Phong Nhiêu sốt ruột hét lên, Thạch Nham liền không ở lại, vội vã cáo từ Tử Diệu, Tạp Tu Ân, nhanh chóng biến mất.
Đoàn người Bích Thiên cũng đã đi trước một bước, Áo Cách Lạp Tư, Á Lan, Thiết Mục ba người không được an bài tới đây, bởi vậy, trang viên chỉ còn lại có Tử Diệu và Tạp Tu Ân.
Bích Thiên, Thạch Nham vừa ly khai, Tạp Tu Ân và Tử Diệu mãi lâu sau không nói gì, sắc mặt cũng có chút trầm trọng.
Rất lâu sau đó, Tạp Tu Ân thở dài một tiếng: "Bích Thiên đúng là khí phách! Lợi hại!".
Tử Diệu nhíu mày không nói.
"Lấy hạnh phúc cả đời của nữ nhi ra đánh cuộc vào tương lai của Thạch Nham, vụ đánh cuộc này nếu thực sự thành công thì ta thấy hắn sẽ lời to!". Tạp Tu Ân hít sâu một hơi, nghiêm trang nói: "Với tiềm lực của tiểu tử đó, trong hai trăm năm sẽ trở thành kiêu hùng chói mắt nhất của Liệt Diễm tinh vực, thậm chí có thể vượt qua Bích Thiên! Hắn nếu cưới Bích Nhu, được Bích Thiên dùng hết sức tài bồi, tốc độ quật khởi sẽ nhanh hơn! Đáng sợ, Bích Thiên thật sự là đáng sợ! Cho tới hôm nay ta cuối cùng cũng phục hắn rồi!".
Ánh mắt Tử Diệu hiện ra vẻ chua xót, bất đắc dĩ than khẽ.
Nàng ta và Thạch Nham quen nhau đã lâu, tiềm lực của Thạch Nham như thế nào thì nàng ta minh bạch hơn bất kỳ ai.
Khi ở Nhật Tinh Bạo toái trường, Thạch Nham chỉ có tu vi Chân Thần cảnh, trong mười năm ngắn ngủi, hắn đã đạt tới Thần Vương nhị trọng thiên.
Ngay cả Tử Diệu cũng chỉ có cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên, lâu như vậy, cảnh giới của nàng ta dừng không tiến, Thạch Nham thì đột nhiên tăng mạnh, vừa rồi đánh bại Hắc Giác tu luyện băng chi áo nghĩa, cường giả của ma tộc, để tay lên ngực tự hỏi, Tử Diệu cũng không nắm chắc có thể thắng dễ dàng Hắc Giác.
Như vậy cho thấy, Thạch Nham lúc này cho dù là không mượn dùng ngoại lực tựa hồ cũng có tư cách và lực lượng đánh một trận với nàng ta.
"Mới qua bấy lâu". Tử Diệu thầm, có chút đau đầu.
"Sau lưng Áo Cách Lạp Tư có Áo Cổ Đa, mà nếu vứt bỏ điểm này thì hắn thật sự không bằng Thạch Nham". Tạp Tu Ân hít sâu một hơi, sắc mặt trầm trọng: "Đừng dễ dàng buông tay, một khi bỏ lỡ lần này, ngươi có lẽ sẽ hối hận cả đời".
"Trong lòng ngươi minh bạch, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, Thạch Nham hôm nay không còn là hạng người vô danh nữa. Ngay cả Bích Thiên cũng tự thân xuất mã vì hắn, Phong Khả cũng sẽ mượn sức hắn, nếu ngươi không biết nắm chắc, sẽ vĩnh viễn mất đi, ngươi tự giải quyết cho tốt". Tạp Tu Ân thở dài một tiếng rồi lắc đầu: "Đi thôi, Áo Cách Lạp Tư, Á Lan bọn họ đã đợi được một đoạn thời gian rồi, trên đường ngươi nghĩ cho kỹ, Áo Cổ Đa sắp tới rồi, có điều Lỵ An Na cũng tới, ngươi nghĩ đi".
Tử Diệu nhíu mày, không nói được một lời, yên lặng đi theo Tạp Tu Ân, thần sắc hoảng hốt.
Trên ngã tư đường, Thạch Nham Phong Nhiêu sóng vai mà đi, thỉnh thoảng lại cười đùa, tâm tình không tồi.
"Đi, tới cửa hàng này, bên trong có rất nhiều đồ mà ở Liệt Diễm tinh vực cũng không thấy đâu". Phong Nhiêu mắt sáng lên, chỉ vào cửa hàng phía trước rồi cười duyên, tựa hồ rất hứng trí, cười khanh khách quay đầu nhìn về phía hắn: "Ngươi nếu muốn đi tiểu thì ta có thể đợi, nhưng ngươi phải nhanh lên".
