Sát Thần

Chương 792: Giấu dốt



Năm mảnh mai rùa giống nhau như đúc, vốn bị phân liệt, hiện tại lại bị một loại lực lượng nào đó dắt, bỗng nhiên tụ lại làm một.

Sau khi năm mảnh mai rùa hợp nhất, một cỗ ba động kỳ diệu đột nhiên từ trong mai rùa tỏa ra.

Phong Nhiêu đột nhiên biến sắc, tựa hồ cảm thấy được chuyện đáng sợ gì đó, không nói câu nào trong nháy mắt lui ra.

Thân ảnh của Nàng ta nhoáng lên một cái, đã phi thân rời khỏi, cách năm mảnh mai rùa vừa hợp nhất này thật xa.

Đúng vào lúc này, từ bên trong mai rùa lập tức tỏa ra quang mấy vạn đạo quang mang, moi một đạo đều cực kỳ sắc bén, có thể xuyên thấu.

Càng tới gần thì quang mang của mai rùa càng dày đặc, bắn ra bốn phương tám hướng, càng xa thì hào quang càng phân tán.

Vù vù

Vạn quang đồng thời bắn ra.

Hán Địch Bất ngờ không kịp đề phòng bị mấy chục đạo quang mang xuyên thấu, trên thần thể hiện ra vô số lỗ thủng, chỉ một phát này, thần thể Hán Địch đã đi tong, ngay cả linh hồn tế đài của hắn cũng bị xuyên thủng, tế đàn tiêu tán.

Hai người Cam Cơ và Bàng Gia cũng ý thứciđược không ổn, sau khi Phong Nhiêu độn đi thì cũng chạy theo.

Nhưng mà, mặc dù là như vậy hai người cũng không thể tránh được hoàn toàn, vẫn bị mấy đạo hào quang xuyên thấu thần thể, cánh tay và bên hông có mấy lỗ thủng, nhìn như bị bảo kiếm vô hình một kích xuyên thấu.

Cũng may cũng trúng chỗ yếu hại, hai người không xui như Hán Địch, vẫn còn sống, vội Vàng ăn đan dược để cầm máu, thu nạp huyết nhục rồi bịt lỗ thủng, không đến mức để gan ruột lòi ra.

Không bị thương chỉ có Phong Nhiêu tránh đi trước nhất, và cả Thạch Nham cách đó rất xa.

Nhưng mặc dù là Thạch Nham cũng hoảng sợ, bởi vì cách hắn không xa cũng có từng đạo thần quang bắn tới, sượt người hắn.

Nếu không phải nghe thấy lời nói của Phong Nhiêu, không vội vã tiến vào, nói không chừng cũng sẽ chịu chung số phận, cách mai rùa càng gần thì hào quang ngưng luyện càng dày đặc, khe hở hào quang dần dần khuếch tán ra cũng sẽ càng lớn.

Thạch Nham và Phong Nhiêu hai người chính là ở chỗ khe hở của hào quang, tránh thoát được một kiếp.

Mấy vạn đạo quang mang trong Mai ma dày đặc bắn ra, khi dừng lại, mai rùa bị từng đạo quang mang ngưng luyện bọc lấy, xoay tròn ở khu vực của trận pháp năng lượng.

Cam Cơ và Bàng Gia một chút thương thể rồi đồng loạt căm tức chửi Phong Nhiêu: "Con mẹ nó, ngươi làm chuyện tốt nhỉ!"

Hai người này đã sớm na di thân thể vào khe hở của hào quang, không đến mức bị thương nữa, nhưng sắc mặt của hai người lúc này đều tái nhợt, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

" Các ngươi cũng có tâm tư như ta thôi, nếu không phải vội đối phó ta, không cho năm khối mai rùa hợp nhất thì cũng không đến nỗi biến thành như vậy, chỉ có thể nói các ngươi bị vậy là đáng!" Phong Nhiêu cười lạnh.

" Chúng ta không ngăn cản ngươi chẳng phải là để lợi ích một mình ngươi chiếm hết ư? nào có chuyến tốt như vậy? Ngươi nêu tâm tính thiện lương, vì sao không cho chúng ta?" Cam Cơ thần thái dữ tợn, ánh mắt lạnh như băng, bụng đầy lửa giận.

Bàng Gia cũng cười lạnh nhìn Phong Nhiêu, rôi lập tức một cái Thạch Nham một cái: "Con mẹ nó quả nhiên là tính kể hay, không ngờ đã sớm mượn sức tiểu tử này, để hắn giúp ngươi kéo Hán Địch, làm thần chi lĩnh vực của Hán Địch mất đi hiệu lực, quả nhiên âm hiểm ác độc."

" Ba người Các ngươi đã sớm tính kể, giả bộ đại chiến, chờ ta sa lưới, muốn giết ta trước, tưởng ta không biết à?" Phong Nhiêu nhướng mày rồi hừ một tiếng: "Chỉ các ngươi được đối phó ta, ta không được phản kích ư?"

