Sát Thần

Chương 254: Miếng bánh từ trên trời rớt xuống



Trong thạch điện rộng rãi.

Khuôn mặt Thạch Nham nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở giữa thạch điện, đôi mắt sáng rực không một chớp mắt nhìn vào một bình ngọc và hai cái hộp ngọc trước mặt.

Bảy quyển điển tịch màu vàng sậm cũ kỹ xếp thành một hàng, lẳng lặng nằm sau hộp ngọc.

Hai người Vũ Nhu và Đế Sơn yên lặng không lên tiếng, một trái một phải đứng trước người Thạch Nham.

Yết Mãnh, Tạp Ba, Dịch Thiên Mạc có phần đau lòng nhìn chằm chằm vào bảy quyển điển tịch màu vàng sậm, bộ dáng như muốn nói nhưng lại không nói được, hiển nhiên cực kỳ luyến tiếc không nỡ lấy ra những quyển sách cổ của Âm Mị tộc này nhưng cũng không có biện pháp khác.

Trong một căn phòng rộng rãi bên trong thạch điện, ba nữ nhân Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh mặt mày ảm đạm, lo lắng bất an nhìn cảnh tượng bên trong thạch điện.

- Bạch ngọc linh quả thì trực tiếp dùng, dùng xong lập tức tĩnh tâm ngưng thần hấp thu năng lượng luyện hồn kỳ dị trong linh quả. Phương pháp rất đơn giản, chỉ cần dẫn năng lượng bên trong tiến vào não hải, năng lượng trong linh quả sẽ đả thông kinh mạch trong não vực ngươi, khiến cho linh hồn ngươi trở nên cực kỳ nhạy cảm, hơn nữa còn có tác dụng tĩnh tâm.

- Nếu có thể hấp thu hết năng lượng của một quả Bạch ngọc linh quả vào trong não hải, sẽ rất có lợi cho việc tẩy luyện củng cố tâm cảnh và tẩy luyện linh hồn của ngươi, có thể khiến cho năng lực cảm giác của linh hồn trở nên cực kỳ nhạy bén, đề thăng phạm vi bao phủ và cường độ thần thức của ngươi.

Vẻ mặt Vũ Nhu nghiêm túc, giọng nói dịu dàng, từ từ giải thích phương pháp sử dụng và công hiệu của Bạch ngọc linh quả.

- Hắc khôi liên này càng đơn giản hơn, một phiến Hắc khôi liên có thể ép ra rất nhiều chất dịch, ngươi chỉ cần bôi chất dịch đó lên khắp người mình, để lỗ chân lông hấp thụ chất dịch của Hắc khôi liên sẽ có thể thẩm thấu vào thân thể, dần dần hình thành một hình xăm hoa sen trên ngực ngươi, hình xăm hoa sen có thể khiến tốc độ ngưng luyện thiên địa linh khí gia tăng khoảng năm lần trong suốt thời gian năm năm.

- Chỉ cần hình xăm hoa sen màu đen không mất đi, một khi ngươi tu luyện thì thiên địa linh khí xung quanh sẽ tu tập lại với tốc độ nhanh hơn gấp năm lần rót vào hình xăm hoa sen màu đen kia. Ngươi có thể thông qua hình xăm hoa sen màu đen để ngưng luyện chuyển hóa rồi dần dần rót vào vầng sáng Tinh Nguyên của ngươi, trợ giúp gia tăng tốc độ tu luyện của ngươi."

Đế Sơn nheo mắt, đôi cánh đen thu vào, nhếch miệng lại dường như cũng hơi đau lòng.

- Thiên tuyền ngưng lộ chính là bảo vật của Hôi Dực tộc, cách dùng cũng rất đơn giản, ừm, một khi ngươi bị thương hay Tinh Nguyên bị tổn thất lớn, chỉ cần uống một giọt Thiên tuyền ngưng lộ là có thể trong nháy mắt lập tức bổ sung Tinh Nguyên cho ngươi, hơn nữa có thể chữa khỏi thương thế rất nhanh. Thứ này tạm thời ngươi chưa cần dùng đến, chờ đến lúc phá giải kết giới nếu lực lượng tiêu hao quá nhiều, có thể dùng Thiên tuyền ngưng lộ để hồi phục, khiến ngươi lúc đó sẽ có càng nhiều lực lượng hơn."