Phong Nhiêu nói với ẩn ý, mắt đẹp lóe sáng.
Nàng ta có thể ẩn nhẫn trăm năm ở Luyện Ngục tinh để mưu đồ Tinh Đồ, có thể ở trong chúng cường trổ hết tài năng, tất nhiên không phải người ngu dốt.
Ngược lại, Phong Nhiêu tâm cơ kín đáo, đầu óc tỉnh táo.
Thạch Nham biến mất quá lâu, liên hệ với những cổ quái liên tiếp trước đó, trong lòng Phong Nhiêu sáng như tuyết, biết hắn chắc đi gặp người nào đó, Phong Nhiêu là nữ nhân thông minh, không vạch trần, cũng không hỏi nhiều, chỉ giả bộ không biết.
Nhưng cũng không có nghĩa là nàng ta thật sự không nhìn ra, cho nên mới mượn cơ hội để trêu chọc một chút.
"Vừa rồi tiểu rồi, sạch sẽ rồi". Thạch Nham cười mỉa, hắn cho Phong Nhiêu nhiều lời, chủ động đi vào cửa hàng.
Đều là người thông minh, có đôi khi có những lời đừng nên nói ra.
Trong lòng biết là được.
Cửa hàng rộng cả ngàn mét vuông, trên những tủ hàng hình vuông để rất nhiều khoáng thạch kỳ lạ, dược thảo tiên hoa không biết tên, cả những da lông trân quý, trên da lông thiên nhiên hoa văn, còn có hài cốt của yêu thú.
Năng lượng ba động từ trong thi hài của một số khoáng thạch và yêu thú truyền ra, cũng không quá hùng hậu cường đại, cũng không có nhiều chỗ kỳ lạ.
Một bà già tóc bạc đang ngủ gật, tinh thần không tốt, tựa hồ không phát hiện có người tiến vào, cảnh giới của bà già cũng không cao, Chân thần tam trọng thiên thôi, tựa hồ đã bị dừng ở cảnh giới này rất nhiều năm rồi, chậm chạp không thể đột phá, thế cho nên dung nhan già nua, ký thác quăng đời còn lại ở trên những vật phẩm của cửa hàng, không có hy vọng đột phá tới cảnh giới Thần Vương.
Liệt Diễm tinh vực cực lớn, cường giả Thần Vương cảnh tùy ý có thể thấy được, Nguyên Thần cảnh cũng có một số.
Nhưng mà, không phải tất cả võ giả Chân Thần cảnh đều có thể đột phá Thần Vương cảnh, nếu đem vạn ức người của Liệt Diễm tinh vực ra so sánh thì võ giả Thần Vương cảnh kỳ thật cực kỳ ít, rất nhiều người cả đời kẹt ở Chân Thần cảnh, không thể đột phá. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Bà già này tựa hồ là loại người đó. Bà ta cúi đầu mê man, giống như cũng không sợ người khác trộm đồ của cửa hàng.
"Bà ta là một bà bà già nhất của Thần Phạt chi địa là chúng ta, chắc cũng mấy ngàn tuổi rồi, rất nhiều năm trước nam nhân của bà ta là thủ lĩnh Lược Đoạt giả cường hãn nhất của Thần Phạt chi địa, nghe nói ở xung quanh Liệt Diễm tinh vực chặn thuyền đòi tiền, có thu hoạch cực lớn. Nhưng người này biến mất cả mấy ngàn năm rồi, khẳng định đã chết, mà bà ta ở trong Thần Phạt chi địa vẫn phụ trách giúp nam nhân của bà ta bán thương phẩm cướp được, nghe nói nơi này có những đồ mà cả Liệt Diễm tinh vực đều không có, đương nhiên thứ có giá trị thực sự đều bị người ta mua rồi, hiện tại những gì còn lại là những thứ không đáng tiền".
Phong Nhiêu sau khi tới đây thì nhẹ giọng giải thích một phen: "Chúng ta tùy tiện xem một chút thôi, không nhất định phải mua".
"Nơi này có tài liệu mà Liệt Diễm tinh vực không có, những người mua trước có được thứ gì quý giá không?". Thạch Nham thuận miệng.
"Nghe nói có người có được bảo vật cực kỳ giá trị". Phong Nhiêu gật đầu: "Đương nhiên chỉ là truyền thuyết, chúng ta không tận mắt nhìn thấy. Cha ta năm đó khi vẫn chỉ là một Lược Đoạt giả nhỏ thì bà ta đã ở đây rồi, truyền thuyết vẫn là ở trước đó, ta là nghe phụ thân ta nói, cũng không biết rốt cuộc có phải sự thật hay không".
Thạch Nham kinh ngạc, cũng không quá để ý, tùy tiện đi lại trong cửa hàng này.
