đã trắng mịn của nàng ta, hô hấp cũng ồ ồ như dã thú, trở nên càng lúc càng không thể khống chế.

Nhưng mà ngay khi hắn sắp sụp đổ, chuẩn bị đẩy giai nhân lên giường thì cửa đá của thạch động đột nhiên mở ra.

Y Phu Lâm hô lên: "Các ngươi đã trở lại rồi à?"

Áo Đại Lệ như giật mình tỉnh lại, cả người run lên, luống cuống tay chân giãy ra, sắc mặt đỏ rực, nháy mắt đã trở về giường đá.

" Ra ngoài! Ngươi ngươi ra ngoài trước!" Nàng ta mặc dù đang quát, nhưng thanh âm lại yếu đuối không có sức, hai tay không biết đặt ở đâu, kéo áo trước ngực, túm góc váy, che đi đùi đẹp, lộ ra vẻ cực kỳ bất lực quẫn bách.

"Ực."

Thạch Nham huyết mạch sôi sục, mắt như biển lửa, nuốt nước miếng.

Liên tục hít mấy hơi, âm thầm vận chuyển áo nghĩa, một cỗ lạnh như băng trực tiếp chảy xuống mới giữ vững được tâm cảnh, khôi phục bình thường, hắn nói: "Không biết vì sao, sắc dụ hoặc của ngươi đối với ta không ngờ vượt qua bất kỳ một ai! Quả thực khó có thể tưởng tượng."

Thân thể Áo Đại Lệ vẫn run rẩy, mắt đẹp ba quang rạng rỡ, lúc này đã khôi phục thanh tỉnh, dùng thủ pháp tương tự để ổn định tâm cảnh, sau đó mới cắn răng đỏ bừng mặt nói: "Ta, ta cũng không biết vì sao không ngờ lại không ngăn cản ngươi. Ta nghĩ, cái này chắc có liên quan tới linh hồn của chúng ta đều dung hợp căn nguyên đại lục cổ, thật sự là không thể giải thích."

Nói xong nàng ta cắn môi dưới rồi ngượng ngùng quát: "Ra ngoài Nhanh lên! Bọn họ sắp vào rồi, chuyện này chúng ta thảo luận sau, đừng để họ nhìn thấy cảnh này."

Thạch Nham nhếch miệng cười hắc hắc, lúc này mới đi ra, quay về đại sảnh.

Hắn vừa ly khai, Áo Đại Lệ người như không còn xương cốt, mềm nhũn ra đó, nàng ta ngực, nghĩ cảnh tượng vừa rồi, trong cơ thể như có hỏa diễm cuồn cuộn dũng động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Chuyện giữa Nam nữ chính là như vậy ư, thật sự là có cảm giác hiếu kỳ, không ngờ khiến cho người ta không thể khống chế như vậy."