Vũ Nhu mỉm cười

- Đế Sơn vì để Đa Long giao ra một bình Thiên tuyền ngưng lộ đã tốn không ít công phu, còn thiếu chút nữa đánh nhau với Đa Long, ngươi đừng để chúng ta thất vọng.

Thạch Nham ngồi im tại chỗ như một tảng đá, nét mặt kiên nghị bình tĩnh

- Yên tâm, có được ba thứ này của các ngươi, nếu ta vẫn không phá được kết giới vậy tùy các ngươi xử trí.

Đế Sơn gật gật đầu sau đó nhìn ba người Tạp Ba, Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc hững hờ nói:

- Các ngươi thì sao?

Tạp Ba sững người, chỉ về phía những điển tịch cổ xưa trên mặt đất cười khổ nói:

- Đều đặt ở bên đó rồi.

- Hắn có thể hiểu được sao?

Đế Sơn nhíu mày

- Văn tự cổ xưa thế này, ba người các ngươi không chỉ điểm một chút, ngươi nghĩ hắn có thể hiểu được sao?

- Ách...

Tạp Ba gãi gãi đầu, không biết làm sao đành nói:

- Tốt thôi, ta có thể phụ trách chỉ điểm tiểu tử này.

- Không được!

Yết Mãnh và Dịch Thiên Mạc đồng thanh ngăn cản.

Bảy quyển điển tịch này không phải toàn bộ đều thuộc về Tạp Ba, trong đó năm quyển là của Yết Mãnh và Dịch Thiên Mạc, đều là bí tịch không truyền ra ngoài do hai người bảo quản. Nếu để Tạp Ba biết được nội dung của năm quyển bí tịch đó, chẳng phải Tạp Ba sẽ nắm rõ linh hồn bí kỹ của hai người bọn họ như lòng bàn tay sao?

Thạch Nham nhếch mép nở một nụ cười quái dị, dù bị cao thủ đỉnh cấp của hai tộc nhìn chằm chằm nhưng lại từ tốn lấy bản quyển điển tịch đến trước mặt, tiện tay rút một quyển, chỉ nhìn lướt qua tiêu sái nói:

- Không cần làm phiền các người chỉ điểm, ta biết những văn tự cổ đại này.

Sắc mặt năm người khẽ biến, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

- Thạch Nham, ngươi nói gì?

Vũ Nhu lắc đầu, tỏ ra vẻ không tin nói:

- Ngươi đừng có khoe mẽ, lúc này không phải là lúc ngươi khoác lác, những văn tự cổ này từ thời tổ tiên chúng ta, đến bây giờ sợ là có mấy vạn năm lịch sử rồi, sao ngươi có thể biết được?

- Thất Thần Khống?

Thạch Nham chỉ vào điển tịch trong tay, hướng về phía Tạp Ba hỏi:

- Có phải chữ mấy chữ này không?"=

Hai mắt Tạp Ba lóe sáng, vẻ mặt cực kỳ quái lạ nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu:

- Không sai, đây chính là ba chữ Thất Thần Khống, không ngờ ngươi lại biết.

Lúc này ánh mắt của năm thủ lĩnh dị tộc nhìn Thạch Nham đều có vẻ ngạc nhiên, không biết vì sao hắn biết được mấy chữ cổ này, trong lòng đầy nghi hoặc.

- Được rồi, mọi thứ đều đã đem tới, vậy ta cũng có thể bắt đầu tu luyện rồi.

Thạch Nham ung dung chìa tay về sờ lên bảo vật và sách cổ ở trước mặt, Huyền Không giới trong tay sáng lên vài lần, những vật đó lần lượt biến mất đi

- À, nếu không còn việc gì, xin các vị đừng quấy rầy.

