Sát Thần

Chương 1406: Ưu thế áo nghĩa



"Rắc rắc..."

Tiểu khô lâu đột nhiên thét to với Thạch Nham, vung cốt thủ trắng ngần, ý bảo hắn đừng đến gần Ba Tư Thác Tư và Nạp Trát Lý Áo.

Khi Mị Cơ hấp hối vẫn có thể tụ tập tiềm lực, dùng cách đồng quy vu tận để ép Bá Tư Thác Tư không dám đến gần.

Hai người kia đều cảnh giới Bất Hủ đỉnh phong, nếu không thể đào thoát, điên lên mà dùng ngọc thạch câu phần, lực lượng hình thành trong nháy mắt cũng đủ để xé nát Thạch Nham.

"Hắn bảo ngươi đừng đến quá gần, cẩn thận hai người kia có chết cũng kéo theo ngươi." Mị Cơ nghe hiểu được lời của tiểu khô lâu, nói lại.

Vẻ mặt Thạch Nham không thay đổi, cũng không quay đầu lại, nói: "Ngọc thạch câu phần chưa chắc đã có hiệu quả với người tu luyện không gian áo nghĩa."

Mị Cơ kinh ngạc, suy nghĩ lại cẩn thận, thầm gật đầu, xem như đồng ý với Thạch Nham.

Nếu Thạch Nham có thể thuấn di như lúc tránh nàng thì cho dù Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư có tự bạo cũng không giết nổi hắn.

Mười chiến sĩ khô lâu cực lớn, tay cầm cốt đao bao vây hai lão giả Phệ tộc trong sơn cốc. cốt đao này vô cùng to lớn, khi vung vẩy còn bắn ra rất nhiều hào quang, khi cốt đao chém xuống, sơn cốc đột nhiên xuất hiện vô số đao ngân như mạng nhện.

Thân thể của Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư cũng xuất hiện rất nhiều vết máu, có những vết thương còn lộ ra cả xương cốt, nhìn qua thật ghê người.

"Bị ngươi hại chết!" sắc mặt Nạp Trát Lý Áo tái nhợt, lùi vào một góc với Ba Tư Thác Tư, cắn răng nói: "Ngươi còn không biết rõ lợi hại của tiểu tạp chủng này đẵ dám mạo muội tập kích, còn kéo cả ta theo."

"Giờ có nói cũng vô dụng." Ba Tư Thác Tư cũng tỉnh táo lại: "Thần thể... chắc không giữ được. Chờ lát nữa có thời cơ thì để linh hồn tế đài độn ra, tạm thời dựa vào thi nô ở bên ngoài, sau này lại đến tính sổ."

"Cũng chỉ có thể làm như vậy..." Nạp Trát Lý Áo hừ nhẹ.

Đến tận giờ phút này hai người cũng không cảm thấy trận chiến này có thể làm ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ. Bọn họ vẫn cảm thấy rằng đảo khô lâu này cho dù quỷ dị hơn nữa thì cũng có thể thoải mái bỏ đi.

Cho dù tiểu khô lâu sử dụng thủ đoạn kỳ lạ thế nào thì bọn họ đều không nhìn ra tiểu khô lâu có dị bảo hoặc lực lượng áo nghĩa có thể loại bỏ linh hồn tế đài. Với thực lực Bất Hủ đỉnh phong thì muốn dùng linh hồn tế đài độn cách ra khỏi đây cũng không phải là việc khó.

Bọn họ không làm như vậy là cảm thấy có lẽ có thể bảo vệ được thần thể, còn hy vọng như vậy.

Nhất là đợi đến khi Thạch Nham bay đến, những chiến sĩ khô lâu này bỏ vòng vây...

Mắt bọn họ sáng lên, nhìn nhau, còn tưởng cơ hội đã tới.

Tuy thần lực trong cơ thể bọn họ bây giờ chỉ bằng một thành của lúc toàn thịnh, thế nhưng bọn họ tự tin nếu chỉ đối phó với một tiểu võ giả Bất Hủ nhất trọng thiên là vẫn đủ.

Nạp Trát Lý Áo nắm chặt bạch nhãn châu, bỗng nhiên tuôn trào ra ba động tà dị, giống như gợn sóng vậy.

Thạch Nham hạ từ trên không xuống, nhìn những gợn sóng đó đánh tới, vẻ mặt thản nhiên giơ tay lên đón.

Từng đợt từng đợt ba động lặng lẽ biến mất!

Nạp Trát Lý Áo lập tức ngơ ngẩn. Hắn có thể cảm ứng rõ ràng, những ba động của bạch nhãn châu đó không ngờ đều bị hút vào trong tay của Thạch Nham!

Thật không thể tin được!