Thạch Nham kinh ngạc, nghe bọn họ trao đổi, trong lòng lạnh toát.

Bốn người này không có ai là dễ lừa, quả nhiên đều mang ý xấu.

Cam Cơ, Bàng Gia, Hán Địch đều biết Phong Nhiêu là người khó đối phó nhất, ngay từ đầu đã có tính toán chu toàn, đầu tiên là giả bộ tranh đoạt, dụ Phong Nhiêu vào, rồi ba người hợp lực giết chết Phong Nhiêu trước, sau đó thì ba người mới mưu đồ bảo vật.

Nhưng ba người ba người tính kế, Phong Nhiêu đã sớm đoán được, không mắc mưu, ngược lại lặng lẽ liên thủ với Thạch Nham, bảo Thạch Nham hỗ trợ dẫn dụ Hán Địch, thế cho nên Hán Địch, người khiển nàng ta cố kỵ nhất không thể phát động được lực lượng.

Bởi vậy tính toán của Cam Cơ, Bàng Gia, Hán Địch cũng mất đi hiệu lực, ngược lại Phong Nhiêu chiếm được thượng phong, áp chế lại Cam Cơ và Bàng Gia, thiếu chút nữa thì đắc thối lấy được một khối tàn phiến mai rùa trước.

Đáng tiếc, ngựời định không bằng trời định, ngay cả Phong Nhiêu cũng không chuẩn, tốc độ năm miếng mai rùa hợp nhất không ngờ nhanh như vậy, thể cho nên ngay cả nàng ta cũng không thể không tạm tránh.

Quả nhiên đều là lão hồ li âm hiểm giả dối.

Thạch Nham trong lòng cẩn thận, trong lúc bọn họ nói chuyện, cân thận xuyên qua khe hở hào quang, đi tới gần tàn thi của Hán Địch, thần không biết quỷ không hay vụng trộm hấp thu tinh khí của Hán Địch.

Hán Địch là Thần Vương tam trọng thiên chi vpảnh, mặc dù đã chết, nhưng lực lượng tích lũy vô số năm cũng không lập tức tiêu tán, hắn tới, khiên những tinh khí chủ này tựa hô tìm được phưỡng hướng mới, thâm ùa vào trong cơ thể hắn.

Tinh khí của Một cường giả Thần Vương cảnh, có chút khổng lồ, Thạch Nham thấy Phong Nhiêu, Cam Cơ, Bàng Gia chửi nhau thì trong lòng mừng thầm, hận không thể để bọn họ tiếp tục chửi nhau mãi, cho hắn thời gian để thu hoạch.

" Hiện giờ năm mảnh mai rùa hợp nhất rồi, ngươi biết phải làm gì không?" Cam Cơ nghiến răng, cũng vô kể khả thi, căm tức nhìn Phong Nhiêu: "Một việc vốn rất tốt, lại để các ngươi phá quấy, mọi người cùng xui xẻo."

" Ngươi trách ta à!" Phong Nhiêu sẳng giọng: "Ngươi có tư cách gì mà trách ta? Các ngươi vốn cũng có tâm tư giết người đoạt bảo? Mọi người chẳng ai tốt cả, không ai có tư cách nói ai."

Lời này vừa nói ra, Cam Cơ và Bàng Gia tạm thời trầm mặc.

" Năm miếng mai rùa, ta cũng không biết phải làm như thế nào, ừ các ngươi nếu có phương pháp tốt gì, có thể xuyên qua được ánh sáng dày đặc này để tiến vào chỗ mai rùa thì cứ thử xem. Lần này ta có thể cam đoan, sẽ không đột nhiên xuống tay." Phong Nhiêu trầm ngâm một chút, cũng có chút phiền lòng, lộ ra vẻ kinh sợ nhìn về phía vị trí của mai rùa.

Thạch Nham cách tàn thi của Hán Địch năm mươi thước, nhíu mày nhìn về phía đó.

Năm miếng mai rùa đã hợp nhất mai rùa được hào quang quấn quanh, từng trận cường quang nâng mai rùa chuyển động, năng lượng ba động thần kỳ không ngừng từ trong bắn ra, khiển cho người ta không dám tùy tiện tiếp cận.

Cam Cơ và Bàng Gia hai người nhìn về phía mai rùa, dục vọng trong mắt không thể che giấu, nhưng mà, hai người này nghe Phong Nhiêu nói thì cũng bất lực, trơ mắt nhìn, đau khổ suy nghĩ.

Phong Nhiêu không đáp lời, do dự một chút rồi bay tới gần Thạch Nham.

Cảm thấy được Phong Nhiêu tới gần, Thạch Nham nhíu mày, cô đọng lực lượng thầm phòng bị,

" Trả đồ cho ta, Hán Địch đã chết rồi, thứ đó ngươi cũng không cần nữa." Tựa hồ cảm thấy được Thạch Nham đang cảnh giác, Phong Nhiêu rất nhanh liền ngừng lại, từ xa nhìn về phía hắn, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cánh tay trắng nõn vươn ra, hoa văn màu xanh trên cánh tay có thể thấy được rõ ràn, tựa hồ đang chậm rãi hoạt động.