Thạch Nham ngẩng đầu nhìn năm người.

- Được, ngươi chăm chỉ tu luyện, ta sẽ ở gần đây giám sát, một khi ngươi có vấn đề gì có thể trực tiếp gọi ta.

Tộc trưởng Bạch Dực tộc cười lên xinh đẹp, nghĩ ngợi một lát, đôi mắt đẹp liếc ba người Tào Chỉ Lam đằng xa lại nói:

- Nếu ba nha đầu kia không đủ, ta sẽ sắp xếp thêm, về mặt này ngươi có thể yên tâm.

- Bên Đa Long bắt được nha đầu nhân loại, gọi là Hà Thanh Mạn gì đó. Ta đã thương lượng với Đa Long, không bao lâu nữa sẽ mang nha đầu đó tới đây.

Đế Sơn đột nhiên nghĩ ra gì đó

- Nha đầu đó cũng khá xinh đẹp, cũng đưa cho ổn định cảm xúc của ngươi, ngươi không cần lo lắng chuyện nữ nhân.

- Hà Thanh Mạn?

Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến, con mắt chuyển động mới đột nhiên nói:

- Nữ nhân mà ta cần, xử nữ công hiệu lớn nhất, nếu không phải xử nữ thì hiệu quả sẽ yếu đi rất nhiều.

- Sao?

Đế Sơn sững sốt một lát, sau đó mới nói với Vũ Nhu:

- Xem ra chúng ta cần tăng thêm áp lực cho Đa Long.

- Ta nghĩ Đa Long cũng sẽ nghĩ cho đại cuộc.

Vũ Nhu khẽ cười, liếc nhìn Thạch Nham có hơi chút thâm ý, thấp giọng thì thầm mấy câu mới gật đầu, lộ vẻ hơi bất đắc dĩ nói:

- Vậy thì chúng ta bàn thêm với Đa Long thôi.

- Ừm, làm phiền các vị rồi.

Sắc mặt Thạch Nham phấn chấn, bộ dạng nghiêm túc nói:

- Nữ tử nhân loại mới thích hợp với ta, mỹ nữ của hai tộc các vị, ta không chắc có thể hưởng thụ nổi không nữa. Vì vậy, nữ nhân tên Hà Thanh Mạn kia, hy vọng có thể còn nguyên vẹn mạng tới đây, ta nghĩ có bốn nữ nhân bảo đảm chắc sẽ không phát sinh vấn đề gì.

- Tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi.

Vũ Nhu lắc lắc đầu, bất lực nói:

- Được rồi, vì tương lai hai tộc chúng ta, nha đầu đó chúng ta sẽ mang tới còn nguyên vẹn cho ngươi.

- Khụ khụ, như vậy càng tốt.

Vẻ mặt Thạch Nham vẫn bình thường, sau đó làm vẻ khó chịu nói:

- Bây giờ ta cần nhanh chóng tu luyện, các vị nếu không còn chuyện khác, vậy mời...

- Chúng ta đi.

Đế Sơn lập tức nhích người, đôi cánh đen ở sau lưng phe phẩy, hình bóng dần dần mơ hồ rồi biến mất không thấy nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ba người Tạp Ba, Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc nhìn chằm chằm Thạch Nham rồi cũng không nói gì, lục tục kéo đi.

Vũ Nhu đi cuối cùng, chờ sau khi hình bóng bốn người biến mất mới nói với Thạch Nham:

- Tiểu tử, ngươi tự giải quyết đi, nếu không thể giúp hai tộc chúng ta phá giải kết giới, vậy thì không ai cứu nổi ngươi đâu.

- Đa tạ!

Thạch Nham nhìn vào mắt Vũ Nhu, chân thành nói.

- Không cần cảm ơn ta, ta cũng suy nghĩ cho tương lai của hai tộc chúng ta mà thôi.

Vũ Nhu ngừng một lát, đôi mắt đẹp chuyển động, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười kín đáo, sau đó mới chầm chậm xoay người rời đi.