Ba động do bạch nhãn châu phóng ra dùng thi lực làm cơ sở, còn ẩn chứa một tia lực hủ thực. Lực hủ thực đó là do một bạn thân của hắn tu luyện hủ thực áo nghĩa tạo ra, có thể tăng cường uy lực của gợn sóng, không ngờ lại nhập vào trong lòng bàn tay của Thạch Nham, làm sao hắn có thể tin được?

Sắc mặt Ba Tư Thác Tư cũng kịch biến, ý thức được việc không ổn, mấy con Huyền Âm thi trùng dưới chân hắn đột nhiên rít lên, phi ra, lao về phía Thạch Nham.

Thạch Nham nhếch miệng cười.

Mấy con Huyền Âm thi trùng đó như cảm nhận được khí tức cực kỳ khủng bố, không ngờ đột nhiên lùi lại phía sau. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra những con Huyền Âm thi trùng này đều đang run rẩy.

Khí tức toát ra từ người Thạch Nham làm cho chúng sợ hãi theo bản năng. Đó là sợ hãi được lưu giữ trong sinh mệnh ấn ký, khiến cho chúng không thể nào ngăn cản được.

Ba Tư Thác Tư, Nạp Trát Lý Áo đều há hốc mồm, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, theo bản năng nhìn về phía hư vô.

Giống như trong hư vô kia có một Vực Tổ trong tộc đang bay vậy. Cũng chỉ có cường giả cấp bậc Vực Tổ của Phệ tộc, khí tức trên người có mang theo một tia ba động của thủy tổ Phệ thì mới có thể làm cho Huyền Âm thi trùng sợ hãi đến vậy.

Bọn họ nhìn lên trời, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, cho răng mình đã đoán đúng.

Ở phía xa, Mị Cơ cũng cực kỳ kinh dị, nhìn việc này, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thạch Nham đứng trước mặt Ba Tư Thác Tư, Nạp Trác Lý Áo, mấy con Huyền Âm thi trùng run rẩy phủ phục dưới chân hắn, động cũng không dám động. Bạch nhãn châu trong tay Nạp Trát Lý Áo không ngừng lấp lánh ba động, giống như không có bất kỳ hiệu quả gì với Thạch Nham.

Với kiến thức của mình, Mị Cơ cũng không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Đúng vào lúc này, Thạch Nham quay đầu, nhìn về phía tiểu khô lâu, nói: "Ta có chút chuyện muốn nói với hai người này, không muốn người khác nghe thấy. Yên tâm, ta có đủ khả năng tự bảo vệ mình. Có được không?"

Ánh mắt tiểu khô lâu bỗng nhiên sững sờ, sau đó cưỡi cốt long rút đi.

Một con cốt long khác thì thuận thế dừng bên cạnh Mị Cơ, ý bảo Mị Cơ cũng rời đi.

Mị Cơ căm tức trong lòng, biết Thạch Nham nhất định có gì đó bí ẩn muốn nói với Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư. Chuyện đó có tác dụng cực kỳ quan trọng nếu nàng ta muốn hiểu thêm về Thạch Nahm. Tiếc là Thạch Nham có tâm phòng bị, làm cho nàng ta không thể biết tình hình cụ thể, tất nhiên là cực kỳ buồn bực.

Cách đó không xa, tiểu khô lâu tạm thời dừng lại, mắt nhìn về phía nàng ta, làm cho nàng ta vô cùng sợ hãi.

Mắng vài câu, nàng ta cũng chỉ có thể ngoan ngoăn ngồi lên lưng cốt long, bị cốt long chở ra ngoài.

"Đưa cả chiến sĩ khô lâu theo." Thạch Nham lại nói.

Hắn vừa nói xong thì tiểu khô lâu đã dùng ngôn ngữ cổ của Bạch cốt tộc để điều khiển các chiến sĩ khô lâu di chuyển ra xa.

"Hưu hưu hưu!"

Ba cây gai xương đâm vào bả vai của Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư.

Ba cây gai xương này là do Thạch Nham thối luyện từ rất lâu rồi, bên trong ẩn chứa chân lý của không gian áo nghìa^ ccrthể xuyên qua hư không, bỗng nhiên thi triển ra để đánh lén thì có ỉìíệu quả rất tốt.

Hai lão quái Phệ tộc bị gai xương ghim bả vai vào vách đá. Hai người kêu hai tiếng thê lương, sau đó im bặt, hai mắt nhìn về phía chân trời.

Thạch Nham mạc danh kỳ diệu nhìn lên trời, còn dùng năng lượng ám cảm giác một chút, phát hiện không có gì, quay lại nhìn thấy bọn họ đều đang nhìn lên trời, lại nhìn Huyền Âm thi trùng này thì mới hiểu ra.

"Không có ai, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ có ta thôi."

Thạch Nham hờ hững nói.