Khoáng thạch kỳ lạ, rất nhiều cái bên trong không có năng lượng ba động, không nhìn ra có công dụng gì, thi hài yêu thú thì vì thời gian quá lâu rồi, cũng mục rữa hết, khó nhận ra được là yêu thú loại hình nào cấp bậc nào, cho nên giá trị rất khó phán đoán, thứ ngạc nhiên cổ quái cũng không ít, cũng không có một tia khí tức năng lượng, không nhìn ra có gì dị thường.
Trong cửa hàng thương phẩm lớn nhỏ có mấy trăm kiện, đại đa số không có năng lượng khí tức, nếu có thì cũng rất mỏng manh.
Thạch Nham cũng không có mục đích gì, chỉ thuần túy là tò mò , muốn xem thứ của tinh vực khác có hình dáng gì, cho nên phóng ra thần thức thử cảm ứng một chút.
Một quả thạch cầu màu lam to cỡ nắm đấm, trong đó không có chút năng lượng ba động nào, cầm vào tay thì cực kỳ trầm trọng đã dẫn tới sự chú ý của Thạch Nham.
Thạch cầu liếc qua thì cực kỳ bình thường, không có một chút bất phàm nào, cũng không phải là thạch văn thiên nhiên, nhưng thần thức của hắn vào vào bên trong thì tinh thần áo nghĩa đột nhiên dấy lên một tia ba động mỏng manh, thạch cầu này tựa hồ có chút liên hệ vi diệu với tinh thần chi lực của hắn.
Sửng sốt một chút, Thạch Nham lặng lẽ cầm lấy thạch cầu màu lam, đặt trên bàn, gật đầu với Phong Nhiêu: "Thạch cầu này ta muốn".
Hắn không vội vã dùng tinh thần áo nghĩa để thăm dò ảo diệu của thạch cầu, nơi này người ta cửa hàng của người ta, không tiện lắm, vạn nhất thạch cầu thực sự huyền diệu, bị người ta cảm thấy, thì muốn mua sẽ phải trả giá cao.
"Ừ, ngươi tiếp tục xem đi". Phong Nhiêu đó thạch đó một cái rồi thu hồi ánh mắt, cũng không để ý quá mức, Thạch Nham lại đi dạo trong cửa hàng, muốn chọn lựa một hai thứ gì đó khác lạ.
Cúi đầu, Thạch Nham đi bên trong, có một số vật phẩm vật phẩm bởi vì không có năng lượng ba động nên đều bị hắn bỏ qua.
Rất nhanh, hắn thay đổi phương hướng, tới chỗ tạp hóa khác.
Một khối tiểu thuẫn bài cầm vào tay thì âm hàn bỗng nhiên rơi vào lòng bàn tay hắn, thuẫn bài là dạng bỏ túi, chỉ to bằng mặt người, trông cũng tinh xảo, thậm chí có chút đáng yêu.
Tiểu thuẫn bài màu xanh nâu, cầm vào tay thì âm hàn bóng loáng, thần thức chìm vào trong đó cũng không thấy năng lượng ba động truyền đến. Bên ngoài thuẫn bài cũng không có văn lộ, không có dấu vết được khắc trận pháp.
Thạch Nham nhìn lướt qua, cũng không để ý, tùy ý ném sang một bên.
Choang.
Tiểu thuẫn bài rơi vào trong một đống tạp, Thạch Nham liếc qua, bỗng nhiên sắc mặt cứng lại.
Một mặt của tiểu thuẫn bài hiện ra ấn ký, là năm đóa vân đoàn màu máu.
Giống y như ấn ký trên trán thần hồn của hắn.
Thạch Nham hoảng sợ, sắc mặt bỗng ngưng trọng, bởi vì vừa rồi hắn đã cẩn thận kiểm tra, hai mặt trái phải của tiểu thuẫn bài đều không có ấn ký tồn tại, đều bóng loáng phẳng lỳ.
Nhưng mà hắn sờ soạng một chút, thuận tay ném đi thì ấn ký kỳ dị hiện ra, đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ là vì hắn?
Thạch Nham hít sâu một hơi, dặn mình phải tỉnh táo lại, thần sắc dần dần khôi phục, lại duỗi tay ra cầm thuẫn bài lên.
Tiểu thuẫn bài vào tay, ấn ký hình năm đóa vân đoàn màu máu dưới cái nhìn của hắn, dần dần trở thành nhạt đi, không ngờ biến mất từng chút, chỉ là thuẫn bài càng lúc càng lạnh.
Thạch Nham trong chốc lát trong chốc lát, bỗng nhiên đặt tiểu thuẫn bài vào cùng chỗ với thạch cầu, gật đầu với Phong Nhiêu: "Cái này ta cũng muốn".
"Tiểu tử, rất xin lỗi, tiểu thuẫn bài đó không bán". Đúng vào lúc này, chủ nhân đang ngủ say tỉnh dậy, lim dim nói.