Trong thạch điện, chỉ còn lại Thạch Nham ngồi ngay ngắn bất động, nhíu chặt mày trầm tư.

Ba người Tào Chỉ Lam âm thầm quan sát một hồi, lặng lẽ từ trong thạch thất bước ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn với Thạch Nham, nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được đề tài gì để nói.

- Ba người các ngươi thành thật an phận đi, ở đây không phải ngoại giới, bên ngoài các ngươi cũng xem như là một nhân vật nhưng ở đây các ngươi chẳng là gì cả.

Thạch Nham quay lưng với ba nữ tử, trầm giọng nói:

- Đừng làm phiền ta, hãy thành thật ở bên kia iđi, nữ nô lệ phải có giác ngộ của nữ nô.

- Nữ nô?

Gương mặt xinh đẹp của Trác Nghiên Tinh bỗng biến sắc, ánh mắt lạnh lùng thấu xương, hung dữ trừng mắt nhìn chằm vào lưng Thạch Nham, bộ ngực sữa liên tục phập phồng

- Ngươi, ngươi nói cái gì?

Cổ Linh Lung thầm nghiến răng, giống như con hổ nhỏ đang giơ nanh múa vuốt, hận không được nhào tới xé xác Thạch Nham ra thành từng mảnh.

- Ta nói rồi, ba người các ngươi chỉ là nô lệ, ta muốn chơi lúc nào thì chơi thôi!

Thạch Nham quay đầu lạnh lùng liếc mắt quét qua ba người, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai

- Nếu các ngươi không biết rõ tình thế, ta cũng không ngại dạy dỗ các ngươi một chút.

- Ngươi!

Khuôn mặt đẹp của hai người Cổ Linh Lung và Trách Nghiên Tinh lập tức trắng bệch, tức đến toàn thân run rẩy, bộ dạng như muốn liều mạng với Thạch Nham.

Chỉ có Tào Chỉ Lam chưa hề nổi giận, nhưng trong lòng lại có chút thê lương, thở dài một tiếng bước lên khuyên can Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh, bất lực nói:

- Đụng phải tên vô tình vô nghĩa này đành cam chịu thôi, đừng tự chuốc khổ vào thân.

Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh nghiến răng nhưng lại không dám xông đến, không dám động thủ với Thạch Nham.

Bởi vì các nàng biết, lúc này mà chọc giận Thạch Nham quả thật là không có lợi gì.

Nhiều ngày qua, mỗi lần các nàng làm Thạch Nham khó chịu, mỗi chỗ mẫn cảm trên cơ thể đều đã bị Thạch Nham xâm phạm.

Trong khoảng thời gian này, lúc Thạch Nham chờ đợi hai dị tộc mang tới chí bảo, đều một mực nhắm mắt dưỡng thần, tựa như đang chỉnh lý lại những tâm đắc trong tu luyện, mỗi lần đấu các nàng đấu võ mồm với Thạch Nham kết quả đều rất bi ai, luôn luôn trả giá cho sự kết thúc bằng việc thân thể bị xâm phậm.

Mấy ngày nay, ngoại trừ Tào Chỉ Lam an phận nên không bị sờ mó, các bộ vị mẫn cảm trên người Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh dường như đều đã bị Thạch Nham sờ mó qua hết.

Hai nữ nhân này xấu hổ muốn chết, nhưng mà một khi có ý nghĩ tự sát thì đầu sẽ đau như muốn búa bổ, thân thể không động đậy được, ngay cả năng lực tự sát cũng không có.

Lặp lại nhiều lần nên hai nữ tử này cũng dần dần thành thật lại, không dám chọc giận Thạch Nham quá mức, một khi phát hiện tâm tình Thạch Nham không tốt, lập tức an phận lại.

- Ta sắp tu luyện rồi, nhỏ giọng một chút, đừng làm phiền ta.

Thạch Nham đứng dậy, hững hờ liếc nhìn ba nữ tử đang sợ hãi, sau đó tiến vào một gian thạch thất rộng rãi bên phải thạch điện. Sau khi đóng cửa đó lại, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tâm dưỡng thần.