Hắn đã đoán thôn phệ áo nghĩa có sự khắc chế với bát đại tà lực từ lâu rồi, chẳng qua vì không có cơ hội giao chiến với người một nhà nên không thể khẳng định.

Cũng chính vì không dám khẳng định mà lần này hai lão quái Phệ tộc vây công tiểu khô lâu, hạ sát thủ với Mị Cơ thì hắn chỉ lựa chọn thờ ơ, không có lập tức nhúng tay vào.

Một mặt là vì hắn không xác định được suy đoán có đúng hay không, mặt khác cũng là vì khi đó lực lượng của Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư đang vào thời toàn thịnh, cho dù bị áo nghĩa khắc chế thì hắn cũng không thể chống lại.

Bây giờ, thần lực của hai người mười phần mất chín, lại bị hắn chứng thực thôn phê áo nghĩa có thể khắc chế bát đại tà lực, thế nên hắn lập tức tự tin.

"Không có ai?" Nạp Trát Lý Áo tuyệt vọng, cảm giác cực kỳ khó hiểu. Hắn nhìn bạch nhãn châu trong tay, đột nhiên lạnh lùng nói: "Vỉ sao, vì sao áo nghĩa của ta, thi lực và lực hủ thực do ta ngưng kết lại không thể làm tổn thương ngươi?"

"Thứ nhất, lực lượng của ngươi bây giờ hư nhược. Thứ hai,... Ha ha!" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Thạch Nhaịn,đột nhiên giơ tay lên, cảm xúc xấu trong người đột nhiên kích phát. Điên cuồng, hiểu sát, thô bạo, tuyệt vọng,... đủ loại khí tức ngưng lại thành một cỗ sát khí, xuyên thấu qua con ngươi của hắn, lao về phía hai người.

Chỉ trong chốc lát, trong mắt Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư cảm thấy có huyết hải vô tận, hàng núi thi cốt đang lao tới, bao phủ lấy bọn họ.

Thế nhưng điều khiển Thạch Nham bất ngờ là Ba Tư Thác Tư và Nạp Trát Lý Áo không đánh mất lý trí mà ngược lại lại lộ ra vẻ mặt của kẻ cuồng tín: "Thánh địa chi đồ do thủy tổ lưu lại! Đây là trong đầu của thủy tổ! Đây là chuyện gì vậy?"

Lời nói cuả hai người làm cho Thạch Nham cũng ngẩn ngơ. Ảo tưởng do các cảm xúc xấu ngưng tụ lấy khuôn mẫu từ cấm địa huyết hải của Thị Huyết nhất mạch, không ngờ lại bị hai người gọi là thánh địa chi đồ, trong đầu thủy tổ.

Hắn giật mình, bỗng nhiên hiểu ra, sắc mặt cũng thay đổi.

Hắn đã từng đi qua cấm địa huyết hải. Hắc động thần bí đó không ngờ lại là trong đầu của thái sơ sinh linh Phệ. Sau khi Phệ rời đi chắc đã lưu lại đồ án gì đó ở Phệ tộc. Đồ án trong đầu Phệ bị bọn họ gọi là "Thánh địa chi đồ." Quan hệ giữa Thị Huyết nhất mạch và Phệ tộc có vẻ rất chặt chẽ.

Chẳng qua Thị Huyết nhất mạch và Phệ chắc chắn không đi cùng nhau.

Hai thủ ấn đầy máu bỗng nhiên được ngưng kết ra, đánh về phía lồng ngực của Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư, thừa dịp thần trí bọn họ suy yếu để xuất thủ. Tuy rằng hèn hạ, thế nhưng điều này có thể đảm bảo an toàn cho Thạch Nham.

"Oanh!"

Lúc này cả Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư đều đang cực kỳ suy yếu, lại bị ý niệm tà ác của Thạch Nham xâm nhập, không mất đi lý trí thế nhưng sức chú lý cũng đã tán loạn, bị Thạch Nham thừa cơ đánh trúng, thần thể như nát ra, máụ 1jrơi phun ra ngoài.

Nhục thân của bọn họ đễn lúc này cũng coi như bị phế bỏ, rất khó có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

"Tử vong áo nghĩa!"

Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư cùng nhau hét lên, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ. Tiểu võ giả bị bọn họ bỏ qua này thể hiện đủ loại thủ đoạn, làm cho bọn họ tròn mắt.

Bọn họ không biết vì sao áo nghĩa của tộc mình lại có trên người Thạch Nham, cũng không biết tại sao sau khi Huyền Âm thi trùng nhìn thấy Thạch Nham lại khiếp sợ như vậy.

Bọn họ không nghĩ ra.

"Nhục thân của các ngươi không giữ được, linh hồn tế đài cũng rất khó chạy thoát. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ta không cho các ngươi cơ hội đâu." Thạch Nham vô tình đả kích.