Cam Cơ và Bàng Gia hai người bỗng nhiên lưu tâm, đột nhiên đều nhìn về phía Thạch Nham.

Một chút một chút, Cam Cơ bật cười: "Thạch Nham à, lôi điện cầu đó là bảo vật thần cấp nhị phẩm, lôi điện chi lực trong đó phi thường đặc, sử dụng rất sảng khoái, vừa rồi ngươi cũng thử qua rồi đó? Ngươi thực sự muốn trả lại lôi điện cầu cho nàng ta ư?"

" Nếu là ta, thứ đã vào tay ta rồi thì tuyệt đối không có khả năng trả lại." Bàng Gia cười quái dị: "Đó là bảo vật thần cấp nhị phẩm, rất tốt để gia tăng lực lượng của mình, ngươi trong chúng ta thì cảnh giới yếu nhất, có bảo vật như vậy trong tay, còn có thể có thêm vài phần chỗ dựa. Tự dưng trả lại cho người ta, chẳng phải là một kẻ ngốc ư? Lợi dụng ngươi xong rồi thì phải trả thù lao cho ngươi chứ, có phải hay không?"

Cam Cơ và Bàng Gia mỗi người một câu, có ý định châm ngòi quan hệ của hai người.

Phong Nhiêu không trả lời, thản nhiên cười, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Thạch Nham, tựa hồ đang đợi quyết định của hắn.

Thạch Nham cũng cười, cầm lôi điện cầu, nụ cười trên mặt càng lúc càng sáng lạn, bên trong lôi điện cầu, hắn đã sớm động tay động chân, chỉ nhìn Phong Nhiêu không nói gì.

" Thích không?" Phong Nhiêu cười khẽ." Nếu thật sự thích thì tặng cho ngươi cũng không sao, có điều ta tạm thời còn phải dùng, chờ xong chuyện rồi, ta đáp ứng, thứ này có thể cho ngươi, sao hả?"

" Không không đoạt thứ người khác thích, lôi điện cầu này ngươi cầm đi." Thạch Nham bật cười, ngón tay búng nhẹ, lôi điện cầu lập tức bay ra, hóa thành một đạotia chớp màu lam rơi vào trong tay Phong Nhiêu.

"Ngu xuẩn!"

"Ngốc tử!"

Cam Cơ và Bàng Gia đồng thời hừ một tiếng.

" Người ta là thông minh." Phong Nhiêu thu hồi lôi điện cầu, trên khuôn mặt tinh xảo nộ ra nụ cười tỏa nắng, liếc Cam Cơ và Bàng Gia một cái rồi thản nhiên nói: "Thật sự ngu xuẩn phải là hai ngươi, tự cho là tính kế lợi hại, cuối cùng thì có kết cục gì?"

Cam Cơ va Bàng Gia sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Thạch Nham nghiêm túc nhìn về phía Phong Nhiêu, thấy nàng ta không kiểm tra, trực tiếp thu vào Huyễn Không Giới thì thầm bật cười.

Trong lòng hắn minh bạch, Phong Nhiêu này kỳ thật cũng như Cam Cơ, Bàng Gia, căn bản không để hắn ở trong lòng.

Bằng không, Phong Nhiêu cũng sẽ không đưa lôi điện cầu cho hắn, để hắn đối phó Hán Địch, đó là Phong Nhiêu cảm thấy với chân chính chân chính của hắn, không mượn dùng lôi điện cầu thì căn bản không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì tới Hán Địch.

Chính vì vậy, nàng ta không cho rằng hắn cố thể giở trõ trong lôi điện cầu, cho nên căn bản không thèm kiểm tra.

Đây là sự khinh thị theo bản năng.

Võ giả cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên tất nhiên sẽ không để võ giả thấp hơn hai giai một trọng thiên vào mắt, đây là nhận thức theo lẽ thường, không phải bọn họ không cẩn thận, mà là bọn họ tuyệt đối không ngờ lực lượng chân chính Thạch Nham biển thái cỡ nào.

Ba người này đều muốn chỉ để ý tới kẻ địch mà họ coi là đáng sợ nhất, mà Thạch Nham trong mắt bọn họ thì chỉ là một tiểu tử không biết gì cả, không thể tạo thành ảnh hưởng gì tới thế cục.

Đối với sự khinh thị của ba người, Thạch Nham không tức giận, ngược lại, hắn còn phi thường cao hứng, người khác không biết phân lượng thực sự của ngươi, mới có thể bỏ qua ngươi, một khi giao chiến thì sẽ thiệt thòi lớn.

Hắn thầm ngưng luyện lực lượng, thần thái thả lỏng, cẩn thận chuẩn bị, hắn cũng muốn nhìn xem, ba người này rốt cuộc có thể làm ra được trõ gì.